SBD 03: Du Nhi (write)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông đã nhìn đồng hồ hơn mười lần, mà dường như kim phút vẫn chậm chạp chẳng chịu nhích được bao nhiêu. Đường ray hun hút trống rỗng, lúc này trên sân ga chỉ có vài đốm người lẻ tẻ. Không phải ông ta chưa từng đi tàu tốc hành, nhưng lần này vô cùng đặc biệt. Không lỉnh kỉnh tài liệu, máy tính hay va li áo quần, ông ta chỉ cầm một túi giấy nhỏ. Đợi một hồi mà chưa thấy tàu, ông ta vuốt lại mái tóc tiêu bạc cho vào nếp, chỉnh lại cravat và khăn tay giắt trên túi áo. Bàn tay phải ướt đẫm mồ hôi, nhưng ông không dám bỏ túi giấy xuống, cứ đứng thẳng tắp trang nghiêm giữa sân ga.

Dường như rất lâu sau, người cũng đông lên, con tàu ông mong đợi mới tới. Con tàu sơn trắng, nhiều toa dài nối nhau, có hai sọc đỏ chạy dọc theo thân, đầu tàu sơn chữ mảnh và nghiêng: Cangrexo. Ông cố gắng vuốt phẳng tấm vé nhàu nhĩ đưa cho người lái tàu, trên tấm vé có in tên Wayne Rigsby.

Chỗ ngồi của Rigsby ngay cửa sổ, ngồi xuôi theo hướng chạy của con tàu. Ông đặt túi giấy lên bàn một cách cẩn trọng, nhìn ra cửa sổ. Trong lòng ông vừa hồi hộp, vừa lo lắng, lại xen lẫn tự hào. Cangrexo từ từ chuyển bánh, Rigsby nhìn thấy một người phụ nữ trẻ xách theo hai va li chen lên, theo sau là một cô bé. Người phụ nữ chật vật xoay sở với túi xách và va li, cô bé phía sau nắm chặt hai mẩu cuống vé, đọc từng chữ to và rõ: “Mười ba - gạch - hai - bảy. Mười ba - gạch - hai - tám. Mười ba - gạch - hai - bảy. Mười ba - gạch - hai - tám”. Hai mẹ con họ gây chú ý với cả toa tàu, có người cười khẽ, chỉ cho đứa trẻ: “Đó là số ghế của con phải không? Con xem ghế của con có phải ở kia không?”

Cô bé chen lên chạy trước, đến ghế đối diện Rigsby, liền vẫy vẫy tay gọi mẹ mình. Người phụ nữ mỏi mệt lê đến, đẩy va li vào gầm ghế. Cô bé ngồi đối diện Rigsby, tung tẩy bím tóc nâu ngắn ngủn, giương đôi mắt lớn tò mò. Rigsby cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng những quang cảnh đang diễu hành qua vẫn không thắng nổi cái nhìn của bé.

"Bác giống bác dẫn - qua - đường quá!" Cô bé thốt lên - "Cháu chào bác ạ!".

"Ôi, đó là bác Gilbert, không phải dẫn - qua - đường! Con không nên gọi vậy, Tabatha!"

Tabatha nghiêng đầu, có phần ủ rũ. Cô bé không thích bị mẹ chỉnh. Tabatha đã lên lớp hai rồi, và cô cho rằng mình “thế là đã lớn”, và người lớn thì không bị chỉnh. Cô bé cụp mắt xuống, vầy vò cuống vé trong tay. Rigsby trông thấy Tabatha buồn - ai lại muốn để một cô bé buồn - ông hắng giọng, rụt rè: “Ừm, ta là Rigsby? Có lẽ là...ờ...ta có một người anh song sinh ở chỗ cháu?”

Tabatha suy nghĩ một lát, lại lắc đầu: “Ông ấy không giống lắm ạ. Nhưng cũng có thể ạ. À, cháu là Tabatha ạ.”

Khi cô bé lắc đầu, bím tóc ngắn ngủn cũng vung vẩy qua lại rất sinh động. Trên mũi và hai má của cô bé có những vết tàn nhang như hạt vừng dễ thương lạ. Rigsby thần người. Tabatha lấy từ túi áo ra mấy cái kẹo, đẩy về phía ông: “Mẹ cháu bảo không được ăn đồ của người lạ, nhưng vì có thể bác là em trai của bác Gilbert, bác không phải người lạ.”. Rigsby cầm một cái lên. Kẹo xoắn vị chanh thông thường. Mẹ cô bé cười khẽ.

