《4》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Trần Thập xin nghỉ nửa ngày một mình đến bệnh viện, bất luận thế nào, tin tức tố rối loạn luôn là rắc rối trong cuộc sống và công việc của Omega.

Đồng thời, Lý Bính không biết chính là bởi vì lời nói tối qua của Thượng Quan Cầm khiến anh thông suốt, hay là vì lý do khác, mặc dù hai mắt sưng húp, anh vẫn nhất quyết quay trở lại đồn cảnh sát.

Giống như Trần Thập ngày đó, không tránh khỏi việc cục trưởng gọi lên.

Cuộc trò chuyện kết thúc, ngồi lại phòng làm việc, Lý Bính cảm thấy lúng túng về mọi mặt, nhưng nghỉ ngơi gì chứ, anh không thể nói được gì cho đến khi anh vô thức ngước mắt lên, nhìn chỗ nào cũng nhìn thấy chỗ trống, ngay lập tức anh nhận ra đó là vị trí ngồi của Trần Thập.

Trong vô thức, anh đứng dậy nắm lấy tay nắm cửa lạnh lẽo, muốn hỏi xem Trần Thập đã đi đâu, nhưng anh lại bối rối không biết nên hỏi thế nào.

Lý Bính mệt mỏi dựa vào cánh cửa phía sau, anh nhéo đôi mắt sưng vù của mình rồi đưa tay vào túi, lần này không còn trống rỗng nữa.

Vật lạnh rơi vào lòng bàn tay Lý Bính, nó giống như một thứ anh đã tìm kiếm rất lâu.

Lý Bính nhắm mắt lại ngủ một lát, trong mơ, làn gió chiều nhẹ nhàng lay động những chiếc lá mùa thu và trải chúng về phía một con đường rợp bóng cây vắng vẻ. Đây là một nơi mà nhiều cặp đôi đến hẹn hò.

Nhìn xung quanh, anh trông thấy thân ảnh của một thiếu niên gầy gò bên cạnh là một người chàng trai nào khác, Lý Bính đi phía sau hai người, người thiếu niên trẻ kia vô tình chạm vài mu bàn tay chàng trai đó, sau khi đi bộ hơn hai mươi phút trên con đường chưa đầy trăm mét, cậu thiếu niên đã đỏ bừng mặt. Hoàng hôn ở hướng Tây, hai người bước vào một chỗ tối tăm, nơi ánh sáng không thể chiếu sáng, Lý Bính cuối cùng cũng lấy hết can đảm nắm chặt tay người bên cạnh, cùng lúc đó, Lý Bính và cậu trai ấy như hòa vào làm một.

"Thật xin lỗi, Trần Thập, anh...chỗ này không được tốt lắm."

Trần Thập biết lời nói của Lý Bính có ý gì, suốt dọc đường đến đây, có hai ba cặp đôi đắm chìm trong tình yêu nồng nàn, ôm hôn nhau như thể không có ai đang nhìn.

Lý Bính tự nhiên rất hối hận, đáng lẽ anh nên tin lời khuyên của Vương Thất sau khi nhận ra vẻ xấu hổ của Trần Thập, anh vẫn đứng ở phía cậu, thỉnh thoảng tỏa ra một ít pheromone để cô lập hai người với những cặp khác.

"Không sao, em không thấy gì cả." Giọng Trần Thập nhỏ như tiếng muỗi kêu, Lý Bính có thể cách ly cậu khỏi những hình ảnh đó nhưng không cách biệt được âm thanh, huống chi pheromone của Lý Bính còn vương lại trên chóp mũi cậu, Trần Thập cảm thấy má mình gần như bị nấu chín.

Hai người bắt đầu yêu nhau, mối quan hệ ấm áp và xa cách giống như trái táo gai phủ đầy đường, ngọt ngào béo ngậy nhưng cũng có chút chua chát, luôn khiến người ta không nhịn được. Ngoài ra hành động nắm tay của Lý Bính khiến Trần Thập muốn tìm một chiếc lỗ nào đó để chui xuống.

Lý Bính nắm tay Trần Thập đang xấu hổ, tìm một chiếc ghế dài yên tĩnh cách xa đám đông, hai người ngắm nhìn phong cảnh, ngay cả Lý Bính có phần lý trí cũng cảm thấy đầu lưỡi lúc này như bị nghẹn lại, vẻ mặt không biết nên nói gì.

"Nghe nhạc không?"

"Em..."

Cùng lúc đó hai người đã bốn mắt nhìn nhau, Trần Thập chớp chớp mắt, liếc đi nơi khác, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng đáp lại.

"Được."

Lý Bính nhẹ nhàng đeo một chiếc tai nghe vào tai Trần Thập, âm thanh bài nhạc khiến hai thanh niên tiến lại gần nhau một cách chậm rãi nhưng cũng háo hức, Lý Bính cúi đầu xuống một chút, đặt một tay vào phía sau hông của Trần Thập, mái tóc cậu bay lên, rối tung giữa không trung.

Lý Bính ngân nga nhẹ nhàng gần như thay thế âm thanh ban đầu trong tai Trần Thập, cậu giật mình quay đầu lại, nhìn thẳng đôi mắt đen láy không rõ ràng của Lý Bính, Trần Thập chưa bao giờ trải qua chuyện này, những ẩn ý rõ ràng của Lý Bính, ngay cả một người ngốc nghếch như Trần Thập cũng có thể hiểu được. Màu đỏ thẫm đã nhạt dần ở mặt trên lại nhuộm đỏ dưới mắt, cậu lo lắng nhéo ngón tay mình, dường như cậu đã có một quyết tâm lớn lao, đôi tay run rẩy lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp gấm đưa cho Lý Bính.

Lý Bính sờ chiếc hộp nhỏ tinh xảo áp lên môi, đè nén cảm giác vô thức dâng lên khóe miệng.

"Cho anh à?" Lý Bính hỏi

"Ừm." Trần Thập xấu hổ nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Anh có thể mở ra không?"

Trần Thập gần như nghĩ rằng Lý Bính đang cố tình trêu chọc cậu, Lý Bính bình thường là người có thể hiểu mọi thứ chỉ bằng một cái nhìn, nhưng hôm nay lại hỏi rất nhiều câu.

"Có thể... mở... mở nó ra."

Lý Bính gạt bỏ suy nghĩ tồi tệ của mình, trịnh trọng mở nắp hộp ra, giữa chiếc hộp gấm mềm mại đặt một chiếc lọ hình con cá màu bạc, Lý Bính cầm nó trong tay, nói: "Đây là cái gì?"

Trần Thập lúc này mới rụt rè ngước mắt nhìn Lý Bính: "Em biết mèo rất thích cái này, trong đó có cỏ bạc hà, nhưng cái hộp trước to quá, cái này để... thuận tiện hơn."

"Vậy tại sao lại là cá?" Lý Bính nghịch nghịch lọ cá nhỏ trong tay, càng nhìn càng thích.

"Hả?" Trần Thập không ngờ tới câu hỏi này, ngập ngừng trả lời: “Không phải mèo nào cũng thích ăn cá sao?"

"Không nhất thiết phải như vậy, anh cảm thấy..." Lý Bính nhét lọ cá nhỏ vào túi gần ngực, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào đôi má ửng đỏ của Trần Thập , nhìn lướt qua có chút xảo quyệt.

"Anh cảm thấy, là thỏ nhỏ cũng khá tốt."

Trong lúc này, anh chưa nghe được câu trả lời của Trần Thập thì đã bị một sức mạnh không thể giải thích được giữ chặt. Trong nháy mắt, đôi lông mày vốn rụt rè của Trần Thập đột nhiên thay đổi thành bộ dạng suy sụp và đau khổ như hôm ở ngoài nhà hàng.

"Trần Thập!"

Lý Bính kinh hãi ngồi dậy, trên trán có một dòng mồ hôi lạnh mỏng, hai mắt đỏ bừng, đáp án mà anh tìm kiếm mấy ngày nay dường như đã ở ngay trước mặt, anh hoảng loạn lục lọi trong văn phòng, va vào nhiều đống mảnh vụn.

Lý Bính kéo vạt áo ra, đút tay vào trong túi đồng phục cảnh sát, khoảnh khắc đầu ngón tay anh chạm vào một vật lạnh, Lý Bính không còn có thể giả vờ bình tĩnh và lý trí được nữa, những câu hỏi mà Trần Thập để lại vào đêm cậu rời đi dường như đã có câu trả lời rõ ràng.

Kí ức mất đi của Lý Bính, vẫn lưu luyến hơi ấm của cậu trao cho anh.

Ý nghĩ quay trở lại, Lý Bính nhét lọ cá nhỏ trong tay vào túi, giấu đi cảm xúc hỗn loạn trong mắt, mở cửa gọi Vương Thất đám người vào trong.

Thôi Bội kết thúc cuộc thẩm vấn về những vụ án gần đây với vẻ mặt vô cảm, còn ba người còn lại thì Lý Bính không cần hỏi, nhưng anh biết rằng ba người họ sẽ tràn đầy lời phàn nàn về anh, anh  bình tĩnh nghe Thôi Bội báo cáo, nhưng sau khi nghe được Trần Thập phá án âm mưu của tên s.át nhân, anh hơi nhướng mày, Lý Bính cẩn trọng nói

"Trần Thập đâu?"

"Không phải là nhờ anh à." Vương Thất mím chặt môi, dùng sự ức chế trong lòng ngực nói ra một câu.

"Này... cậu điên à." Alibaba dùng khủy tay chọc vào Vương Thất.

"Các cậu nói gì vậy?" Đôi mắt sắc bén của Lý Bính nhìn hai người đang có động tác nhỏ ở bên cạnh.

"Không, không có gì, Vương Thất chỉ nói bóng nói gió thôi."

Lý Bính nhướng mày.

"Sáng nay Trần Thập xin nghỉ nửa ngày, nói muốn đi bệnh viện.” Thôi Bội vội vàng xen vào.

"Tôi biết rồi, mọi người về chỗ đi." Lý Bính nhếch mày một cái, không biểu hiện gì cảm xúc, chỉ nói mấy người trở lại chỗ làm việc của mình.

Bốn người rời khỏi văn phòng, trao đổi với nhau vài câu, nửa giờ sau, mọi người tập trung tại phòng trà.

"Tại sao đội trưởng không có chút phản ứng nào vậy?" Vương Thất hỏi.

"Cũng không biết nữa, Trần Thập đi đến bệnh viện, không biết kết quả thế nào rồi."

Thôi Bội bưng chén trà, trầm giọng nói.

..........

"Nếu quyết định phẫu thuật thì vẫn cần phải cân nhắc càng sớm càng tốt, cho dù là thuốc ức chế, trong vòng một tháng tiêm nhiều lần sẽ gây ra tác hại rất lớn..."

Trần Thập cầm trong tay bản báo cáo điều dưỡng, trong đầu lặp đi lặp lại kết luận của bác sĩ, đến nỗi khi bước vào cửa đội cảnh sát hình sự đã đụng phải Lý Bính đang đi ra ngoài.

Lý Bính ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong vô thức anh đã đỡ eo của Trần Thập, hai người giữ vững cơ thể nhìn nhau, thời gian đóng băng như một thước phim truyền hình, Vương Thất và những người khác hít một hơi lạnh sau khi nhìn thấy.

"Trong giờ làm việc, muốn yêu đương thì về nhà nói." Thượng Quan Cầm từ đâu bước tới, phía sau là Hồ Tứ đang ôm một đống tài liệu.

Trần Thập tỉnh táo lại, vội vàng thoát khỏi vòng tay Lý Bính, bàn tay anh vẫn giơ lên ​​không trung, cảm nhận được hơi ấm đã lâu không thấy trên đầu ngón tay.

"Thượng Quan đội trưởng, tại sao cô lại đến đây?"

Alibaba bước về phía trước,  như một đuôi nhỏ lẽo đẽo phía sau. Lý Bính cuối cùng tỉnh táo lại, vội vàng rút tay lại vuốt vuốt chóp mũi của mình.

"Lãnh đạo cấp trên hiểu rằng đội cảnh sát hình sự của các anh có hai đồng chí vừa khỏi bệnh nặng, sở dĩ đặc biệt kêu tôi đến đây để giao vụ án mới."

Alibaba giúp Hồ Tứ cầm một ít tài liệu, vài người đã dành cả buổi chiều để phân loại chi tiết của một số vụ án, cũng không quá phức tạp, so với đội cảnh sát hình sự ngày hôm nay thì không đáng là bao.

Vương Thất cuối cùng thông cảm cho hai người họ, bốn người bọn họ được Hồ Tứ giao cho đảm nhận nhiệm vụ quan trọng, sở dĩ sau vài ngày giải cứu, Trần Thập có nhiều thời gian hơn nghỉ ngơi , Lý Bính cũng có nhiều thời gian để ý tới Trần Thập.

Tuy Lý Bính bị mất trí nhớ, không thể nhớ được lúc trước anh và Trần Thập điều tra vụ án là như thế nào, nhưng có lẽ không phải như thế này.

Ví dụ như mấy ngày nay, mỗi khi nghĩ đến hướng đi của vụ án, anh đều vô thức giơ tay định với lấy, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại bỏ lỡ, khi nhìn lại, anh chỉ nhìn thấy Trần Thập ngơ ngác ngồi sau đám người.

Khi sáu người tụ tập ở căn tin để ăn trưa, đôi đũa của Lý Bính luôn vô thức với lấy miếng cá khô chiên ở đĩa đối diện, lặp đi lặp lại, Vương Thất cuối cùng không nhịn được hỏi: "Đội trưởng, nếu anh ăn không có đủ... tôi lấy thêm cho anh được không?". Câu trả lời mà Vương Thất nhận được là lần sau anh không được phép ăn cá chiên nữa. Lúc đó, Lý Bính nhìn thấy chính là Trần Thập đang ngồi ở mép bàn ăn, ngơ ngác chọc chọc vào bát cơm của mình.

Nửa tháng sau, vụ án Thượng Quan Cầm giao cho mấy người điều tra, hôm nay bốn người Vương Thất đều có việc hoàn thành của mình, Lý Bính cuối cùng cũng tìm được cơ hội ở một mình với Trần Thập.

Lý Bính đang nhìn vào đồng hồ treo trên tường, móng tay anh lo lắng cào vào tờ giấy cong vênh trước mặt, cuối cùng đồng hồ điểm tới số 《30》, Lý Bính đứng dậy lao ra cửa, giả vờ bình tĩnh chỉnh sửa quần áo, cố gắng vuốt phẳng phần còn nhăn trước khi đẩy cửa ra, có vẻ không như anh mong đợi, bước đến hỏi thăm Trần Thập đang sắp xếp đống tài liệu.

"Ờ... Trần Thập, cậu vẫn chưa đi ăn sao?"

"... tôi.."

"Được rồi, chúng ta cùng đi nhé."

Trần Thực còn chưa có phản ứng lại, không hiểu gì theo sau Lý Bính đi vào nhà ăn, hai người tìm một địa điểm vắng vẻ, một bầu không khí khó xử lấp đầy khoảng không giữa bọn họ, cảm nhận được Lý Bính đang nhìn mình chăm chú, cậu vội cúi đầu xuống.

"Cái đó... lần trước cậu đến bệnh viện, không sao chứ?" Lý Bính mở miệng phá vỡ sự im lặng.

"... không sao" Trần Thập lắc đầu, cố gắng ép ra hai chữ.

"À cái này, có một vài đồ đạc trong nhà, chủ yếu là mấy cây cối trên sân thượng bị héo... cậu, có muốn về xem thử không?"

"Đội trưởng." Trần Thập nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Lý Bính: "Nếu những thứ đó không có ích gì, cứ vứt chúng đi."

Trong ấn tượng, Trần Thập hiếm khi nói chuyện với Lý Bính bằng giọng điệu lạnh lùng và ác ý như vậy, trong lòng cậu có một chút chua xót, những suy nghĩ dâng trào, gần như nuốt chửng lý trí của anh, ngọn lửa tình yêu anh đã dập tắt lại bùng cháy.

Nhưng Trần Thập đã kìm nén những cảm xúc đang trào dâng trong lòng, trong thời gian này anh đã suy nghĩ rất kỹ, bản thân tận lực che giấu Lý Bính suốt bao lâu này thật không công bằng, ngỡ rằng Lý Bính đã quên cậu rồi, chỉ vọn vẹn quên đi cậu, với những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, sở dĩ Lý Bính với Khưu Khánh Chi cuối cùng đã trở thành nỗi khó chịu trong lòng Trần Thập, không chí mạng, thậm chí không cảm thấy đau đớn, chẳng qua nó chỉ là, một chướng ngại vật mà cậu không thể vượt qua được.

Trần Thập chắc chắn rất yêu Lý Bính, vì thế cậu không muốn dùng tình cảm trước đây để trói buộc Lý Bính bị mất trí nhớ bên cạnh mình.

Lý Bính hít một hơi, lòng bàn tay đang cầm chặt đũa toát ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng.

"Trần Thập, tôi biết..."

"Tôi ăn xong rồi."

Trần Thập đặt chiếc đĩa ăn gần như còn nguyên vẹn và bỏ đi như thể đang chạy trốn, cậu không dám nghe nữa, cho dù là giọng điệu dịu dàng quen thuộc của Lý Bính hay pheromone khiến người ta nghiện, mọi thứ đều khiến cậu trở nên tham lam.

Lý Bính đang định đứng dậy đuổi theo, nhưng điện thoại di động trên bàn reo không đúng lúc, Lý Bính nhìn Trần Thập đã đi xa, chỉ có thể cau mày nhấc máy trả lời điện thoại.

"Có chuyện gì."

"Tôi sẽ đến cục cảnh sát trong mười phút nữa, tôi có một vụ án quan trọng."

Khưu Khánh Chi nói xong liền cúp điện thoại trước, Lý Bính nghiêng đầu, khó hiểu nhìn vào màn hình bị ngắt kết nối.

Mặt khác, bốn người vừa hoàn thành xong công việc vừa đến trước cửa đồn cảnh sát đã nhìn thấy Lý Bính đang tựa vào đầu xe đang nói chuyện với ai đó, Vương Thất có thị lực rất tốt, xuyên qua kính ô tô mờ mịt có thể nhận ra người ngồi trong xe là Khưu Khánh Chi.

Vương Thất cúi người xuống, đang nghĩ cách đến gần hơn, không biết hai người đó nói gì với nhau, anh vừa định tiến tới thì bị Thôi Bội nắm cánh tay lại.

"Cậu sẽ bị phát hiện đấy."

Vương Thất nắm lấy tay Thôi Bội, cố gỡ cánh tay bị giữ của mình ra.

"Hehe... cậu không đi theo thì thôi."

"Này, lên xe nào, lên xe nào." Alibaba đi tới.

Ba người đi theo chỉ đạo của Tôn Báo, nhìn thấy Trần Thập đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa đồn cảnh sát, bên kia xe của Khưu Khánh Chi cũng đồng thời khởi động.

"Thôi Bội Tôn Báo, đi ngăn cản Trần Thập lại trước khi cậu ấy phát hiện ra,  Alibaba, đi với tôi."

"Được!"

Bốn người trao đổi ánh mắt, Thôi Bội và Tôn Báo lập tức chặn Trần Thập, một người bên trái và một người ở bên phải.

"Ủa, Thôi gia, Báo gia, sao hai người lại quay lại đây?"

"Ờ... Vương Thất và Baba còn có việc khác phải làm."

Vương nhìn thấy hai người bọn họ đã ngăn Trần Thập lại, nhìn vào đuôi xe của Khưu Khánh Chi đã lao đi, trong lòng mừng thầm vì Trần Thập không nhìn thấy, anh vuốt vuốt ngực rồi cùng Alibaba bước trở lại sân đi ngang qua.

Ngay khi Alibaba chuẩn bị mở cửa xe cảnh sát, Vương Thất đã tát vào sau đầu anh.

"Cậu ngốc à, đi theo người ta mà đi xe cảnh sát, lấy xe cậu đi."

"Ò ò ò, cậu nói đúng là cường từ đoạt lý."

"Nó có ý nghĩa gì!"

Vương Thất hối hận khi nhảy lên chiếc Lamborghini cực ngầu của Alibaba, chiếc xe này có vẻ không thích hợp để rình rập người khác cho lắm.

Nhưng Vương Thất không có thời gian nghĩ tới chuyện đó, anh chỉ tập trung tìm kiếm mục tiêu của mình trên con đường đông đúc.

"Này, này, kia, nhanh đi theo." Vương Thất cầm ống nhòm trong tay, vỗ vỗ Alibaba vai.

"Ò, biết rồi, biết rồi."

Vương Thất và Alibaba đi theo xe của Khưu Khánh Chi ra ngoài một biệt thự nhỏ bỏ hoang, hai người núp sau hàng rào, quan sát chuyển động trong sân qua khoảng trống.

Ngoài Lý Bính và Khưu Khánh Chi, còn có vài người vây quanh khoảng sân vắng vẻ, nhìn từ kiểu dáng đồng phục của họ, họ chắc hẳn đều là cảnh sát vũ trang.

Không lâu sau, hai thành viên đội vũ trang được trang bị vũ khí hạng nặng hộ tống một người đàn ông đầy bùn ra khỏi sân trong nhà, Khưu Khánh Chi đang chỉ đạo vài người đưa tên tội phạm lên xe cảnh sát, nhưng lại bị Lý Bính chặn lại ở phía sau.

"Việc này nên để đội hình sự của chúng tôi xử lý, sau khi vụ án được xử lý xong, cục cảnh sát chúng tôi sẽ đến cảm ơn sự giúp đỡ của đội trưởng Khưu."

Vương Thất nắm lấy lan can, duỗi khuỷu tay chọc vào Alibaba đang bối rối.

"Này, Baba, cậu có thấy nghi phạm đó trông quen quen không?"

"Cậu nói cũng phải... cảm giác như tôi đã gặp hắn ta ở đâu rồi."

Alibaba xoa xoa cằm, từng li từng tí định di chuyển đến vị trí tốt hơn để nhìn rõ hơn, nhưng đời không như là mơ, đúng như dự đoán, Alibaba đã giẫm nát phải một cành cây khô.

May mắn thay, âm thanh nhỏ nhẹ này không hề ảnh hưởng đến hai người đang nghiêm túc trong sân, đột nhiên, nghi phạm đang đứng trong vòng vây của các sĩ quan cảnh sát với cổ tay bị còng đã liếc mắt nhìn lại.

Và cái nhìn này, gần như khiến hai người đang trốn trong bóng tối sợ hãi, Alibaba hoảng hốt hét lên.

"Trần Trần Trần.... Trần Thập!" Alibaba nhanh chóng che miệng lại, mở to mắt và kéo Vương Thất đến bên cạnh mình.

Vương Thất cuối cùng nhạy bén hơn, anh nhanh chóng phản ứng lại, hất tay Alibaba ra.

"Cái gì mà Trần Trần Trần Trần Thập, cậu không nhận ra rằng đó có thể là anh trai thất lạc từ lâu của Trần Thập sao."

"Đợi đã..." Vương Thất thấp giọng nói: "Hỏng rồi, nhanh trở về mau."

Còn tiếp...
__________

Tác giả đã 1 tháng r chưa up chap ms huhu😢, tui hóng qtqđ luôn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net