Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biểu ca độc miệng chương 3 edit: Nhũ cáp

Editor: Quần bay theo gió

"Hề Hề, con về sau hãy xem chúng ta như là người nhà, con muốn làm cái gì thì làm."

Vưu Thục một đường đi vào trong phòng cùng Nguyên Hề, vừa đi vừa ôn nhu nói chuyện, sợ nàng trong lòng buồn phiền nên lúc nào cũng ở sát bên nàng.

Nguyên Hề một đường đáp lời.

Nàng lòng nghĩ đến chuyện về Dư Nhất Mục, nhưng tâm tư không thể hiện ra mặt, chính là vừa Vưu Thục nhắc tới chăn và sang liêm( màn giường) đều là Dư Nhất Mục chọn cho nàng, liền đảo mắt nhìn xung quanh.

" Con nếu không thích, có thể đổi cái khác.", Vưu Thục thấy Nguyên Hề không nói lời nào, tưởng nàng không thích những thứ này.

Không có không thích.

Nguyên Hề lời treo bên miệng, còn chưa kịp nói ra, thì người ở ngoài cửa đã nghiêm mặt lạnh lẽo, quái gở nói: " Nguyên Hề, nếu muội dám không thích, thì muội đi chết đi."

Hắn tân tân khổ khổ chọn lựa cho nàng, nàng sao có thể không thích? Nàng dám không thích!

" Dư Nhất Mục con có thể ra dáng đường ca không!"

Vưu Thục này nếu không còn nhớ Nguyên Hề ở chỗ này, nàng thật sự muốn đánh Dư Nhất Mục một trận, Nguyên Hề mới đến nhà bọn họ, hắn liền có thái độ này, nếu dọa Hề Hề sợ thì phải làm sao bây giờ.

Nàng dù sao cũng mới trải qua chuyện không vui.

" Con..."

Nguyên Hề nhìn thấy Dư Nhất Mục một bộ hung thần ác sát, lại nhớ đến một màn kia hắn ôm thi thể của nàng, đột nhiên cảm thấy sự trái ngược, có chút ủy khuất.

Rõ ràng hắn thích nàng, vì cái phải hung dữ như vậy, còn muốn đánh nàng...

Nghĩ vậy, tiếng nói chuyện của Nguyên Hề cũng bất giác nhỏ đi nhiều, nỉ non vang lên trong cổ họng: " Con không có không thích..."

Vốn tưởng rằng Nguyên Hề sẽ hung hăng đáp lại hắn.

Nhưng Dư Nhất Mục không nghĩ tới, nàng lại đột nhiên mang bộ dạng ủy khuất, lời nói ngoan độc đến bên miệng cũng không nói ra được, nhìn người hồi lâu, mới nghẹn ra một câu.

" Nguyên Hề đầu muội úng nước à."

Nói xong Dư Nhất Mục xoay người đi về phía phòng của mình.

Sắc mặt ngượng ngùng, dáng vẻ như chạy trối chết.

Nguyên Hề khó hiểu nhìn bóng dáng của hắn.

Nếu là ban đầu, nàng chỉ cảm thấy, bệnh thần kinh của Dư Nhất Mục lại tái phát, là nhằm vào nàng , chính là hiện tại nàng ngẫm lại, Dư Nhất Mục hiện tại, hiển nhiên là có chút sợ hãi khi đối mặt nàng.

Mà khả năng cao thì chính hắn cũng không rõ.

Vào ban đêm, Nguyên Hề nằm ở trên giường, tròn mắt nhìn một mảng tối đen, hai mắt sáng lên , nhớ lại những chuyện giữa nàng và Dư Nhất Mục năm gần đây.

Hồi nàng năm tuổi, Dư Nhất Mục chín tuổi đoạt đồ ăn của nàng, đó là món hải đường tô mà Nguyên Hề thích nhất, vì thế lần đầu tiên, Nguyên Hề cùng hắn đánh nhau một trận.

Nàng khẳng định là đánh không lại Dư Nhất Mục.

Từ đó về sau Dư Nhất Mục liền thường xuyên thích cùng nàng đánh nhau, một ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, dường như đánh đến nghiện.

Nguyên Hề thậm chí nghĩ, tất cả mọi người nói nàng không đầu thông minh lắm, khẳng định là bị Dư Nhất Mục đánh hư rồi.

Nếu không phải vì hắn, nàng nhất định là rất thông minh.

Nhưng Nguyên Hề cũng biết, khi nàng muốn ăn hải đường tô, Dư Nhất Mục sẵn sang xếp hàng cả đêm, vì nàng mà mua một phần điểm tâm; điểm nàng sinh bệnh, hắn liền không ngủ canh chừng nàng; tất cả người từng khi dễ nàng, cũng đều bị Dư Nhất Mục hung hăng giáo huấn.

Nhưng lại không địch lại Vệ Đình năm đó mười bốn tuổi, một người nho nhã tuấn dật, Nguyên Hề khi nhìn thấy hắn liền đình hắn là mối tình đầu.

