🌱Chương 68🌱

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📌Editor: Michellevn
Beta: Lê Thị Ngọc Huyền (CQH)📌

🥝🥝🥝

Tuy nhiên, Hoa Thần còn chưa có thông báo chính thức, chỉ để lộ ra một chút tin tức, khiến các hot weibo đều bùng nổ đủ loại suy đoán, vì tiếp theo chính là cuộc thẩm định tuyển chọn nữ chính.

Cuối năm ngoái là một bộ phim dân quốc lớn về điều tra hình sự, năm nay lại tiếp tục đóng bộ IP(1) một tác phẩm chuyển thể lớn về thời dân quốc, làm cho một Ngụy Thành im ắng nhiều năm trở lên vô cùng hot, mặc dù không bằng Quý Đông Dương, cũng không bì kịp Lê Tranh ảnh đế năm nay, thậm chí một số tiểu thịt tươi tên tuổi cũng vượt qua anh ta.

(1)IP 剧: phim dựa theo tác phẩm của nhà văn

Tuy nhiên, Ngụy Thành giống Quý Đông Dương đều phải trải qua búa rìu dư luận, diễn suất nhiều năm đi theo một kiểu, giá trị gương mặt cũng khá cao, rất nhiều fan người qua đường mua poster.

Về tuyển chọn nam chính, Cảnh Tâm hoàn toàn tán thành, cô nghĩ Ngụy Thành là nam chính phù hợp nhất trong nguyên tác.

Tin tức vừa ra, Weibo lập tức bùng nổ, có người ra sức ủng hộ Ngụy Thành, cho rằng anh ta rất phù hợp với hình tượng nam chính Lục Viễn Phong trong nguyên tác, cũng có người không phục, nỗ lực vì idol của mình, chờ mong kết quả công bố cuối cùng của Hoa Thần.

"Nếu nam chính thật sự là Ngụy Thành, là đảng nguyên tác tôi đồng ý, dù ai đóng tôi cũng thích, đề tài tiếp theo đi, nhân vật nữ chính Kiều Vi ai đóng đây?"

"Nhân vật nữ chính của tôi chính là Lục Tuyết Tâm, nếu là người khác <chào tạm biệt>."

"Vậy khẳng định là Bình Hoa đó! Bất kể chiều cao hay ngoại hình, tuyệt đối là phù hợp nhất với Kiều Vi."

"Chắc chắn Cảnh Tâm có cơ hội chiến thắng lớn, suy cho cùng bạn trai cô ấy cũng là Tổng tài Hoa Thần, ai có thể giành nổi hả? <dang tay nhún vai >"

"<chào tạm biệt> Theo mọi người nói, nếu Cảnh Tâm thật sự đóng nữ chính, là nhờ cả vào Tần Sâm sao? Người ta không thể dựa vào thực lực à?"

*****

"Vương Triều Thái bình" sau khi đóng máy, Cảnh Tâm có mấy ngày rảnh rỗi, không có việc thì ở nhà lướt weibo, xem bình luận trên weibo, số lượng fan ủng hộ cô cũng rất nhiều, tuy vẫn không bằng Lục Tuyết Tâm, nhưng bao nhiêu đó có thể làm cô an tâm rồi.

Cô lật tiểu thuyết "Quyết định sinh mệnh cả đời" ra định xem lại một lượt từ đầu tới cuối, tuy cuốn tiểu thuyết này tình yêu là chủ đạo, nhưng trong đó cũng bao gồm tình thân tình bạn. Lần đầu đọc cuốn tiêu thuyết này cô đã rất cảm động, khi đó Lục Tinh cắt đứt mọi liên hệ với cô, cô không tìm thấy người, anh trai cũng không chịu nói cho cô, bố mẹ cô cũng lại càng không nói gì, có người nói có lẽ thời kỳ ăn nhờ ở đậu của Lục Tinh đã hết rồi, xuất ngoại rồi thì không muốn liên hệ lại với bọn họ nữa.

Khi đó, cô muốn thổ lộ với Hà Diệc Sâm, kết quả phát hiện anh ấy đã có bạn gái rồi.

Khi đó cô thật sự rất buồn, cảm thấy trong một đêm rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.

Tiểu thuyết của Cửu An luôn luôn ngược tâm, đoạn giữa khiến người ta đau thấu tâm can, kết cục có tiếc nuối, lại vừa ấm áp khiến người ta rơi lệ, làm cho người ta có loại cảm giác "như vậy là đã hài lòng".

