Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biểu ca độc miêng chương 1: Biểu ca

Editor: Quần bay theo gió

" Một, hai, ba. . . . . . Mười lăm, mười sáu. . . . . . Ba mươi mốt, ba mươi hai. . . . . ."

Tiểu cô nương mở to đôi mắt trong veo như nước, phá lệ vô cùng nghiêm túc đếm lá rụng bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, khiến lá rụng bị thổi tung ra bốn phía, tiểu cô ánh mắt khựng lại một chút, lại bắt đầu đếm lại.

" Một, hai, ba. . . . . ."

Tiểu cô nương này bộ dáng xinh đẹp, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, mắt to, cánh môi hồng phấn như đóa hoa, đôi mắt mở to, tựa như hai viên trân châu đen long lánh trong hốc mắt

Cô nương nhìn qua chie mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc có chút thành thục mặc áo ngoài màu bạch thủy in hoa màu hồng, búi tóc phụ nhân, cài một bộ diêu hoa bằng vàng, nhìn cách ăn mặc này, đều không hè phù hợp với dung mạo.

Nguyên Hề vẫn tiếp tục động tác, ánh mắt dần dần tan rã, nghĩ đến xuất thần, thanh âm trong miệng cũng dân yếu đi.

Vệ Đình và nàng đã gần một tháng không gặp .

Nghe nha hoàn ở thiên viện nói, Vệ Đình gần đây hay đi Họa Xuân Lâu, đại khái là thích một vị cô nương ở đó, nàng ban đầu không tin, nhưng mà hiện tại. . . . . . Chính mình cũng dần có thể cảm nhận được.

Trước kia nghe người ta nói, thê tử hoa tàn ít bướm , liền không được trượng phu yêu thích, thường thích đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu, chính là nàng ở đây đến không đến nửa năm, làm sao lại khiến cho Vệ Đình chán ghét mà vứt bỏ.

Trước khi nàng xuất giá Tinh Tinh cũng nói với nàng, nếu gặp phải loại chuyện này, nên ầm ĩ, nàng là phu nhân mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, là có quyền quản trụ hắn, không thể để cho hắn bị dụ dỗ đến náo laonj.

Nhưng Nguyên Hề không biết nên ầm ĩ như thế nào.

Hơn nữa, xem tính tình của hắn, ầm ĩ cũng không giải quyết được gì.

Nàng hiện tại đã nghĩ khi trông thấy Vệ Đình, nên hỏi hắn một chút, chính mình đến tột cùng làm sai cái gì.

Chính là hiện tại ngay cả việc thấy hắn cũng khó khăn.

Nghĩ đến người này, Nguyên Hề hốc mắt không khỏi phiếm lệ.

Nàng thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, gặp chuyện như vậy, nàng trừ bỏ chân tay luống cuống, lại hoàn toàn hết cách, nàng trong lòng vẫn giữ lại chút hy vọng.

Có lẽ Vệ Đình bận rộn.

Chính là bận rộn nên mới không đến gặp nàng

" Phu nhân.", Nguyên Hề chợt run lên, Thư Tiễn vội vàng vào phòng, giương mắt nhìn thấy người, liền nói thẳng: " Người nhà mẹ đẻ ngài đến."

Nguyên Hề dừng lại, đôi mắt đen nhánh xuất hiện gợn sóng.

Nhà mẹ đẻ?

Trong đầu nàng nổi lên suy nghĩ, đã dần dần đoán ra được người đến là, Vệ gia cách Trúc Khê khá xa, mợ nhất định không chịu nổi bôn ba, mà người nàng nghĩ ra, cũng chỉ có một người.

Nàng trong lòng vui vẻ.

Thanh âm đã từ phía sau truyền đến.

" Hề Hề."

Âm thanh quen thuộc, bỗng nhiên vang lên bên tai, làm cho Nguyên Hề thiếu chút nữa thì nhỏ lệ, lại bị nàng cưỡng chế ép xuống, khịt khịt mũi, mới xoay người lại.

