8. Tên này ăn phải cỏ bạc hà mèo à ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Ngô Tà tỉnh lại đã là buổi trưa.

          Lúc trở mình cậu nghe thấy xương cốt toàn thân rêu "răng rắc", đặc biệt là phần eo phát ra âm thanh kháng nghị mãnh liệt.

          Ngô Tà nhếch mép tự giễu, lúc còn trẻ cậu biết xương khớp bản thân tương đối chắc chắn, nhưng không ngờ đến khi già rồi - nói đúng hơn là già thêm 10 tuổi - lại có thể xập xệ đến trình độ này. Không phải Ngô Tà kia ở trong bút ký khoác lác tố chất thân thể tốt hơn nhiều rồi sao? Sợ chỉ là đang nói mớ? Chính mình lúc còn trẻ coi như những thứ khác không được, ít nhất cũng có một điểm tốt là chịu đau chịu đòn rất giỏi nha!

          Nhưng mà cũng khó nói, bị đánh thì cũng từng bị, bị "thao" thì thật ra vẫn là lần đầu tiên.

          Ngô Tà tuyệt vọng lăn đến mép giường, tủ đầu giường để một ly nước, cậu nằm sấp trên giường,  nhích nhích mông cong cong eo mới miễn cưỡng chống được người lên. Lúc cầm ly nước cậu đột nhiên phát hiện đầu giường còn có đồ vật khác.

          Ngô Tà uống một hớp nước, vươn tay ra cầm lấy sợi dây thừng.

          Là một sợi dây leo núi, loại này rất bền chắc, dùng dao cắt cũng phải cắt rất lâu, đây cũng là một trong những thứ lúc xuống mộ bọn họ dùng để đánh dấu. Sợi dây được buộc trên đầu giường, cách thắt dây cũng rất chuyên nghiệp, Ngô Tà hoài nghi là chính mình buộc lên, chỉ là không biết buộc dây ở đầu giường để làm gì.

          Ngô Tà uống nước xong, đặt ly về vị trí cũ, kéo toàn bộ sợi dây lên nhìn, đầu khác của sợi dây có một nút thòng lọng, cậu tỉ mỉ xem nửa ngày, cho một cánh tay khác vào, kéo nút thắt, cổ tay liền bị cột chặt lại, trông còn rất vừa vặn. Ngô Tà thử kéo sợi dây, phát hiện với chiều dài này nếu như tay bị trói như bây giờ, muốn xuống giường cũng chỉ đi được mấy bước.

          Nếu Ngô Tà không phải rất tự tin về giới hạn của bản thân, cậu cũng sẽ nghi ngờ đồ chơi này dùng vào mấy việc không thích hợp thiếu nhi, ví dụ như trói Muộn Du Bình vào giường mình.

          Nhưng cho dù cậu dùng hết tinh hoa học được trong đời trói được Muộn Du Bình đi chăng nữa, thì  Muộn Du Bình hẳn cũng có thể nhắm mắt mà cởi ra, huống chi đây cũng chỉ là một nút thắt, đại khái chỉ cần không phải là kẻ ngu cũng có thể thoát ra.

          Ngô Tà vừa kéo sợi dây vừa miên man suy nghĩ, cửa phòng vang một tiếng, cậu quay đầu ra nhìn thấy Muộn Du Bình đang bưng một bát cháo đi tới.

          Trương Khởi Linh vừa tiến vào đã thấy tay Ngô Tà bị trói, đang ngẩn người ngồi trên giường, không khỏi căng thẳng gọi một tiếng: "Ngô Tà."

          Ngô Tà ngốc ngốc cười đáp lại hắn.

          Trương Khởi Linh mím môi bình tĩnh đi đến, ngồi xuống mép giường, cởi dây thừng trên tay Ngô Tà ra.

          "Sợi dây này dùng làm gì?" Ngô Tà tò mò hỏi.

          Trương Khởi Linh lắc đầu, dựng hai cái gối lên cho Ngô Tà dựa vào.

          Ngô Tà suy nghĩ một chút: cũng phải, sợi dây buộc trên giường mình, hỏi Muộn Du Bình cũng vô ích, chính mình những năm sau không nhắc tới trong bút ký, chắc là không phải việc quan trọng.

