4. Làm tốt việc trước mắt, đừng quan tâm chyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Tà lại chuẩn bị tâm lý lần nữa, sau khi hít sâu hai cái mới mở quyển bút ký ra, lật sang trang mới, nội dung lần này có vẻ bình thường hơn nhiều.

Kết quả câu đầu tiên lại là một câu trêu chọc: "Chàng trai nào xem từng trang từng trang bút ký theo thứ tự, vận mệnh đều sẽ không quá tệ." ( câu này là dạng câu khích lệ vd: những người ham học/ những người nỗ lực... vận mệnh đều sẽ không quá tệ )

Ngô Tà lặng lẽ quyết định thu lại câu nói lúc trước, tự giơ ngón giữa với chính mình.

"Thoải mái đi, bây giờ cậu có thể đang mất trí nhớ, xác suất
rất lớn là mất đi trí nhớ mấy năm gần đây, sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến sinh hoạt hàng ngày."

"Muộn Du Bình và Vương Bàn Tử cậu hẳn còn nhớ được, bọn họ là bạn tốt nhất của cậu, bây giờ các cậu đang nghỉ ngơi dưỡng lão ở thôn nhỏ vùng núi Phúc Kiến, cơ hội tốt như này không nhiều, phải quý trọng, ngăn chặn Vương Bàn Tử tìm đường chết."

"Tôi không thể nói lúc nào cậu sẽ nhớ lại, có thể là hai ngày sau, có thể vĩnh viễn cũng không khôi phục. Tôi từng cho rằng tôi không thể trở lại trạng thái ngày xưa được, nhưng đời người luôn không thể lường trước, có lẽ ông trời nhìn thấy tôi cứng đầu nên đùa với tôi một lần; có lẽ là thưởng cho tôi cơ hội được an ổn chết già; thậm chí những việc mà tôi chuẩn bị này đều không dùng được, tôi sẽ thất bại hoặc hoàn toàn thành công. Nhưng dù nói thế nào, tôi vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng cho từng trường hợp có thể xảy ra."

"Nói như vậy cảm giác hơi kỳ quái, nhưng khi tôi nhận ra do mất đi ký ức mà quay trở về trạng thái trước kia, tôi rất muốn để lại thêm vài thứ, ví dụ như triết lý nhân sinh và cách đối nhân xử thế, tâng bốc sơ qua trình độ của mình, thông qua một ít đường tắt, mà không phải do bản thân lăn lộn chiến đấu chịu tổn thương mới hiểu ra được, giống như cha mẹ đối với con cái, tôi nhìn bản thân ở quá khứ cũng cảm thấy chỉ là một đứa trẻ. Nhưng cả tôi và cậu đều rõ ràng, tất cả những điều này không có ích với cậu, nếu như ông trời muốn tôi sống lại một lần nữa, vậy cậu cũng chỉ có thể đi qua những con đường tôi đã trải qua, đụng vào tường cũng phải đụng lại, mới có thể trở thành tôi một lần nữa."

"Còn có khả năng khác, cậu sẽ không đi đường cũ của tôi, cậu có lựa chọn thoải mái hơn, quên đi một ít chuyện, trở thành một người tốt hơn mà không bắt buộc trở thành tôi."

"Nhưng tôi cũng không thật sự rời đi, cho dù quên hết tất cả nhưng những chuyện đã trải qua vẫn mãi ở đó, trạng thái thân thể, điều kiện phản xạ của cậu, đều đã thay đổi, sẽ không vì cậu quên đi quá trình huấn luyện mà biến mất. Sau một khoảng thời gian sống vô cùng an nhàn, tôi cũng từng không hiểu nổi vì sao vào lúc bản thân khó khăn nhất có thể làm những việc mà bây giờ xem ra không phải người thường có thể làm nổi ấy, nhưng khi tôi đối mặt tuyệt cảnh một lần nữa, tôi liền biết rằng, những phần nguy hiểm nhất trong tôi do không có chỗ bộc lộ nên mới ngủ đông, chứ nó chưa bao giờ biến mất. Sự điên cuồng cố chấp của cậu là bẩm sinh, tuy không bị kích thích ra nhưng nó vĩnh viễn ở chỗ cũ. Có thể tương lai một ngày nào đó, cậu lại lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, khi cậu bị buộc đến không còn đường lui tôi sẽ được đánh thức, sẽ làm ra chuyện điên cuồng, hoặc chuyện cậu không thể nào tin nổi mình có thể làm được."