Dư Nhất Mục đã đứng ở cửa, cách chỗ nàng năm bước chân, thiếu niên một thân y phục màu hồ lam, tóc búi lên một nửa, mặt mang ý cười, khóe môi hơi hơi cong lên.

Nguyên Hề nhấc chân, tiến lên hai bước, sau đó đổi thành chạy tới, đứng ở trước mắt hắn, run run một hồi lâu, há mồm, giọng nói như bị nghẹn lại, thật vất vả mới phát ra âm thanh: " Biểu ca."

Hai chữ vừa phát ra, nước mắt liền nhịn không được lã chã rơi xuống.

" Muội lớn rồi còn khóc, còn chảy nước mũi, đúng là xấu chết."

Dư Nhất Mục mới vừa mở miệng, trong giọng nói mang theo chút dao động, nhưng hắn nhíu mày, nhẹ giọng, mang theo chút ghét bỏ bĩu môi.

Nếu là trước kia, Nguyên Hề là nhất định sẽ tức giận bỏ đi nghĩ Dư Nhất Mục ghét bỏ nàng, chính là hiện tại nhìn thấy hắn, phá lệ thân thiết, lại ẩn ẩn cảm thấy có chút ủy khuất.

Nước mắt liền càng rơi không ngừng được.

" Ca ca."

Nguyên Hề đột nhiên bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm lấy bờ vai hắn, gào khóc dấm dứt, cắn môi dưới, nức nở từng hồi, nước mắt theo hai má chảy xuống, tạo thành từng vệt đứt quãng, nháy mắt thấm ướt bả vai Dư Nhất Mục.

Yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, cắn răng, nhíu nhíu đầu mày, sau đó, miễn cưỡng tươi cười.

" Nha đầu chết tiệt này, muội làm dơ y phục của ta rồi."

" Huynh keo kiệt.", Nguyên Hề lau nước mắt, đáng thương trừng mắt với hắn, nói: " Cùng lắm thì... ta làm cho huynh một kiện y phục."

Nàng nhơ, trước khi đến đây, y phục trên người hắn mặc bây giờ, chính là do nàng đích thân làm.

Nàng làm dơ y phục do chính mình làm, Dư Nhất Mục thật keo kiệt, ngay cả việc này cũng không cho.

" Ta ――"

Dư Nhất Mục vừa muốn mở miệng nói cái gì, Nguyên Hề trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, đúng lúc chặn đứng lời nói của hắn.

" Không cho huynh nói.", thanh âm Nguyên Hề mang theo khí phách, cũng trong cỗ khí phách này,hiện ra sự đáng thương khiến người khác lo lắng: " Huynh không được mắng ta . . . . . ."

Người bên ngoài không biết, Nguyên Hề từ nhỏ cùng hắn cùng nhau lớn lên, cũng không hiểu được, Dư Nhất Mục này mở miệng ra, đều là lời ngoan độc , khiến cho người kiên cường cũng phải nghẹn khuất.

Chuyện mắng mỏ nàng, hắn càng thêm thuần thục.

Có thể đem nàng mẩng, làm cho nàng cảm thấy được. . . . . . Nàng chính là hố phân trong một tảng đá.

Không đáng một đồng.

Dư Nhất Mục khinh thường bĩu môi, hướng trong gian phòng đó quét một vòng, giễu cợt nói: " Thật sự là một nơi rác nát, nhìn một cái đây là cái gì, cái màn giường này, chăn này. . . . . . Cũng thật xấu."

" Còn muội, Nguyên Hề, muội xem muội đang mặc cái gì, thủ sức trên tóc này, quả thực cùng Lưu Thẩm Nguyên Hạng giống nhau."

Lưu thẩm ở Trúc Khê trấn nổi tiếng xấu, bà không chỉ xấu, khiếu thưởng thức còn kém, ngày ngày đều thích ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trên búi tóc cắm vài cái tram vàng, dưới ánh mặt trời, đều khiến mắt người khác phát đau.