          Trương Khởi Linh nấu cháo hàu, vô cùng mềm nhuyễn, Ngô Tà dùng sức hít một hơi, còn có thể mơ hồ ngửi được mùi thơm.

          Cháo là vừa nấu xong, Trương Khởi Linh vốn định tự tay đút cho cậu, nhưng mà Ngô Tà cảm thấy không ổn lắm, kiên trì muốn tự ăn, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, Trương Khởi Linh bưng bát cháo còn Ngô Tà tự mình xúc ăn. Trương Khởi Linh không nhúc nhích tí nào bưng bát cháo nóng, cũng không cảm thấy bỏng tay, chỉ lặng yên nhìn Ngô Tà.

          Nhưng mà Ngô Tà cũng không quá nề nếp ngồi yên, ăn hai thìa cháo liền tiến sát vào người Trương Khởi Linh, chôn đầu vào hõm cổ hắn hít mấy hơi.

          Cứ như vậy được mấy lần đến Trương Khởi Linh cũng không nhịn được, dùng ánh mắt hỏi cậu đang làm gì.

          "Tôi bây giờ ngửi mùi cháo còn không thấy thơm bằng mùi trên người Tiểu ca anh đâu, " Ngô Tà làm ra vẻ háo sắc cười cười, "Cho tôi hít hai hơi để ăn kèm cơm đi."

          Chuyện này ngay cả Ngô Tà cũng cảm thấy kỳ quái, cậu không hề nhớ lúc trước ngửi được mùi gì đặc biệt trên người Muộn Du Bình, Muộn Du Bình cũng không dùng nước hoa, huống chi mùi trên người hắn cũng không giống với bất kỳ mùi hóa chất nào, thậm chí cũng không giống bất kỳ mùi nào trong tự nhiên, mũi sẽ ngửi được các mùi bình thường, còn mùi trên người Trương Khởi Linh giống như chỉ cần tiến gần lại liền trực tiếp chui vào trong đầu, giống như dùng một bộ phận khác tiếp nhận vậy. Nhưng mà thật sự rất thơm, giống như con người Muộn Du Bình, thanh thanh đạm đạm đặc biệt thoải mái, như thể vào ngày hè oi bức được uống một hớp trà lạnh, thoải mái vô cùng, còn khiến người khác cảm thấy an tâm. Ngô Tà cảm giác mình như nghiện rồi, cậu rất muốn vùi mình trong mùi hương này vĩnh viễn không thoát ra.

          Ngô Tà miêu tả chút cảm nhận của cậu khi ngửi được mùi này cho Trương Khởi Linh, đương nhiên lược bớt mấy chỗ không biết xấu hổ kia đi.

          Trương Khởi Linh nghĩ nghĩ, giải thích cho Ngô Tà khứu giác của cậu bây giờ không tốt lắm, nhưng cơ quan jacobson* phát triển hơn người bình thường, có thể ngửi được pheromone.
(*Cơ quan Jacobson hay còn gọi là vomeronasal organ. Đây là cơ quan khứu giác mà động vật dùng để phát hiện ra kích thích tố.)

          Ngô Tà vốn đang khó tiếp nhận việc khứu giác mình bị mất, nghe được lời giải thích này lại cảm thấy bản thân có chút trâu bò. Có được kỹ năng mà người khác không có,  chuyện này dù sao cũng rất tốt.

          Nhưng Trương Khởi Linh còn nói tiếp: "Tôi đang nghĩ biện pháp giúp cậu khôi phục khứu giác."

          Ngô Tà liếc mắt qua bình thuốc xịt sương đặt ở đầu giường, ngày hôm qua Muộn Du Bình xịt cho mình cậu không chú ý lắm, bây giờ nhìn cái bình này cũng không có nhãn ngoài in tên thuốc thường thấy, có vẻ là hàng "ba không" ( không hạn sử dụng, không có nhãn đạt tiêu chuẩn, không có tên nhà sản xuất), cũng không biết hắn lấy từ nơi nào.

          Nhưng Ngô Tà rất chuyên nghiệp mà không hề chất vấn, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Tôi tin anh."

          Sau đó không khí quanh thân Trương Khởi Linh cũng trở nên....nhu hòa.

            Ngô Tà không biết lúc trước cậu làm cách nào phán đoán được bầu không khí nhu hòa hay cứng nhắc, nhưng bây giờ cậu rõ ràng có thể "ngửi được" mùi của Muộn Du Bình trở nên nhu hòa hơn, nói thẳng ra là " mùi thơm " ngày một rõ ràng.

          Ngô Tà ngoan ngoãn vùi đầu húp cháo, trong lòng nghĩ mình coi như mù, dựa vào kỹ năng này e là vẫn có thể đạt được chứng chỉ "Muộn ngữ cấp 10" :v

          Ăn cháo xong, Ngô Tà cảm thấy thể lực cũng khôi phục một ít, vội vàng ngăn lại Trương Khởi Linh đang chuẩn bị đứng lên, quỳ ngồi trên giường, vẻ mặt thành thật nói: "Tiểu ca, xin lỗi a."

          Trương Khởi Linh có chút nghi ngờ nhìn cậu.

          Ngô Tà giải thích: "Ngày hôm qua không phải anh nhắc đến Lâu Ngoại Lâu sao, tôi nhớ ra rồi, lúc ở Lâu Ngoại Lâu có phải anh đã nói... tôi chính là liên kết duy nhất của anh với thế giới này đúng không."

          Ngô Tà có chút ngượng ngùng sờ mũi: "Ngày hôm qua tôi nghĩ sai hướng nên nói nhầm, thật ra thì tôi vẫn nhớ được lúc đó, anh đã rất chiếu cố tôi, do tôi tương đối ngu xuẩn, không nghe ra tâm ý của anh..."

           Lúc Ngô Tà nói những lời này thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Khởi Linh, cậu thử ngẫm nghĩ lại thấy Trương Khởi Linh lúc đó hẳn đã có chút ý với mình, câu nói kia có thể coi như là lời tỏ tình, chỉ là bản thân cậu không nghe ra, trực tiếp đáp lại bằng thẻ huynh đệ tốt, đã như vậy còn nghi ngờ người ta không thích mình lúc trước mà thích mình của sau này, nhìn thế nào cũng thấy giống như đang vô cớ gây sự. Nhưng việc cậu nghĩ như thế nào là một chuyện, còn ý của đối phương lại là một chuyện khác. Dù sao vào thời điểm đó nhắc lại chuyện cũ chắc không chỉ đơn thuần muốn phân tán sự chú ý đâu nhỉ...

Cậu thấy mình nói năng lộn xộn như này căn bản không thể biểu đạt được áy náy của bản thân, chán nản mà thở dài vò đầu bứt tai.

Không ngờ Trương Khởi Linh tiến lại gần hôn cậu.

" Vậy về sau cậu nhớ là được". Trương Khởi Linh nhẹ giọng nói, "Cậu vĩnh viễn là liên kết duy nhất của tôi với thế giới này."

Ngô Tà sửng sốt một chút, sau đó cười cười, cũng học theo hôn đáp lại.

" Khoan đã" Cậu đột nhiên cau mày, "Tôi nhớ lúc đó hình như anh định nói lời từ biệt, anh định đi đâu?"

Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, vươn tay ra xoa xoa eo cậu, hỏi lại: "Còn đau không?"

"Eo đau nhưng không khó chịu lắm." Ngô Tà không phát hiện chủ đề đã bị đổi, thuận theo lời Trương Khởi Linh nói tiếp. "Vốn dĩ sẽ không đau, chỉ là phần eo của tôi quá yếu thôi."

  Trương Khởi Linh đẩy Ngô Tà ra hiệu cho cậu nằm xuống, giúp cậu xoa một lúc.

Ngô Tà mỹ mãn ôm gối nằm xuống hưởng thụ tay nghề mát xa của Muộn tì :v, thật ra ngày hôm qua mặc dù phóng túng đến quá mức, nhưng tổng thể vẫn khá tốt, bởi vì Trương Khởi Linh chỉ làm một lần- nếu như tính theo số lần của Trương Khởi Linh, thì đúng là một lần. Việc này cũng giống như cách Trương Khởi Linh ăn cơm vậy, tuy ăn nhiều nhưng tốc độ rất chậm, nếu như ăn được món ngon hiếm có thì không thể ăn quá nhanh.

Trương Khởi Linh mát xa rất đúng chỗ, Ngô Tà thoải mái mà nheo mắt lại, vừa thả lỏng đầu óc cũng không nghĩ ngợi nhiều, chuyện gì cũng dám nghĩ lời nào cũng dám nói.

Vì vậy Ngô Tà quay đầu lại nhìn Trương Khởi Linh, liếm liếm môi, vô cùng thành thật hỏi: "Anh nói xem tôi dù sao cũng không đánh lại anh được, sao anh không sớm chút cưỡng ép tôi chứ?"

" Nếu biết sướng như vậy, tôi còn sợ gì nữa!"

Trương Khởi Linh không đáp lại, động tác ngừng hai nhịp, sau đó dùng lực ấn xuống.

Ngô Tà liền " ai u" gào khóc ra tiếng.

Lúc Bàn Tử nhàn tản đi bộ về, Ngô Tà căn bản đã lại đầy bình máu hồi sinh, có thể chạy nhảy khắp nơi. Ngoại trừ việc eo vẫn còn đau, nhưng cũng không để lại di chứng gì, eo đau một phần là do bản thân cậu, Trương Khởi Linh khống chế lực độ rất giỏi, khiến cho người khác vừa sướng vừa không bị thương.

Thật sự là chạy nhảy khắp nơi, một chút cũng không mệt, lúc Bàn Tử đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Ngô Tà đuổi theo gà chạy khắp sân. Gà to gà nhỏ gà trống gà mái đều thảm thiết kêu, bị Ngô Tà đuổi từ đầu này chạy sang đầu kia.

Vương Bàn Tử lập tức oán giận mắng to: "Ngô Tà cái đồ phá gia này đang làm gì đấy hả! Sao cậu không sang chơi với gà nhà hàng xóm! Gà nhà chúng ta bị cậu dọa cho về sau không đẻ trứng được thì làm sao bây giờ, cậu đẻ được hả!"

"Anh bắt  gà mái lại không phải là được rồi!" Ngô Tà lập tức cãi lại, "Tôi cũng không phải đang đuổi gà mái!"

Mục tiêu của Ngô Tà là ba con gà trống oai phong lẫm liệt lông óng mượt kia cơ, thân là người sống ở thành phố từ bé, hiện tại trí nhớ cũng không được tốt lắm, cậu vô cùng hiếu kỳ cũng như thấy cuộc sống ở nông thôn rất mới mẻ. Hồi nhỏ lúc về quê cậu đã muốn nhổ lông đuôi gà trống làm thành quả cầu rồi, nhưng mà con gà đó là do chú Hai nuôi, cậu không dám.

Bây giờ nhìn thấy mấy con gà trống thong dong đi lại trong sân, niềm tiếc nuối lúc nhỏ bỗng nhiên quay về, rục rịch ngóc đầu.

Trương Khởi Linh bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng lúc mới tới thôn Vũ nuôi gà, Ngô Tà "từ ái" mà nhìn mấy chú gà trống con, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái. Vì vậy Trương Khởi Linh cũng ngầm đồng ý.

Bàn Tử trợn mắt há mồm nhìn cảnh Ngô Tà nhổ lông gà trống, khắp sân loạn đến gà bay chó sủa. Nhưng nói thật ra chỉ có gà bay không có chó sủa.

Tiểu Mãn Ca ngồi trước hiên nhà, trên đầu còn đứng một con chó cảnh Tây Tạng bé như con chuột, nhàm chán mà nhìn Ngô Tà đuổi gà, ánh mắt đó thần thái đó Bàn Tử hận không thể chụp lại, sau đó thêm một câu " Mẹ nó quá thiểu năng" để làm meme :))

Ngoài ra còn có ánh mắt khác vẫn luôn phiêu đãng khắp nơi, chính là Trương Khởi Linh đang ở trong góc chẻ củi.

Bàn Tử sáp lại gần hỏi: "Tiểu Ca, cậu không quản à?"

