11. Ngày thứ mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Trong khoảng khắc đó, tình yêu đối với Chương Hạo và chán ghét đối với bún ốc cùng ập tới giống như sông băng sụp đổ gặp núi lửa phun trào. Hai luồng sức mạnh này cường đại vượt quá sức khống chế của tôi, chúng nó đang không ngừng đánh nhau trong đầu tôi.

2.

"Ăn thử một sợi trước đi." Chắc là Chương Hạo cũng nhìn ra được vẻ do dự của tôi: "Ngon lắm."

Cậu ấy cẩn thận gắp sợi bún trắng bóc vào trong muỗng, sau đó lại kề đến bên môi thổi thổi, cuối cùng mới run run rẩy rẩy đưa tới trước mặt tôi.

"Nè, một sợi thôi."

Khi đó cũng không biết thế nào, rõ ràng là sợi bún phát ra mùi kì lạ kia đang cách tôi rất gần, nhưng ánh mắt của tôi lại xuyên qua cái muỗng nhỏ trông như hổ vồ rắn dữ kia nhìn thẳng về phía Chương Hạo.

3.

Hmm, xem ra là tôi thích Chương Hạo hơn rồi.

4.

Tôi nín thở mạnh mẽ cúi đầu ngậm sợi bún Chương Hạo đang đút, không hề nhai mà nuốt ực cái thứ trơn trượt kia xuống luôn.

Chương Hạo trông cái vẻ hùng hổ kia của tôi thì cười tít cả mắt.

"Có nghẹn không đó?" Cậu ấy lại múc thêm một muỗng nước canh đưa qua: "Mau uống cho thuận cổ đi."

Thôi được rồi, sau này còn phải lên núi đao xuống biển lửa vì vợ nữa, sao tôi có thể dễ dàng bị một bát bún ốc này đánh bại như thế được.

Thành Hàn Bân, mày làm được mà.

Tôi tự cổ vũ cho bản thân mình.

5.

Mày làm được.

Mày làm được.

Mày làm được.

6.

Sau khi bị Chương Hạo đút liên tiếp ba miếng.

Đôi mày cau chặt của tôi bất chợt giãn ra lúc nào không hay, thay vào đó là sự nghi ngờ sâu sắc.

7.

Bởi vì tôi phát hiện ra, hình như tôi làm được thật?

8.

Chương Hạo lập tức bày ra vẻ "Biết ngay mà" rồi bưng cái tô quay lại bàn ăn.

"Qua đây ăn cùng đi." Cậu ấy vẫy vẫy tay mời tôi.

Tôi ngơ ngơ ngác ngác đi tới ngồi xuống kế bên Chương Hạo, bỗng dưng không hiểu lắm... Không lẽ cái thứ này có ma thuật gì sao?

"Tại vì không ai có thể từ chối được bún ốc cả."

Chương Hạo chia cái tô to kia thành hai chén nhỏ, một cho mình và một đẩy về phía bên tôi.

"Có một nguyên nhân rất quan trọng là vì mùi của bún ốc ngửi không có vẻ là mĩ vị nhân gian gì, thế nên những người lần đầu tiên ăn thử toàn kiểu rất sợ hãi, hoàn toàn không có hi vọng gì với mùi vị của nó."

Tôi cúi đầu húp bún sột sột, hoàn toàn khó có thể tưởng tượng được quá trình kể từ "chạy lẹ ngàn mét" tới "trời ơi thơm quá" này chỉ mất có mỗi năm phút mà thôi! Ba trăm giây!

"Một khi hi vọng quá ít thì niềm bất ngờ nó đem lại sẽ được phóng đại ra lớn hơn." Chương Hạo tự mình nói tiếp: "Vì vậy một thứ bình thường vốn dĩ đã không ôm hy vọng gì lớn, kết quả cuối cùng có lẽ lại càng hợp ý người ta hơn."

9.

Hai tay tôi bưng cái tô chỉ còn mỗi nước canh kia, bắt đầu suy nghĩ về ẩn ý sau bài "diễn thuyết triết học" bất ngờ này của Chương Hạo.

"Hình như anh cũng là người như thế đó." Tôi suy tư một hồi rồi do dự nói: "Rất tầm thường, thậm chí có khi còn rất vô dụng, thế nên chỉ cần anh làm được một chuyện gì đó rất nhỏ một cách khá ổn thì em đã rất hài lòng rồi."

"Không phải đâu." Chương Hạo vội vàng phản bác: "Sao anh lại tầm thường được chứ? Anh tự soi gương đi mà xem, đầu tiên là ngoại hình của anh đã rất không tầm thường rồi."