Nguyên Hề sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy .

Miệng của Dư Nhất Mục, ai cũng không che được.

Nhưng mà hiện tại nàng nghe xong lại không hề nổi giận, chính là nghe thanh âm Dư Nhất Mục, khiến cho nàng cảm thấy được thập phần an tâm, nàng gật đầu, nói: " Lưu thẩm liền Lưu thẩm đi, ta hiện tại còn không bằng được nàng đâu."

Dư Nhất Mục mở to mắt, nghĩ đến đây là lần đầu Nguyên Hề phụ họa câu nói của hắn, im lặng một lúc, không khỏi ngạc nhiên nói: " Nguyên Hề muội uống nhầm thuốc à?"

Nguyên Hề xoay người vào trong, ngồi xuống ghế, cụp mắt, không nói.

Dư Nhất Mục sắc mặt ngượng ngùng.

Bọn họ đã nửa năm không gặp , hắn là không phải. . . . . . có chút nặng lời?

Hắn nhấp mím môi, thần sắc khác thường, đi đến cách nàng hai bước , suy nghĩ hồi lâu, giống như tùy ý hỏi: " Vệ Đình bắt nạt muội?"

Nguyên Hề không nói chuyện, chỉ nàng sắc mặt càng thêm ảm đạm.

Nha đầu chết tiệt này có chuyện gì từ trước đến nay đều không giấu được!

" Hắn nếu bắt nạt muội, muội nói cho ta biết, ta liền giết chết hắn."

Dư Nhất Mục hung hăng cắn răng nói.

" Huynh dám!", Nguyên Hề ngẩng đầu, trợn tròn mắt trừng hắn, cãi lại nói: " Chàng mới không có bắt nạt ta, chàng đối ta rất tốt, dù sao huynh dám làm gì hắn, ta liền liều mạng với huynh."

Tuy rằng Nguyên Hề biết, Dư Nhất Mục hắn chính là ngoài miệng nói có chút ác độc, ngày ngày nói qua nói lại, luôn động tới chữ sống với chết

" Che chở như vậy làm gì. . . . . .", Dư Nhất Mục âm thầm nói thầm một câu, cau mày không hề vui vẻ, nói: " Ta còn ngại bẩn tay."

. . . . . .

Sẩm tối, Dư Nhất Mục cùng Nguyên Hề ăn cơm chiều.

Là Nguyên Hề tự tay nấu.

Dù sao non nửa năm không gặp , Dư Nhất Mục đến đây, cũng là khách, tự nhiên phải chiêu đãi thật tốt.

Mà người biết rõ khẩu vị của Dư Nhất Mục nhất, chính là Nguyên Hề .

Nàng thậm chí có thể nắm chắc, hàm độ mặn ngọt mà hắn thích.

Làm tất cả đều là món Dư Nhất Mục thích ăn.

" Vốn còn muốn làm cho huynh món thúy bì nhũ cáp (da bồ câu chiên sữa?), nhưng lại không mua được bồ câu.", Nguyên Hề tiếc nuối nói.

Thúy bì nhũ cáp mà Nguyên Hề làm , là món Dư Nhất Mục thích nhất, Nguyên Hề làm bao nhiêu hắn ăn hết bấy nhiêu, dù cho có làm một lồng( hấp) bồ câu hắn cũng có thể ăn hết.

Nhưng từ sau khi nàng xuất giá, cũng chưa từng làm lại món thúy bì nhũ cáp.

Vệ Đình hắn không thích ăn.

" Vệ gia không phải là đại phủ sao không? Như thế nào ngay cả mấy con bồ câu cũng mua không được.", Dư Nhất Mục hừ lạnh một tiếng.

" Cũng không phải bảo khố, nghĩ muốn cái gì là có cái đó a.", Nguyên Hề có chút không cao hứng, bọn họ thật vất vả mới có thể gặp mặt một lần, nàng lại bận rộn nấu cơm cho hắn, mà Dư Nhất Mục còn cố tình tìm cách bới móc.

