Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Là của anh sao? Tại sao chưa bao giờ thấy anh đeo? Bởi vì xấu?" Jeon Wonwoo lấy cái hộp lắc lắc bên tai, đáng tiếc nói: "Làm hư rồi sao không đi sửa lại a? Vẫn còn tốt lắm."

Kim Mingyu lúc này mới lấy lại tinh thần, làm như có như không trả lời: "Không có hư. . . . Chính là để quên mất thôi. . . . . Em thích? Thích thì cứ lấy đeo, tìm một tiệm sửa đồng hồ. . . . Thay pin là vẫn chạy tốt. . . ."

Đau. . . . Đáy lòng giống như con sông – cuồn cuộn chảy xiết, vốn nghĩ đã quên rồi, vì cái gì khi thấy lại đau như vậy? Phải hít sâu vài hơi mới có thể bình tĩnh lại. . . . . Nếu hôm nay không phải sóc con tìm thấy được, hắn đại khái không hề nhớ, đem cái hộp này cùng quá khứ chôn sâu trong tủ, cố chấp không thèm suy nghĩ nữa thì tốt hơn?

"Không cần đâu, em đeo đồng hồ điện tử là được rồi, cái này là dành cho đàn ông trung niên, đeo trên tay em có chút kỳ quái." Jeon Wonwoo đoan trang cười nói, "Anh có đồng hồ thì nên nói sớm, em đi sửa lại giúp anh, nhanh lắm anh sẽ được đeo lại."

"Không—không cần." Kim Mingyu miễn cưỡng cười cười, "Anh mỗi ngày đều ở nhà, hơn nữa trong nhà vẫn có đồng hồ treo tường a, không cần."

"Đồng hồ này rất đẹp, người mua nhất định rất có tiền a." Jeon Wonwoo lúc này mới nghiêng đầu nhìn hắn, hoảng sợ: "Mingyu, sắc mặt anh sao lại tái xanh, không thoải mái sao?"

Vẫn bị cậu nhìn ra? Kim Mingyu vội vàng lắc đầu: "Không có không có, em bị ảo giác thôi, mỗi ngày anh đều ở trong nhà, lại không ra ngoài phơi nắng, sao có thể không trắng được. . . . . Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm."

Hắn đứng dậy, hướng nhà bếp bước đi, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Hôm nay ăn cái gì sóc con? Em có ý kiến gì hay không? A! Hay chúng ta ăn cá đi. . . ."

—–~~~~~—–

"Mingyu, ngày mốt anh có rảnh hay không a?" Jeon Wonwoo lúc ăn cơm hỏi, không đợi hắn trả lời tự mình lẩm bẩm: "Nhất định là rảnh rồi, anh ngày nào cũng ở nhà, ân, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa đi?"

Kim Mingyu đã ăn xong rồi, đang ngồi trên ghế sô pha xem báo, ngẩng đầu nhìn cậu, sóc con mang vẻ mặt mong chờ: "Như thế nào? Sinh nhật em sao?"

"Không – phải!" Jeon Wonwoo lắc đầu nói, "Không phải sinh nhật không được đi ra ngoài ăn sao? Hiện tại mùa xuân tới rồi, thời tiết thật dễ chịu a, anh phải đi ra ngoài hít thở không khí một chút, em vừa được phát tiền lương, nên mời anh ăn một bữa thật ngon, còn có thể thuận tiện đi dạo phố luôn, mua sắm này nọ. . . . .Được không?"

Đi dạo phố? Mua sắm? Hiện tại bây giờ thực khác với trước kia hắn vẫn thường lôi kéo sóc con đi mua quần áo a, nhóc con này vừa có tiền liền muốn tự độc lập, Kim Mingyu nghĩ như vậy, cào cào đầu tóc của mình: "Chuyện mua sắm này em tự quản là được rồi, còn nữa, có thể tìm Vũ Thần đi chung, dạo phố mua đồ này nọ, con gái có hiểu biết hơn. Hai người đàn ông cùng nhau đi dạo phố, cảm giác rất kỳ quái. . . Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không ăn dấm chua đâu."