Tôi ủ rũ cụp mắt, giọng điệu vô cùng thất vọng à một tiếng.

"Hoá ra em chỉ thích vẻ bề ngoài của anh mà thôi."

"Thì ra anh cũng chỉ là một đứa vô dụng xinh đẹp mà thôi."

10.

Chương Hạo bỗng dưng đứng dậy đi qua ngồi chen vào ghế tôi, cậu ấy khẽ nâng mặt tôi lên.

"Em chỉ lấy một ví dụ dễ thấy nhất mà thôi." Chương Hạo nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Anh rất chân thành, lương thiện, nhiệt tình, lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Anh có vô số ưu điểm, anh không hề tầm thường, không hề nhạt nhẽo vô dụng, từ đầu tới cuối em lúc nào cũng có rất nhiều hy vọng đối với anh."

Chỗ bị Chương Hạo chạm vào bỗng dưng nóng hôi hổi, trái tim của thiếu nam mới lớn như tôi cũng bắt đầu đập thình thịch loạn xạ hết cả lên.

"Thế mới nãy em muốn ám chỉ chuyện gì vậy?"

Cậu ấy không thể nào bỗng dưng thốt ra mấy lời cảm khái kiểu này được, về điểm này thì tôi vẫn rất rõ về cậu ấy.

"Chắc là về mối quan hệ của chúng ta đó."

Chương Hạo nhìn tôi bằng vẻ sâu xa rồi mới tự phì cười.

"Đó là vì anh quá tốt, thế nên em mới không dám ôm hy vọng gì quá lớn về mối quan hệ của chúng ta, nhưng nó cứ thế bỗng dưng bất ngờ xảy ra thế này... Hai ngày nay em cứ phải kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng nhưng tự nhiên nó lại trở nên sến súa một cách khó hiểu thế này."

11.

Nhờ có cái "sến súa một cách khó hiểu" này của Chương Hạo mà tôi đã hiểu ra được, vì sao cậu ấy lại không muốn xác định quan hệ ngay với tôi.

Cậu ấy quá sợ sẽ bị tổn thương, hoặc là nói quá sợ giữa chúng tôi sẽ tổn thương lẫn nhau. Vì thế cậu ấy thà giữ khoảng cách an toàn như bao người khác, chứ cũng không muốn tiến thêm bước nào tới mức độc chiếm một nửa kia rồi lỡ xảy ra sơ suất gì đó.

Trước giờ cậu ấy lúc nào cũng thế này, muốn cậu ấy thay đổi tính cách ngay lập tức thì há chẳng phải là đang gây khó dễ cho cậu ấy hay sao?

12.

Sau một đêm qua đi, Thành Hàn Bân thông minh lại nảy ra ý tưởng mới rồi.

13.

Khi mình đối xử với vợ dự bị theo cách đối xử với vợ chính thức, trong lúc vô tri vô giác, cậu ấy nhất định sẽ tự nhận định bản thân đã là vợ của mình thật luôn.

14.

Tôi và Chương Hạo vẫn ngủ tới chiều mới dậy. Thực ra lúc trưa cậu ấy đã dậy rồi nhưng mà lại bị tôi cản lại trên giường nướng thêm hai tiếng nữa.

"Thành Hàn Bân, ngày mai em muốn điều chỉnh lại đồng hồ sinh học." Chương Hạo tựa nửa người vào đầu giường, lười biếng nói: "Thời gian sinh hoạt hai hôm nay của chúng ta không lành mạnh chút nào."

"Được thôi." Tôi ôm eo người ta rồi vùi đầu cọ cọ vào bụng của cậu ấy, thuận miệng đáp: "Nghe em hết."

"Dậy thôi." Cậu ấy vỗ vỗ đầu tôi: "Em thấy hơi đói rồi."

Sao mà không đói được? Lần ăn cuối cùng đã sắp là chuyện của 24 tiếng trước rồi.

Tôi vừa mới chuẩn bị chuyển ổ sang bên giường thì bụng của Chương Hạo bỗng phát ra tiếng rột rột cũng kì đáng yêu.

"Hửm?"

Hai mắt của tôi loé sáng lên rồi xấn qua lại.

"Ngồi dậy thôi." Chương Hạo hơi ngượng ngùng, cuống quít đẩy mặt tôi ra.

"Nó đá anh này." Tôi cực kì hưng phấn nói.

"Cái...gì?" Chương Hạo vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn tôi.

"Con mình đó." Tôi nói như thể đương nhiên: "Anh nghe thấy con mình đang đá anh!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net