Khi cô đang xụt xịt làm tổ trên sofa, Tần Sâm về.

Anh đứng ở cửa, nghe thấy âm thanh rất nhỏ, nhíu mày nhìn qua, cô nàng kia đang rút khăn giấy lau mũi, quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ.

Giây tiếp theo, lại cong môi nở nụ cười, "Anh về rồi à?"

Cô nhanh chóng lấy gối ôm che lên cuốn tiểu thuyết.

Nét mặt biến đổi quá nhanh, làm Tần Sâm hơi sửng sốt, anh đi qua đứng trước mặt cô, dùng cằm chỉ chỉ mấy tờ khăn giấy vo tròn kia, "Sao lại khóc?"

Cảnh Tâm nhanh trí, nhân cơ hội phát huy diễn xuất của bản thân, ngẩng mặt đáng thương, "Không có gì, em chỉ là nhớ tới mình nhiều năm như vậy mà còn chưa từng đóng vai nữ chính, có chút nghi ngờ nhân sinh mà thôi."

Tần Sâm: "..."

Mũi Cảnh Tâm sụt sịt, tiếp tục diễn:
"Em cũng hai mươi ba tuổi rồi, nói không chừng qua tiếp vài năm nữa thì đã phải kết hôn sinh con, nữ chính cũng chưa đóng, em không muốn kết hôn, cũng không muốn sinh con."

Tần Sâm: "..."

Anh không nói chuyện, Cảnh Tâm vẫn đang diễn sâu, lảm nhảm mấy câu nữa.

Tần Sâm bật cười, xoa đầu cô, "Chỉ vì việc này?"

Cô ôm eo anh, ra sức gật đầu: "Việc này rất nghiêm trọng mà đúng không anh?"

Cô vừa động đậy, gối ôm liền chệch ra, lộ ra cuốn tiểu thuyết bị đè bên dưới, Tần Sâm rất bình tĩnh liếc một cái.

Vừa lúc cơm bên ngoài đưa đến, anh kéo người từ trên sofa đứng lên, "Ăn cơm xong lại tiếp tục diễn."

Cảnh Tâm: "..."

Cô đã diễn xong rồi mà anh cũng chả thấy có biểu hiện gì, cô còn diễn cái lông á!

Ban đêm.

Vận động trên giường xong Tân Sâm lười biếng dựa vào ban công hút thuốc, lần này Cảnh Tâm không ngủ ngay, nghỉ ngơi một lúc liền bò xuống giường, đi đến ban công ôm lấy anh, cọ cọ đầu trong ngực anh.

Anh búng tàn thuốc, cúi đầu cười bên tai cô, "Còn muốn làm thêm một lần nữa hả?"

Cảnh Tâm ngẩng đầu trừng anh, sao người này không biết thế nào là tiết chế vậy?!

Cửa sổ ban công không đóng, có hơi lạnh, cô rúc vào trong ngực anh, mỗi lần nhìn anh hút thuốc đều có chút ngứa ngáy, đưa tay đoạt điếu thuốc của anh, đặt vào miệng mình.

Lần nào cũng chỉ hút được hai hơi thì đã bị anh đoạt lại, hung hăng dập tắt.

Lần này cũng không khác.

Cảnh Tâm bẹp miệng, không nhịn được nói: "Em mới hút hai hơi anh đã chịu không được, sao anh mỗi ngày hút nhiều như vậy."

Tần Sâm nhướng mày: "Em để ý lắm sao?"

Cô lắc đầu, cũng không phải để ý, anh trai cô cũng hút thuốc, chẳng qua không nghiện nặng giống như anh, cô thật lòng nói: " Em sợ anh hút nhiều không tốt cho sức khỏe."

Anh hỏi: "Sợ anh chết trước em sao?"

"..."

Cô nhéo một cái trên eo anh, bực tức lườm anh: "Không được nói kiểu này, rất dọa người đấy."

Khóe miệng anh cong lên, sờ gương mặt đã lạnh của cô, quay lại lấy cái áo khoác phủ lên người cô, uể oải dựa vào lan can, lần nữa kéo người phiá sau vào trong lòng, tì cằm trên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng nói:" Ừhm, không dọa em."

Cảnh Tâm thật đúng là có hơi bị dọa, không thèm để ý anh nữa, vùng ra khỏi vòng ôm của anh, xoay người đi vào trong phòng.

Tần Sâm nhìn bóng lưng cô, khoé miệng khẽ cong lên, đi theo sau.

Cảnh Tâm để áo khoác trên sofa, chân đang muốn bò lên giường, đã bị người phía giữ lại, đẩy một cái cả người nằm thẳng trên giường, cô nhìn chăm chú người đàn ông đứng bên giường, đang muốn đứng lên, lại bị anh ấn trở về, nhịn không được trợn mắt nhìn anh: "Anh muốn làm gì hả?"

Anh trực tiếp xoay người đè xuống, hơi lạnh phả lên người cô, "Chứng minh một chút, sức khỏe anh rất tốt."

Cảnh Tâm: "..."

Tay người đàn ông tham lam đi vào trong áo ngủ, cô lập tức nộp vũ khi xin hàng: "Em biết sức khỏe anh rất rất tốt mà, vô cùng khỏe mạnh, rất rất Man nữa!"

Về điểm này, cô đã sớm giác ngộ, còn cần anh chứng minh gì chứ!

Anh thành thạo vừa hôn cô vừa cởi quần áo, hung hăng nhào nặn ngực cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng cắn hôn, cơ thể Cảnh Tâm giống như có dòng điện chạy qua, cả người đều nhũn ra, từng đợt run rẩy, anh dùng đầu gối tách hai chân cô ra, tay đi xuống dễ dàng khống chế điểm mẫn cảm của cô.

Hai chân Cảnh Tâm khẽ run, vòng tay chủ động ôm lấy cổ anh, thấp giọng cầu xin tha thứ.

Tần Sâm thể nghiệm sức khỏe, Cảnh Tâm cuối cùng không còn sức lực để nói gì nữa.

*****

Ngày hôm sau, tin tức Ngụy Thành là nam chính của"Quyết định sinh mệnh cả đời" đã bị một tin khác che phủ.

"Bạn trai tin đồn của Trình Phi có tình yêu mới...." chính thức bùng nổ, Trình Phi và Phó Cảnh Sâm đều trở thành từ khóa tìm kiếm hot nhất, Cảnh Tâm nhìn làn sóng bình luận xấu bên dưới đang ra sức bôi đen anh trai cô và Lục Tinh, cô tìm ra hình ảnh ba người hồi nhỏ, đăng lên weibo mạnh mẽ ủng hộ anh trai và Lục Tinh.

Cảnh Tâm V: <doge> Nhìn thấy anh trai tôi trở thành thành hot search weibo, mọi người có lẽ hiểu lầm rồi, Tinh Tinh và tôi cùng anh trai tôi, ba người chúng tôi lớn lên cùng nhau đó. Tinh Tinh học tập và làm việc ở nước ngoài, mới về năm nay. Khi còn bé anh trai tôi đã rất thích chị ấy, chỉ có một người bạn gái là chị ấy. Tình cảm của họ cực kỳ tốt, sang năm sẽ kết hôn. Vì vậy tôi mong mọi người không nên tin những tin tức trên mạng kia, cũng đừng nói những lời cay đắng. Hãy chúc phúc cho bọn họ <trái tim > hình ảnh của chúng tôi hồi nhỏ trải qua nhiều thời kỳ khác nhau.

Đăng Weibo xong không bao lâu, Cảnh Tâm cứ thế mà cùng lên hot search.

Vào buổi tối, Cảnh Lan Chi gọi điện cho cô, "Tâm bảo bối, sao con lại làm loạn chuyện của anh con lên vậy?"

Cảnh Tâm đáp: "Con làm loạn cái gì chứ, người ta đều đang mắng chửi anh là người đàn ông cặn bã, nói anh ấy ngoại tình...., thế nhưng anh ấy làm gì có đâu, lẽ nào con lại không thể giúp anh ấy nói mấy câu sao? Mẹ à, người anh con thích là Lục Tinh."

Giọng Cảnh Lan Chi không vui: "Con thì biết cái gì hả? Con không được xen vào chuyện của nó."

Cảnh Tâm bĩu môi, không đồng ý nói:
"Đừng xem con là đứa bé, kỳ thực con đều biết hết đó."

Cảnh Lan Chi im lặng, Cảnh Tâm lại vì Phó Cảnh Sâm mà lèm bèm thêm mấy câu, có lẽ đều nói đúng, đầu bên kia không lên tiếng.

Cúp điện thoại, di động Cảnh Tâm lại vang lên.

Giọng nói vui vẻ của Chu Nghi Ninh vang lên: "Tối nay có muốn cùng nhau ăn không?"

Tần Sâm nói tối nay anh có xã giao, Cảnh Tâm ở nhà cũng rảnh rỗi, liền đồng ý luôn, cô nghĩ đến Minh Chúc,
"Vậy để tôi hẹn thêm Minh Chúc nữa nhé."

Chu Nghi Ninh đáp: "Được chứ."

Cảnh Tâm cười: "Tôi gọi thử thôi, không biết cô ấy có rảnh không."

Cô gọi điện cho Minh Chúc, cô ấy nói không ở thành phố B, Cảnh Tâm đành phải một mình đi đến nơi hẹn.

Tới nhà hàng đã hẹn, Chu Nghi Ninh đã gọi xong món ăn.

Cảnh Tâm ngồi xuống đối diện với cô ấy, "Hôm nay cô không phải quay sao?"

Chu Nghi Ninh gật đầu: "Ừ, hai ngày này đều là phần diễn của nam nữ chính."

Lúc ăn cơm, Cảnh Tâm nhớ tới chuyện lần trước Chu Nghi Ninh không thể khống chế khi quay cảnh khóc, mặc dù cô rất muốn nghe thêm một chút, nhưng nhìn bộ dạng Chu Nghi Ninh hình như không muốn đề cập lại.

Chu Nghi Ninh ngẩng đầu lên: "Cô nhìn tôi làm gì vậy?"

Cảnh Tâm nhịn xuống, nói sang chuyện khác: "Tôi muốn hỏi một chút cô cùng Đông ca đã xảy ra chuyện gì vậy? Sáng nay tôi vừa thấy nick phụ của cô nói xấu anh ấy."

Chu Nghi Ninh bĩu môi, thờ ơ nói: "Không xảy ra gì hết, chuyện đúng là như vậy, chính là tôi muốn mắng anh ta một chút."

Cảnh Tâm yên lặng trợn mắt, "Cô mắng anh ấy, đoàn fan hùng hậu của anh ấy sẽ bao vây tấn công cô, cô vẫn không sợ sao, ngộ nhỡ mất hết thì phải làm sao?"

Chu Nghi Ninh thờ ơ nhún vai: "Chẳng sao cả, mất thì mất thôi."

Cùng lúc đó, Tần Sâm gọi là phải xã giao lại chẳng liên quan gì đến tiệc tùng thương mại, anh đi một chuyến đến Phó gia.

Phó Khải Minh nhìn thấy anh, tức giận trừng mắt, rồi chuyển ánh mắt nhìn phía sau, "Tâm bảo bối đâu?"

Phía sau anh không có người, Phó Khải Minh nhìn anh hơi nghi ngờ.

Tần Sâm cười cười: "Cô ấy không tới, có mình con tới thôi."

Phó Khải Minh sững sờ, lại càng tức giận: "Một mình cậu đến làm cái gì hả?"

Tần Sâm đáp: "Đến ăn cơm với cô chú, nhân tiện tâm sự ạ."

Phó Khải Minh nghe liền hiểu, Tần Sâm cứ thế mà tự mình đi vào, ngồi ở sofa nói chuyện cùng Cảnh Lam Chi.

Đúng lúc này thím Dư ra mời ăn cơm, Phó Khải Minh nhìn anh một cái, xoay người đi đến bàn ăn.

Tần Sâm khẽ nở nụ cười, cũng cùng đi tới trước bàn ăn, thím Dư nhìn thấy anh ngây người mấy giây, nhanh nhẹn quay vào phòng bếp chuẩn bị thêm bát đũa.

Không khí quỷ dị diễn ra trên bàn ăn, Tần Sâm hết sức tự nhiên gắp rau ăn cơm.

Phó Khải Minh thầm mắng: "Thằng nhóc thối này, da mặt thật dày."

Ăn xong, Phó Khải Minh thấy anh không định đi, ngồi dựa trên sofa, chờ anh mở miệng.

Tần Sâm một mình ngồi bên trái sofa, thẳng thắn nhìn bọn họ: "Con muốn để Cảnh Tâm tham gia thử vai nữ chính, cô chú biết cô ấy yêu thích diễn xuất thế nào,chuyện sau này của cô ấy con sẽ phụ trách, tình huống cô chú lo nghĩ sẽ không xảy ra."

Phó Khải Minh đã vô cùng bực mình, ngoài cười nhưng trong không cười: "Giao nó cho cậu chúng tôi làm sao mà yên tâm hả."

Tần Sâm cười nhẹ: "Nếu cô chú thực sự muốn tốt cho cô ấy, thì không nên gò bó cô ấy như vậy, cô ấy thích làm gì cháu sẽ để cô ấy làm cái đó, về điểm này, cháu làm tốt hơn mọi người, cô ấy ở cùng cháu rất vui vẻ."

Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi cùng nhìn anh.

Anh ngả người ra sau, nhìn anh có vẻ thờ ơ, thực tế mỗi một câu nói đều đâm thẳng vào nội tâm.

**********

Ngày 30 tháng 11, phía Hoa Thần chính thức công bố "Quyết định sinh mệnh cả đời" nam chính là Ngụy Thành, nữ chính tạm thời bảo mật, tin tức sẽ được công bố vào buổi họp báo.

Thẩm Gia nói với Cảnh Tâm: "Trước mắt có tổng cộng bốn người tham gia thử vai, Lục Tuyết Tâm và Đỗ Tiêu là hai trong số đó, hai người này chiếm phần thắng lớn, nhất là Lục Tuyết Tâm, cô ấy đóng nữ chính trong phim "Giải thoát", kỹ năng diễn xuất đã được công chúng thừa nhận, tuy là em cũng đã được nhìn nhận, nhưng so với vai nữ chính của cô ấy, không bì nổi."

Cảnh Tâm im lặng, Thẩm Gia tiếp tục nói: "Chị đã liên hệ mấy lần với Hoa Thần, bên kia đều nói cơ hội thử vai bây giờ cũng khó mà có được."

Cảnh Tâm vẫn im lặng, cô đã nhõng nhẽo với Tần Sâm nhiều ngày như thế, ám chỉ rõ ràng anh đều không tỏ vẻ gì cả, tức chết đi được.

Đấy là cô còn chưa bảo anh trực tiếp cho cô đóng nữ chính, chỉ muốn anh cho cô cơ hội thử vai mà thôi.

Thẩm Gia nhìn cô một chút cũng phản ứng, nhịn không được vỗ một cái lên vai cô: "Đại tiểu thư! Em có nghe chị nói gì không đấy! Em có muốn vai nữ chính không hả?"

Cảnh Tâm bị đau, xoa vai đáp: "Muốn chứ..."

"Vậy tóm lại Tần Sâm muốn thế nào? Hay là cậu ấy chưa thu phục được bố mẹ em?"

"Em không biết "

"Em cũng không biết lấy lòng Tần Sâm một chút hay sao?

Cảnh Tâm: "..."

Cô ấy làm sao biết cô đã cố gắng nhều, ai hiểu cho cô hàng đêm đều như mất nửa cái mạng.

Thẩm Gia phổ cập một hồi, cuối cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(2) trừng mắt nhìn cô, bỏ đi luôn.

(2) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Cảnh Tâm nằm ổ trên sofa, nghĩ nghĩ rồi khoác áo lông chạy ra sân, chụp một tấm hình cảnh vườn hoa bị mùa đông lạnh tàn phá, sau đó đăng weibo với tâm trạng vô cùng rầu rĩ.

Buổi chiều, Tần Sâm vừa họp xong, trợ lý đi theo vào, hơi kích động báo tin:
"Tần tổng, tìm được thế thân rồi ạ."

Trong khoảng thời gian này, vì tìm thế thân, cậu ta cũng sắp điên mất.

Tần Sâm nhàn nhã dựa vào ghế da, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, "Vậy sao? Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu chứ?"

Trợ lý đáp: "Vâng, hoàn toàn phù hợp, yêu cầu đưa ra cô ấy đều đã đáp ứng hết, chỉ có điều phải trả nhiều thù lao."

Tần Sâm không bất ngờ, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Trợ lý hỏi: "Vậy có cần phải báo phía đoàn làm phim bên kia thông báo cho người đại diện của Cảnh tiểu thư không ạ? Để Cảnh tiểu thư tham gia thử vai?"

Ngón tay Tần Sâm gõ gõ trên bàn, "Không vội, qua mấy ngày nữa hẵng thông báo."

Trợ lý nhìn không thể hiểu được suy nghĩ của anh, vì chuyện này gần đây cậu ấy bận đến chóng mặt, thật vất vả mọi thứ mới hoàn thành, sao lại không nói với Cảnh Tâm luôn cho xong đi?

Kết thúc xã giao buổi tối, Tần Sâm về đến nhà, phát hiện không thấy cô bé này đâu nữa.

Kêu Bố Duệ tìm người, Bố Duệ lại nằm yên tại chỗ không động.

Anh khom lưng sờ sờ lưng Bố Duệ, nhìn phòng khách trống không, xác định Cảnh Tâm không ở nhà anh.

Gọi điện thoại cho người ta, hai cuộc gọi liên tiếp không ai nghe máy, ngồi trên sofa hút điếu thuốc, mở webchat ra, không có tin tức.

Lên weibo, phát hiện bé con này đăng tấm hình cảnh hoa tàn trong sân.

"Bình Hoa đây là làm sao vậy? Cãi nhau với Tần Tổng à? không thể hiểu được hình này á! Ngụ ý gì đây? <Khóc- cười>"

"Đây là hoa tàn mà! Chẳng lẽ Bình Hoa bị chỉnh đốn đến tàn? <doge> Ôi, đừng trách tôi, nói không chừng đó là sự thật."

"Chẳng lẽ hết hi vọng vai nữ chính rồi? Hoa tàn tuyệt vọng! <Khóc- cười>"

"Sẽ không phải chia tay với Tần tổng chứ?! Tôi có cơ hội rồi phải không?! <doge>"

Tần Sâm thở ra vài ngụm khói, phiền não dập tắt tàn thuốc, vừa gọi điện cho cô, vừa cầm chìa khóa xe trên bàn, đi ra ngoài.

Bố Duệ đi theo phía sau, một mực theo đến bên cạnh xe, sau khi Tần Sâm lên xe, nó vẫn đứng bên cạnh.

Chạy xe ra khỏi gara, qua kính chiếu hậu Tần Sâm nhìn thấy Bố Duệ lẽo đẽo theo sau, mở cửa xuống xe.

Mở cửa chỗ ngồi phía sau, "Bố Duệ, lên nào."

Bố Duệ ngao một tiếng, nhanh chóng đi vào.

Cảnh Tâm vừa về đến nhà, di động để trong túi xách, còn người thì ở trong phòng tìm đồ, không chú ý điện thoại kêu.

Cho đến khi cô nhìn đến điện thoại, phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Tần Sâm, cô ngồi xếp bằng trên sofa, thả mái tóc dài ra, gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại vừa kết nối, Tần Sâm trầm giọng hỏi: "Em đang ở đâu?"

Cảnh Tâm đáp: "Em ở nhà mà."

Ngẫm lại thấy không đúng, cô bổ sung thêm một câu: "Em nói là em đang ở nhà của em."

Thành thật mà nói, thời điểm này Tần Sâm rất giận, cô bé này im hơi lặng tiếng mà chạy về, rõ ràng là đang cáu kỉnh với anh.

Nhưng nghĩ người nọ là Cảnh Tâm, anh trầm mặt nhịn xuống: "Sao tự dưng lại chạy về hả?"

Cảnh Tâm đáp: "Em chỉ là muốn quay về một chút."

Tần Sâm hít một hơi thật sâu, "Ở nhà đợi anh, hai mươi phút nữa anh đến."

Tắt điện thoại, Cảnh Tâm nhìn di động, hơi sầu não, tối nay ăn cơm với bạn xong, cô vốn dĩ muốn trở về, lái xe qua gần nhà cô, tự dưng liền thay đổi chủ ý.

Hai mươi phút sau, Tần Sâm đến.

Cảnh Tâm mặc áo lông màu trắng đi xuống tầng đón người.

Lần trước anh đến chỗ này chính là dọn hành lý cho cô, đã là chuyện của hơn hai tháng trước.

Anh đứng ngoài cửa thang máy, hút thuốc, đợi một lúc cô từ trong thang máy đi ra.

Cảnh Tâm mím mím môi hơi cười với anh, Tần Sâm chăm chú nhìn cô một lúc, lấy thẻ quẹt xuống, ôm vai cô đi vào trong thang máy.

Vừa vào thang máy, đã bị người ta áp lên tường thang máy lạnh lẽo, môi bị chiếm đoạt mạnh mẽ.

Một tay Tần Sâm khống chế gáy cô, một tay ôm chặt eo cô ấn vào người mình, giống như dùng hết sức mà trừng phạt môi cô.

Âm thanh nức nở của Cảnh Tâm, đẩy anh ra: "Anh....Khốn kiếp...."

Cô sắp không thở nổi nữa rồi!

Cửa thang máy mở ra, Tần Sâm ôm cô ra ngoài, áp lên tường.

🥝🥝🥝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net