Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua ngày hôm đó Jiyeon đã lấy lại được chút tinh thần vì nó biết Jung đang cần nó ở bên cạnh ngay lúc này đây không cho phép nó được yếu đuối .Jiyeon đã ngưng tất cả các công việc của mình và đến với Eunjung từng ngày.
Ngày thứ 1:............ Jiyeon đem con Rilak mà Jung tặng cho mình đến đặt bên cạnh đầu giường của Jung............

-Jung....... nhớ nó không hả.........

-................

-Nhớ đúng không...em biết mà, món quà đầu tiên mà Jung tặng em đó.......Có 1 bí mật mà em chưa có nói Jung nghe nè....Hôm đó giọng hát cuả Jung rất là hay phải nói là cực kì hay mới đúng......
Thực ra em chỉ chọc Jung thôi.... ai kêu nhìn Jung lúc đó đáng yêu chết được........Nhìn Jung mà không thương không được đó,Thức dậy nhanh đi nè hát em nghe....em muốn nghe giọng hát của Jung cơ........ Em muốn Jung hát cho em nghe hàng ngày chứ không phải con này đâu.....Jung à.........

Ngày thứ 2:.............Hoa này dành cho Jung nè...........
-Jung xấu lắm biết không hả........ bông gì không thích mà lại đi thích bồ công anh,...... nhưng giờ thì em biết tại sao ùi.... vậy mà không nói em biết luôn nhé..... phải đền em đó........

-......................

-Bồ công anh................ lọai hoa chịu bao nhiêu sóng gió để tiếp tục sống....1 ngày nào đó cơn gió nhẹ sẽ đưa những cánh hoa đi ngao du 4 bể chỉ còn lại nhành hoa kia trơ trọi , bơ vơ ở lại nơi đây.... nhưng nó vẫn tiếp tục sống.... nó không từ bỏ sự sống của mình mặc dù phải chịu nhiều khó khăn ...mặc dù là mỏng manh đó, yếu đuối đó nhưng sức sống của nó là vô cùng mảnh liệt....em nói có đúng không Jung..... Và Jung cũng như vậy đúng không....... Jung sẽ không bao giờ bỏ em ở lại nơi đây 1 mình đâu................ Em biết mà.... đợi khi Jung tỉnh dậy dẫn em đến ngọn đồi Bồ công anh nha....em chỉ muốn được ngắm nhìn nó khi Jung ở bên cạnh em thôi..............

Ngày thứ 6: Jiyeon chạy vào ôm lấy Eunjung đặt lên má cô 1 nụ hôn nhẹ.......................

-Jung.... nhớ Jung quá à..... Jung không nhớ em hả?.............

-.................

- À phải ùi.... Em bị thương ùi nè Jung thấy không......Thấy ghét vậy mà cũng không nhìn em lấy 1 cái nữa là sao.......em giận luôn đó....

-...................

-Để em kể cho Jung nghe..... chuyện là vầy nè.... nghe xong không được nói em hậu đậu đâu đó..... hôm qua em đang đi trên đường nghe cái bài hát.... a... bài gì ta.... à đúng ùi bài vấp cục đá..... hay quá trời luôn...... ai dè chưa nghe được hết bài nữa em bị vấp cục đấ té trầy nguyên 1 đường luôn.... đau muốn chết....... Bộ Jung không thương em thiệt hả? không an ủi em tiếng nào luôn.............phải chi có Jung bên cạnh em sẽ không thấy đau chút nào cả......Và phải chi có bài hát Em sai rồi Jung nhỉ.............

Ngày thứ 12:

-Sau Jung vẫn chưa dậy nữa........lười quá ngủ hoài à.....Mặt trời săp mọc rồi lặn lần nữa ùi kìa...ngủ riết sẽ thành heo đó.....heo Jung lười....heo Jung ngố..... nhưng heo Jung vẫn dể thương nhất.........
-........................
-Phải ùi quên nói Jung biết hôm nay ở công ty có 1 người rất đẹp trai để ý em ùi dó nha..... nằm đó hoài mất vợ như chơi đó........ không lo giữ lẹ đi............Mà thậm chí Jung còn không biết ghen nữa... chán thật...........không vui chút nào hết trơn........

