i. свет

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(ánh sáng)

_____

Mưa, cơn mưa đêm ngập ngụa hương bạch dương cay nồng cháy trên mùi thuốc lá tí tách tạo thành thứ vị ngai ngái quệt vào nền đất ẩm. Có đèn vàng rơi xuống những phím đá lát đường, thứ ánh sáng nồng nàn ấy dẫn đường cho Thái đến trước một con hẻm nhỏ, sâu hút và thi thoảng sẽ có những cặp đôi nắm tay nhau bước qua lại. Họ nói với nhau về âm nhạc, về thứ cảm xúc mà họ chẳng thể lí giải được khi từng giai điệu nhảy nhót cạnh bên tai. Rằng, có gã ca sĩ chẳng bao giờ có ai biết tên, một gã trai người Châu Á ở hộp đêm Cвет.

Tò mò đưa lối. Thái dừng lại trước cái bảng hiệu lấp lánh của quán rượu cuối con hẻm. Bức tường gạch được trét xi măng một cách chấp vá, hoặc cũng có thể bị mưa hạ bào mòn. Đèn vàng ấm áp và tiếng nhạc đôi lúc bị rỉ ra khi có người mở cửa. Một đoạn nhạc lạ lẫm được cấu thành bởi giọng cây guitar điện rền rĩ và đôi chút ngân nga của những vị khán giả đang chìm trong biển hợp âm.

Đẩy cửa bước vào trong, thứ chào đón Thái là một bữa tiệc có mùi rượu cay, khói thuốc và âm nhạc. Ngỡ, dưới ngọn đèn sáng rỡ cả sân khấu chính là những nốt nhạc đang khiêu vũ bên cạnh gã ca sĩ trẻ. Ánh sáng cuốn lấy gò má và đôi vai của gã trai ấy, cây ghi-ta trên tay gã cũng như một nghệ sĩ đang phối hợp nhuần nhuyễn với những đầu ngón tay linh hoạt. Giọng gã ấm như nắng sớm, không cứng nhắc, nghe đặc sệt người Châu Á.

Cái gã ấy cúi mặt, dường như trước mắt là hư không, chẳng một khán giả hay ánh đèn. Gã lạc, lạc trong sự sống của mình, một vùng trời chỉ có những nốt đen trầm bỏng nhảy nhót, hôn lên da và không có tiếng ai nói về gã.

Thái chọn một ly vodka để bắt đầu nhấm nháp những thứ gã trai trên bục đưa vào trong bản nhạc. Cái gã ấy không giới thiệu tên, và những câu ca cũng chưa từng được gọi tên, người ta nói như thế. Gã là những bất ngờ, có lúc gã sẽ diễn những bài nhạc mới toanh, hoặc là vài bản ca cũ rít cho nhiều tuần liền, hoặc là gã bốc hơi.

Nhưng đêm thứ bảy, sân khấu của Cвет vẫn chừa chỗ cho gã.

Bản ca cuối kéo dài thêm chừng dăm ba chục phút rồi đi vào hồi kết. Không đủ nhiều để Thái có thể thỏa mãn. Âm nhạc của gã tựa một bản hồi ký rền rĩ được gã dùng để viết về tuổi trẻ, về thực tại, về tất cả những thứ gã đã chạm vào. Mọi thứ hỗn loạn, chắp vá và êm tai, thật kì lạ khi chúng nó lại hợp khi đứng cạnh với nhau.

Gã trai ấy dừng lại, đoạn nhạc đang êm đứt gãy làm đôi. Thái có chút bất ngờ, gã còn chưa chơi hết đoạn nhạc kết. Anh ngẩn lên và thấy gã đã bắt đầu rút dây ghi-ta điện khỏi ổ cắm. Cây ghi-ta của gã màu đen, cũ mèm và có nhiều vệt màu loang lổ khác, hỗn loạn tựa lời nhạc của gã ấy. Mắt gã vẫn cứ cụp xuống, giấu nhẹm mọi cảm xúc, giấu tất cả.

Ánh đèn lụi tàn, giam bóng lưng gã trong màn đêm vô tận. Nối đuôi là tiếng những người ở đây từ sớm hôm cùng ly rượu hết lạnh bắt đầu cảm khái; có người nói rằng nhạc của gã là một bữa tiệc chiêu đãi thính giác; có kẻ lại chép miệng khen rượu và sau đó nhún vai khi được hỏi về bản nhạc vừa qua. Người ta không nói về gã nữa, vì có lẽ đó là những vị khách quen mặt ở nơi này, họ đã quen, hoặc cũng có thể họ không quan tâm nữa.

Mọi thứ xoay vòng bận rộn hơn, vài người ở lại để dùng rượu ươm vào hơi thở, số khác thì ra về ngay sau khi gã ca sĩ khuất dạng. Thái im lặng, vài câu hát của gã trai ấy cứ bâng quơ kẹt trong đầu anh, phát đi phát lại như một chiếc máy hát cũ, có đoạn lại đứt lìa. Anh lơ đễnh nhìn cái sân khấu im lặng, màu đèn cứ như nắng hạ lăn tăn rơi lại trên thành ly rượu đắng.

Anh không bình phẩm về những hợp âm khó nhằn, những nốt cao cháy giọng hay là cái giai điệu bắt tai. Anh im lặng, trân trọng từng khoảng lặng của bản nhạc. Nó chảy dài, len lỏi vào não kích thích cảm xúc của người nghe. Thứ âm nhạc đó rền như sấm mà lại sâu lắng như hồ. Lời lẽ của gã đưa vào nhạc như một câu chuyện kể về nhiều thứ không liên quan đến nhau, có thể nó là một bản ca để gửi gắm cho những người hiểu, hoặc đơn giản hơn là những lời dạt dào khi cảm xúc dâng cao mà chẳng có là bao ý nghĩa.

Nhưng, sao cũng được. Một tác phẩm viết ra không phải lúc nào cũng sẽ được nhìn nhận theo đúng suy nghĩ của người tác giả. Vì mỗi con người, mỗi số đời lại mang cho mình một lăng kính khác, rực rỡ hoặc tẻ nhạt. Âm nhạc là chất xúc tác khiến cái thế giới của họ to lớn hơn, cảm xúc hơn mà thôi.

"Anh nghĩ gì về bản nhạc?"

Có kẻ đến và chen chân vào suy nghĩ của Thái. Anh không trả lời gã. Anh để mắt mình ngắm nhìn dòng ánh sáng nhảy nhót trước cái sân khấu đang dần vãng người rồi nếm chút rượu cay, thứ chất lỏng đặc sệt mùi cồn ấy giúp anh đứng giữa cái lằn ranh tỉnh táo và mơ màng. Vừa đủ để nhạc chảy qua đầu nhưng tiềm thức vẫn thao láo. Anh không gấp gáp, có lẽ là suy ngẫm gì đó, hoặc chỉ đơn giản là chưa tìm được câu trả lời.

"Hỗn loạn." - Thái trầm ngâm. "Tôi nghĩ thế."

Mắt gã ươm mầm của ánh sáng le lói. Phẫn uất, u buồn, hưng phấn và một chút tự cao là những gì Thái cảm nhận được khi ngẩn dậy và bắt được sự chuyển động của đôi đồng tử đó. Màu nâu sẫm quện vào đêm đen tạo thành thứ hố sâu không đáy, cuốn người khác vào cái tâm tư rối bời của người đeo sầu. Có lẽ, đó là lí do mà gã trai ấy luôn khéo léo giấu cặp mắt của mình cả buổi diễn ngắn ngủi.

"Tại sao anh nghĩ thế? Tôi ngồi đây có được không?"

"Cậu cứ tự nhiên."

Thái nhấc ly rượu nên và uống cạn. Anh nhìn gã trai vừa ngồi xuống bên cạnh mình; gã ấy có cái dáng người cao dong dỏng, mái tóc được nhuộm màu sáng và mặc một chiếc áo khoác jean đã sờn, trên vai là cây ghi-ta được nằm gọn trong bao da. Gã đặt cây ghi-ta sang bên, tựa lưng vào thành ghế rồi mân mê cái ly sứ sáng loáng trong tay. Cổ họng ngân nga giai điệu gì đó, đôi lúc sẽ nhìn sang anh như chờ đợi câu trả lời còn thiếu. Gã ấy cũng không lấy gì làm vội vàng, như thể gã đang chầm chậm thưởng thức cái khoảng không giữa cả hai vậy.

"Về sự sống, xoay vòng, cái chết và mặt trời. Mọi thứ ngỡ chẳng liên quan gì đến nhau nhưng lại được cậu dùng để tạo nên một câu chuyện hòa vào giọng guitar, mà cậu là người kể. Nhưng chính cậu lại lạc trong câu chuyện đó khiến nó trở nên thật hỗn loạn."

"Mà, cũng có thể là không gì cả. Vài con chữ viết cho qua đêm dài thôi." - Thái nhún vai. "Nó cũng có thể hỗn loạn vì vậy."

Anh không đưa gã một câu trả lời. Anh cho gã lựa chọn. Gã ấy là người viết, cũng là người nghe, gã được quyền nhìn nhận tác phẩm của mình theo bất cứ góc độ nào. Đặt nó lên bục, đứng xoay vòng và dừng lại ở một điểm nhìn mà gã muốn, nó của gã, nó với gã ra sao. Không cần phải bó mình vào cái khuôn khổ được vạch ra như lối mòn.

"Nếu tôi nói nó là vế sau." - Gã dửng dưng, lấy trong túi áo ra một bao thuốc lá nhàu nhĩ. "Nó không cao siêu như mấy kẻ khác ví von, không ý nghĩa, không gì hết. Anh có thất vọng không?"

"Hả?"

"Có gì đáng thất vọng?"

Gã trai ấy nhún vai, khói thuốc trên đầu gã vờn qua như nhấm nháp thực tại hoen gỉ, ố màu đèn. Có thể với gã; việc tạo nên một thứ không có ý nghĩa thật đáng thất vọng, mà cũng có thể là không. Thái chớp mắt rồi ngã người lên lưng ghế cũ mềm mại, anh chẳng biết gì về gã và ngược lại - họ chẳng biết gì về nhau, thế nên anh sẽ chẳng thể đoán được những bão giông trong đôi mắt ấy. Thứ đồng tử rạng ngời màu của màn đêm.

Nhưng, đêm không có màu, đêm của vô tận - đêm đen.

Mưa vẫn rơi lộp độp trên gác mái, hòa những sợi hương bạch dương cay vị đất ẩm ngai ngái, tựa máu. Vài con người đến muộn, ướt nước và trễ mất buổi ca nhạc. Rượu nồng dần cạn rồi lại đầy. Mọi thứ quyện lại như muốn nói rằng, đêm còn dài và ta chưa thể về nhà sớm. Thái nheo mắt, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn sang người con trai bên cạnh, gã chưa đi và cũng không có dấu hiệu muốn rời khỏi cốc rượu đã tan đá. Gã cúi mặt, dùng cây bút cũ để viết những con chữ lên mặt giấy với vài ba khuông nhạc thiếu nốt, và thi thoảng gã sẽ ngân nga những giai điệu ấy như một cách để sống trong thế giới mà gã dựng lên, mỉm cười và nhắm mắt.

Trông gã như một đứa trẻ, một đứa trẻ đáng thương đang tìm nơi để mình được ôm ấp.

Thái nhìn lại mình, anh không có từ để miêu tả. Mọi thứ với anh xoay đều như một cuốn phim cũ chỉ có mỗi một đoạn, không hơn. Anh không sờ được vào niềm vui với thứ công việc anh đang làm và đã từng yêu. Anh không phải một đứa nhóc choai choai mới lớn, anh không mộng mơ. Thế giới của anh có rượu, công việc và tiền. Ai cũng cần tiền để lo cho gia đình của mình cả, và anh không khác.

Chỉ là, đôi lúc cuốn phim của anh sẽ khác đi một chút. Như hôm nay chẳng hạn; Cвет, rượu vodka và gã ca sĩ là những người mới đến với vùng đất trong anh. Nó như thôi thúc, như gọi mời anh đến gần hơn với màn đêm đó, bước vào và bắt đầu một hành trình nữa cho mình.

Hoặc tiếp tục với một cuộn phim mới.

"Tôi về đây." - Thái đứng dậy, có chút chuếnh choáng sau vài ly rượu đầy và đứng dậy đột ngột. Gã trai bên cạnh hơi nhướng mày rồi lại húy hoắm với cuốn sổ tay.

"Tạm biệt."

Và hẹn gặp lại, Cвет.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net