Chap 55.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đợt này em vướng chuẩn bị cho đợt thực tập với buổi triển lãm sắp tới nên bận quá trời, không qua chơi với bé được."

Chỉ cần nghe giọng điệu của người đang giữ đầu dây bên kia thôi là Chương Hạo cũng đã có thể tưởng tượng ra được cái vẻ mặt làm nũng của hắn rồi. Hồi đầu lúc mới yêu thì anh còn cảm thấy hơi lạ, hơi ba chấm trước mấy trò mèo của hắn. Nhưng đến giờ thì cũng quen rồi, chỉ là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa mà thôi.

"Ừ, anh cũng sắp về rồi mà."

"Dạ..."

"Mà này, anh bảo. Đi thực tập thể nào cũng có mấy đứa có thói ma cũ bắt nạt ma mới, nhớ gặp mấy đứa đấy thì tránh đi. Hoặc không, chúng nó mà gây sự thì cứ báo thẳng lên cấp trên, đừng phản kháng lại, nghe chưa?"

Đây phải nói chính là kinh nghiệm xương máu của anh sau khi trải qua kì thực tập trường kì vừa rồi, đợt đầu thì còn mang cái thói hổ báo cáo chồn thường ngày đến môi trường văn phòng, về sau thì mới thực sự ngộ ra rằng đối với những thể loại như vậy thì tốt nhất là không nên dây vào từ đầu. Huống chi Sung Hanbin lại là kiểu người hiền lành như cục đất, đi đến những nơi như vậy thể nào cũng bị bắt nạt cho mà xem.

"Vâng ạ, bé yên tâm. Chỉ có bé mới bắt nạt được em thôi."

Chương Hạo cứ hệt như một ông cụ non vậy, chỉ tổ làm cho Sung Hanbin chẳng thể nhịn nổi mà bật cười.

"Ờ, thế nhé. Nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ vào đi, anh có việc bây giờ." - Anh nói, mặc dù không trực tiếp ở bên cạnh nhau nhưng Chương Hạo có thể tưởng tượng ra cảnh mình vừa nói câu vừa rồi, kèm theo cái xoa đầu anh dành cho hắn và hắn thì sau đó sẽ lại cười toe toét như hoa nở cho mà coi.

"Vâng ạ."

...

Thiệt tình, chỉ mong là mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió theo đúng kế hoạch của mình mà thôi...

Chưa kịp gác lại dòng suy nghĩ, Chương Hạo đã bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình. Mở cánh cửa trượt kia ra, đúng như anh dự đoán, người đứng ngoài đó chính là Hiroshi Tama, cậu nhóc người làm mới vào ở với gia đình anh - người được anh cho là "khá được việc".

"Thế nào rồi?"

"Hao-sama, tôi điều tra kĩ lắm rồi, hộ chiếu của cậu Han-dono cất trong két ở thư phòng đấy."

Điều này thì cũng không nằm ngoài dự đoán của Chương Hạo.

"Sao cậu biết?"

"Thì tôi nhờ Dojima-san điều tra hộ chứ sao nữa cậu chủ..."

"Dojima-san là ai?"

Chương Hạo lúc này trông cũng khờ khờ, chắc vì tại dạo này hay nói chuyện với cậu bạn Tama này.

"Cậu chủ có phải con đẻ của Han-dono không vậy... Dojima-san là trợ lý của Han-dono mà."

"À ừ tôi quên mất..."

"..."

"Thôi bỏ đi, thế bây giờ tôi bảo Tama-kun cái này, cậu hỏi giúp tôi anh Dojima lịch trình của bố tôi dạo này, xem xem có đi công tác ở đâu dài ngày không. Xong thì báo lại với tôi nhé."

"Vâng, tôi rõ r-..."

"Hai đứa làm gì mà đứng thậm thụt ở đây vậy?"

Một giọng nói vang lên, không phải của Chương Hạo, cũng không phải của Tama. Mà là của một người đàn ông nào đó...

"B-bố..."

Chương Hạo có chút giật mình, anh chỉ cầu mong rằng tất cả những gì anh vừa thốt ra sẽ bằng một phép nhiệm màu nào đó không lọt được vào tai của ngài Chương.

"..."

"... Bố tìm con có chuyện gì vậy ạ?"

Hiroshi Tama cũng biết ý, cậu nhóc khi thấy ngài Chương xuất hiện là cũng liền lui ra chỗ khác, trả lại không gian riêng tư cho người nhà họ Chương. Chờ cho cậu nhóc người làm đã đi khỏi, ngài Chương lúc này mới lên tiếng:

"Ngài mai bố có công việc với bên nhà chú Tuyền Triết nên phải về Hàn mấy ngày, con ở nhà thỉnh thoảng theo mẹ lên trường với đưa mẹ đi chơi cho khuây khoả nhé, bà ấy dạo này bận chuyện trên trường nhiều nên không có thời gian dành cho bản thân."

Tất cả những lời mà ngài Chương vừa nói ra, Chương Hạo chỉ để ý đúng một chi tiết, rằng ngài Chương "phải về Hàn mấy ngày"... Chẳng phải đây là ông trời đang tạo điều kiện cho anh hay sao?

Tuyệt, mấy ngày đó mình sẽ tranh thủ lẻn vào lấy hộ chiếu.

"Dạ vâng, con rõ rồi, bố cứ yên tâm ạ." - Chương Hạo nở một nụ cười trông có vẻ là uy tín, nhằm tạo cho ngài Chương một niềm tin vững chắc về người con trai hiếu thảo này của mình.

"À còn nữa..."

Chương Hàm tiếp lời, ông lấy từ chiếc túi mặt trong chiếc comple ra một quyển sổ nhỏ, đưa cho đứa con trai của mình.

"Con cầm lấy hộ chiếu, tuần sau còn về Hàn hoàn tất báo cáo thực tập nữa."

"..."

Đứng trước hành động này của bố mình, Chương Hạo có chút bất ngờ. Đúng là anh đã dự sẵn tất cả mọi chuyện, từ kế hoạch lẻn vào thư phòng của ông để lấy lại chiếc hộ chiếu, cho đến phản ứng của ngài ấy sau khi biết được chuyện tày trời mà anh đã làm... Anh đã tính toán hết và cũng đã tính sẵn đường lui cho mình rồi, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, duy chỉ có duy nhất chuyện này là Chương Hạo không thể ngờ tới.

"..."

Anh vẫn im lặng, nhưng cũng không quên đón lấy quyển hộ chiếu từ người bố của mình...

Chẳng lẽ bố lại đang toan tính gì hay sao?

***

3 ngày sau.

"Vâng, tuy là lần đầu nhưng cũng may là mọi thứ ngày hôm nay đều thuận lợi, bố cứ yên tâm ạ."

Sung Hanbin miệng cười cười nói nói, tay cầm điện thoại, đầu dây bên kia bây giờ chính là chủ nhân của phòng triễn lãm này và cũng là bố hắn. Sở dĩ vì sao Sung Hanbin vẫn chưa chính thức tiếp quản lại cơ ngơi nhưng ông vẫn để cho hắn chủ trì buổi triển lãm ngày hôm nay, là vì ông muốn con trai của mình quen dần với việc này. Dù sao thì ngày hắn kế thừa lại Il-hwa Gallery cũng chẳng còn xa nữa.

"Ừ, có gì khó khăn thì nói với bố nhé, bố không đi cùng là vì muốn cho con tự thân vận động một mình cho quen."

Có thể nói, Sung Hanbin chính là niềm tự hào của ông.

"Vâng ạ." - Sung Hanbin cười cười, nhưng cũng chẳng mấy chốc mà nụ cười của hắn đã sớm mà dập tắt, khi hắn trông thấy một thân ảnh, trông vừa xa lạ, mà cũng thật quen thuộc...

"..."

"Vậy thôi, bố nghỉ ngơi đi ạ. Con làm nốt chút việc cho xong rồi cũng về kí túc xá đây."

...

Người đàn ông đang chăm chú ngắm nhìn bức tranh đẹp đẽ do hắn vẽ ra kia, lúc này cũng chú ý tới sự xuất hiện của hắn rồi. Ánh mắt ngài lưu luyến rời khỏi bức hoạ ấy và rồi dời sự chú ý của mình về hắn - người đang đứng đối diện với ngài...

"Lần trước chúng ta gặp nhau ở đây với tư cách là một cuộc nói chuyện giữa người thưởng thức nghệ thuật và một người nghệ sĩ thực thụ..."

Ngài nói, tầm nhìn lúc này lại trở về với bức tranh mà ngài mê đắm kia rồi.

"..."

"Thật không ngờ, lần này tôi và cậu lại gặp nhau ở đây, một người với tư cách là bố của Chương Hạo, còn một người lại với tư cách là bạn trai của nó."

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net