Không thể nói chút gì khiến nàng cao hứng sao.

Dư Nhất Mục cúi đầu, cầm chiếc đũa, trong nháy mắt ân ẩn một chút cô đơn không thể nhìn rõ, yết hầu khẽ nhúc nhích, gắp đồ ăn, không nói nữa .

Ăn được hơn phân nửa, Dư Nhất Mục mím môi, do dự hồi lâu, mới nói: " Hề Hề, kỳ thật ta lần này ――"

Mới nói được một nửa, Thư Tiễn bỗng nhiên chạy tiến vào, vui vẻ nói: " Phu nhân, thiếu gia đã trở lại."

" Vệ Đình đã trở lại.", Nguyên Hề vui vẻ, đột nhiên đứng lên, nói với Dư Nhất Mục: " Biểu ca huynh ăn trước , ta đi nhìn xem, có chuyện gì chờ ta trở lại nói sau."

Vừa nói xong, đã xoay người chạy ra ngoài.

Dư Nhất Mục nhìn thấy nàng chạy nhanh như bay, bóng dáng cơ hồ là rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt, ánh mắt hắn dần ảm đạm, nụ cười trên mặt, cũng ngưng lại..

Lời muốn nói vẫn dừng lại trong cổ họng, không thể phát ra

Trong lòng bàn tay của hắn trống không.

Có chút đau.

. . . . . .

Nguyên Hề kích động chạy đến tiền viện, nhìn một vòng cũng không thấy thân ảnh Vệ Đình, thười điểm đang muốn đi vào bên trong phòng, bỗng nhiên thấy được một nữ tử đứng ở cửa.

Nàng ta một thân xiêm y đỏ thẫm, làn da nõn nà vòng eo nhỏ nhắn, mắt ngọc mày ngài, thẳng tắp đích đứng ở đó, nở nụ cười yếu ớt với nàng.

Nguyên Hề cước bộ chậm rãi ngừng lại, ươi cười trên mặt cũng dần tan đi, nàng nhìn nữ tử này, tựa hồ hiểu được cái gì đó.

Trong lòng nặng nề, đột nhiên buồn bã đến lợi hại

" Vệ Đình đâu?"

Nguyên Hề ngơ ngẩn hỏi một câu.

" A Đình không ở đây.", nữ tử thanh âm mềm mại đáng yêu, cười yếu ớt trả lời, khuôn mặt uyển chuyển, nhìn Nguyên Hề, nói: " Hắn nói muốn thú ta, cho nên. . . . . . muốn ta nghĩ biện pháp giải quyết ngươi trước."

Nguyên Hề còn còn chưa kịp phản ứng lại, mặt đao chói mắt đã đâm đến trước mặt nàng, trong nháy mắt đâm vào tim nàng.

Chỉ trong chốc lát, biểu cảm của nữu tử lạnh xuống, tuy là congkhóe môi, nhưng như trước lạnh lẽo.

" Ai kêu ngươi là nữ nhi của Dư Nghi Uyển."

" Ngươi nhất định không thể sống sót."

Thanh âm nhẹ nhàng, rất nhỏ như mắc ở trong cổ họng, nhưng vẫn vang lên bên tai Nguyên Hề, nàng mơ hồ nghe được một chút.

Máu tươi chảy ra

Cặp mắt như trân châu đen tựa như cũng nhiễm màu đỏ tươi, con ngươi mở rất lớn, Nguyên Hề chỉ cảm thấy đau đớn không cùng lan tràn đến từng ngóc ngách của cơ thể.

Đau, rất đau .

Ý thức trong đầu dần bị xói mòn, mãi đến khi trước mắt là một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy.

Cuối cùng vang lên bên tai, lại là giọng nói bỡn cợt của Dư Nhất Mục.

" Nha đầu chết tiệt này, sao muội không nghe ta nói."

Hắn vẫn như trước kia, thường xuyên mắng nàng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net