Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

day 1

Hôm nay trời mưa, siêu to luôn, trên đường vội về nhà tôi phát hiện ra một chú mèo nhỏ ở bụi rậm ven đường. Mèo ta trông vừa gầy vừa nhỏ đang ngậm nửa cái đuôi cá không biết là tha từ thùng rác nào ra, tôi thấy nó đáng thương quá liền ôm về nhà... Tuy điều này có thể phá vỡ nhịp điệu cuộc sống thường ngày của tôi... rõ ràng là tôi có thể trực tiếp gửi đến trại cứu hộ, cũng không hiểu tôi đã nghĩ gì nữa.

Lúc tôi tắm cho em mèo, nó thực sự rất ngoan. Chú mèo này hoàn toàn khác biệt với những con mèo trước đây tôi thấy ở nhà bạn. Nó ngồi thẫn thờ trong chậu tắm, mặc cho tôi chà xà phòng kiểu gì cũng không phản ứng, duy chỉ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt long lanh.

Được rồi, việc nhận nuôi một con mèo chắc cũng không phải là một việc gì đó khiến tôi hối hận đâu.

day 2

Tôi đặt tên cho em mèo là BingBing.

Lý do là vì lúc đang uống coca đá tôi liền sực nhớ ra là mình chưa đặt tên cho em ấy nên lấy luôn cái tên này. Mấy đứa bạn đều bảo tôi qua loa đại khái quá, nhưng mà người xưa có câu gì nhỉ, đặt tên dễ gọi cho dễ nuôi, mặc dù em ấy là mèo Hàn Quốc.

Đối với tôi thì sống tốt là việc đại sự lớn nhất trong cuộc đời này, còn bình an vui vẻ là điều quan trọng nhất.

day 3

BingBing thực sự là chú mèo ngoan ngoãn nhất tôi từng thấy.

Hôm nay tôi đưa em ấy đến bệnh viện thú y khám bệnh, ấy vậy mà em ấy không kêu cũng không quấy, đến bác sĩ còn nghi ngờ không biết là em ấy có uống phải thuốc mê không. Em ấy chỉ vùng vẫy có một chút chút lúc tiêm thôi. Cũng may là BingBing chỉ bị một chút bệnh vặt, nếu không thì cơ thể bé nhỏ gầy gò đó làm sao mà chống đỡ được đây.

Tôi mua mấy bịch thức ăn cho mèo, cũng không biết là BingBing thích đồ ăn của hiệu nào nên mỗi loại tôi đều mua một ít. Bác sĩ bảo là tôi mua nhiều thế mấy tháng nữa cũng không cần phải ghé bệnh viện mua thêm nữa.

day 4

Sự thật chứng minh rằng những lo lắng bên trên của tôi đều vô ích, Bing Bing thực sự rất dễ nuôi, không hề kén ăn, mỗi lần đều ăn rất nhiều, cứ thế này, thì không lâu nữa ước mơ có một chú mèo béo của tôi sẽ thành hiện thực rồi.

...

day 10

BingBing ngày càng khỏe mạnh lên rồi, cơ thể cũng ngày càng tốt hơn. Hôm nay tôi đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra lại, mấy bệnh vặt cũng đã khỏi hoàn toàn rồi.

Thật là vui! Tối nay nhất định phải thưởng cho em ấy hai con cá khô mới được.

day 12

Hôm nay tôi phát hiện ra một kỹ năng đặc biệt của Bing Bing, em ấy có thể lắc lư theo đúng nhịp điệu bài nhạc mà tôi bật! Có vẻ như BingBing nhà chúng ta ở trong thế giới mèo nhất định là một vũ công siêu lợi hại.

day 13

BingBing là một chú mèo vô cùng thông minh. Đến giờ em ấy đã có thể hoàn toàn thay đổi thói quen sinh hoạt của tôi, không chỉ nghe hiểu tôi nói gì, em ấy còn biết tôi cần gì, chỉ cần tôi nhấc tay lên là em ấy đã đem ngay món đồ tôi cần đến cho tôi rồi.

Sao lại có cảm giác như tôi đang nuôi một người máy nhỏ nhỉ...một con mèo máy.

day 14

Mỗi ngày đi làm về đều có một chú mèo nhỏ đợi tôi ở nhà, nhờ vậy mà tất cả những mệt mỏi đều biến mất một cách thần kỳ. Tôi bắt đầu tan làm đúng giờ hơn, đồng nghiệp đều trêu rằng có phải tôi giấu ai đó ở nhà không.

Nghe thấy tiếng tôi mở cửa BingBing sẽ ngay lập tức nhảy vọt tới ngồi đợi ở trước cửa, tôi vừa mở cửa ra là em ấy sẽ vọt vào vòng tay tôi, chắc là cả ngày không ở bên nên em ấy mới làm nũng như vậy. Mỗi lần như thế tôi đều sẽ lấy súp thưởng ra bù đắp cho em ấy.

Xin lỗi em nha, anh mà không đi làm thì lấy đâu ra thức ăn của mèo ngon như thế này cho em ăn cơ chứ.

...


day 20

Hôm nay về đến nhà nhưng không thấy BingBing nhào vào lòng tôi làm nũng như thường lệ, nhìn xung quanh một hồi cũng không thấy bóng hình của em ấy đâu.

Em ấy mất tích rồi.

Tôi điên cuồng tìm khắp các ngóc ngách trong nhà nhưng cũng không thấy, cuối cùng tôi đành đi kiểm tra camera lắp trong phòng khách, hóa ra là do tôi không đóng cửa cẩn thận nên em ấy đã lẻn ra ngoài.

Tôi đi tìm khắp khu phố rồi ngồi xem lại camera an ninh cả đêm nhưng cũng không nhìn thấy bóng hình của em ấy.

Cũng phải thôi, có thể tìm thấy được cái gì thông qua camera cơ chứ? Em ấy là một chú mèo nhỏ bé đến như vậy.

day 21

Hôm nay tôi vẫn chưa tìm thấy BingBing.

day 22

Vẫn chưa tìm thấy.

day 23

Cảm giác tôi có thể dừng nhật ký ở đây rồi.

day 24

Hôm nay vừa về nhà tôi lại đã thấy BingBing rồi!

Tôi còn tưởng là mình bị hoa mắt, tới tận khi BingBing cắn tôi một cái tôi mới phản ứng lại thì ra đây là hiện thực.

Tôi muốn mắng em ấy, chất vấn em ấy mấy ngày nay đã đi đâu mất tiêu rồi.

Thôi vậy, em ấy cũng chỉ là một con mèo nhỏ thôi làm sao mà hiểu tôi nói gì được, về nhà là tốt rồi. Tôi sẽ tha thứ cho em ấy.

day 25

Tôi bắt đầu cưng chiều em ấy hơn trước, mua cho em ấy rất nhiều thức ăn cho mèo và cá khô.

day 26

Trải qua hai ngày suy sụp, tôi bắt đầu quay trở lại công việc sau khi BingBing quay trở về, tôi bắt đầu về thật sớm để chặn mèo và rồi lại bị đồng nghiệp trêu là tôi làm lành với người yêu rồi.

Ừm...cũng có thể nói là như vậy. Làm lành lại với một con mèo.

day 27

Hôm nay chào đón tôi về nhà là bốn bề lặng thinh, tôi lại vô cùng lo lắng, sợ rằng BingBing lại một lần nữa chạy đi mất.

Ấy vậy mà từ trong phòng của tôi lại có một chàng trai trông khỏe mạnh cường tráng bước ra làm tôi giật cả mình. Ngay khi tôi định lấy điện thoại ra báo cảnh sát thì cậu trai đó liền hét lên ngăn cản.

"Em là BingBing đây" giọng nói của cậu ấy ngọt ngào rất dễ nghe.

Đương nhiên là tôi không tin rồi, mặc dù cậu trai đó cũng rất đẹp trai nhưng tôi cũng không phải là loại người dễ bị sắc đẹp dụ dỗ nha.

Cậu trai đó bắt đầu liệt kê ra những việc mấy ngày nay chúng tôi cùng làm với nhau, bao gồm cả sự việc mất tích mấy ngày trước.

Cậu ấy bảo mình là thần mèo, khi nhận được đủ tình yêu từ loài người sẽ có thể biến thành người, mấy ngày trước biến mất là để xử lý việc biến thành người này, nếu đem nộp đủ tình yêu của loài người liền có thể đổi lấy phép hóa thân thành người.

Thật không thể nào tin được.

Nhưng tôi cũng không thể nào không tin em ấy được.

...

day 35

Việc BingBing biến thành người thật ra cũng không có gì xấu cả.

Em ấy biết nấu cơm, vị cũng không hề tồi, em ấy sẽ nấu một bàn đầy thức ăn rồi ngồi đợi tôi tan làm về cùng ăn. Căn nhà cô độc lạnh lẽo của tôi nhờ có em ấy mà dần trở nên ấm áp.

...

day 40

Hôm nay Bingbing thần thần bí bí kéo tay tôi bảo tôi nhắm mắt lại vì có món quà muốn tặng tôi.

Cổ tôi đột nhiên được bao quanh bởi một vật lạnh lẽo, đó là một sợi dây chuyền màu xanh.

Tôi hỏi em ấy lấy đâu ra chiếc vòng này thì em ấy chớp chớp mắt bảo tôi đoán đi.

Được rồi, dù gì em ấy cũng là thần mèo mà, việc tìm một sợi dây chuyền như thế này chắc cũng không có gì là khó ha.

day 45

Ngày nào tôi cũng đeo sợi dây chuyền đó, BingBing nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ tôi cũng sẽ rất vui mà nở ra nụ cười râu mèo.

day 55

Hình như tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm khác thường với BingBing rồi.

day 62

Tôi bắt đầu đối xử lạnh nhạt với em ấy. Loài mèo dường như có ma thuật khiến người khác đem lòng yêu chúng vậy, mỗi lần tôi không quan tâm đến BingBing là em ấy lại đến gần rồi bắt đầu làm nũng, và thế là tòa tháp tôi dày công xây dựng lại sụp đổ trước em ấy.

day 65

Tôi đã thú nhận tình cảm rồi. Cũng không biết là một con mèo thì em ấy có hiểu được tình cảm của tôi hay không. Vừa thú nhận xong là tôi đã hối hận rồi, tôi không chịu nhìn em ấy thế là bị em ấy kéo ôm vào trong lòng, BingBing vùi mặt vào hõm vai tôi nói,

"Em cũng yêu anh, loài mèo chỉ có thể yêu chủ nhân của nó mà thôi."

day 75

Chúng tôi bắt đầu làm tất cả những việc mà các cặp tình nhân thường làm. Nắm tay, ôm, hôn, thậm chí còn tiến thêm một bước nữa trong các cấp độ của sự thân mật.

...


day 84

Tình cảm của chúng tôi càng lúc càng đậm sâu, tôi bắt đầu thản nhiên đối mặt với những lời chế giễu của đồng nghiệp, "Đúng rồi, đúng là tôi đang giấu người đó."

...

day 100

Cảm tưởng như tôi không thể viết nhật ký tiếp được nữa rồi, nhưng mà tôi rất hạnh phúc.

...

day 103

Tỉnh mộng rồi.

-----------------------------

Mở từng trang nhật ký của ba tôi mới nhận ra là ba mình vẫn liên tục mơ cùng một giấc mơ.

Kể từ khi bị bệnh, ba tôi cũng bắt đầu xuất hiện một loạt bệnh về tâm lý. Tôi có nhờ bạn bè tìm đến các bác sĩ tâm lý hàng đầu thế giới nhưng họ đều có cùng một câu trả lời,

"Đây là tâm bệnh, bệnh tình đã ăn sâu bén rễ, suốt đời này cũng không thể chữa khỏi được"

Tôi chỉ có thể nhìn ba mình ngày càng lún sâu vào trong những giấc mộng, bị chúng dày vò đến đau khổ tột cùng.

Kể từ khi tôi bắt đầu có ký ức, mối quan hệ giữa ba tôi và ba nuôi đã rất tốt rồi. Họ sẽ chuẩn bị những bất ngờ cho đối phương vào đủ các ngày kỷ niệm lớn nhỏ, sẽ không tiếc lời khen ngợi đối phương khi một trong hai hoàn thành một việc gì đó dù là nhỏ nhặt, họ sẽ kể cho tôi nghe những mẩu chuyện cũ của cả hai rồi bắt đầu tố cáo đối phương một cách nghịch ngợm gây ra những mâu thuẫn vụn vặt không đáng có. Mỗi lần như vậy xong hai người họ đều bỏ mặc tôi ngồi một góc vừa nhìn vừa ăn cơm chó.

Ba từng kể với tôi rằng trước đây hai người họ đã từng chia tay nhau một lần. Hồi đấy cả hai tuổi trẻ tràn đầy sức lực, nói chuyện không biết kiêng nể, ba tôi giận quá liền kéo vali một mạch về thẳng Phúc Kiến. Nhưng ba tôi lại không ngờ được rằng ba nuôi sau khi bình tĩnh lại đi tìm khắp Hàn Quốc không thấy ba tôi đâu liền một thân một mình bay sang Trung Quốc, nơi bản thân vừa không hiểu tiếng lại vừa không quen ai ngoại trừ ba tôi.

"Lúc đó ba còn chặn hết tất cả các phương thức liên lạc của em ấy. " Ba tôi nói đến đây trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đau lòng. "Sau đó em ấy mới nhớ ra Ricky, rồi không hề quan tâm đến việc chênh lệch múi giờ liền gọi điện thoại sang Mỹ ngay cho Ricky bảo cậu ấy gọi cho ba. Lúc đó ba mới biết chuyện em ấy bơ vơ ở Phúc Kiến được một thời gian rồi. Sau đó ba mới thấy giận em ấy sao lại ngốc như thế lại còn học theo sự bốc đồng của ba nữa."

"Nhưng mà lúc đó nói một lúc là anh đã tha lỗi cho em rồi. Thế mới nói nhiều lúc ấu trĩ cũng có ích đấy chứ." Ba nuôi ở bên cạnh xen vào nói.

''Em vừa vừa phai phải thôi nha!" Ba tôi đánh ba nuôi một cái rồi quay sang nói với tôi, "Ba nói con nghe, sau này không được học theo ba nuôi nha, có chuyện gì cũng phải từ từ trò chuyện cho rõ ràng mới được."

Nhìn ba ngày một yếu đi tôi thực sự rất đau lòng, tôi lén lấy chiếc điện thoại ba nuôi dùng trước đây gửi một tin nhắn cho ba. Ba tôi thẫn thờ nhìn tin nhắn vừa nhận được, biểu cảm vô cùng tươi tỉnh, tôi tự khen bản thân đã làm được một việc tốt, nào ngờ ngay giây tiếp theo chiếc điện thoại đã bị ném xuống dưới sàn, vỡ thành từng mảnh vụn. Ba tôi che mặt lại và bắt đầu khóc lớn, lúc này tôi mới nhận ra mình sai thật rồi.

Một ngày nọ, ba tôi bắt đầu viết nhật ký trong vòng 30 phút sau khi tỉnh dậy.

Nhưng cơ thể của ba tôi ngày càng suy nhược, thời gian có thể cầm bút để viết cũng ngày càng ít đi. Tôi trước đây cũng không xem được nội dung nhật ký của ba tôi, mà ba tôi cũng không cho tôi xem, chỉ biết là thời gian ba tôi cầm bút lên viết ngày càng ngắn đi, thậm chí có lúc còn không thể viết được. Nhưng mỗi lần sau khi viết xong tâm trạng của ba tôi đều tốt lên đáng kể, tôi hỏi bác sĩ thì được bảo rằng do trong mơ ba tôi đã tìm được bến đỗ an yên.

Vậy cũng tốt, ít ra ba tôi cũng sẽ không phải đau khổ như trước nữa.

Tình trạng này kéo dài đại khái được khoảng 100 ngày, ngoại trừ một vài ngày tâm trạng có vẻ bất an thì cơ bản tâm trạng của ba tôi rất tốt, tốt đến mức tôi còn tưởng rằng bác sĩ chẩn đoán sai rồi, rằng bệnh của ba tôi đã khỏi rồi.

Nhưng trên đời này làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy cơ chứ.

Sau khi viết xong nhật ký được vài ngày, vào một ngày như thường lệ, tôi cầm theo thuốc bước vào phòng bệnh thì phát hiện ra ba tôi đang nằm im lặng hoàn toàn, trên tay cầm chiếc điện thoại tôi mới mua cho ba, màn hình điện thoại còn chưa tắt, trên cổ là sợi dây chuyền ba nuôi tặng cho ba tôi lúc còn sống, là món quà sinh nhật đầu tiên sau khi hai người ở bên nhau.

Tôi tiến đến tắt điện thoại đi, đắp lại chăn cho gọn gàng rồi chỉnh lại mái tóc lộn xộn của ba tôi. Hóa ra con người khi đã quá đau buồn sẽ không còn rơi nước mắt nữa.

Tôi phải ngồi một lúc lâu sau mới có thể bình tâm lại để cầm chiếc điện thoại ban nãy ba tôi cầm trong tay lên, rồi sau đó lấy chiếc điện thoại mà ba nuôi để lại nhắn một tin nhắn. Nước mắt không ngừng tuôn ra, buồn đau thống khổ nối gót mà đến, nhấn chìm hoàn toàn con người tôi.

Sau này tôi có nuôi một chú mèo, rất phiền toái chứ không ngoan như chú mèo trong nhật ký của ba.

Những ước mong của tôi cũng dần biến chuyển từ những giả tưởng hão huyền sang những niềm vui bình yên giản dị.

HẾT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net