"Kim Mingyu thật đáng ghét!" Jeon Wonwoo thu dọn bàn ăn, cầm cây kem trong tủ lạnh ra, vừa ăn vừa đi đến bên người hắn cọ cọ, "Theo em ra ngoài một chuyến đi, anh cũng nên đổi không khí. Uy, anh lại làm biếng không chịu cạo râu, nhìn qua y như lão già."

Bắt được bàn tay sờ loạn của sóc con trên mặt, Kim Mingyu cố ý dùng râu mới mọc đâm đâm vào mặt cậu: "Mùa xuân tới rồi, nhưng mà anh không phải là con mèo a, tại sao phải đi ra ngoài để phơi nắng, mới ăn cơm xong liền ăn kem, em không sợ đau bụng sao."

Jeon Wonwoo bị râu hắn đâm cười hì hì không ngừng, dùng sức đẩy hắn ra, "Ngứa quá, ai nha! Mingyu! Anh còn quậy nữa em liền cạo sạch sẽ râu anh! Đồ quỷ! Đồ xấu xa, làm biếng đến nổi ngay cả râu cũng lười cạo. . . ."

Náo loạn một trận, Jeon Wonwoo lại tiếp tục nài nỉ: "Ngày mốt đi ăn bên ngoài đi? Được không, Mingyu, em mời cũng không được sao? Chỉ đi một lần thôi."

"Ân, ân," Kim Mingyu đành phải đáp ứng, cuộn cuộn tờbáo lại gõ lên đầu cậu một cái, "Nhóc con tới thời kì phát xuân rồi sao? Muốnđi lễ hội? Chúng ta bây giờ ân ái còn chưa đủ? Muốn tay trong tay đi trên đườngcho mọi người thấy a?"

"Em mới không muốn cho người khác thấy." JeonWonwoo phản bác lại, "Em chỉ muốn cùng anh đi chơi thôi, lễ hội, chính là lễhội, chúng ta đã lâu không đi rồi."

"Nói cho cùng thì em chỉ muốn cùng anh đi chơithôi đúng không, mỗi ngày đều nằm chung trên một cái giường thì cần chi phải đira ngoài nữa a." Kim Mingyu thấp giọng oán giận, "Thôi được, đành thoả mãn giấcmơ lãng mạn của em một lần, việc này chắc chắn em đã nghe lời xúi dục của mấycô gái đây, đã vậy còn nhất định phải lôi bằng được ông già này ra ngoài."

Jeon Wonwoo đôi mắt đen chớp chớp đáng yêu, cốý làm bộ dạng tức giận nói: "Ai nói anh già? Chính là anh đang tìm cớ mới nóimình như vậy."

Cậu đứng dậy, chăm chú nhìn Mingyu, chậm rãinói: "Anh đó nha, mới không phải là ông già, em tuy thích nam nhân, nhưng saocó thể đi thích một lão già được, anh phải tin tưởng bản thân mình, Mingyu, anhlà một nam tử hán anh tuấn đang trong thời hoàng kim, đầu đội trời chân đạpđất. . . Thật sự rất ưu tú. . . ."

Kim Mingyu vẻ mặt sững sờ nhìn cậu, bỗng nhiênnở nụ cười, "Hảo, không thể tưởng tượng được rằng hình tượng anh trong lòng sóccon thật sự hoàn mĩ đến thế, như vậy thì anh sẽ vì em, làm một người đàn ôngtân thời thật đầy khí phách!"

—–~~~~~—–

Thời tiết mùa xuân ấm áp trung hoà, Kim Mingyulấy cái áo khoát màu xám mặc vào rồi bắt đầu đi ra ngoài, thái dương chảy mộttầng mồ hôi, thân thể bắt đầu nóng lên, hắn bất đắc dĩ đành phải xắn tay áo lênđến khuỷu tay, sóc con lại không biết gặp chuyện gì lại đến muộn a, rõ ràngcùng hẹn nhau lúc 2 giờ ở quảng trường phía đông, chẳng lẽ do hắn nhớ nhầm?