“Cháu và mẹ đi gặp bố. Bố cháu ở xa xa lắm. Còn bác ở đâu?”

“...Bác đi gặp con bác.”

“Con bác cũng ở xa xa lắm ạ?”

Rigsby dựa người vào ghế, thở hắt ra một tiếng.

Nếu nói con bác xa xa lắm theo như cô bé thì không hẳn. Chỉ cách ba tiếng đi tàu tốc hành thôi, và đối với những chuyến công tác của ông, vậy cũng chẳng là gì. Nói đúng ra là xa cách lắm. Ông liếc nhìn túi giấy nhỏ trên bàn. Đó là món quà mà ông định tặng con gái, ngày mai nó sẽ lấy chồng.

Lần gần đây nhất ông gặp Vanessa - con gái mình - là cách đây hai năm. Chính ông cũng không rõ điều gì đã đào giữa hai người một cái hố trống hoác, và những cuộc gọi cũng ngượng ngập hẳn đi. Hay đây chính là thực tế, con cái phải trưởng thành, trở nên khác biệt, và rời xa cha mẹ mình? Rigsby gãi những sợi râu lún phún.

Chợt có tiếng ồn ào bên kia đầu toa. Một số người đứng dậy, lùi lại, một số người chạy lên để xem rõ đó là gì. Rigsby ngẩng lên. Dường như có đánh nhau ở toa bên kia thì phải; hai cái cửa sổ nhỏ của cửa toa chỉ loang loáng thấy có vật lộn. Có một số người sợ hãi chạy đi. Rigsby ra dấu cho hai mẹ con ngồi tại chỗ, ông đứng dậy tiến về phía đám đông. Toa 14 rất hỗn loạn, ban đầu ông cho rằng đây là một cuộc thanh trừng của một nhóm người - chuyện này từng xảy ra khi ông điều tra về đường dây buôn lậu ma túy. Nhưng càng nhìn gần hơn, ông càng cảm thấy không ổn. Dường như người ở toa này...không giống người. Họ di chuyển một cách quặt quẹo khác thường, những đường gân máu nổi khắp thân thể, đôi mắt trắng dã và miệng đầy máu cũng như nước dãi chảy ròng ròng. Họ cắn xé lẫn nhau như thú vật đói khát. Những người còn - giống - con - người bị cắn xong nhanh chóng bất tỉnh. Rigsby nhòm kỹ hơn. Một thằng nhóc trung học bị cắn vào vai, ngất xỉu trên ghế - mặc dù vai là phần mềm và khó gây tổn hại đến tính mạng. Nó tỉnh dậy, mở đôi mắt trắng dã, những đường gân chạy dọc, và nhanh chóng hòa vào nhóm không - giống - người kia. Rigsby kêu lớn, giọng của ông vang khắp toa tàu: “Chạy! Chạy đi!!!”. Tất cả chạy về phía cuối đoàn tàu. Những kẻ không - giống - người dường như đã nghe động tĩnh từ toa 13, chúng dồn về cánh cửa toa nhằm dồn gãy cánh cửa. Rigsby nhấc bổng một ông già lên khi ông còn đang loay hoay rời ghế, đẩy ông đi. Rigsby mở điện thoại và gần như gào với người ở đầu bên kia: “Rigsby Wayne, đơn vị 365, có đám đông bất thường trên tàu Cangrexo!”. Ngay lúc đó, cánh cửa ngăn giữa toa 13 và 14 bật tung khỏi bản lề, những kẻ không - giống - người đổ tràn qua. Tất cả mọi người nháo nhào đổ dồn về phía toa 12. Chiếc điện thoại bật ra khỏi tay ông trong sự chen lấn xô đẩy của đoàn người, rơi xuống sàn tàu. Những kẻ không - giống - người lao đến cắn xé các nạn nhân chậm chân. Sự chen lấn càng khiến đoàn người trở nên chậm hơn, và trở thành một miếng thịt khổng lồ chứa đầy nguy cơ khủng khiếp. Rigsby cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng bọn chúng quá nhanh và không đủ thời gian. Khe cửa giữa toa 13 và 12 như ngày càng hẹp khi mọi người xô đẩy lẫn nhau. 

Có tiếng phụ nữ hét chói tai, Rigsby nhìn lại thì trông thấy mẹ của Tabatha đang ôm con bé, đối diện với một kẻ không - giống - người. Hắn chồm lên, sẵn sàng cắn xé cả hai - nhưng tốc độ rút súng của Rigsby nhanh hơn nhiều. Tiếng súng lớn xé rách không khí, kẻ không - giống - người đó ngã xuống như một cái cây đổ. Mẹ Tabatha run rẩy quay nhìn vị cứu tinh, mấp máy nói cảm ơn. Nhưng chợt cô khựng lại. Kẻ không - giống - người đó đã cắn vào chân cô, cô thả Tabatha ngã bịch xuống sàn tàu, bất tỉnh.

Rigsby biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra với mẹ con bé. Ông lao qua và túm nách nó nhấc bổng lên, chen về phía cửa. Tabatha gào khóc vì hoảng sợ, nhưng ông mặc kệ. Mẹ con bé đứng dậy, không, đó không còn là mẹ con bé nữa - những thay đổi vẻ ngoài tức thời khiến Tabatha sững lại. Những kẻ không - giống - người đã rất gần rồi. Rigsby lấy hết sức bình sinh kéo cửa lại. Những người không chạy kịp gào khóc, van xin bên kia cánh cửa, nhưng bằng sự quyết đoán đến tàn nhẫn, Rigsby chặn cửa và ra lệnh mọi người chạy sang toa bên cạnh. Tabatha lững thững và ngơ ngác đứng bên ông, nước mắt nhòe nhoẹt. Rigsby vươn đôi bàn tay nắm lấy vai Tabatha: “Đi đi, sẽ có người tới cứu cháu, Tabatha.”. Cô bé lùi dần về phía toa 11, ông gật đầu, ra dấu cho cô bé cần đi ngay. Cánh cửa này cũng không trụ được bao lâu nữa. Bọn chúng đã dồn lên cửa rồi.

Một bên kính cửa sổ vỡ vụn dưới áp lực của hàng chục kẻ không - giống - người. Rigsby vừa tìm cách chặn cửa, vừa né tránh những bàn tay thò vào quơ quào. Ông nhắm nghiền mắt, lấy còng tay từ túi áo ra.

Hãy sống hạnh phúc, Vanessa.

Rigsby đấm vỡ nốt bên cửa còn lại, tròng hai tay qua. Ông cảm thấy có hàm răng cắn phập vào bắp tay mình, và một cảm giác buốt óc muốn xỉu. Ông cắn môi mình bật máu để giữ sự tỉnh táo, còng tay mình để giữ hai cánh cửa với nhau.

Trước khi tất cả trở nên tối sầm lại, Rigsby trông thấy Tabatha đã chạy đến cửa toa 12. Ông mấp máy môi nói với cô bé.

Hãy đi, và hãy sống.

Nhận xét từ BGK:

Sona: 7.25đ

Hmm, nói ra sẽ khá là mất lòng nhưng mà thật sự bài dự thi của cậu không gây được nhiều ấn tượng với mình. Tổng thể thì khá ổn nhưng chưa có mảng nào thật sự xuất sắc và để lại dấu ấn trong lòng mình hết.

Autunnale: 7.25đ

Miêu tả chi tiết, lối hành văn mạch lạc. Mạch truyện nhanh, dồn dập, kết còn hơi lửng, thiếu đột phá trong cách sáng tạo nội dung.

Hiyi: 7.5đ

Câu chuyện của cậu không dài nhưng đủ lắng đọng, qua đó có thể thấy được hình ảnh một người mẹ yêu thương con, một người bố cũng là một người cảnh sát vì người khác mà hy sinh cả tính mạng, chỉ là tớ cảm thấy vẫn còn thiếu chút gì đó, có lẽ là trong phần tâm trạng của Rigsby, nếu cậu có thể tả kĩ hơn tình yêu tha thiết của ông với con gái hay những tia cảm xúc do dự không nỡ khi sắp phải chia xa Vanessa thì bài làm này hẳn sẽ hoàn thiện hơn.

Tổng: (7.25+7.25+7.5) ÷ 3 = 7,3333333333 - 0.5 = 6.833 (làm tròn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net