thực tại đau khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bầu trời dần chuyển tối, các cơn gió thổi nhẹ dần được thay bằng các trận bão gió. bão đang đến, jungwon khó khăn quay người nhìn về phía chân trời nơi các đợt gió lớn cùng các tảng mây đen xì đang tiến về phía em

"có vẻ mưa sẽ rất to đây..."

"này jungwon, tôi thích mưa lắm cậu biết không, tôi luôn ao ước được ra đi dưới cơn mưa nặng hạt"

"nhưng mà chẳng hiểu sao, sau cái lần ở bãi biển đó, tôi đột nhiên lại muốn kết thúc cuộc đời này dưới đáy đại dương hơn"

"lạ nhỉ?"

tại bãi biển ngày đó cũng chính là lần đầu tiên anh hôn em

tại bãi biển ngày hôm đó cũng chính là lần đầu tiên em và anh cùng nhau sánh bước và ngân nga giai điệu tình yêu của cả hai

nơi bắt đầu sẽ là nơi kết thúc

khó khăn cất giọng của mình lên, jungwon đột nhiên cảm thấy em không thích mưa như những gì em nghĩ,em không muốn mình ra đi tại nơi bẩn thỉu đầy bùn đất ẩm ướt này, em muốn được ra đi tại đại dương xanh thẳm sâu lắng. khó khăn lết cơ thể bắt đầu đình công mọi cử động của mình, trời đã bắt đầu đổ mưa, từng giọt nước trong suốt ầm ầm rơi xuống khiến không gian xung quanh càng trở nên lạnh lẽo, tĩnh mịch đến gai người, cơn mưa lớn đổ xuống lau sạch vết máu còn dính lại trên người em, lê lết dưới màn mưa, dường như chẳng ai có thể nhận ra em vẫn đang khóc. bùn đất ẩm ướt dính lên cơ thể em khiến em như một chú mèo nhỏ đang chật vật tìm đường đi trốn. hình ảnh đáng thương đến tội nghiệp

em đang khóc hay ông trời đang khóc? chẳng ai biết

đến thở với em bây giờ cũng khó khăn, cố gắng nhướn cơ thể của chính mình dựa vào gốc cây gần đó, mặc cho những hạt mưa ngày một nặng dần, từng tia chớp như xé ngang cả bầu trời, xé ngang cả cái thành phố ảm đạm này. khi xưa em từng được dạy rằng khi trời đổ cơn mưa hãy tránh xa các gốc cây to vì nơi đó chẳng khác gì các cột thu lôi. nếu em vẫn cứ ngồi ở đây, em cũng sẽ sớm biến thành một trong những cái cột thu lôi mà thôi. em biết chứ, chẳng qua em vẫn mặc kệ mà thôi, cơ thể em sắp đến giới hạn rồi, có lẽ chết ở đâu cũng như nhau, em đâu còn sức để di chuyển nói chi tới việc tiến đến bãi biển

đôi mắt em dần trĩu lại, trong cơn mê hoặc, hình ảnh của anh lại hiện lên trong em. ánh mắt anh ôn nhu dịu dàng, hành động của anh nhẹ nhàng ân cần làm sao. nếu có anh ở đây, chắc anh sẽ lại một lần nữa ôm em vào lòng và sưởi ấm cho em. dần dần chìm vào bóng tối, đột nhiên bên tai em có văng vẳng tiếng người

"trời đất ơi có người ở kia kìa"

"riki, jaeyun à, mau lại đây mau mau"

"sao lại trú mưa dưới gốc cây thế kia? nguy hiểm quá! ai đó mau kéo người đó ra đi"

"liệu còn sống không vậy?"

"trông không giống người bình thường"

ba giọng nói khác nhau, có lẽ là ba thanh niên trẻ trạc tuổi em...bọn họ làm gì ở đây vậy? tại nơi hoang vắng như này đột nhiên xuất hiện 3 cậu thanh niên? em quá mệt để mở mắt và nhìn xem ai đang coi em như vật thể lạ mà nhìn ngó nãy giờ rồi nhưng em biết 3 cậu kia đang tiến lại gần em

"này cậu gì đó ơi...cậu ổn không vậy?"

"ê ê ê trông cậu ấy không ổn lắm đâu, hay cứ đưa lên xe nhé?"

"ừ lẹ lên đi, trời mưa to quá à"

nói rồi ba cậu thanh niên kia cùng nhau dìu em dậy và đưa em nằm lên ghế sau của xe họ. bọn họ nhìn em một hồi lâu rồi chăm chú đánh giá em, thấy cơ thể em nóng bừng lên, cả 3 người họ cuống quít không biết phải làm thế nào cho phải khiến bọn họ loạn lên một lúc, mất một khoảng thời gian để ổn định, người tên jaeyun đưa ra ý kiến nên đưa em đến bệnh viện nhưng hai cậu thanh niên còn lại thì từ chối, họ cho rằng ở chỗ khỉ ho cò gáy như này lấy đâu ra bệnh viện mà khám chữa cho em, ở nơi đây cách nội thành quá xa, tận hơn 30 cây chứ không ít gì. cuối cùng cả nhóm cùng đồng ý đi tìm trạm xá ở gần đó và đưa em lại nghỉ ngơi

trong cơn mê sảng, jungwon nghe được lùng bùng cuộc trò chuyện của họ, thì ra em đã đi xa đến thế sao? em đã ra được khỏi nội thành rồi sao? liệu anh có đang đi tìm kiếm em không nhỉ? ba người này ồn ào đến nỗi em dần dần tỉnh lại, quả nhiên là sức sống mạnh liệt của thanh niên trẻ tuổi. họ tràn trề năng lượng mà em không hề có, thật ghen tỵ làm sao

"ba đứa này là ai vậy?"

"ồn gần chết"

"thật là một lũ bao đồng"

"yang jungwon" tức giận nổi cáu, cậu ta muốn đổi kiềm quyển soát với em để xử lý ba cậu trai kia nhưng em đã kịp cản lại, cứ để họ muốn làm gì thì làm rồi sau đó em lại dần ngất lịm đi

**********

"tình hình của cậu trai bên trong tạm ổn rồi nhé"

"trong dạ dày với ruột chẳng hiểu lại có liều thuốc diệt cỏ trong đấy, có vẻ đã được rửa qua một lần nhưng vẫn còn sót lại tôi đoán là do cậu ta lại tiếp tục uống, chúng tôi đã tiến hành rửa nốt"

"chậc thanh niên trẻ ngày nay động tí là tử tự, chẳng thể hiểu nổi"

vị bác sĩ già này lắc đầu nhìn ba cậu thanh niên rồi lắc đầu rời đi. thấy có vẻ đã được vào thăm, cả hội cùng đi vào thăm em. thực sự em dấy lên một sự tò mò cực lớn trong lòng họ. họ thấy bao quanh em là một màng sương mù dày đặc tối đen, trông em cô độc, tuyệt vọng khiến cả ba không khỏi lạnh tóc gáy

em đã tỉnh, em đang ngồi dựa tường nhìn ngắm làn mưa lớn thật lớn kia, đôi mắt đen xì vô cảm đến đáng sợ

"chào cậu...mình là kim sunoo 21 tuổi, đây là nishimura riki và sim jaeyun cũng 21 tuổi luôn, đừng trách bọn mình lo chuyện bao đồng nha, bọn mình thấy cậu có vẻ không ổn nên mới đưa cậu đến đây"

"đừng giận nha"

cậu trai có nụ cười tươi kia là kim sunoo

cậu trai người nước ngoài là nishimura riki

cậu trai trông giống cún bự là sim jaeyun

lẳng lặng quét mắt đánh giá ba người trước mặt, jungwon cũng có thời gian để trách mắng họ lo chuyện bao đồng. em quá mệt để để ý các chuyện xảy ra xung quanh em rồi. điều em muốn bây giờ chỉ là nhanh chóng vĩnh biệt thế giới này thôi. "yang jungwon" trong em không ngừng hối thúc mau kết thúc sinh mệnh của em đi. thật ồn ào làm sao, kim sunoo gì đó, nishimura riki gì đó, sim jaeyun gì đó cùng "yang jungwon" nhiều chuyện đến nỗi khiến đầu em như muốn nổ tung. trong trạng thái kiệt quệ như này mà phải đón nhận quá nhiều luồng thông tin, jungwon muốn gục ngã ngay tại đây

thấy em có vẻ chẳng hứng thú lắng nghe cộng thêm việc ánh mắt em vẫn chung thủy nhìn về phía làn mưa, ba cậu trai trẻ biết ý cùng nhau im lặng. họ cùng nhau cảm thán em xinh đẹp đến nhường nào, đồng thời cả ba cũng có chút sợ hãi khi thấy cơ thể em băng đầy vết thương, nhất là cần cổ của em được quấn băng trắng xóa. họ tò mò, không biết đã có chuyện gì xảy ra với em...

"các cậu có đến biển không?"

"hả?"

"tôi hỏi các cậu có đang di chuyển đến biển không?"

kim sunoo, nishimura riki, sim jaeyun đồng loạt nhìn nhau. biển? sao đột nhiên em lại đề cập đến biển? em muốn đi biển ngắm bình minh sao?

"bọn mình thật ra không đến biển đâu, bọn mình sẽ lên núi để cắm trại cơ"

"đúng rồi, bọn mình sẽ cắm trại ở trên núi"

"cậu cần đến biển để làm gì vậy?"

"người nhà cậu có biết không?"

người nhà? em có ai để trở thành người nhà sao? à thực ra là từng có...đáng lẽ anh sẽ là người nhà của em nhưng bây giờ em chẳng có ai xung quanh cả. em đã từng coi anh là người nhà, hi vọng về một tương lai nào đó nhưng những gì xảy đến khiến em đã buông bỏ mọi thứ, kể cả anh

thấy jungwon trầm ngâm không nói gì, đột nhiên sunoo ngồi xuống cạnh em, nhẹ nhàng nắm lấy tay em, sunoo là một cậu trai ấm áp và tinh tế

"cậu này, bọn mình không đến biển nhưng nơi bọn mình cắm trại là vách núi ngay cạnh biển"

"bọn mình ở sẽ cắm trại ở bên rìa núi, chỉ cần đứng đó nhìn thấy là cậu sẽ thấy đại dương trước mắt, tuy không có bãi biển để tắm hay ngắm bình minh nhưng vẫn là biển"

"cậu thấy ổn chứ?"