"Mingyu!" Hắn đang nhìn xung quanh, chợt nghetiếng kêu từ phía sau truyền đến, tiếp theo liền có một người chạy như bay đếntrước mặt hắn mang theo khuôn mặt đỏ bừng, ngực phập phồng hít thở kịch liệt,trên trán đổ đầy mồ hôi, thở phì phò nói: "Anh là chờ đến sốt ruột đi?! Em cóchút việc nên đến hơi trễ. . . . Ân, mệt muốn chết, em chạy không ngừng, khôngkịp chờ xe. . . . Hô. . . . . . Hô. . . ."

Kim Mingyu theo thói quen lấy khăn tay ra laumồ hôi cho cậu, nhưng vì cố kỵ ánh mắt người qua đường liền ngừng lại, đem khăntay màu xanh nhét vào lòng bàn tay nhỏ: "Ai bắt em phải chạy như thế a, bộ chậmmột chút anh liền bay mất sao, đứng chờ một chút cũng chẳng sao cả, nơi nàyphong cảnh rất đẹp a, không khí cũng trong lành, em không phải mỗi ngày đều cằnnhằn bắt anh phải đi ra ngoài hít thở sao?"

Jeon Wonwoo hô hấp dần dần ổn định, nghe hắnnói như vậy, ngọt ngào nở nụ cười, cầm lấy khăn tay bỏ vào túi áo của mình:"Được rồi, chỉ vì em nơi nóng vội thôi. . . . . . .Hô, hô. . . . . .Cái kia,anh ăn cơm chưa? Muốn đi ăn cái gì trước không? Đúng rồi, em có cái này muốnđưa cho anh." Nói xong cúi đầu tìm kiếm trong túi xách.

Kim Mingyu không chú ý đến câu nói phía saucủa cậu, chỉ nói: "Anh ăn cơm trưa rồi. . . . . Đúng rồi, em không phải rấtthích ăn cá viên sao? Bên kia hình như có một cửa hàng. . . . . . ."

Lời nói của hắn lập tức dừng lại bởi vì JeonWonwoo đưa đến trước mặt hắn một vật, Kim Mingyu trợn mắt há hốc mồm mà nhìnthấy chiếc đồng hồ rất quen thuộc nằm trong tay Jeon Wonwoo, bạch kim phảnchiếu dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, kim giây từ từ nhích một bậc, trên mặt12 con số la mã thoạt nhìn làm cho hắn có cảm giác mê muội.

"Thế nào? Em bí mật giúp anh đem đi sửa, phảichạy đến vài cửa hàng đó." Jeon Wonwoo cao hứng nói, lơ đi biểu tình hoảng loạntrên mặt hắn, "Hiện tại có phải đẹp hơn lúc trước không? Ai, cũng vì không biếtanh mua ở nơi nào, có mấy người thợ sửa đều nói chưa từng nhìn thấy qua, sợ pháhư mất đồng hồ của anh, hì hì, cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng mới cóngười biết sửa, nhưng hẹn em tới một tuần mới lấy, thật kỳ quái, không phải chỉhết pin thôi sao? Khó sửa như vậy? Mặc kệ, dù sao bây giờ cũng sửa được rồi,anh đeo vào cho em xem đi."

Cậu nhanh nhẹn kéo lấy cánh tay của Mingyu, đemđồng hồ đeo vào cổ tay, nhìn trên nhìn dưới, vừa lòng nở nụ cười: "Ân, thật vừavặn, đẹp mắt, Mingyu, anh cũng nhìn xem, thật không hiểu nổi anh a, đồng hồ nhưvậy không thèm đeo mà bỏ xó ở nhà."

Kim Mingyu chậm rãi nâng bàn tay lên, nhìnthoáng qua, đồng hồ vẫn là đồng hồ, cho dù trải qua năm năm, sóc con làm saobiết được, hắn từng rất yêu quí cái đồng hồ này, ban ngày hay đêm tối đều đeotrên tay, ngay cả ngủ cũng không tháo ra, rất trân trọng. . . . . cũng như hắntừng trân trọng nâng niu người kia như vậy. . . .