Trương Khởi Linh lắc lắc đầu, tiếp tục bổ củi. Hiện nay rất nhiều nơi ở nông thôn đã sử dụng bếp ga, nhưng do vị trí của thôn Vũ có chút đặc biệt mà việc vận chuyển cũng như lưu trữ không hề dễ dàng, mỗi hộ đều dùng bếp than, có lúc còn cần củi để dẫn lửa, thổi lửa nấu cơm vô cùng hoài cổ.

Bàn Tử thấy tình hình này, lần đầu tiên có cảm giác như cựu thần chung lương đau xót khi thấy gian phi hại nước hại dân: "Bình Tử, cậu thay đổi rồi, đây đều là gà cậu nuôi từng hạt gạo từng hạt ngô a! Tất niên cậu còn không nỡ giết cơ mà!"

Trương Khởi Linh ngẩng đầu lên nhìn Ngô Tà, khiến Bàn tử chấn động chính là, Trương Khởi Linh nhìn một lúc, bỗng nhiên mỉm cười, còn cười!

"Không sao cả." Trương Khởi Linh hờ hững đáp lại.

Quốc gia khó duy trì rồi! Bàn Tử thở dài đầy tuyệt vọng.

Có lẽ nhận thức được tuyệt cảnh đang dần lụi bại của đất nước, một con gà trống vỗ cánh nhảy lên tường rào, ưỡn ngực rướn cổ lên gáy tiếng đau thương khi anh hùng lâm vào đường cùng, ngay sau đó nhún người nhảy xuống, chỉ để lại một bóng lưng quả quyết!

"Hơ, còn muốn chạy." Ngô Tà không nói hai lời liền co chân đuổi theo.

Tiểu Mãn Ca ở bên kia cuối cùng cũng cử động, nó đẩy con chó cảnh Tây Tạng đang nằm xem mùi ngon trên đầu mình một cái, Tây Tạng hoàng rơi xuống đất lăn vòng, tủi thân mà gâu một tiếng, dưới ánh mắt chăm chú của Tiểu Mãn Ca liền cấp tốc đuổi theo Ngô Tà.

  "Hiện giờ trong nhà chỉ còn ngài là đáng tin thôi, Mãn Gia!" Bàn Tử lão lệ tung hoành, muốn nắm lấy móng của Tiểu Mãn Ca.

Tiểu Mãn Ca lặng yên mà thu lại móng vuốt.

"Tôi nói này Tiểu Ca." Bàn Tử cảm khái một hồi, cuối cùng vẫn quay đầu lại hỏi. "Cậu cho Thiên Chân ăn gì vậy? Sao giống mèo gặp phải cỏ bạc hà mèo thế?"

Trương Khởi Linh hạ mắt, cũng không biết đang nghĩ gì, nửa ngày mới đều đều đáp: "Để cậu ấy thư giãn vài ngày đi."

Ở nông thôn nuôi thả gà vì vậy gà có thể bay được, không hề dễ bắt. May mà Tây Tạng hoàng hàng ngày không được việc lắm nhưng bản lĩnh lùa gà thì vẫn có chút. Ngô Tà chỉ biết con chó này là của nhà mình, không nhớ được dáng vẻ hàng ngày nó chỉ thích ngốc chui vào túi áo cậu nằm, vì vậy ánh mắt tràn đầy tán thưởng, khiến cho nó lần đầu sâu sắc có cảm giác thành tựu.

Ngô Tà một tay ôm gà trống, một tay cầm vài sợi lông gà, trên vai có Tây Tạng hoàng ngồi, tràn trề năng lượng đi trở về. Lúc này Trương Khởi Linh đã bổ xong củi, đang ở bên máy bơm nước giúp Tiểu Mãn Ca tắm rửa.

Trong khoảng thời gian một ngày rưỡi Ngô Tà mất trí nhớ, cậu đã nhìn thấy vô số ánh mắt như trưởng bối của Tiểu Mãn Ca, lúc thì không tán đồng, lúc lại là xem thường, nếu như so địa vị của Tiểu Mãn Ca thì cũng rất hợp lý, nhưng không ngờ lúc Muộn Du Bình giúp nó tắm rửa, nó lại ngoan ngoãn quấn người như mèo con. Mà Tây Tạng hoàng nhìn thấy Tiểu Mãn Ca ngâm mình trong chậu nước, cảm nhận được bản thân sắp gặp tai họa, liền kêu một tiếng chui vào trong túi áo Ngô Tà.