-...............................

....................................................................................................

Ngày qua ngày như thế Jiyeon vẫn độc thoại 1 mình....không có tiếng trả lời nào cả...... Eunjung vẫn nằm đó tyển chiếc giường trắng kia.....nhịp tim bình thường không có chút chuyển biến gì cả............mắt vẫn nhắm nghiền tựa như 1 thiên thần đang nằm ngủ........chỉ là ngủ thôi rồi sẽ thức dậy ngay ấy mà......Nhưng cho tới lúc cái ánh nắng ấm áp kia en lõi qua khe cửa sổ để vào trong phòng tìm đến nơi mà thiên thần đang nằm nhưng thiên thần đó vẫn không có nhút nhích gì cả.....không chê nắng nóng....không khen nắng ấm ...........không chê quá lạnh....mà vẫn có thể ngủ ngon lành......Vậy ra nguồn năng lượng này vẫn không đủ để thuyết phục con người đang nằm ở đấy.....

Dù trời mưa hay trời nắng cũng không lên tiếng phàn nàn gì cả.......người ta chỉ thấy ngày qua ngày trong âm thầm lặng lẽ có 1 thiên thần khác xuất hiện, xua tan cái bóng tối bao trùm trong căn phòng tối .......mà chăm sóc lo lắng cho thiên thần kia từng ngày, từng giờ...... Những nụ hôn trộm nhưng cũng ấm áp dành cho thiên thần ấy nhưng không biết người đó có cảm nhận được không tình cảm của người kia.......Cũng có lúc người ta thấy khóe mi của thiên thần đó có 2 dòng nước ấm chảy ra....là nước mắt đúng không?? là thiên thần đó cảm nhận được hạnh phúc phải không???? hay chỉ là vô tình vậy thôi.......................

Thấm thoát đã 1 tháng trôi qua, vẫn không có chút tiến triển nào.................... Và lúc này đây Jiyeon đang cố gắng hoàn thành tác phẩm còn dang dỡ của Eunjung để mang đến cho cô 1 bất ngờ vào ngày tỉnh dậy.............

.........Nhưng cuộc đời đâu có gì là dể dàng...... ta cũng không biết cái gì sắp diển ra....... sóng gió hay hạnh phúc????? bắt đầu từ cái ngày ông Park cấm túc Jiyeon ở nhà......Vốn ông Park không thích Jiyeon có kiểu tình cảm nữ_ nữ này nên ông đã làm tất cả để răn đe nhưng vì có Eunjung ở bên cạnh nên Jiyeon kiên quyết giữ lấy tình yêu của mình cho đến cùng.................

Sự khắc khe của cha mình jiyeon biết quá rõ và nó cũng quen dần với việc này......nhưng kêu nó không gặp Eunjung thì làm sau nó chịu được....... thà kêu nó chết đi còn sướng hơn....Eunjung vì nó mà nằm đó sao nó có thể nhẫn tâm như thế chứ và tình yêu mà nó dành cho Eunjung quá lớn nên Jiyeon trốn ông đến với Eunjung.....người yêu nó còn chưa tỉnh dậy nó có thể bỏ đi đâu..............

Đến lúc ông Park nóng giận thật sự khi Jiyeon không nghe theo sự sắp đặt của ông

-Ta đã bảo rồi con không được gặp nó nữa........................

-Ba à.... sao có thể chứ....Eunjung vì con mà nằm đó sao con có thể.........

-Không gì là không thể cả....ai kêu nó ngu thì nó gáng mà chịu đi...........

-Baaaa.... sao ba có thể nói Jung vậy được chứ.......

-Nó giờ chỉ là cái xác không hồn......... còn yêu thương gì nữa chứ............

-Không phải............. Jung chỉ ngủ thôi.......... vài ngày nũa Jung sẽ tỉnh dậy.....

- Nó sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.... và con cũng không được đi tới đó nữa nếu không thì đừng có trách ta không nghĩ tình cha con..........

-Tại sao chứ .......... tại sao ba lại ngăn cấm tình yêu của chúng con....chúng con yêu nhau thật lòng và chắc chắn sẽ thật hạnh phúc................

-Yêu sao?................ cái thứ tình yêu bệnh hoạn đó mà cũng có thể sao?.............thử hỏi cái xã hội này ai mà chấp nhận nó hả?

-Chỉ có mình ba là ngăn cản chúng con thôi........sao ba không thể nào ủng hộ con dù chỉ 1 lần thôi............

-Mày im đi.......... rồi mày cũng sẽ như mẹ mày....cái thứ tình yêu ghê tỏm đó đã ngấm sâu vào con người mày rồi nếu tao không dạy dỗ lại sẽ có 1 ngày mày làm tao mất mặt......

-Danh dự.... ba chỉ lo cho danh dự của ba thôi có bao giờ ba hiểu cảm nhận của con không....... ba có biết con cần gì và muốn làm gì không.............

-Không hiểu hả? mày thử nói đi trên đời này mày còn thiếu thốn thứ gì không?....... tiền bạc... nhà cửa.... xe hơi.... tất cả còn chưa vừa lòng mày nữa hả...............

-Con không cần....con không cần tất cả những thứ đó..... cái con cần là tự do là cuộc sống của con....ba đã 1 ngày xem con là con của ba chưa hay chỉ là 1 món đồ vật để giữ cái danh dự của ba....... Tình yêu của con ba cũng ngăn cản...... cuộc sống của con ba cũng nhúng tay vào..... Ba là 1 người cực kì khắc khe .... khắc khe đến ghê sợ........ Mẹ con chọn đường ra đi không sai chút nào.......

"Chát"

-Mày biết gì mà nói hả....mày đang lên lớp tao đó sao......

-Con không dám lên lớp ba nhưng những gì con nói hoàn toàn là sự thật.......Ba quá hà khắc....bảo thủ.... mọi người xung quanh đều không thích ba người ta chỉ thích tiền của ba để nhét đầy túi tiền của họ thôi................

" Chát"..." Chát"....

-Tao bảo mày im đi....mày nên nhớ tao cho mày tồn tại trên cõi đời này thì tao cũng có thể cho mày biến mất khỏi nơi này có nghe không hả.......
-Thà ba giết chết con đi,....... chứ con không thể sống 1 cuộc sống như thế này được nữa....
Jiyeon bị ông Park quất cho mấy cái dây nịt vào người đau điếng ngã quỵ xuống sàn nhà..... nó khóc....khóc không phải vì đau mà vì tận sâu trong tim nó vết thương không biết bao giờ mới lành lại được.... gia đình không ấm cúng....tình yêu không trọn vẹn....cuộc sống lúc nào cũng không có lấy được tự do.... Sống như 1 cái máy không có cảm xúc sao....nó cũng là con người mà....................
-Tuần sau con sẽ qua Nhật.... ta đã bố trí công việc bên ấy rồi....hãy chuẩn bị đi
-không..... con không đi đâu cả.......... con chỉ muốn ở bên cạnh Jung thôi............
-Không nói nhiều....1 tuần để chuẩn bị là quá đủ rồi.......
-Ba...............ba........... Con không đi đâu hết, con chỉ muốn ở đây thôi................ chỉ muốn ở cạnh Jung thôi............-con không muốn tai sao chứ..... tại sao lại đuổi con đi...... sao ba nhẫn tâm quá vậy...........

Ông Park đã quay lưng bỏ đi để lại một mình Jiyeon gào khóc dưới sàn nhà....khóc không ai biết.....tủi không ai hay.....,biết làm sao để giải bày nỗi đau trong lòng mình..... " Jung ơi em phải làm sao đây????????"

***** Nhà IU*****
-Sao cơ?....tuần sau cậu đi thiệt hả?_ IU vừa nghe Jiyeon nói về chuyện vừa xảy ra thì cũng vô cùng bức xúc và xót xa cho nhỏ bạn thân của mình
-Tớ không biết phải làm sao đây IU à........Jung còn nằm đấy sao tớ có thể bỏ đi như vậy được chứ...............
-Ba cậu thật sự đáng sợ đó..... sao bác ấy có thể ép cậu làm những việc cậu không muốn chứ............
-Tớ sợ lắm.....nếu tớ đi vậy Jung sẽ ra sao đây.....tớ không muốn rời khỏi nơi này đâu.............
-Thôi cậu nín đi....đừng khóc nhiều quá,.....sức khỏe cậu không tốt đâu.....
-IU ......tớ phải làm sao đây........... làm sao bây giờ............
-Jiyeon...........
-Tớ sợ Jung sẽ không tỉnh dậy nữa thì phải làm sao đây........... Jung không muốn gặp mặt tớ nữa đúng không..................
-Không phải vậy đâu.....tớ biết unnie rất yêu cậu.....unnie nhất định tỉnh dậy mà....
- Cũng tại tớ cả đấy phải không.....Tớ phải làm gì để được ở bên cạnh Jung bây giờ...nếu có thể đổi cái mạng nay để Jung trở về đây............
-Jiyeon .................cậu đừng nghĩ như vậy....Eunjung unnie mà biết là sẽ đau lòng lắm đó.......Nín đi...
-Jung............
-Được rồi..........unnie mau khỏe lại thôi vì unnie rất yêu cậu và sẽ luôn bảo vệ cậu....biết không hả.....ngoan nào lại đây tớ xoa vết thương cho cậu ............bầm tím cả rồi nè.....

-Tớ nhớ Jung quá...tuy gặp mặt mỗi ngày nhưng không được nghe tiếng nói của Jung.........không thấy Jung cười..... không thấy Jung cùng tớ chơi đùa như trước......... ngay cả những cử chỉ của Jung nữa...........
-Cậu phải kiên cường lên, rồi khi unnie tỉnh dậy cả 2 mới có thể bảo vệ tình yêu của 2 người được chứ..... hãy chờ unnie.... Tớ tin unnie không bỏ cậu một mình đâu..................
-uhm.... Cậu nói đúng, tớ phải kiên cường, chờ Jung tỉnh dậy tớ và Jung sẽ sống thật hạnh phúc,Giờ tớ biết mình nên làm như thế nào rôi..... cám ơn cậu nghen......
-Tớ sẽ mãi là người bạn tốt của cậu nếu có khó khăn gì hãy tâm sự cùng tớ nhé.....đừng có để trong lòng.... Cám ơn cậu Jiyeon à....cám ơn cậu đã nói với tớ tâm sự trong lòng cậu..................
Nói chuyện với IU xong Jiyeon đột nhiên có 1 quyết định.Tối đó nó đến bệnh viên thăm Eunjung lần cuối cùng...............
-Jung..........có giận em không...........
-.................
-Em sẽ đi Nhật........Jung ở lại đây có nhớ em không......
-.................
-em sẽ nhớ Jung nhiều lắm ........nhưng em sẽ sớm quay về thôi.Đến lúc em quay về Jung phải tặng quà cho em đó...... vì em đi xa mà...... hihi.........
Jiyeon hôn nhẹ lên bờ môi ấm áp của Eunjung.... Tuy không lâu nhưng nó chứa biết bao tình cảm trong đấy....... và chắc rằng ai kia cũng có thể cảm nhận được............

*******
1 tuần sau đó Jiyeon đã qua Nhật~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Cái gì......... Jiyeon đi Nhật sao? ................ Cả nhóm ngạc nhiên đồng thanh hỏi
-Vâng ..........cậu ấy nhờ em gửi lời chào đến các unnie
- Khi nào...... đi khi nào hả?_ Hyomin gấp gáp

-Hồi sáng...........

-Vậy khi nào Jiyeon về..............._ soyeon bình tỉnh hỏi

-Em không biết cậu ấy không có nói....nhưng có lẽ là rất lâu, vì cậu ấy chuyển công tác qua bên đó luôn rồi .......................
-Sao lại vậy chứ......Eunjung còn chưa tỉnh dậy mà......._ Min hơi khó chịu ra mặt
-Jiyeon không muốn đâu.......tại ba cậu ấy ép đó_ IU luôn có ác cảm với HYomin bởi cô là người hung dữ nhất đám
-Ép gì chứ....không đi ai mà ép được.........._ Min thật là nóng tính
-Min ......thôi đi, em lại nữa_ Qri cũng không vui khi nghe tin này
-Đúng đó dù sao đó cũng là lựa chọn của em ấy......_ Boram cũng không mấy gì vui vẻ
-Không phải vậy đâu unnie...........Jiyeon không phải là người như vậy.........._ IU muốn nói tất cả chỉ là sẹ sắp đặt của 1 người cha vô trách nhiệm và tàn nhẫn nhưng Jiyeon đã căn dặn không được nói bấy cứ gì
-Đúng đó... cậu tư từ đã ...... biết đâu có chuyện gì trong đấy rồi sao........_ Soyeon hiểu lí nhất
-Nhưng Eunjung đang nằm đó mà em ấy đi đành lòng_ Boram
-Không phải đâu ngày nào Jiyeon cũng đến đây vơi Eunjung unnie mà Bác Ham ở đấy nên không ra ngoài được............
-Con nhóc này lúc nào cũng.........._ Boram lắc đầu nghĩ mà thương 2 đứa em
- .........tất cả chỉ là lí do cho em ấy............._ Min vẫn không chịu nghe mọi người nói
Unnieeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee........................._ IUchịu không nổi cái tính nóng như lữa của Hyomin
-Yaaaa... gì vậy hả? em hét lớn thế làm unnie hết cả hồn đấy.............._ Hyomin giật mình
-Chuyện này Jiyeon không cho em nói........... nhưng hôm hôm nay em nhất định phải nói..........
-Gì vậy IU..........._ Soyeon trông chờ
-Nói đi em....._ Boram cũng nóng lòng
-Thật ra chuyện Jiyeon đi Nhật là do................
........bla.....bla,..........IU đã kẻ hết tất cả bí mật của Jiyeon cho mấy unnie nghe........ ( đem bí mật mà kể với IU muốn biết chỉ cần chọc tức là nói ra tuốt tuồn tuột .... Thật là...... người gì đâu mà dể dụ khiếp........................)

-Đó chuyện là vậy đó................._ IU hoàn thành câu chuyện
-Không ngờ ba Jiyeon lại bảo thủ như vậy............._Soyeon nghe xong không còn cách nào diển tả tâm trạng của mình........
-Tội nghiệp con bé quá....bao lâu nay bọn mình không hay chuyện của 2 đứa nó khó khăn đến thế này...._ Boram cũng tâm trạng không kém gì Soyeon
-JiJung của chúng ta..............._ Qri nặng lòng
-Tớ không ngờ tình cảm cuae em ấy dành cho Eunjung lớn đến vậy..... tớ không hiểu em ấy vậy mà còn trách em ấy không quan tâm đến Eunjung....Tớ thật là................_ Chỉ có Hyomin là hối hận nhất
-Không sao đâu Min....jiyeon không trách cậu đâu _ soyeon vỗ vai Hyomin an ủi
-Đúng đó..... cậu đừng buồn......_ Qri cũng hiểu
-Tớ nhớ em ấy quá..............không biết khi nào em ấy về nũa.............._ Boram ngước mắt lên nhìn trần nhà nói....
-Uhm....tớ cũng vậy..... cũng 1 thời gian rồi......_ Qri
-Tự nhiên tớ thấy buồn quá.............. nhớ lúc trước như vầy là không phải không khí của bọn mình rồi..... Hồi đó jiyeon bị bọn mình chọc đến đỏ cả mặt còn Eunjung thi bênh chầm chập.......... giờ thiếu 2 đứa mình thấy thiếu thiếu cái gì đó.................._ Soyeon

************** Nhà Soyeon & Qri********************
-So...................ra ăn tối nè em............_ Qri bưng dĩa trái cây ra đặt xuống bàn
- unnie............_ Soyeon đột nhiên chạy lại ôm chầm lấy Qri
-Gì vậy hả?_ Qri hơi bát ngờ
-Unnie à................nếu 1 ngày ba mẹ mình biết chuyện rồi cũng giống như ba Jiyeon thì sao đây unnie.............
-Không sao cả........... Ri không bao giờ bỏ cuộc đâu............_ Qri quay lại đối diện với Soyeon
-Em sợ họ không chấp nhận chúng ta, lúc đó...........
-Thôi nào, sợ gì chứ....có Ri ở đây...... Ri không bỏ em 1 mình đâu.......
-Mình cũng phải kiên cường giống Jijung vậy nhé unnie
-Uhm nhất định rồi
-Hì.........2 năm qua mình quen nhau........mọi người cũng nói cái này cái kia nhưng mình đều để ngoài tai cả....không quan tâm tự nhiên hôm nay nghe xong thấy hơi sợ,.....nó sao sao ấy nhỉ, thật mắc cười mà........... _ Soyeon tự nghĩ tự cười 1 mình
- Sao là sao....Ri thấy có sao đâu.............
-Unnie không thấy kì hả?
-Có gì đâu mà kì....
-Ha...thôi không kì thì thôi nói hồi 2 đứa rối nùi bây giờ............ôm cái coi............_ Soyeon bá đạo lại ôm lấy Qri từ phía sau khi Ri không để ý
-Yaaaa.... Mặt em gian quá à.........
-Gian gì đâu.....mặt người ta cưng vậy mà dám nói gian à
-Không dám đâu nhìn mà phát ớn chứ cưng nổi gì.............
-Không phải chứ............
- Soi gương thử coi..............
-Thôi được rồi vậy không ôm nữa..........._ Soyeon giả vờ nới lỏng vòng tay
-Ya..... đang nói cái mặt liên quan gì đến cái tay chứ..............._ Qri luyến tiếc nắm lấy 2 tay Soyeon siết lại
-hehe biết ngay mà..................._ Soyeon 1 lần nữa siết chặt vòng tay.........
.....................

- Mong Eunjung sớm tỉnh dậy So nhỉ?...
- -Uhm..... không biết khi nào Jiyeon quay về ...... đi lâu chắc em ấy nhớ Jung lắm................
- Nếu eunjung mà tỉnh dậy không có Jiyeon bên cạnh không biết ra sao nữa.................

- Em cũng không biết nữa có lẽ là Eunjung buồn lắm.................... Nhưng khong sao đâu chuyện nào cũng vào chuyện ấy cả thôi..... tới đâu ùi cũng về La Mã mà............
- Phải chi 2 đứa được như chúng ta bây giờ..........
- Sẽ có 1 ngày mà unnie đừng lo................
- Uhm...... hi vọng là vậy...........

*******************************************************************************************
Cuộc sống có chuyện gì đoán trước được...........liệu tình yêu của họ sẽ đi dược đến cuối cùng.......... Hạnh phúc hay bất hạnh .......... niềm vui hay nổi buồn ............... buông tay hay nắm giữ........

*** Chập sau nữa là au end fic ùi.......... không biết các bạn nghĩ sau về chuyện này nhỉ****** cho ý kiến nhé.... ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC