1. Bàn Tử nhíu mày, cảm thấy chuyện cũng không đơn giản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Ngô Tà tỉnh lại, trong chớp mắt kinh ngạc.

Cậu phát hiện mình nằm trên một chiếc ghế mây, trong sân nhỏ của nhà nông nào đó, bên chân là một đàn gà đang cục ta cục tác lững thững đi tới đi lui.

Ngô Tà sững sờ một lúc, ngồi thẳng người, một cái áo khoác trượt đến trên đùi cậu, cậu theo bản năng cầm áo lên ngửi, liền cảm thấy có mùi rất quen thuộc. Trong đầu vẫn lung tung rối loạn, hoàn toàn không nghĩ ra tình huống trước mắt là gì, cậu là ai cậu ở đâu cậu đang làm gì? Đầu Ngô Tà giật giật đến phát đau, cậu vùi đầu vào áo khoác trong tay hít một hơi lớn, tỉ mỉ phân biệt mùi hương quen thuộc này, bây giờ mới cảm thấy có chút an tâm.

Mặt trời đã ngả về Tây, chỗ ngồi của Ngô Tà từ từ lọt vào trong bóng tối, nơi đây không khí rất trong lành, ẩm ướt, mang sự tươi mát của cỏ cây mà chỉ núi rừng mới đặc biệt có, Ngô Tà hít sâu mấy hơi liền cảm thấy thần thanh khí sảng, trấn an được sự sợ hãi buồn bực lúc vừa tỉnh dậy. Cậu tỉnh táo lại, thử nhớ xem lúc trước chuyện gì đã xảy ra, trong não rất nhiều thông tin hỗn loạn, nhưng cậu không thể xâu chuỗi nó được, lúc thì hốt hoảng nhớ ra vẫn chưa nộp tiền điện nước, lúc lại hiện ra thân ảnh của chú Ba - lão hồ ly liều mạng lừa gạt người ấy.

Bỗng nhiên, cửa viện "két" một tiếng.

Ngô Tà lập tức quay đầu nhìn qua, ngay khi nhìn rõ bóng người vào cửa, cậu suýt nữa đã nhảy lên.

Muộn Du Bình! Vậy mà lại là Muộn Du Bình! Hắn không phải mất trí nhớ sao?!

Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh đi tới, ngay lập tức nhớ ra, là ở trong vẫn ngọc, hắn quấn trong tấm thảm, hiếm thấy lộ vẻ mặt mờ mịt yếu ớt. Tiếp đó, Ngô Tà cũng bừng tỉnh nhớ được, chả trách áo khoác trong tay có mùi hương quen thuộc, hóa ra là của tên này.

Trương Khởi Linh ở hiện tại, thần sắc như thường lệ bình thản, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, khiến người khác nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì, trạng thái mờ mịt trong trí nhớ Ngô Tà hiển nhiên đã biến mất. Trương Khởi Linh nhàn nhạt liếc nhìn Ngô Tà rồi đi về phía tường sân, cầm một cái gầu xúc nhỏ lên, nắm thứ gì đó ra rải xuống đất.

Đàn gà béo trong nháy mắt hăng lên như đánh tiết canh- không đúng vốn chính là tiết canh rồi, cục ta cục tác vừa chạy vừa nhảy bu xung quanh, Ngô Tà ở trong bầu không khí lông gà bay tứ tung hốt hoảng như lạc vào cõi ảo mộng: Đây thật sự là Muộn Du Bình? Muộn Du Bình đang cho gà ăn? !

Sau khi sợ hết hồn hết vía, Ngô Tà nhảy số cực nhanh, trong trí nhớ, cậu cùng Bàn Tử canh giữ ở vẫn ngọc, chờ Muộn Du Bình trở về đã mất trí nhớ, lúc sau dọc đường dựa vào việc ăn sâu bọ mà mò ra rắn chiểu, hai người bàn bạc phải dẫn Muộn Du Bình đi nơi nào khám bệnh... Tiếp đó thì sao ? Chứng mất trí nhớ của Muộn Du Bình được chữa khỏi rồi? Hắn nhớ tới mình ở nông thôn chỗ nào đó còn có nhà có đất có gà béo, bây giờ mang bọn họ về quê làm ruộng đúng không ?

Ngô Tà vẫn đang não bổ dáng vẻ Muộn Du Bình chôn đầu cấy lúa, bên kia Trương Khởi Linh đã cho gà ăn xong, đi về phía Ngô Tà, đặt tay lên lưng ghế dựa.

Ngô Tà nhảy phắt lên, lập tức đứng thẳng, chờ chỉ thị của Trương ca.

Trương Khởi Linh lại nhìn nhìn Ngô Tà, lần này trong ánh mắt mang một chút nghi ngờ, nhưng mà hắn cũng không nói gì, chỉ dùng một tay nhấc ghế mây lên, an trí nó ở chỗ ánh nắng có thể chạm tới được rồi gật đầu với Ngô Tà, tỏ ý cậu ngồi xuống.

Ngô Tà vừa nhận được lệnh liền mờ mịt ngồi xuống, thấy Trương Khởi Linh đã xoay người, hắn chỉ mặc áo ba lỗ chữ T màu đen, xương bả vai dưới ánh mặt trời sáng bóng.

Ngô Tà lúc này mới ý thức được chính mình còn ôm áo khoác của Trương Khởi Linh.

"Tiểu, khụ, Tiểu Ca?" Ngô Tà do dự gọi một tiếng, thấy Trương Khởi LInh quay đầu lại, nhanh chóng giơ áo khoác trong tay lên, nói: " Áo của anh..."

Trương Khởi Linh vẫn không nói chuyện, quay người đi về phía Ngô Tà, lấy áo khoác của mình trong tay cậu, giũ hai cái, lại đắp lên người Ngô Tà.

Ngô Tà nuốt nuốt nước bọt, đang nghĩ nên nói gì tiếp, Trương Khởi Linh liền vén cả mũ áo khoác ụp lên mặt cậu.

Ánh nắng chói chang bị ngăn đến kín mít, toàn thân vùi trong mùi hương của Trương Khởi Linh, trong chớp mắt Ngô Tà đã cảm thấy an tâm không gì sánh được.

Ngay lập tức Ngô Tà liền buồn rầu: Ban ngày mình thì nằm ngủ ngon lành ở trong sân, Tiểu Ca trở lại vẫn để cho cậu ngủ tiếp, đây là tay trái cho gà ăn tay phải nuôi heo sao?

Nhưng cảm giác vừa ấm áp trong lòng vừa mát mẻ ngoài thân thật sự quá thoải mái, Ngô Tà ngửi mùi của Trương Khởi Linh, vừa mơ mơ màng màng nghĩ mùi trên người Tiểu Ca rõ ràng rất dễ ngửi, không hề có mùi của người chết, vừa không cách nào tự kiềm chế mà chìm vào trong mộng đẹp.

Suy nghĩ cuối cùng của cậu giống như cam chịu: Bỏ đi, trước ngủ đã, rất có thể vừa tỉnh dậy liền nhớ ra rồi.

Lúc Ngô Tà tỉnh lại, Bàn Tử đang đứng ở cửa cùng bà bác cách vách gây gổ.

Ngô Tà trên mặt còn che mũ áo của Trương Khởi Linh, không thấy được tình hình bên ngoài, nhưng mà thanh âm kia cậu vừa nghe liền biết chắc là Bàn Tử, mặc dù hiện tại đang nói giọng địa phương nào đó mà cậu nghe không hiểu.

Ngô Tà bỏ mũ áo ra, đầu óc choáng váng kêu một tiếng "Bàn Tử". Vương Bàn Tử không biết có nghe thấy không, như cũ giữ vững hỏa tuyến không di chuyển, một mực cùng bà bác cách vách cãi đến khi bên kia thở phì phì đập cửa ngừng chiến, mới rung đùi đắc ý ngâm nga quay trở về.

"Ui, Ngô thiếu gia, tỉnh rồi?" Bàn Tử chế nhạo nói.

Ngô Tà liền sững sốt, lúc trước cậu thấy Trương Khởi Linh, trừ việc hơi bất ngờ cũng không nhận ra được có chỗ nào thay đổi, Muộn Du Bình giống trong trí nhớ của cậu, nhưng mà Bàn Tử trước mắt — già rồi.

Mỡ thì vẫn là thân mỡ ấy, nhưng hai bên tóc mai của Bàn Tử đã điểm muối tiêu, cả người hắn béo căng tròn vì vậy không nhìn ra nếp nhăn nào, tinh thần cũng rất tốt, chẳng qua trên mặt rõ ràng đã in dấu vết năm tháng.

Ngô Tà có chút hốt hoảng, cậu liều mạng nhớ lại lúc trước chuyện gì đã xảy ra, vì sao Bàn Tử đột nhiên đã già rồi ?

"Nhìn cái gì Tiểu Thiên Chân, bị Bàn Gia nhà cậu anh vũ oai hùng mê đến hoa mắt?" Bàn Tử tùy tiện nói, từ trong túi móc ra một hộp thuốc lá, đột nhiên lại cười hắc hắc, cẩn thận quan sát một vòng bốn phía, lúc này mới thô bỉ lại gần, cầm bao thuốc lá quơ quơ trước mặt Ngô Tà: "Hút một điếu?"

Ngô Tà bây giờ não không hoạt động, tâm tư lại hỗn loạn, đúng thật muốn hút một điếu thuốc giúp tỉnh táo, liền đưa tay ra lấy.

Ai ngờ Bàn Tử lập tức biến sắc, đánh tay cậu, mặt trung chinh lẫm liệt nói: "Thiên Chân tiểu đồng chí, thế này không thể được, cậu phải chống cự trước cám dỗ! Tùy tiện sa ngã bởi đạn bọc đường của địch nhân như này, cậu định phụ lòng ba ba câm từng vào sinh ra tử để trị bệnh cho cậu à!"

Ngô Tà cạn lời nhìn Bàn Tử, lòng nói cậu chỉ muốn hút thuốc, vậy mà còn chơi trò cảnh sát ngầm làm gián điệp.

Bàn Tử ngậm thuốc lá, hàm hàm hồ hồ nói: "Bàn Gia tôi biết, cai thuốc lá rất khó, cậu cố kiên trì ít ngày, còn cách ngày thành công một chút, nhịn xuống, ngoan a. Quả thực không chịu được, thử nếm nước bọt của Tiểu Ca xem sao."

Ngô Tà còn đang cố nhớ bản thân bắt đầu cai thuốc từ bao giờ, nghe câu nói sau cùng của Bàn Tử, nhất thời sợ hết hồn, bị sặc nước bọt đến mức kịch liệt ho khan.

Ngô Tà bên này vừa mới bắt đầu ho, Trương Khởi Linh liền từ trong nhà đi ra, trong tay còn cầm một cái muỗng lớn, hơi cau mày nhìn sang.

"Tôi không có châm! Chỉ ngậm cho đỡ thèm!" Bàn Tử lập tức lấy thuốc lá xuống giơ cho Trương Khởi Linh nhìn, "Thiên Chân là tự sặc, không sao, vỗ vỗ lưng là ổn hết (摸摸毛吓不着)" ( này là dạng 1 câu nói dân gian phụ huynh an ủi con em :v )

Bàn Tử vừa nói, vừa "bịch bịch bịch" vỗ lưng Ngô Tà, bày ra bộ mặt từ ái.

Ngô Tà chỉ cảm thấy lồng ngực bị đấm đến đau, một bên ho khan một bên né tránh ma chưởng của Bàn Tử, trong lòng tự đánh bản thân 100 lần vì lúc nãy đã thương cảm cho ngoại hình già nua của Bàn Tử.

Trương Khởi Linh còn đang quan sát trạng thái của Ngô Tà, may mà Bàn Tử người dạn dầy kinh nghiệm, lúc này phải thừa nhận không khí xung quanh giống như trầm xuống, thật ra hắn cũng không nghĩ tới chỉ đùa một chút đã khiến Ngô Tà sợ như vậy, nghiêm túc mà nói bây giờ da mặt Ngô Tà so với ai cũng dày hơn, kể cả thời điểm trước da mặt cậu còn mỏng, nghe loại đùa giỡn này cũng chỉ cưỡng ép làm bộ không hiểu, tình huống giống như hôm nay ngược lại chưa từng có. Chuyện lạ xảy ra nhất định có yêu ( điểm khác thường ), Bàn Tử nhíu mày cảm giác chuyện cũng không đơn giản.

Loại biểu hiện này gọi là chột dạ, chột dạ chứng minh vốn là nói đùa..... đã trở thành sự thật? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net