Khi đó, nàng ngày ngày đều đi theo sau Vệ Đình, những thứ khác đều coi nhẹ.

Một vài hình ảnh hiện ra trước mắt, Nguyên Hề càng suy nghĩ, đầu óc càng thanh tỉnh, càng không muốn ngủ.

Kỳ thật... bộ dạng của Dư Nhất Mục rất đẹp, từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành bản thân nàng đều không phát hiện ra, hắn so với Vệ Đình còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà Dư Nhất Mục miệng lưỡi vẫn thật độc địa.

Những lời mà ngày đó Nguyên Hề nghe thấy hắn nói, trong lòng vẫn không kìm được mà cảm thấy không thoải mái, coi nàng như một phế nhân mà chế giễu.

Vì sao không thể khen nàng một câu chứ? Chế giễu nàng có phải khiến hắn rất vui vẻ không?

Càng nghĩ lại càng không vui.

Nguyên Hề trở mình, ngẫm lại, vẫn là trước hết không cần để ý đến hắn, ai kêu hắn luôn hung dữ với nàng, còn đánh nàng, cả ngày chỉ biết hung bao cáu kỉnh, tất cả đều dồn hết lên người nàng.

. . . . . .

Bởi vì hôm qua buổi tối ngủ đắc quá muộn, hôm nay tỉnh lại, thiên đã muốn là đại lượng.

Ánh mặt trời tà tà chiếu sáng, xuyên qua cửa sổ, tạo thành những cái bóng, loang lổ in hằn trên giường.

Nguyên Hề thức dậy, ngồi ở trên giường, khẽ xoa mắt, trong mắt đen nhánh không di chuyển, ngây ngẩn một hồi lâu.

Hoàn cảnh lạ lẫm, đột nhiên làm nàng có chút không thể phản ứng lại

Sau đó, Nguyên Hề ngửi thấy một cỗ mùi hương.

Nàng hít hít mũi.

Một mùi hương quen thuộc, Có phải là... Hải đường tô!

Nguyên Hề vui vẻ, lúc này liền xoay người rời giường, ngay cả hài cũng không mang, liền chạy ra ngoài, quả nhiên, ở bàn bên ngoài phòng, bày một cái đĩa nhỏ.

Trong cái đĩa này bày hải đường tô.

Ước chừng có năm khối.

Nguyên Hề tiến sát về phía trước nhìn hải đường tô, từng làn mùi hương nồng đậm sộc thẳng vào mũi, Nguyên Hề cả khuôn mặt đều sáng bừng lên, nuốt nuốt nước miếng, liền cầm lấy một khối

Nàng đã lâu không ăn hải đường tô .

Điểm tâm này chỉ ở trấn Trúc Khê của bọn họ mới có, lại rất khó mua được, nàng từ sau khi thành thân, cũng chưa từng thấy qua.

Nguyên Hề cắn một miếng.

Ngoài giòn trong mềm, vị ngòn ngọt, còn mang theo hương hoa.

Thoạt nhìn hẳn là mới mua, còn là mới làm.

Nguyên Hề có thể đoán được là ai.

Nàng sau khi xong hai cái, liền ngừng lại, nhìn thấy còn ba khối hải đường tô, ngaay ngẩn hồi lâu.

Một lát sau nàng mở cửa , thăm dò bên ngoài, nhìn cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt, không có chút động tĩnh.

Vừa lúc thấy Tử Uyển bưng chung trà từ phòng bếp bên kia đi tới, Nguyên Hề liền vẫy vẫy tay, kêu: "Tử Uyển!"

Tử Uyển là nha hoàn trong Dư phủ, nàng khi còn rất nhỏ đã không còn cha mẹ, Vưu Thục thấy nàng đáng thương, liền mang nàng trở về.

"Buổi sáng có thấy ai tới phòng ta không?", Nguyên Hề đè giọng hỏi.

"Chuyện này..." Tử Uyển do dự, đang muốn lắc đầu, Nguyên Hề rồi lại hỏi tiếp.

"Có phải Dư Nhất Mục hay không?"

Lời này vừa hỏi ra, ánh mắt Tử Uyển rõ ràng hơi đảo, ấp a ấp úng, nhất thời không trả lời được.

Nguyên Hề lập tức biết đáp án .

Nàng cũng không truy vấn Tử Uyển nữa, hỏi lảng sang chuyện khác: "Có chỗ nào có bán bồ câu không? Ngươi dẫn ta đi mua mấy con bồ câu đi."

"Bồ câu?" Tử uyển ngẩn ra, vừa ngước mắt liền thấy khuôn mặt tươi cười của Nguyên Hề, liền bị ý cười này cuốn hút, gật đầu đáp: "Có."

. . . . . .

Lễ thượng vãng lai* thôi.

* Lễ thượng vãng lai: Có qua có lại

Nếu Dư Nhất Mục mua cho nàng hải đường tô, vậy nàng sẽ làm thúy bì nhũ cáp* cho hắn ăn, ai kêu hắn lần trước còn không mãn nói nàng ngay cả mấy con bồ câu đều mua không được.

* thúy bì nhũ cáp:

Nhưng lúc này Nguyên Hề chống cằm, nhìn chằm chằm ba con bồ câu mới mua trong lồng sắt, nhưng càng nhìn lại càng gấp.

Rõ ràng lúc mới mua, mấy con bồ câu này vẫn nhanh nhẹn bay nhảy lung tung, vô cùng sinh động, lúc ấy nàng còn đang suy nghĩ, ồn ào như vậy, nàng nên xuống tay như thế nào

Nhưng chỉ vừa từ chợ về, còn chưa đến một khắc, mấy con bồ câu đã hấp hối.

Cúi suy nghĩ con ngươi, như là muốn chết.

Nguyên Hề cầm tìm một cái que chọt chọt

"Này này, các ngươi làm sao vậy?"

Chính là dù Nguyên Hề chọt như vậy, bọn chúng cũng không động đậy.

Điều này càng làm cho nàng thêm sầu.

Nghe nói nếu bồ câu chết, làm thành đồ ăn sẽ không được ngon.

Nguyên Hề thở dài một tiếng, lại lấy cái que chọt chọt, vừa lúc này Dư Nhất Mục đi đến, không kiên nhẫn nói: "Nguyên Hề, muội ở phòng bếp làm cái gì?"

Nguyên Hề quay đầu lại, giống như thấy cọng rơm cứu mạng, hướng hắn ngoắc tay.

" Biểu ca, huynh xem bồ câu này, bọn chúng sao không động vậy?"

Nguyên Hề sầu mi khổ kiểm* nhìn Dư Nhất Mục.

* sầu mi khổ kiểm: mặt ủ mày chau

Dư Nhất Mục tiến lên một bước, nhìn mấy con chim bồ câu trong lồng kia, càng nhìn càng thấy không đúng, lại duỗi tay kéo cánh bọn chúng.

Lại vạch mi mắt của bồ câu ra,tròng mắt cũng vẫn không nhúc nhích.

"Nguyên Hề!" Dư Nhất Mục dùng tay đánh lên đầu Nguyên Hề một cái, cả giận nói: "Mấy con bồ câu bệnh này muội mua về làm gì?"

Hắn khi tức giận, lực đạo của tay rất lớn, đánh vào đỉnh đầu Nguyên Hề, thật sự rất đau.

Nguyên Hề ủy khuất, không có khí thế đích phản bác: "Ta... Rõ ràng khi mới mua, chúng nó vẫn còn tốt lắm mà."

"Cái đó, còn có thể ăn không?" Nguyên Hề lại hỏi một cái làm cho Dư Nhất Mục cang tức giận.

Hắn nâng tay, lại là muốn đánh, lúc này Nguyên Hề đã có chuẩn bị, vội rụt trở về, mới không bị hắn đánh trúng, một đôi mắt to tròn trong suốt, có vẻ như đang thực sự hỏi vấn đề này.

Dư Nhất Mục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Ăn cái gì ăn? Nguyên Hề, chết rồi còn có thể ăn hay sao!"

Dư Nhất Mục đột nhiên ôm bụng, cắn răng nhìn nàng, oán hận nói: "Đừng nói là trước kia muội đều dùng bồ câu chết làm thành món ăn cho ta ăn?"

"Ta không có." Nguyên Hề lập tức phản bác.

Nếu thực sự là như vậy, vậy hiện tại huynh cũng sẽ không an ổn đứng ở nơi này...

Nguyên Hề ở trong lòng thầm nghĩ.

Nàng không dám nói ra, nếu nói ra, Dư Nhất Mục nhất định sẽ mắng nàng .

"Muội mua ở đâu?" Dư Nhất Mục chỉ mấy con bồ câu hỏi

"Chính là ở chợ phía đông, có một đại thúc bán, ta thấy cũng không tệ lắm, lại tiện lợi, liền mua."

Nguyên Hề giải thích.

"Bao nhiêu tiền?" Dư Nhất Mục lại hỏi.

Nguyên Hề nhấp mím môi, giơ một ngón tay lên, nói: "Một lượng."

Dư Nhất Mục hít sâu một hơi, kiềm chế, ở trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân không được tức giận, sau đó cầm lấy lồng sắt, bước ra khỏi phòng bếp, nói: "Đi."

Nhất định phải tìm người tính sổ .

"Biểu ca." Nguyên Hề ở phía sau, đột nhiên hô lên.

Dư Nhất Mục dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, không kiên nhẫn nói: "Làm sao vậy?"

"Cám ơn hải đường tô của huynh." Nguyên Hề liên tục gật đầu, cười nói: "Ăn rất ngon"

"Tiện thể mua mà thôi" Dư Nhất Mục cụp mắt, tùy ý nói: "Nếu không không phải tối hôm qua thấy muội khóc đến đáng thương, ta đã để lại cho chính mình ăn."

Nguyên Hề cũng không nói cái gì nữa, chỉ tiếp tục nhìn hắn, ý cười đầy mặt, đôi mắt cong cong.

Nàng biết, món này làm sao có thể tùy tiện mua được nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net