ĐỘI 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội 4:

Cheri cherichoco_ + Monie Lee_2407

Keywords: đảo ngược, giây cuối, cứu sống.

Write

Tên câu chuyện: Road to triumph

Giới thiệu về câu chuyện:

Khi chuyến tàu tốc hành Cangrexo rơi vào tầm ngắm của loài sinh vật gớm ghiếc, thậm chí cả người bạn thân thiết nhất cũng vô tình trở thành một phần trong số chúng, liệu Oliver sẽ làm gì? Nghe theo Trisha đang hoảng loạn, hay mù quáng tin lời người đàn ông vô gia cư "có khả năng tiên tri"? Trong thời khắc sinh tử, ông ta nói rằng: “Khi trái đất điêu tàn, hãy chạy, chạy khỏi đống đổ nát, hãy chạy đến Triumph!”. Về Triumph, một ngôi đền cổ có khả năng giải quyết mọi khó khăn của người phàm, được biết đến rộng rãi qua những câu chuyện dân gian, nhưng chưa ai có thể tìm đến nơi thiêng liêng ấy. Hoặc họ truyền tai nhau rằng, đường dẫn đến ngôi đền chỉ mở ra cho những ai thực sự xứng đáng.

▪ ▪ ▪

Yasmin rất xinh đẹp, tựa như tên của nàng vậy. Và bà nội bảo, Yasmin mang ý nghĩa như một đóa hoa trắng muốt, thật kiều diễm và đáng yêu.

Là con gái rượu của chủ cửa hàng hoa Flora's nơi cuối phố, người ta luôn thấy cô nàng mặc những bộ váy suông màu kem, đôi khi còn điểm xuyến vài nụ hoa cúc nhỏ trên mái tóc vàng nhạt chỉ dài quá vai một chút. Thế nhưng, đẹp nhất vẫn là đôi mắt xanh ngọc, vương chút nét buồn của Yasmin. Chắc cũng vì thế mà bà Helen luôn thích ba hoa về cô cháu gái cưng của mình - người vừa mới đón ngày sinh nhật lần thứ mười bảy vào buổi sáng chủ nhật tuần trước, cùng với Trisha và Oliver.

Và cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi không có một buổi tiệc điên loạn nào được tổ chức, mà thay vào đó, chính là một bữa sáng đơn giản cùng với đĩa bánh mì bông cúc thơm ngát do Trisha tự tay chuẩn bị từ sớm.

Để nói về Trisha, con gái của chú Edward làm quản lý một tiệm bánh ngọt nhỏ, cô là người hay cười, hoạt ngôn và hướng ngoại hơn Yasmin, hẳn là thế rồi. Chắc cũng vì quá mê mẩn những khay bánh phô mai béo ngậy do chính Trisha làm, hai anh em sinh đôi Peter và Christopher nhà bên cạnh luôn sẵn sàng đấu đá nhau một trận ra trò để có được “tình yêu từ nàng thơ Juliet”.

Cuối cùng, chính một Oliver khác hẳn với hai cô bạn xinh đẹp của mình. Bố cô đang làm chủ một cửa tiệm rửa xe do ông nội để lại, còn mẹ đã đi theo một tên nhà văn người Pháp nào đó khi cô lên bảy, để lại hai đứa con nhỏ cho bố già vất vả chăm sóc.

Họ nhắc đến Oliver như một tấm gương xấu, nhất là vào những lúc cố gắng dạy dỗ đứa con gái của mình; trong trường hợp chúng muốn trở nên hư hỏng giống “chị Ollie” - như học xỏ khuyên hai bên tai, luôn xuất hiện cùng con xe phân khối lớn nơi các bữa tiệc trụy lạc, mặc những bộ cánh không được kín đáo là bao.

Một chuyến đi nghỉ đông trên chuyến tàu Cangrexo hằng mơ ước cùng hai cô bạn thân chính là ý tưởng không thể tuyệt vời hơn, cô đã từng nghĩ như thế, ít nhất là cho đến khi Yasmin bị thứ gớm ghiếc kia đè xuống sàn, để lại một vết cắn thật sâu, rỉ máu trên hõm cổ trắng ngần của cô. Tiếng la hét từ Yasmin, Trisha, và từ tất cả các hành khách nơi toa số 15 dường như là quá lớn, đến độ chẳng thể kiểm soát được.

Và khi đôi mắt xanh biếc của Yasmin hóa dại, chỉ còn vương một màu trắng đục, Oliver biết rằng, đây sẽ không giống như những cuộc bạo động thường xuyên xảy ra ở Paradis nữa. Giữ thật chặt Trisha đang có ý định lao về phía đám đông hỗn loạn, cô cẩn trọng lùi lại vài bước, dè chừng chính Yasmin đang gào thét lên một cách đau đớn ở đằng xa.

Oliver mở toang cánh cửa nối giữa toa số 14 và 15, kéo Trisha chạy vội khỏi đám sinh vật đang ngày một đông dần, thì bỗng nhìn thấy một người đàn ông cao niên, mặc trên mình bộ quần áo cũ đã nhàu nát và phai màu. Ông ta trông chẳng khác nào những kẻ vô gia cư nơi đầu đường xó chợ, chỉ lẳng lặng ngồi yên trên chiếc ghế hạng Ba, mặc cho toa 14 lúc này cũng đã bắt đầu trở nên náo loạn vì loài sinh vật gớm ghiếc đó.

“Này ông, mau chạy đi! Đừng để chúng tới gần!”

Oliver đưa tay ra, có ý muốn đỡ ông ta dậy, nhưng chỉ nhận về một loại ánh mắt lạnh toát, dường như trống rỗng. Chầm chậm lên tiếng, ông ta nói rằng:

“Này, muốn sống sót khỏi nơi này không?”

Oliver hoài nghi, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu, bám víu vào chút hy vọng vừa mới le lói nơi cuối đường hầm tối đen. Người đàn ông đấy cười nhạt, và cũng chẳng ai có thể hiểu rõ ý nghĩa đằng sau nụ cười đó.

“Khi trái đất điêu tàn, hãy chạy, chạy khỏi đống đổ nát, hãy chạy đến Triumph!”

Câu nói tuy chẳng quá dài, nhưng đủ tạo nên sức nặng với Oliver. Có đến hơn mười phần nghi ngờ trong đáy mắt, nhưng cô chẳng muốn hỏi gì thêm. Chắc hẳn, bất kỳ ai ở Paradis đều đã từng - ít nhất một lần, nghe kể về Triumph. Vào những năm 60, nơi đây chính là thuộc địa của quân thành Andercine, nổi tiếng với sự tàn ác và nhẫn tâm của chúng. Biết bao nhiêu người dân vô tội đã bị tàn sát vì cố chống đối, rồi được đem hỏa thiêu ở phía sau ngôi đền này. Về sau, thời gian đã làm mục nát phần lớn Triumph, nhưng cũng chẳng ai biết chính xác đường dẫn đến “ngôi đền thần” đó ở đâu.

“Này Ollie, đừng bảo với tớ rằng cậu tin lời ông ta nói nha?”

Trisha kéo Oliver chạy khỏi toa số 14, tiện thể hỏi nhỏ cô bạn đang ngẩn ngơ trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Cô quay đầu lại phía sau, liếc nhìn người đàn ông đang yên vị trên ghế ngồi, trên môi vẫn là nụ cười có chút khó đoán đấy, mặc cho đám zombie đã kéo đến ngay đằng sau cánh cửa nối giữa không gian của hai toa.