"Hy vọng thời khắc đó không đến, hy vọng nếu thật sự xảy ra cậu cũng đừng ghét tôi. Dù sao công bằng mà nói, tôi vẫn có không ít ưu điểm, cậu có thể nhìn thử quyển sách ký tên Quan Căn trên bàn, thỏa thích cảm nhận thế giới tinh thần của tôi đi."

Ngô Tà đặt quyển bút ký trong tay xuống, lật xem vài quyển sách khác trên bàn, đều là một ít tạp chí chụp ảnh, còn có một tuyển tập chụp hình cá nhân, bên trong phần lớn là ảnh chụp phong cảnh, có sa mạc mênh mông vắng vẻ, rừng mưa nhiệt đới âm u ẩm ướt, những ngọn đèn đuốc sau lưng bóng người đi đường cô đơn. Chụp được rất độc đáo kèm theo còn có tùy bút mà nhiếp ảnh gia bút danh "Quan Căn " viết, Ngô Tà lật qua qua cảm thấy bên trong hơn một nửa là nói hươu nói vượn, cũng giông giống câu chuyện cậu bịa ra kể cho người nước ngoài lúc bán đồ cổ, còn có một phần nhỏ giống như trong bút ký vậy, vừa văn vẻ vừa động kinh lải nhải.

Ngô Tà đặt tập chụp hình về chỗ cũ, thầm nghĩ ít nhất có một số chuyện Ngô Tà những năm sau nói không sai, cho dù hắn có rót thêm canh gà tâm hồn ( dạng những câu chuyện mang kiến thức, tình cảm để bồi bổ tinh thần, an ủi..) nói triết lý nhân sinh cũng đều vô dụng, đối với những việc đã để tâm cậu sẽ vô cùng cố chấp, là loại người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ đụng phải tường cũng sẽ không quay đầu, nhưng nếu không phải là người như vậy, có rất nhiều chuyện đã không xảy ra. Ví dụ như lúc ở Cách Nhĩ Mộc, nếu cậu không bất chấp đuổi theo xe ô tô, mặt dày mày dạn đi theo nhóm người A Ninh, sẽ không đi vào Tây Vương Mẫu quốc, không thấy được Trần Văn Cẩm, không có cơ hội cùng chú Ba từ biệt, cũng không thể nhặt về Muộn Du Bình mất trí nhớ.

A , đúng, phải cảm ơn Muộn Du Bình đã ngăn cửa xe đóng lại nữa.

Ngô Tà bây giờ biết mình là bình thường (?) mất trí nhớ, trong lòng liền không có gánh nặng, cậu xếp lại ngăn nắp những tập ảnh xem ra chứa những câu chuyện rất tang thương của Ngô Tà sau này, đè dưới cái chặn giấy điêu khắc bằng đá, tiếp đó, lại cầm quyển bút ký kia lên. Trực giác nói cho cậu, tin tức mà mình những năm sau để lại không chỉ có như vậy.

Quả nhiên, lại lật sang một trang, đập vào mắt là trang giấy viết kín tên họ, bên trong có người nhà, bạn bè, cũng có thủ hạ tương đối quan trọng, ở phía sau mỗi cái tên có một đoạn giới thiệu, tóm tắt đơn giản quan hệ của bọn họ với những điểm cần lưu ý khi tiếp xúc.

Có vài người vẫn giống như trước, ví dụ như cha mẹ, Bàn Tử, tuy những việc cần lưu ý thêm vài mục nhưng quan hệ của bọn họ chưa bao giờ thay đổi.

Ngô Tà còn phát hiện có vài người cậu biết, quan hệ đã thay đổi không giống lúc trước.

