12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zhang Hao ngủ quá giờ nấu cơm trưa, đương nhiên anh vẫn chưa bỏ chút gì vào bụng. Thế là bụng anh kêu lên một tiếng, khiến anh chẳng biết phải giấu mặt vào đâu.

"Hao hyung, để em nấu cho anh ăn nhé?" Sung Hanbin đã để ý tới chi tiết nhỏ này, hắn nói. "Anh muốn ăn gì ạ?"

"Anh ăn em được không?"

"Dạ được ạ."

Zhang Hao khiếp sợ nhìn hắn, không nghĩ tới cợt nhả như vậy mà hắn lại nói đồng ý. Sung Hanbin nhìn anh như vậy cũng chỉ cười xòa nói, "Em đùa thôi haha."

Zhang Hao thở phào, ngã xuống chiếc giường êm ái. 

"Nếu anh không muốn thì em cũng sẽ không ép anh làm chuyện đó đâu." Hanbin vừa cắm nồi cơm vừa nói. Zhang Hao cảm giác như mình vừa làm người yêu buồn vậy, cảm giác này rất tội lỗi. Vậy nên anh không nằm nữa, bước xuống giường mà đi tới bếp, ôm lấy eo hắn từ phía sau, "Anh yêu Hanbin lắm, đợi tới khi nào sẵn s..." 

Chưa kịp nói hết câu, Hanbin đã xoay người lại hôn anh một cái, "Anh không phải cảm thấy có lỗi đâu, không muốn làm cũng không sao cả mà." 

"..." Cũng không phải không muốn, mà là chưa làm lần nào, hơi ngại.

Sung Hanbin nhìn vẻ mặt nghẹn lời của Zhang Hao, hơi khó hiểu một chút. Hắn không biết tại sao hắn lại có cảm giác Zhang Hao không hài lòng với lời an ủi của hắn cho lắm...

Tay nghề của Sung Hanbin khá ra gì và này nọ, Zhang Hao phá lệ ăn tới ba bát cơm. Sung Hanbin cứ kè kè cái điện thoại bên mình, anh vừa định nói hắn ăn đi thì nghe tiếng 'tách' một cái.

"Anh đẹp thật đó. Ăn mà cũng đẹp nữa." Sung Hanbin mê muội nhìn điện thoại, hắn nhấn chọn làm màn hình khóa. 

Zhang Hao đỏ mặt quát hắn, "Ăn đi, đừng có làm mấy thứ lung tung nữa."

"Tự nhiên em muốn làm đám cưới ngang rồi á." Hanbin vẫn tiếp tục mê muội, "Nghĩ tới cảnh ngày nào cũng có thể ngồi nhìn anh ăn đồ em nấu, em đã thấy hạnh phúc phơi phới rồi. Tuyệt vời luôn."

Zhang Hao nghĩ, tới lúc cưới rồi chưa chắc đã thích nấu cơm rửa bát như bây giờ đâu, thế nhưng tất nhiên anh sẽ không nói điều đó ra.

"Anh, vậy là chúng mình sẽ sang Mỹ kết hôn hả?"

"..." Thực ra, anh có chút sợ hãi chuyện tình cảm của hai người không thành, bởi lẽ chỉ yêu đương thôi đã rất khó khăn rồi. Cho nên, dù thật lòng yêu Sung Hanbin đến phát điên lên được, Zhang Hao cũng chưa nghĩ tới điều gì xa xôi như vậy. 

"Rồi mình sẽ đi thụ tinh nhân tạo, sau đó nhờ người mang thai hộ, và chúng ta sẽ có đứa con, như là kết tinh hạnh phúc của chúng mình."

Nghe tốt đẹp thật đấy.

"Ăn cơm đi, Hanbin." Zhang Hao hơi đỏ mặt, nhưng rất nhanh liền quay lại dáng vẻ ban đầu, nhàn nhạt nói.

"..." Sung Hanbin tâm trạng chùng hẳn xuống, "Anh không muốn cưới em hay sao?"

Zhang Hao không trả lời, Sung Hanbin dỗi.

Ai mà không muốn kết hôn với người mình yêu chứ? Chẳng qua là, anh sợ mơ ước nhiều quá, nhắc nhiều tới nó quá, sẽ khó mà thành thôi. Vậy nên, anh mặc kệ hắn hờn dỗi cũng không mở miệng nói về chuyện muốn kết hôn với hắn.

Nhưng dỗi cũng chẳng được bao lâu.

"Thôi được rồi, em sẽ tạm nghĩ là anh có lí do riêng, cho nên mới như vậy." Sung Hanbin rửa bát xong, vệ sinh sạch sẽ xong, hắn nhảy bổ vào người Zhang Hao đang nằm suy tư trên giường, khiến anh giật mình thon thót. Sung Hanbin vò rối mái tóc đỏ đã mọc chân đen của anh, vùi đầu vào hõm cổ người yêu.

Zhang Hao khẽ đưa tay xoa đầu hắn, thở dài, "Anh yêu em, em biết vậy là được."

"Đừng bỏ rơi em." Hắn yếu ớt nói.

Zhang Hao hình như chưa từng nhìn qua bộ dáng này của hắn. Lúc nào hắn cũng rất ngông nghênh, ngay cả khi sắp bị tạch môn Triết cũng không có chật vật như vậy.

Cảm giác như nếu anh rời đi, mọi thứ sẽ rất tồi tệ.

"Anh sẽ không đi đâu hết." Zhang Hao hôn lên tóc hắn, trấn an.

"Về Trung Quốc thì sao?" Hắn đột nhiên hỏi, "Sau khi tốt nghiệp, anh sẽ về Trung Quốc sao?"

"..." Sung Hanbin nhắc tới, Zhang Hao mới thực sự nghĩ đến chuyện này.

Anh cũng... không biết nữa.

"Có lẽ anh sẽ về Trung Quốc, nếu không tìm được công việc ưng ý."

"Vậy... anh có quay trở lại không?" Hắn khẩn trương hỏi.

"Huh? Em không tính đi cùng anh sao?"

Sung Hanbin hai mắt sáng lên, "Thế mà em không nghĩ ra!"

Nhưng hắn đồng thời cũng nghĩ, bên đó hình như cấm yêu đương kết hôn đồng tính thì phải, nói không chừng về đó tình yêu của cả hai còn héo hon hơn ở đây nữa.

"Ừm, có lẽ mình tạm tách nhau ra, tới khi ổn định, muốn kết hôn rồi, thì cùng nhau đi Mỹ cũng được..."

Zhang Hao đồng tình với hắn. "Dù sao mình cũng còn đến hai năm bên nhau, tạm thời đừng nghĩ nữa."

Sung Hanbin gật đầu, ôm trọn lấy thân thể người hắn yêu, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ, thẳng tới sáng hôm sau.

Hắn đã mơ một giấc mơ rất đẹp, Zhang Hao và hắn cả hai đều mặc suit, nắm tay nhau bước vào lễ đường, đọc lời thề và nhận muôn vàn lời chúc phúc. Hắn nhìn anh, khi ấy cả hai đều mỉm cười đầy hạnh phúc, sau đó hắn khẽ hôn lên đôi môi kia, đôi môi chỉ thuộc về hắn.

Trong một khoảnh khắc, Sung Hanbin ước rằng mình sẽ được sống trong giấc mơ ấy mãi mãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net