Thở dài một hơi, mạnh mẽ áp chế cảm xúc tronglòng, Kim Mingyu ép buộc chính mình cười cười : "Không tồi đi? Đây chỉ là mộtmón quà cũ của bạn bè, anh là người như thế, đeo vào quá lãng phí, không phảisao?"

Trên mặt đồng hồ có đính một chữ thập bằngthuỷ tinh, thật sự đối với tình cảnh hiện giờ của chính mình là quá xa xỉ. . .. . .

"Ai nói a, đồng hồ không phải chỉ dùng để xemgiờ thôi sao? Ân hừ," Jeon Wonwoo nhìn cái đồng hồ trên tay hắn lần cuối cùng,lưu luyến buông ra nói, "Người tặng anh món quà này rất thành tâm, còn có – conmắt biết thưởng thức. Đi thôi! Bây giờ chúng ta đi dạo phố, bất quá em nghĩ nênmua nước uống trước, chạy nhanh miệng lưỡi khô muốn chết."

Kim Mingyu mỉm cười, gật gật đầu "Được, xongrồi đi tới tiệm bán đồ viên, vừa đi vừa ăn, buổi tối sẽ ăn ở một nhà hàng thậtngon."

"Ân!" Jeon Wonwoo hưng phấn mà gật gật đầu:"Em muốn đi ăn KFC!"

"Lại đòi ăn những thực phẩm rác rưởi kém dinhdưỡng này." Kim Mingyu nhéo nhéo mũi nhỏ của cậu, "Em nha, sẽ không bao giờ họcđược sự thưởng thức?"

"Chỉ vì rất muốn ăn thôi mà." Jeon Wonwoo hihi cười nói, cậu cũng biết Kim Mingyu luôn đối xử tốt với mình, tuy ngoài miệngnói không đi không đi, đến lúc đó vẫn dẫn cậu đi.

Thời điểm hai người vừa mới đi đến con đườngtrước quảng trường để mua cá viên, một chiếc xe hơi màu bạc vô thanh vô tứcdừng lại bên người bọn họ, Jeon Wonwoo vội vàng kéo Kim Mingyu nhảy về sau mộtbước, bất mãn liếc nhìn chiếc xe, vì kính xe có dán một lớp kính đen, cho nênnhìn vào không thấy người ngồi bên trong.

"Có biết lái xe không a." Cậu nhỏ giọng oángiận, cũng không thèm so đo, đi lên hai bước, đứng chờ đèn xanh.

Kim Mingyu trong lòng bỗng nhiên có một loạicảm giác bất an, theo bản năng kéo cánh tay Jeon Wonwoo, đem tất cả sự chú ýtập trung đặt lên người sóc con, ra vẻ thoải mái mà nói: "Thơm quá, em có ngửiđược một chút hương vị không? Ha ha, hôm nay muốn ăn bạch tuộc viên hay bò viên?"

"Đương nhiên đều phải ăn hết." Jeon Wonwoo cáigì cũng không phát giác, còn hưng phấn mà nhảy nhót, nhìn chằm chằm vào đèn đỏ,"Còn tới mười giây, oa! Người thật đông a. . . ."

Sau lưng truyền đến âm thanh dễ nghe của mộtgiọng nam trầm: "Gyu, thật lâu không gặp."

Cũng giống như lúc trước, vẫn là giọng nóitrong trẻo như ánh mặt trời chiếu lên dòng nước êm ả, khác là thêm vài phần tựtin, không rụt rè như trước, người kia cũng thay đổi sao? Đúng vậy, mọi ngườiđều phải khác đi. . . . . .

Kim Mingyu chậm rãi quay đầu lại, tận lực bìnhtĩnh nhìn người nam nhân phía sau, tỏ ra tự nhiên như khi xuống lầu mua thức ăngặp hàng xóm: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."

Thân ảnh cao gầy thon thả dựa vào cửa xe,khuôn mặt tuấn tú hoàn mĩ, một đôi mắt phượng xinh đẹp giờ phút này đang hứngthú đánh giá người đứng bên cạnh Mingyu, cuối cùng, đôi môi đỏ hơi cong lên,tựa như đùa giỡn mà nói: "Sủng vật mới của anh? Gyu, không biết từ khi nào màsự thưởng thức của anh lại kém đến như vậy."