Ví dụ phía sau tên Giải Vũ Thần từ đầu tiên chính là "Cực kiên cường", còn có ba dấu cảm thán, với một câu "Là người đàn ông có thể giúp cậu lúc táng gia bại sản, vào sinh ra tử, nhưng khi cậu ấy tới đòi nợ phải nhớ khóc thảm thêm một chút" . Ngô Tà nhìn nhìn, nhớ lúc cậu giả dạng chú Ba Tiểu Hoa đã tới giúp cậu giữ vững tình cảnh, không nhịn được mỉm cười.

Tiểu Hoa từ kiên cường biến thành cực kiên cường vẫn có thể hiểu, nhưng có chút chuyện vượt qua phạm vi tưởng tượng của cậu, ví dụ như Hắc Hạt Tử này là Hắc Nhãn Kính cậu có ấn tượng kia? Cậu chỉ nhớ được tài nghệ rất giỏi, là một trong những người hiếm hoi mà cậu thấy có thể so sánh với Muộn Du Bình, nhưng rõ ràng cậu rất ít giao tiếp với người này cũng không có giao tình nào cả, làm thế nào lại trở thành " sư phụ ma quỷ " ? Có điều Ngô tà những năm sau dường như cảm thấy không cần phải đánh giá gì nhiều về người này, vụn vặt mấy câu nói hắn không phải người đứng đắn gì nhưng có thể tin tưởng, sau đó ở cuối dửng dưng thêm một câu " Anh ta sẽ biết chuyện mất trí nhớ" .

Tại sao anh ta lại biết, bản thân cậu còn không biết mình làm sao mất trí nhớ đây này ? Sư phụ gì đó, đừng do bản thân những năm sau học hắn mấy thứ tà môn mà khiến đầu óc hỏng rồi đấy nhé...

Cũng có những người mà cậu không nhận ra, ví dụ như "Lê Thốc", "Tô Vạn", Ngô Tà những năm sau không biết xấu hổ mà trơ trẽn viết trong bút ký "Còn thiếu Lê Thốc mười vạn, nhưng không muốn trả lắm", Tô Vạn thì được chú thích là "Sư đệ", hơn nữa còn là sư đệ
"phú nhị đại, vì vậy chuyện dưỡng lão của Người mù để cho em nó là được".

Đây là càng già càng keo sao? Ngô Tà lo lắng nghĩ, nếu thật sự học Hắc Hạt Tử khiến đầu óc hỏng, có phải nên theo chủ nghĩa nhân đạo giải cứu sư đệ có vẻ ngu ngốc nhưng nhiều tiền này không ?

Ngô Tà lật qua bốn trang viết kín những cái tên, cậu đại khái biết được ý tưởng của Ngô Tà những năm sau rồi, nếu như thời gian mất trí nhớ quá dài sẽ không thể nào lừa gạt được tất cả mọi người, để cho bạn bè biết cũng không sao nhưng mà đối với cậu mà nói thời gian vẫn dừng lại ở mười năm trước, quan hệ với những người khác đã thay đổi, hắn hy vọng chính mình có thể học được cách giao tiếp mới nhanh hơn.

Nhưng trong danh sách không có Muộn Du Bình.

Ngô Tà lại lật qua một trang, trước khi nhìn được nội dung, cậu chú ý thấy có chỗ không đúng, giơ quyển sổ lên cẩn thận nhìn lề giấy, lại dùng ngón tay sờ kẽ giấy, cơ bản có thể kết luận, trước tờ này đã có mấy tờ giấy bị xé xuống.

Điều gì khó viết như vậy ?

"Trương Khởi Linh không phải thần, anh ấy cũng sẽ mệt mỏi, cũng cần nghỉ ngơi."

"Trương Khởi Linh không phải đá, anh có tâm tư."

"Trương Khởi Linh không phải là không có tình cảm, anh ấy chẳng qua là chưa từng có bạn bè."

"Cậu mặc dù kém anh ấy một vạn tám nghìn dặm, nhưng người ta cũng không ghét bỏ cậu."

"Bây giờ Trương Khởi Linh vẫn có rất nhiều bí mật nhỏ, cũng không nói cho cậu. Nhưng thật ra những điều đó đã không còn quá quan trọng, quan trọng là anh ấy bây giờ càng giống như người bình thường."