Mọi thứ cứ như một cuộc rượt đuổi cam go, càng nhanh chóng chạy về phía trước, số người còn sống sót lại càng ít. Đến giờ phút này, hầu hết mọi người đều chẳng còn tin tưởng lẫn nhau, chỉ biết tự chạy đến những toa phía đầu tàu, lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình trước. Cũng vì thế, không ít những nạn nhân xấu số đã bị bỏ lại, trở thành mồi nhử cho loài sinh vật ghê tởm đó. Vốn dĩ, đích đến của chuyến Cangrexo này chính là Enfer, với dự tính là trong bảy giờ đồng hồ kể từ khi xuất phát khỏi nhà ga Adestrar. Thế mà, con tàu này sắp phải dừng lại ở nơi gần hơn dự định, cách khoảng hai mươi cây số so với nhà ga Enfer, cũng chính là khu quân sự Springfield - nơi họ cho rằng là “an toàn nhất”. Nhưng, những người còn may mắn sống sót trên tàu, bao gồm cả Oliver và Trisha sẽ phải tìm một cách nào đó để rời khỏi con tàu này mà không kéo theo hàng trăm sinh vật “nửa sống nửa chết” kia xuống khu quân sự, làm loạn chốn an toàn duy nhất đấy lên.

Oliver nhìn chiếc đồng hồ điểm mười một giờ trưa, nhưng bên ngoài trời lại xám xịt, mưa như thác đổ và chẳng có lấy một chút nắng đẹp. Vẫn còn gần hai tiếng nữa mới có thể đến Springfield, nhưng có vẻ như chuyến tàu này sẽ chẳng thể cầm cự được lâu dưới sức đập cửa của đàn zombie ở toa bên cạnh.

“Không được rồi Ollie, kiểu này chúng mình không sống nổi mất.”

Trisha ngồi thụp xuống sàn tàu, ngước mắt sợ hãi nhìn cánh cửa của một khoang hạng Nhất nào đó đang trên bờ vực bị phá tung. Không chỉ mỗi cô, tất cả những người sống sót đều cảm thấy chẳng còn chút hy vọng nào, đôi phần mong rằng mình có thể trở thành một trong số chúng để mọi thứ kết thúc nhanh chóng hơn. Và khi tấm kính trên đó bắt đầu nứt dần, Oliver lại nhanh chóng kéo Trisha đứng dậy, chạy về hướng buồng lái. Lúc này, người lái tàu cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào, nếu không muốn nói rằng ông ta sẽ làm tất cả mọi thứ để có thể sống sót.

“Này hai cô gái, hãy mau nhảy xuống tàu đi, nếu không muốn bỏ mạng tại đây!”

Bỗng ông lên tiếng, một tay chỉ về hướng cửa sổ, nơi có dụng cụ để phá cửa trong trường hợp khẩn cấp nhất phía trên đó. Trisha mở to mắt, dường như cũng không tin vào những gì mình vừa nghe được. Tuy đây chính là một hành động có phần khá dại dột, nhưng khi nghĩ lại, đây chính là cách cuối cùng để sống sót. Oliver quay lại, chờ đợi sự chấp thuận lần thứ hai từ người lái tàu, để rồi khi nhận được một cái gật đầu chắc chắn, cô nhanh chóng phá tung chiếc cửa sổ làm từ kính, ôm chặt Trisha nhảy qua chỉ trong chớp mắt.

Oliver không chắc, nhưng có lẽ là sau khi đi thêm một đoạn dài nữa, người lái tàu già cũng đã nhảy xuống để cứu bản thân trước, chấp nhận việc mình vô tình trở nên ích kỷ với một vài người vẫn còn mắc kẹt trên chuyến Cangrexo chứa đầy hiểm họa kia.

Về phía cô và Trisha, hai người đã vô tình tìm được một căn nhà gỗ bị bỏ hoang từ rất lâu, xuất hiện giữa chốn hoang vắng một cách không thể phi lý hơn, tựa như hoàn toàn có sắp đặt từ trước.

“Trish, cậu có cảm thấy mọi thứ đều quá dễ dàng không? Từ việc chúng ta có thể rời khỏi tàu với đôi chân chỉ xây xước và chảy máu nhẹ, đến việc có thể tìm được một căn nhà nhỏ giữa nơi vắng vẻ như thế này?”

Oliver hoài nghi, đứng trước ngôi nhà gỗ dưới cơn mưa lớn, dường như muốn gột rửa đi hết thảy những điều kém may mắn đã xảy ra trong ngày hôm nay. Tuy chỉ mới gần mười hai giờ trưa, nhưng những thứ đã trôi qua làm người ta cứ ngỡ như là một thế kỷ.

“Nếu là sắp đặt, thì mong đó là từ vị thần linh gì đó mà cậu vội tin vào lúc ở trên tàu.”

Trisha nửa đùa nửa thật, nhanh chóng kéo Oliver vào trong nhà, cốt yếu là để tránh khỏi cơn mưa giông đang ngày một nặng hạt kia. Thức ăn mà Trisha đem theo cũng chẳng bao nhiêu, chỉ là vài ổ bánh mì hoa cúc quen thuộc, giống hệt như loại cô làm vào ngày sinh nhật của Yasmin.

Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến Yasmin, Trisha vẫn không thể quên được khi đôi mắt xanh biếc đấy hóa trắng đục, khi cô bạn thân thiết nhất của mình gào thét lên vì đau đớn nhưng chẳng một ai lại gần giúp đỡ. Trisha nhớ chiếc đầm trắng dài của Yasmin, vào lúc ấy đã được nhuộm đỏ, từ những vệt máu loang ở cổ của cô. Chẳng cần nói đến Trisha, bất kỳ ai trong trường hợp này đều sẽ cảm thấy muốn chùn bước, không có đủ dũng khí để tiếp tục chiến đấu nữa, hẳn là thế rồi.

Và chẳng mấy chốc, trời đã vội sẩm tối, với Trisha đang ngủ thiếp đi trong vòng tay của Oliver. Tiếng bước chân và gầm rú đã vô tình khiến cô tỉnh giấc, trong phút chốc lại trở nên lo sợ trước loài sinh vật ghê tởm đó.

“Trish, cậu không được phép để bản thân mình sợ hãi. Như thế chẳng khác nào chúng ta đã đầu hàng cả. Vất vả thế nào ta mới đến được đây, chẳng lẽ cậu muốn dâng mình lên làm mồi cho chúng sao?”

Oliver nắm chặt đôi tay đang run rẩy và lạnh ngắt của Trisha, dường như muốn nói rằng hãy tiếp tục chiến đấu thật mạnh mẽ, cho đến tận hơi thở cuối cùng. Trisha khẽ gật đầu, để cho Oliver kéo mình nhảy qua khung cửa sổ, vội chạy trốn khỏi khả năng bị chúng dồn vào bước đường cùng.

“Đường kia!”

Trisha chỉ tay về phía một con ngõ nhỏ, nơi được bao bọc bởi những bức tường xi-măng, trông có vẻ như sẽ cắt đuôi được vài chục, hay vài trăm thứ gớm ghiếc đang đuổi theo kia. Cô không chắc, nhưng có lẽ những thứ này đã thoát ra được từ con tàu Cangrexo, rồi lần theo mùi máu ở vết thương chưa lành trên đôi chân của cả hai người.

Oliver đẩy Trisha chạy qua trước, mình ở phía sau, tay cầm chiếc xà beng rỉ sét đã tìm được trong căn nhà gỗ, đứng thủ sẵn ở lối ra. Cũng vì cô là con gái của chủ một tiệm rửa xe, những thứ này không có gì là quá khó với Oliver. Khi đến gần, chúng đồng loạt giơ những bộ vuốt nhọn hoắt và dính đầy máu đến trước mặt cô, miệng không ngừng gầm rú và tạo ra những âm thanh ghê tởm, cùng hướng đến một con mồi duy nhất, đó chính là Oliver.

"Ollie, hình như nơi này là… Triumph! Vậy người đàn ông trên tàu đã nói đúng! Nơi này thật sự tồn tại!"

Trisha hét lên trong sự ngạc nhiên, chạy đến bên hồ nước, thả vài đồng xu vàng còn sót lại trong túi quần của mình xuống mặt hồ bám đầy rêu.

"Mau hỏi đi Trish, tớ sắp không cản được nữa rồi…"

Oliver thở dốc, vẫn dùng tay và cây xà beng cũ rích chặn đám zombie lại, tuy là có chút khó khăn, vì bọn chúng đã kéo đến ngày càng đông, lại còn cố sức cắn vào tay cô nhưng bất thành.

Trisha đã hỏi gì đó, nhưng Oliver lại chẳng thể nghe rõ, bèn chờ đợi xem câu trả lời của ngôi đền là gì. Phải mất một lúc để Triumph lên tiếng, nhưng cũng sớm hòa vào tiếng gào thét của lũ zombie, cứ như chỉ để một mình Trisha nghe thấy câu trả lời.

"Chạy về hướng Đông, trấn giữ chúng nơi vực thẳm…"

Oliver nóng ruột, liền hối thúc Trisha nói cho mình nghe câu trả lời của ngôi đền dành cho cô.

"Trish! Triumph đã nói gì với cậu?"

Trisha chỉ quay lại, cười nhạt, rồi nhanh chóng chạy về phía Đông, không thể đưa cho Oliver một câu trả lời thích đáng. Một người con gái mạnh mẽ như Oliver cũng cảm thấy mình bị phản bội, liền bất giác rơi nước mắt, lần đầu tiên có ý định buông xuôi vũ khí của mình, mặc cho lũ zombie khát máu vẫn luôn chờ đợi cơ hội hiếm hoi đó.

Oliver bật khóc, quyết định bỏ lại tất cả, ngồi khụy xuống, đành chấp nhận mọi thứ sắp xảy đến với mình. Thế nhưng, những gì cô có thể nghe thấy được chỉ là tiếng gào thét ngày một xa dần, và những tiếng bước chạy vội vã cũng thế nữa.

Oliver chầm chậm mở mắt, vô tình nhìn thấy Trisha đang chạy trốn khỏi lũ zombie, cũng là chạy đến nơi bờ vực sâu thẳm phía xa.

"Trish! Đừng làm chuyện dại dột!"

Cô thét lớn, mong rằng Trisha có thể nghe thấy lời cảnh báo của mình mà dừng lại trước khi quá muộn. Vào giờ phút này, hẳn rằng Oliver cũng đã rõ câu hỏi của Trisha là gì, và cũng đã biết rõ câu trả lời tàn nhẫn của Triumph dành cho cậu ấy. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, Oliver có thể nghe thấy tiếng Trisha gào lên, vang vọng dưới vực thẳm, sau đó lại tắt ngấm vào trong không gian. Cô đã kéo bọn chúng theo mình, đặt dấu chấm hết cho tất cả bằng việc hy sinh chính mạng sống của bản thân, chấp nhận cái chết đau đớn nhất, chỉ để cứu sống Oliver.

Rồi mọi thứ lại chìm trong yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa đổ không ngớt, và tiếng một Oliver mạnh mẽ đang gào khóc nơi bờ vực sâu thẳm.

Hình như, ông trời cũng đang khóc, phải không?

Edit

Giới thiệu về artwork:

Chiếc bìa ficbook mặt trước có hình ảnh hoa tulip, là loài hoa biểu trưng cho sức sống mạnh mẽ, cuộc sống vĩnh cửu. Ngoài ra nó cũng mang ý nghĩa của sự hồi sinh thần kỳ. Chiếc bóng lộn ngược xuống, méo mó của tiêu đề ficbook có phần đen tối, kỳ dị, khác hẳn với tiêu đề nổi bật lên so với tổng thể. Còn chiếc đồng hồ ở mặt sau, nó mang một sự mộc mạc, bí ẩn, tái hiện lại từng mốc thời gian mà những nhân vật trong câu chuyện này sẽ trải qua. Với gam màu trầm, tối, tất cả đã thể hiện một bầu không khí u tối, nhưng như đã nói về ý nghĩa loài hoa tulip có sức sống mạnh mẽ thần kỳ, loài hoa ấy sẽ nổi bật lên để chứng minh rằng dù có khó khăn vẫn sẽ cố gắng tỏa sáng.

M

ặt trước

Mặt sau

Link artwork:

https://drive.google.com/drive/folders/1Liu2QR2Mi1YYrwovO82rd3RX1lKXkqdv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net