"MIngyu.. . . . . . Bạn của anh sao?" JeonWonwoo sợ hãi hỏi, trước mặt cậu là một người đàn ông sang trọng không hề cùngchung thế giới của cậu, trên người phát ra khí thế làm cho cậu có cảm giác xấuhổ, chính là vì cái gì lại quen với Mingyu? Rõ ràng Kim Mingyu cũng có quen y, nhưng lại vữngvàng đứng tại chỗ, một chút đều không có cảm giác bị đối phương áp đảo.

Nhưng bộ dạng lại mang một vẻ buồn rầu.

Kim Mingyu kéo tay cậu an ủi, nghiêng mặt nhìncậu nở nụ cười một chút, sau đó mới chuyển hướng nhìn vào người đàn ông tao nhãtuấn mỹ kia, bình đạm – nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi từ lâu đã từng nói qua,không có ai là sủng vật hết, cậu ta tên là Jeon Wonwoo, là người yêu hiện tạicủa tôi."

Lông mi cong dày kinh ngạc nâng lên, JeonWonwoo bây giờ mới phát hiện người này cư nhiên có một đôi mắt mê người, màuxanh biếc như mặt biển mùa hè, nhìn kỹ thì ngũ quan cũng có chút giống vớingười phương Tây, y không phải là người Hàn Quốc sao? Nhưng lại nói tiếng Trungtốt như vậy a.

"Tôi vẫn còn. . . choáng váng về khẩu vị củaanh đó." Y cười khẽ, đôi chân thong thả bước về phía bọn họ, "Vì sao không tìmmột nơi uống một tách cà phê? Đứng trên đường nói chuyện, không thoải mái cholắm."

Kim Mingyu rõ ràng có một chút do dự, cườinói: "Việc này có còn quan trọng? Không phải tất cả đều đã nói rõ ràng rồisao?"

"Chỉ có mình anh nghĩ như vậy thôi." Nụ cườicủa y bỗng nhiên có chút lạnh, "Gyu, anh vẫn luôn như vậy, tự mình ra quyếtđịnh hết thảy, mà căn bản không quan tâm đến tâm tình của người khác, tuy rằngnhiều năm đã trôi qua, nhưng anh cũng nên nhớ rõ, lúc ấy, anh có cho tôi cơ hộiđể nói không?"

Jeon Wonwoo sợ hãi tránh né ánh mắt đối phươngtrên người mình, cũng may mục tiêu của y không phải cậu, chỉ là nhìn thoángqua, sau đó lại chuyển về Mingyu "Vẫn không nể mặt tôi một chút sao? Trước kiaanh không phải như vậy."

"Kia, được rồi." Kim Mingyu cào cào tóc, nóivới Jeon Wonwoo: "Jeon Wonwoo, đây là. . . . người bạn của anh, chúng ta đã lâukhông có gặp, hôm nay không thể cùng đi dạo phố với em rồi, em về nhà trước đi,anh sẽ lập tức trở về."

Jeon Wonwoo có chút không tin nhìn hắn, vừađịnh nói cái gì, nhưng lập tức từ bỏ, hạ bả vai, rầu rĩ nói: "Vậy anh nhớ vềsớm, em sẽ nấu cơm chờ anh."

"Ân, không có việc gì, anh sẽ trở về ngay lậptức thôi." Kim Mingyu cũng không biết vì cái gì mà mình lại cam đoan một lầnnữa, nâng tay ôn nhu sờ đầu cậu, an ủi nói: "Chờ anh trở về cùng nhau ăn cơm."

Kim Mingyu nhìn cậu băng qua đường, còn giơtay vẫy vẫy, chậm rãi biến mất trong đám người, sau lưng liền truyền đến âmthanh của y: "Tôi cũng không ngại có thêm một người đâu. Có phải anh sợ cậu tabiết một số việc không tốt a?"

Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt người kiamang theo nụ cười ẩn chứa sự đắc ý, một loại hành động nắm chắc thắng lợi.

Kim Mingyu lắc đầu: "Tôi không phải là sợ,nhưng có một số việc, tôi nên nói trước với em ấy thì tốt hơn."

Y mỉm cười, cũng không phản bác, mở cửa xe ra,thực tao nhã vươn tay: "Mời."

Thật sự trời đất đảo lộn, hiện tại động táclúc trước hắn thường làm bây giờ đã tới phiên y, Kim Mingyu nghĩ nghĩ, lại lắcđầu: "Không cần, uống cà phê thôi, nơi này không phải có rất nhiều cửa tiệmsao?"

Y kinh ngạc nhìn hắn, bộ dáng bày ra vẻ mặtkhông thể tin được nở nụ cười: "Cửa tiệm ở nơi này? Gyu, sự thưởng thức của anhđã thay đổi rồi, lúc trước không phải luôn thích cùng tôi đi uống ở quán Bucksao?"

Có cái gì mà lạ? Kim Mingyu nhún nhún vai:"Uống cái loại gì đâu quan trọng, không phải mục đích chính là ngồi nói chuyệnsao?"

"Nhưng. . . . . ." Y nhìn hắn cười mê người,"Bất quá hoàn cảnh anh bây giờ cũng không quá để tâm đi, có phải hay không muốnxong chuyện sớm một chút để trở về, gặp người yêu nhỏ bé của anh?" Nhẹ nhàngthở dài một tiếng lại tiếp tục nói, "Vẫn không thèm để ý đến tôi?"

Kim Mingyu không muốn tiếp tục thảo luận vấnđề này, liền chuyển hướng sang chuyện khác nói: "Không cần dùng xe, chúng ta cứtuỳ tiện tìm một chỗ ngồi đi. Đúng rồi, em như thế nào tìm được tôi?"

Y cúi đầu nói vài điều với người lái xe, sauđó đi đến bên người hắn, thực tự nhiên nắm lấy cổ tay hắn, nhìn nhìn vào cái đồng hồ, có chút giảo hoạt cười nói: "Đây chính là quà sinh nhật tôi tặng cho anh, trên thế giới chỉ sản xuất một trăm cái, nó xuất hiện ở địa phương này, nhất định anh cũng sẽ ở đây, cho nên tôi lập tức liền chạy đến, quả nhiên đúng như dự đoán."


Rút bàn tay về, Kim Mingyu cười khổ: "Vạn nhất bởi vì cuộc sống khó khăn, tôi sớm bán nó hoặc đem đi vay mượn nợ, em chẳng phải trở về tay không sao?"

Y cười mị hoặc có vài phần đắc ý: "Anh nhẫn tâm sao? Tôi không tin, hơn nữa hiện tại cũng tìm thấy anh rồi, liền chứng minh sự suy đoán của tôi là đúng."

Cuối cùng bọn họ cũng chọn được một quán cà phê trên vỉa hè thoạt nhìn cũng tạm ổn, lúc đi vào y liền nhíu mày, nhưng vẫn chưa nói cái gì, đợi phục vụ bưng tách cà phê lên, cầm ngửi ngửi liền buông xuống, khoanh hai tay lại, nhìn Kim Mingyu đang ngồi ở đối diện.

Kim Mingyu căn bản cũng không động đến tách cà phê của mình, hiện tại miệng hắn đều đắng chát, trong lòng rối loạn, chưa bao giờ nghĩ rằng, cái đồng hồ kia cư nhiên có thể làm cho y xuất hiện trước mặt mình. . . . . . . Là bởi vì y đã bỏ ra vài năm để tìm mình sao?

"Cho dù nể mặt cũng được, anh không thể ân cần hỏi thăm tôi một câu sao?" Người đối diện mang theo âm thanh nén giận làm cho hắn đang trầm tư bừng tỉnh, Kim Mingyu cố rặn ra nụ cười: "Thực xin lỗi, tôi thất thần, như vậy. . . . . Em có khoẻ không, Tịch Tình?"

"Lâu như vậy anh vẫn còn nhớ rõ tên tôi a." Người kêu Song Jihan cười nói, "Bất quá cũng khó trách, anh tự mình học sao, lúc ấy tiếng Trung của anh một chữ bẻ đôi cũng nói không xong, về nhà ôm từ điển trở mình một đêm mới có thể nói vài chữ, đúng hay không?"

Kim Mingyu xấu hổ cười cười, cúi đầu quấy quấy tách cà phê: "Mọi người. . . . . đều tốt cả chứ?'

"Vẫn tốt, công ty đã trở lại làm việc đều đặn, không có phá sản, ngược lại hàng năm còn kiếm được hai chục ngàn vạn. . . . . ." Song Jihan từ từ nói, "Tôi dù sao cũng do anh dạy dỗ ra, sẽ không phụ kỳ vọng của anh đâu."

Tuy rằng biết y nói chuyện như vậy mang ngầm ý khoe năng lực, Kim Mingyu vẫn không ngồi yên được, mặt đỏ lên từng trận, Song Jihan ánh mắt thưởng thức bộ dáng khi xấu hổ của hắn một lúc, sau mới thoải mái mà nói: "Được rồi, cuối cùng cũng tìm được anh, việc này tất cả mọi người đều có thể thởi dài một hơi nhẹ nhõm. . . . . Hộ chiếu của anh đâu? Có quá thời hạn không? Nếu quá thời hạn tôi đi thay anh làm cái mới, còn có, cho anh một tuần để xử lí mọi việc ở đây. Tôi đi đặt vé máy bay vào cuối tuần này. . . . . Anh có tiền không? Tôi sẽ mở chi phiếu cho anh, đúng rồi, có muốn gọi điện thoại về công ty thông báo cho bọn họ một tiếng, để chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ hoan nghênh anh quay lại. . . ."

"Từ từ, Song Jihan, em đang nói cái gì a?" Kim Mingyu có chút tức giận ngăn lời nói của y, "Tôi lúc nào nói muốn trở về?"

Con ngươi xanh biếc xinh đẹp yên lặng nhìn hắn, giống như cảm thấy lời nói của hắn giống truyện cười: "Bây giờ anh còn nói vậy sao? Tôi tự mình tới đón anh, anh còn muốn như thế nào nữa đây? Lúc ấy anh chưa từng nói một câu liền bỏ đi? Không phải tôi nói anh, nếu có giận dỗi cũng nên chừa một chút manh mối, ai biết anh sẽ chạy đến đây? Lúc ấy tôi như thế nào tìm anh, anh biết không? Tôi chạy gần hơn phân nửa quả địa cầu tìm anh. . . . . ."

Kim Mingyu đối mặt với ánh mắt khiển trách của y, tự dưng nổi giận, thanh âm cũng trầm lại: "Tôi không phải giận dỗi. . . . . Song Jihan, tôi là người trưởng thành rồi, sẽ không chơi loại trò chơi của con nít này đâu. . . . . . Lúc ra đi. . . . . . cũng không nghĩ bản thân sẽ quay trở về."

Không khí đột nhiên yên lặng đến căng thẳng, chỉ có âm nhạc cùng hương cà phê phảng phất.

Qua nửa ngày, Song Jihan mới lạnh lùng nở nụ cười: "Anh vô tình đến ngay cả một chút mặt mũi cũng không chừa cho em sao? Đều năm năm rồi, tức giận cái gì cũng nên tiêu tan đi chứ? Em nếu còn nhớ đến chuyện cũ sẽ không phải vất vả chạy tới đây đón anh đâu. . . . . .Là, em hiểu rồi, anh vẫn còn giận em sao, như vậy, em thề, chờ anh trở lại, em liền đem tất cả tài sản giao lại cho anh toàn bộ, được chưa? Hay muốn em tại đây quỳ xuống cầu xin anh, khóc lóc nói rằng em đã sai lầm rồi. Anh mới cảm thấy thoả mãn, mới bằng lòng trở về? Chuyện này cũng không thể là không làm được, dù sao em bất quá cũng chỉ là sủng vật mà anh nuôi lớn thôi, anh nói cái gì, em liền nghe theo là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net