"Đám thân thích bên Trương gia rất lừa đảo, khiến bọn họ cách xa một chút."

"Thuốc anh ấy đun quá khó uống, nhưng mà ầm ĩ cũng vô ích, vẫn phải uống, cảm giác áp bách của tên này quá mạnh."

"Nhưng người ta là thật sự quan tâm cậu, có thể ồn ào một chút cho hả giận, đừng không biết phải trái."

"Cho dù trong cuộc đời Trương Khởi Linh, cậu không thể tránh khỏi sẽ từ biệt trước, nhưng mà nếu như giả bộ cũng nên giả bộ lạc quan, đừng quá tang thương, người bình thường ở bên đối với y mà nói quá mức ngắn ngủi, cho dù dùng hết cả đời cũng không đủ, ít nhất để cho lần bầu bạn này lưu lại nhiều niềm vui hơn đi."

"Cho nên, không có việc gì hết, bớt giày vò, sống thật tốt."

Ngô Tà ngơ ngác nhìn những lời chính mình lưu lại, chỉ cảm thấy trong lòng buồn buồn chua xót.

Đờ mờ, chẳng trách bất cứ giá nào theo đuổi Muộn Du Bình, xem ra chính mình thật sự rất thích hắn.

Ngô Tà ngẩng mặt lên, muốn tỉ mỉ nhớ lại, mình bắt đầu từ lúc nào thích Muộn Du Bình ? Nghe nói có một hiện tượng tâm lý gọi là hiệu ứng cầu treo, nói rằng khi con người ở trong hoàn cảnh cực độ nguy hiểm, rất dễ dàng bởi vì hoóc môn tuyến thượng thận gia tăng, nhịp tim tăng nhanh, ngộ nhận là đối với người bên cạnh nảy sinh tình cảm. Nhưng người cùng trải qua nguy hiểm nhiều như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác lại là Muộn Du Bình ? Bởi vì hắn đặc biệt đẹp trai? Bởi vì hắn đặc biệt thần bí? Bởi vì hắn cứu mình số lần đặc biệt nhiều?

Có lẽ do những nguyên nhân này, có lẽ lại ngược lại, sau khi sự chú ý của cậu dành cho Trương Khởi Linh không ngừng tăng lên, Trương Khởi Linh đẹp trai thì trở nên đặc biệt đẹp trai, Trương Khởi Linh thần bí, vận mệnh lận đận thành khiến người khác đau lòng, cậu cũng không nguyện ý bản thân chỉ có thể để Trương Khởi Linh bảo vệ, liều mạng phải mang hắn từ rắn chiểu ra ngoài, từ quặng mỏ phỉ thúy, từ Trương Gia Cổ Lâu đi ra, muốn mang hắn ra khỏi tất cả những chỗ tối tăm lạnh lẽo.

Ngô Tà khó mà điều chỉnh được tâm tư, trong đầu cậu bây giờ chỉ có một suy nghĩ: Ngô Tà gan dạ không sợ chết của những năm sau, chuyện theo đuổi Trương Khởi Linh, anh làm rất tốt!

Ngô Tà thở dài, trong lòng cậu bây giờ đã được lấp kín, chuyện mất trí nhớ hoàn toàn không để ở trong lòng, nhưng tin tức mình lưu lại vẫn phải xem xong, Ngô Tà lại lật một trang ghi chép.

Tờ giấy kia giống như một trang ppt vậy, viết một hàng chữ rất to: "Vậy thì, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Ngô Tà giật giật khóe miệng, lại lật một trang.

Câu trả lời chỉ có ba điều

"Nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, tranh thủ trước sau vẹn toàn, trường thọ trăm tuổi."

"Nếu như khó chịu, gọi số này xxxxxxxxxxx, mắng tên lang băm đó, hủy thanh xuân của tôi, lãng phí thời giờ của tôi. (ps. Cậu không nợ anh ta tiền, nếu anh ta đòi tiền, giới thiệu cho đi làm nam tiếp viên*! ) "

"Làm tốt việc trước mắt, đừng quan tâm chuyện cũ."

*nam tiếp viên ở đây là tiếp viên trong quán bar

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC