chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau lần gặp hôm đó, thành hàn bân cứ thấy nau náu trong lòng.

“mẫu thân, nếu như trái tim đập nhanh khi đứng trước một người, là do hắn dùng tà thuật sao?”

hoàng hậu nghe thấy liền cười không nói nên lời: “bân bân ngốc, đó gọi là tình cảm, tức là con thích, con yêu người đó.”

thích người đó, yêu người đó?

vậy là gã thích chương hạo sao?
điều này là không thể nào!

hoàng hậu tò mò: “con đã để ý nữ nhân nào hay sao?”

tình yêu, sẽ chỉ có ở nam nhân và nữ nhân thôi sao?
thành hàn bân lắc đầu sau đó tìm cớ chuồn đi mất, nếu không nhất định sẽ bị hoàng hậu tra hỏi trăm đường.

như một thói quen, thành hàn bân suy nghĩ vẩn vơ, từ lúc nào đã đứng trước cửa thái y viện.

“thái tử?”

chương hạo ngạc nhiên nhìn hắn đứng thẩn thơ. thành hàn bân lại tiếp tục ngẩn người khi nhìn thấy chương hạo.

“ngài tìm ta à?”

“à…”

thành hàn bân không hiểu mình đến đây làm gì.

“không, ta vô tình đi ngang qua thôi, ta đi đây.”

nói rồi gã chuồn đi mất, chương hạo đứng trân ở đó ngẩn ngơ, không hiểu chuyện gì.

kể từ hôm đó, thành hàn bân luôn né mặt chương hạo, mỗi lần hắn gặp hắn sẽ đều mặt đỏ tía tai tim thì đập loạn.

thành hàn bân không biết nam nhân có thích nam nhân được hay không, nhưng cảm xúc trong lòng hắn đang biểu hiện rất rõ, thế nhưng thành hàn bân vẫn chưa tin vào nó.

làm sao tin được một điều mà từ trước đến giờ chưa từng có tiền lệ?

chương hạo nhận ra thái tử đang né tránh mình, rất muốn hỏi nhưng cũng không thể hỏi vì thái tử ngày đêm chẳng có ở trong cung.

chương hạo hoài nghi, có phải mình làm gì đó cho gã giận rồi hay không? hay gã không hứng thú với hắn nữa, không muốn chơi cùng.

như thế thì xấu tính quá rồi, thái tử không phải người xấu tính.

“tiểu thần, em nghĩ xem, tại sao thái tử lại né mặt ta?”

hàn duy thần thở dài, đây đã là câu hỏi lặp lại thứ 4 trong vòng một canh giờ.

“công tử!!! làm sao em biết được!? công tử sao không đi hỏi thẳng thái tử?”

hàn duy thần là đứa duy nhất dám quát vào mặt công tử, chương hạo chẳng nói lời nào, cảm thấy bản thân cũng có một chút dở hơi.

“thái y! chương thái y!”

tiếng binh lính ở ngoài gọi vọng vào làm cả hai giật mình, tiếng bước chân chạy sòng sọc, tiếng vũ khí giáp sắt cạ vào nhau kêu inh ỏi.

“có chuyện gì vậy?” hàn duy thần phóng ra cửa, chỉ thấy binh lính vác thành hàn bân người đầy vết thương vào.

chương hạo kinh hãi: “thành hàn bân!”

đám binh lính và cung nữ giật mình khi nghe chương hạo gọi thẳng tên thái tử. hàn duy thần đuổi hết ra ngoài, chương hạo chẳng còn tâm trí mà quan tâm đến họ, ngay lập tức cởi giáp trị thương cho thành hàn bân.

mỗi lần hắn đến đây là lại thêm một vết thương mới.

chương hạo nhìn thành hàn bân gầy đi, xơ xác nằm trên giường, gương mặt lấm lem bùn đất, máu loang khắp cơ thể.

làm sao gã sống được tới bây giờ với việc bị thương nhiều đến như vậy?

bàn tay chương hạo thoăn thoắt cầm máu thoăn thoắt trị thương, cứ như đã là công việc quen thuộc mỗi ngày, nói đúng hơn là quen với việc trị thương cho thành hàn bân.

chương hạo không còn ở đây lâu nữa, nếu như thành hàn bân cứ bị thương thì phải làm sao?

“chương hạo?”

thành hàn bân nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy hắn.

“thái tử.”

“ngươi lại cứu ta rồi.”

chương hạo rất muốn mắng gã nhưng lại không thể, chỉ có thể nhanh chóng giúp gã băng bó vết thương.

“tiểu thần, thuốc đã xong chưa?”

hàn duy thần lon ton đem thuốc đã sắc xong từ bên ngoài vào đưa cho chương hạo.

“thái tử, mau ngồi dậy uống thuốc.”

chương hạo đỡ gã dậy, thành hàn bân khó khăn nhấp môi, cuối cùng cũng uống xong chén thuốc, lăn đùng ra ngủ.

chương hạo bực dọc, gương mặt xinh đẹp cũng đỏ hết cả lên, hắn muốn bỏ ra khỏi phòng nhưng lại không yên tâm để gã một mình.

thế là cả đêm đó chương thái y ngồi canh thái tử ngủ.

cho đến khi thành hàn bân tỉnh dậy, chương hạo đã ngủ thiếp bên cạnh gã từ bao giờ.

thành hàn bân ngắm nghía gương mặt hắn, lông mi dài, môi đỏ, mũi cao, da trắng, ngũ quan xinh đẹp.

dù trông như tiên nữ, vẫn không đánh mất nét khí phách của nam nhân. đẹp hơn nữ nhân, nam nhân càng không thể sánh.

gã dường như bị hút vào trong vẻ đẹp của chương hạo. chương hạo trông có vẻ lãnh đạm nhưng thật ra rất hay cười, thích pha trò, lại còn hay giận dỗi, mỗi lần hắn giận dỗi gã, môi đều sẽ chu ra, má đỏ ửng, lúc đó thành hàn bân đều muốn…

chạm thử lên môi chương hạo.

nhưng gã sao có thể làm thế.

chương hạo rất hay cười, mỗi lần cười đều trông hệt như ánh dương, toả sáng rạng ngời.

được tâng bốc như thánh nhân, vậy mà ở bên gã lại bộc lộ hết khía cạnh bình thường của bản thân, vô tư và ngây thơ như trẻ nhỏ.

nam nhân..

yêu nam nhân..

bàn tay thành hàn bân khẽ chạm lên tóc hắn, mái tóc của chương hạo vừa dài vừa mượt, đen huyền, còn có mùi hương bồ kết thoang thoảng, rất thơm, chỉ muốn vùi đầu vào đó mãi.

chương hạo dường như bị gã làm cho giật mình tỉnh giấc, thành hàn bân vội rụt tay lại.

“thái tử? tỉnh rồi à?”

“ngươi, lại cứu ta.”

chương hạo vẫn giận gã, liếc xéo: “đợi ngài khoẻ, ta sẽ tính với ngài sau.”

thành hàn bân nhìn má của chương hạo đỏ ửng lên vì giận, đột nhiên thấy có chút buồn cười mà bật thành tiếng.

“ngài cười gì vậy?”

thành hàn bân nhìn hắn, đôi mắt chương hạo sáng ngời ngời.

“có ai khen ngươi đáng yêu bao giờ chưa?”

chương hạo ngốc nghếch lắc đầu.

gã hiểu rồi.

gã muốn như thế này.

sau một khoảng thời gian gã né tránh chương hạo, thói quen sống thay đổi khiến thành hàn bân không quen chút nào. trước đây gã sẽ ở thái y viện chơi đến khi nào mệt thì ngủ ở đây, sáng sớm sẽ về, hầu như đêm nào cũng vậy.

nhưng sau khi về cung của mình ở, thành hàn bân lại nhớ nhung thái y viện, nhớ một nơi mà gã ở chưa được ba tháng.

lúc trước gã nghĩ “mình dễ quen chỗ ngủ đến vậy sao?”

nhưng bây giờ gã hiểu vì sao lúc đó trong lòng lại thấy bức bối rồi.

không phải gã nhớ thái y viện, người gã nhớ là người hắn nhìn thấy cuối cùng mỗi đêm.

gã muốn tiếp tục nhìn thấy chương hạo mỗi ngày, tối được thấy hắn trước khi đi ngủ, sáng dậy nhìn thấy hắn đầu tiên. gã muốn như vậy.

nam nhân yêu nam nhân..

thành hàn bân không biết có thể hay không, nhưng gã sẽ thử.

bởi vì gã biết, gã không yêu thái y viện, người gã yêu là người sắc thuốc trị thương cho gã cả đêm không ngủ, là người sẽ cười thật rạng rỡ khi ở bên gã.

hoá ra đây chính là tình yêu, chẳng giống như những đôi nam nữ ngoài kia, gã và chương hạo có sự khác biệt, nhưng khác biệt không có nghĩa là không thể.

kể cả không thể, gã cũng sẽ biến nó thành có thể.

“ngài đang nghĩ gì vậy? có cảm thấy đau ở chỗ nào không?”

dáng vẻ lo lắng cho gã thật đáng yêu, thật muốn véo má.

thành hàn bân kìm chế, gã lắc đầu.

chương hạo kiểm tra để đảm bảo gã ổn, sau đó bắt đầu trút giận: “ngài thì hay rồi, tránh mặt ta mấy hôm xong lại vác cái xác tàn tạ này đến đây tìm ta, ngài có thể trân trọng cơ thể của mình một chút được không vậy? ngài có biết mỗi lần ngài bị thương ta đều phát hoảng lên không? ngài không lo cho chính mình thì hãy lo cho ta đi, ta vất vả cứu ngài để ngài lúc nào cũng liều mạng như thế à?”

thành hàn bân lùng bùng lỗ tai.

chương hạo nói một hơi xong hít thở không thông. chưa bao giờ gã bị mắng mà lại thấy vui đến vậy.

“ngươi…lo lắng cho ta à?”

chương hạo: ?

“ngài bị trúng đầu nên sảng rồi à?”

tự dưng hỏi mấy câu ngớ ngẩn.

thành hàn bân tự cười một mình, đã lâu rồi gã không thấy ấm áp đến thế.

“ngài uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi.”

“ngươi đi à?”

chương hạo không thèm nhìn gã, cong đuôi đi mất. mà người duy nhất có thể lạnh lùng như thế với thái tử chỉ có thể là chương hạo mà thôi.

thành hàn bân bật cười thở dài, con mèo nhỏ chương hạo lúc đầu trông ngoan ngoãn, vậy mà bây giờ lại bộc lộ bản chất thật, đanh đá thích xù lông.

dễ thương thật.

thành hàn bân dưỡng thương ở thái y viện, các vị phi tần và cả hoàng thượng đều bỏ thời gian đến thăm. thân thể gã vốn khoẻ, vết thương cũng mau lành hơn người bình thường.

nhưng cũng đã đến thời hạn chương hạo rời khỏi cung quay về chương gia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net