đầu của nishimura riki cùng sim jaeyun gật liên hồi theo câu nói của kim sunoo, nhìn họ tỏa ra năng lượng tươi trẻ khiến em thấy có chút hài hước

gỡ đôi bàn tay của sunoo ra, jungwon im lặng gật đầu. hẻm núi? vách núi? ngay bên dưới là đại dương? chẳng phải là một nơi kết thúc sinh mệnh một cách hoàn hảo sao? được rồi, cứ vậy đi, em sẽ tạm biệt thế giới này ở đó

"các cậu có thể cho tôi quá giang được không?"

"tôi hứa sẽ thanh toán đầy đủ tiền xăng xe cho các cậu"

ngại ngùng mở lời, đối diện với ánh mắt của ba người kia, jungwon cảm thấy mình thật nhỏ bé làm sao. sau đôi vợ chồng già, park jongseong thì ba người này chính là người tiếp theo em mở lời xin hỏi

cả ba người họ nhìn nhau rồi liền bật cười, cùng nhau dìu em dậy, họ trông rất vui vẻ khi chuyến hành trình có thêm một người bạn mới

"ha ha ha có cậu đi cùng càng thêm vui mà"

"yeah, the more the merrier"

sim jaeyun đột nhiên chêm thêm câu tiếng anh vào khiến bầu không khí càng thêm vui vẻ, phấn chấn hơn. sự ấm áp tỏa ra từ ba người họ khiến jungwon không khỏi bật cười nhẹ, đã bao lâu rồi em không có cười một nụ cười vui vẻ đúng nghĩa như vậy? hình ảnh anh lại hiện lên trong tâm trí em, em cũng đã từng cười rất vui, rất hạnh phúc với quãng thời gian ở bên anh. tất cả chỉ là đã từng mà thôi

"này kim sunoo, nishimura riki, sim jaeyun, em là jungwon, yang jungwon, 20 tuổi"

cả ba người họ nở ra một nụ cười ấm áp cùng nhau dìu em lên xe bắt đầu cho chuyến hành trình trước mắt

đối với sunoo, riki, jaeyun, cả ba cậu nhóc đều rất vui vẻ vì đây là chuyến hành trình đầu tiên mở ra trang sách mới trong cuộc đời cả ba người, thêm bạn, thêm kinh nghiệm sống, thêm tất cả mọi thứ để chuẩn bị cho hành trang tương lai tươi sáng

đối với jungwon, đây là chuyến hành trình tiến đến cái chết của em, sẽ rất nhanh thôi, em sẽ hòa mình vào làn nước trong vắt rồi biến mất

**********

mất hơn nửa ngày mới đến được địa điểm lý tưởng, các cậu trai đang lớn tràn đầy năng nượng cũng biết đến mệt mỏi. ba người họ vừa bước xuống xe liền nằm ườn ra bãi cỏ xanh mát. bầu không khí xung quanh sau cơn mưa như được gột rửa vậy, không gian cùng mùi hương cây cỏ, mặt đất tỏa ra mùi tươi mới khiến cả lũ cùng thỏa mãn thở dài cùng nhau

bước xuống xe, em vẫn chưa thực sự đủ tỉnh táo để đứng vững, sunoo cùng riki và jaeyun thấy vậy liền dìu em ra, dắt em đứng trước mép núi

đại dương xanh ngắt hiện ra trước mắt em

từng cơn sóng bạc đầu không ngừng đánh vào vách núi phía dưới

mùi mặn của biển kết hợp mùi cây cỏ đất trời sộc thẳng vào mũi em, tâm trạng em có chút lay động nhẹ. thấy em đứng đó nhìn đại dương xanh thăm thẳm sâu ngắt kia, sunoo có chút lo lắng

"jungwon à, biển em cần đây rồi"

"đây là eo gió hay gọi là eo biển, em đừng đứng gần vách núi quá, gió đủ mạnh để quật ngã chúng ta xuống biển đó"

"dưới kia là rạng đá ngầm, mạch nước chảy rất siết, rất sâu, rơi xuống đó là đường sống gần như là không phần trăm"

"đừng dại dột em nhé"

bỏ qua lời khuyên của ba người họ, jungwon vẫn đứng đó ngắm nhìn mặt đại dương kia, thời gian cứ như ngưng đọng lại, hình ảnh em bần thần đứng trước trời, đất, biển đột nhiên khiến con người ta đau lòng đến não lòng

"một nơi tuyệt đẹp nhỉ đồ ngu?"

"tao đang rất hào hứng được đắm mình dưới đáy rồi"

quả nhiên là một nơi lý tưởng để chết đi

sắp kết thúc rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net