Ngô Tà thả gà trống xuống, dùng thật lớn sức lực mới có thể bắt Tây Tạng hoàng ra khỏi túi, Bàn Tử vắt chân bưng ly trà ngồi nhìn cậu lúc thì giũ áo lúc thì vén áo để bắt chó, nét trào phúng trong mắt như thể bắn ra được vậy: Tiểu tử, cậu có giỏi thì cởi áo luôn đi.

Ngô Tà đương nhiên không có bản lĩnh đó, cởi quần áo xong vết trên ngực cậu có thể khiến Bàn Tử cười nhạo mất hai năm.

Ngô Tà bắt được Tây Tạng hoàng liền muốn ném nó vào trong bồn tắm của Tiểu Mãn Ca để bình tĩnh lại. Kết quả Tây Tạng hoàng còn chưa kịp bình tĩnh, mà bản thân cậu nhìn thấy dáng vẻ Muộn Du Bình chăm chú chải lông cũng đã tự bình tĩnh rồi.

  Ngô Tà lấy điện thoại không bàn phím mà cậu đã luyện sử dụng thành thục ra, đổi sang chế độ camera trước ngồi xuống bên cạnh Trương Khởi Linh, nói: " Nào, Tiểu Ca nhìn ống kính."

Thật ra Ngô Tà không nghĩ Muộn Du Bình sẽ phối hợp với mình, nào ngờ hắn thật sự dừng tay cùng Ngô Tà nhìn vào ống kính. Ngô Tà cười đến xán lạn, dưới ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của Tiểu Mãn Ca giơ tay hình chữ V.

Mặc dù bức ảnh có một khuôn mặt lạnh lùng cùng một khuôn mặt ngốc đần đi chăng nữa, Ngô Tà cũng cảm thấy cực kỳ đẹp.

Trương Khởi Linh lau nước trên tay đi, hỏi cậu:

"Muốn đăng vào vòng bạn bè không?"

"Vòng bạn bè là gì?"

Trương Khởi Linh cầm lấy điện thoại của Ngô Tà, mở wechat ra, ấn mở vòng bạn bè, giúp cậu chọn tấm hình lúc nãy vừa chụp, lại đưa trả cho Ngô Tà.

  Ngô Tà cảm thấy vô cùng mới mẻ: "Tiểu Ca anh còn thích chơi cái này à?"

Trương Khởi Linh lắc đầu: "Cậu thường đăng."

"Để tôi thử." Ngô Tà vui vẻ ấn đăng lên.

Cũng không biết những người trong nhóm này có bao nhiêu rảnh rỗi, ảnh vừa đăng, phần bình luận liền đầy ắp.

Tú Tú: Tui một cước đạp đổ bát cơm chó này! Đến đây bảo vệ đội hình nào anh em.

Giải Ngữ Thần: Tui một cước đạp đổ bát cơm chó này! Đồng thời quyết định giục nợ luôn.

Lê Thốc: Tui một cước đạp đổ bát cơm chó này! Đồng thời muốn đòi nợ.

Tô Vạn: Tui một cước đạp đổ bát cơm chó này! Đồng thời làm một bộ đề thi. 

Vương Bàn Tử: Tui một cước đạp đổ bát cơm chó này! Đồng thời cảm thấy các cậu too young too simple.

Trương Hải Khách: Tui một cước... mẹ nó thật không dám.

Hắc Nhãn Kính: Tui một cước...nhưng mà tình hình này là sao? Người câm thừa nước đục thả câu rồi à?

Bạch Hạo Thiên: (*/ω\*)(*╹▽╹*)(キ '゚Д゚')! !

Lưu Tang điên cuồng: Tôi đệt Ngô Tà anh vậy mà lại làm thần tượng soát cẩu.

Lưu Tang điên cuồng: Anh có biết mình đang làm gì không! Biết phí ra sân của thần tượng tôi cao như thế nào không!

Lưu Tang điên cuồng: Anh định lôi thần tượng xuống vũng nước đục này bao lâu hả!

Sau đó Ngô Tà không người dạy tự biết cách chặn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net