14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Zhang Hao, anh có biết em lo lắm không, sao hôm qua anh không nghe điện thoại?"

Zhang Hao thở dài một tiếng não nề, anh đặt điện thoại trở lại xuống bàn, từ chối trả lời câu hỏi của Sung Hanbin. Anh sợ cậu buồn, sợ cậu không chấp nhận được sự thật này, và càng sợ...cậu sẽ hết yêu anh.

Điện thoại dưới bàn đã tắt màn hình từ lâu, cuộc gọi từ một phía không có hồi âm đã bị tắt. Zhang Hao gục đầu xuống bàn, cố nén đi những yếu đuối đang trải đầy trong lồng ngực. Thời tiết tuy đã sang xuân nhưng vẫn rất lạnh, tuyết cũng đã rơi trở lại, khắp mọi ngõ ngách của Seoul ngập ngụa trong màu tuyết trắng xoá. Với thời tiết lạnh như vậy, chẳng ai mà có thể không khó chịu khi cứ đứng mãi một chỗ chờ đợi một người trong vô vọng, cả điện thoại cũng không nghe máy, Hanbin dần lo lắng tới mức bực bội nhưng cậu chẳng thể làm được gì bởi vì Zhang Hao không hề bắt máy. Cuộc hẹn của cả hai trôi vào hư không, gió lạnh từng đợt thốc tới chẳng còn quá quan trọng nữa. Hanbin chỉ thấy trái tim mình sốt sắng tới muốn phát điên, cậu đang lo lắng vô cùng. Cậu đã nghĩ tới việc chạy khắp Seoul để tìm kiếm anh, và thậm chí còn nghĩ tới nhiều viễn cảnh đáng sợ hơn nữa có thể xảy ra với Zhang Hao nhưng cậu không hề ngờ rằng anh không xuất hiện ở trước mặt cậu lúc đó chỉ đơn giản vì anh không thể xuất hiện được.

Hội chứng được chữa khỏi, nhưng đương nhiên vẫn có những lưu ý được gạch đầu dòng tô đậm trong bệnh án mà Zhang Hao sẽ không thể nào quên được. Nhưng rồi anh thật sự quên, khi mà chỉ còn vài phút nữa là tới cuộc hẹn với Hanbjn, và gió bắt đầu thổi mạnh hơn mang theo những bông tuyết trắng xoá lạnh giá tới buốt người. Zhang Hao không thể để bị dính mưa và đương nhiên cả tuyết cũng vậy. Chỉ tới khi anh băng qua dòng người vội vã trên đường với khuôn mặt đã đỏ bừng lên không hề được che chắn gì Zhang Hao mới kịp nhận ra điều gì đã xảy ra. Anh đứng bần thần trước tấm kính lớn của một cửa hàng nào đó nhìn khuôn mặt mình dần bị nhấn chìm bởi những nốt mẩn quen thuộc. Lúc đó, bầu trời trên đầu anh giống như sụp xuống, Zhang Hao sợ hãi ôm lấy khuôn mặt mình, không hề để ý tới chuông điện thoại kêu lên từng đợt trong túi áo.

Đến tận sáng hôm nay những nốt mẩn đó vẫn chưa biến mất, anh thấy như thế giới của mình đã sụp đổ. Vừa nghe thấy giọng Hanbin ở đầu dây bên kia anh đã muốn khóc, cậu có lẽ sẽ thấy ghê tởm khi lại thấy anh trong bộ dạng này, mà Zhang Hao thì vĩnh viễn không muốn điều đó xảy ra. Khó khăn lắm anh mới xoá bỏ được hội chứng này khỏi mình, khó khăn lắm anh mới lại tự tin và khó khăn lắm anh mới có được tình yêu của Sung Hanbin. Zhang Hao thật sự rất muốn khóc to một trận, như Kuan Jui đã bảo với anh hôm qua là nếu khó chịu hãy cứ khóc to một trận cho đã đời rồi ngủ một lèo tới hết ngày. Nhưng Zhang Hao không sao khóc nổi, khi mà trái tim anh nặng trịch như chứa hàng ngàn tấn đá bên trong, anh ước rằng mình có thể khóc, nếu điều đó thật sự khiến anh tốt hơn.

Điện thoại dưới bàn không còn rung nữa, nằm im lìm như là đáng ra nó phải vậy. Kuan Jui đã ra ngoài từ sáng sớm, nói rằng sẽ đi mua một vài thứ để nhậu với Zhang Hao, y còn nói sẽ ghé qua trường nói với Hanbin rằng Zhang Hao cảm thấy không khoẻ nên muốn ở phòng nghỉ ngơi. Nhưng mà Kuan Jui không kịp làm việc đó vì chỉ vài phút sau Sung Hanbin đã xuất hiện ở trước cửa phòng ký túc xá của bọn họ. Cậu đưa tay lên gõ liên hồi lên mặt cửa gỗ, trái tim trong lồng ngực đập nhanh tới muốn bắn ra ngoài. Cho tới khi Zhang Hao trùm mũ áo kín mít bước ra mở cửa thì cậu chỉ đơn giản là kéo anh vào lòng mình ôm ghì lấy. Hành động của cậu xảy ra nhanh tới mức khiến Zhang Hao bị choáng váng, anh không biết phải làm gì, chỉ trong thoáng chốc cả cơ thể đã bị Sung Hanbin ôm chặt lấy.

"Zhang Hao, em đã lo lắm đấy."

Sung Hanbin gục đầu vào hõm cổ anh mà nói, giọng cậu nghe như bị cảm cúm, còn hơi thở thì nặng nề. Zhang Hao đứng hình, hai tay đang buông thõng thừa thãi không biết nên đặt ở đâu. Anh rất muốn vòng tay ôm lại cậu nhưng rồi chợt nhận ra bộ dạng của mình, vậy là không dám làm gì chỉ đứng yên như vậy. Hanbin không nghe được tiếng đáp lời từ anh, cậu từ từ buông Zhang Hao ra, và anh ngay lập tức cúi đầu xuống thật thấp. Hanbin nhíu mày nhìn đỉnh đầu trùm mũ áo kín mít của anh, chợt thấy tủi thân không cách nào xoa dịu được.

"Zhang Hao, anh không nhìn em được à?"

Trái tim Zhang Hao mềm nhũn như bong bóng xà phòng, anh có nhận thấy chứ, thấy trong giọng Hanbin những tủi thân và tổn thương, nhưng anh không thể ngẩng đầu lên, cậu chắc hẳn không thích điều này.

"Hanbin, anh xin lỗi hôm qua đã không tới, xin lỗi đã để em chờ đợi và lo lắng, xin lỗi đã không nghe máy. Ngày mai chúng ta gặp nhau nhé, hôm nay anh thấy không khoẻ lắm."

Zhang Hao nói một lèo với giọng lí nha lí nhí. Sung Hanbin vẫn như cũ đứng chôn chân ngoài cửa nhìn anh, sau đó như nhớ ra điều gì đó, cậu chậm rãi đưa tay lên áp lên hai má anh từ từ nâng mặt Zhang Hao lên. Anh hoảng hốt muốn giằng tay Hanbin ra, nhưng cái nhíu mày của cậu đã khiến anh khựng lại. Hanbin nhìn thật kỹ khuôn mặt đỏ bừng vì những nốt mẩn của người yêu, sau đó rất dứt khoát tiến tới hôn lên mặt anh. Cậu hôn lên trán, lên mắt, lên mũi sau đó đôi môi chạm thật nhẹ vào hai cánh môi của anh. Zhang Hao sững sờ, ngoài đứng như trời trồng ra thì không còn biết làm gì khác. Sau khi rời môi anh, Sung Hanbin ép Zhang Hao nhìn thẳng vào mắt mình, cậu miết nhẹ ngón tay trên má anh, khẽ khàng nói.

"Zhang Hao, anh nghe cho kỹ đây. Em, Sung Hanbin yêu Zhang Hao rất rất nhiều."

Zhang Hao ngước mặt nhìn cậu, khoé mắt đã long lanh chực trào nước mắt.

"Kể cả là Zhang Hao của trước đây hay Zhang Hao của hiện tại em đều yêu hết. Em đã nói rồi mà, em chưa bao giờ thấy anh xấu xí cả. Kể cả khi mặt anh đầy những vết mẩn đỏ như bây giờ em vẫn yêu anh. Zhang Hao, em thật sự yêu anh. Anh không hiểu sao?"

Giọng Hanbin rất ấm, lại chân thành như bắt nguồn từ một trái tim đầy ấm áp. Zhang Hao khóc rồi, hai mắt anh đỏ hoe. Hanbin đưa tay lên lau nước mắt cho anh, sau đó im lặng nghe người đối diện rấm rứt nói.

"Anh xin lỗi Hanbin, anh sợ em sẽ không yêu anh nữa."

Sung Hanbin không biết phải biểu cảm ra làm sao, cậu mỉm cười yếu xìu, sau đó lại một lần nữa kéo anh vào lòng mình. Zhang Hao chôn mặt trong ngực Hanbin khóc to một trận như anh vẫn mong muốn. Sau khi khóc đã đời, cậu mơ hồ nghe thấy người trong ngực mình lên tiếng, giọng thổn thức.

"Người em thơm quá."

Hanbin bật cười, không nói không rằng cúi xuống hôn lên đỉnh đầu anh. Hai người bọn họ trong phút chốc trở lại ngọt ngọt ngào ngào. Kuan Jui vừa về đến phòng đã nhìn thấy cảnh Sung Hanbin đang ngồi chễm chệ trong phòng y mà bôi thuốc cho Zhang Hao. Y không còn biết nói gì, chỉ lẳng lặng xách đồ vào phòng, sau đó ngồi xuống đối diện nhìn đôi tình nhân trẻ chỉ mỗi việc bôi thuốc cho nhau thôi mà khiến cả căn phòng xám ngắt của bọn họ như ngập đầy màu hồng. Sâu trong thâm tâm, Kuan Jui thấy vô cùng vui vì Zhang Hao đã tìm được hạnh phúc cho mình. Y đã chứng kiến Zhang Hao vì tình yêu này mà đau đớn, buồn khổ trong một thời gian dài, vậy nên khi thấy Zhang Hao có thể vì tình yêu này mà hạnh phúc đến vậy bản thân Kuan Jui cũng thấy như mình đang được yêu vậy.

Sung Hanbin là một chàng trai tốt, tốt đến mức Kuan Jui đôi khi hoang mang nghĩ rằng liệu có phải cậu ta đang giở trò với Zhang Hao, để rồi đến khi tình yêu của anh sâu đậm Sung Hanbin sẽ bỏ rơi Zhang Hao ở đó. Nhưng Kuan Jui biết rằng suy nghĩ của mình đã sai khi y thấy được những tia sáng thật lấp lánh trong đôi mắt Hanbin khi cậu nhìn bạn anh. Chỉ bấy nhiêu đó thôi là đủ để Kuan Jui tin tưởng Sung Hanbin sẽ không bao giờ khiến Zhang Hao tổn thương, không bao giờ.

"Kuan Jui hyung, em có thể ở lại ăn cơm không?"

Cho tới khi giọng Hanbin vang lên, Kuan Jui mới nhận ra bản thân đã ngồi thẫn thờ một chỗ suy nghĩ quá lâu. Y hắng giọng, gật gật đầu trong vô thức.

"Được chứ, ăn cơm rồi hãy về."

Kể cả khi không muốn thì Kuan Jui vẫn sẽ vô thức gật đầu mà thôi, bởi vì đúng như Zhang Hao nói, làm gì có ai đủ mạnh mẽ để từ chối đôi mắt trong veo của Sung Hanbin cơ chứ. Zhang Hao và Hanbin vậy mà đã yêu nhau được năm tháng, thời gian vừa bằng quãng thời gian mà Zhang Hao phải sang Canada điều trị.

Vào ngày kỷ niệm năm tháng yêu nhau, Hanbin đã dùng trọn vẹn tiền lương làm thêm hai tháng của mình để mua cho anh một chiếc đồng hồ, cậu thật sự đã để ý chiếc đồng hồ đó từ lúc cả hai vô tình lướt qua nó khi đi cùng nhau và dù chỉ trong vòng một tích tắc thôi nhưng Hanbin vẫn bắt được trọn vẹn ánh mắt sáng ngời của Zhang Hao khi nhìn vào trong chiếc tủ kính với những chiếc đồng hồ sáng lấp lánh đó. Anh để ý tới thái độ và hành động của Hanbin rất nhiều vì vậy mà anh luôn cẩn thận không để lọt dù chỉ là một hành động nhỏ cho thấy anh thích những món đồ đó mặc dù trong lòng anh đã như muốn nhảy múa tới phát điên khi thấy chúng. Zhang Hao biết rằng nếu Hanbin biết anh thích cái gì, cậu liền lập tức mua nó cho anh, vì vậy mà anh luôn cẩn trọng cất đi những ánh mắt thích thú của mình đối với những thứ đắt tiền đó.

Nhưng có một điều Zhang Hao luôn thua Sung Hanbin, là dù anh theo dõi và để ý tới cậu bao nhiêu thì Hanbin lại càng để ý tới anh bấy nhiêu, thậm chí là hơn như thế rất nhiều. Hanbin luôn để ý tới anh từng chút một, từ thói quen nâng kính đến thói quen ăn uống của anh. Ví dụ như việc Zhang Hao ăn uống rất cẩn thận, anh ăn chậm rãi và thưởng thức món ăn rất trọn vẹn, khi ăn một món nào đó mà anh thích khoé miệng của Zhang Hao sẽ tự động nhếch lên và đầu anh còn lắc qua lại vô cùng đáng yêu. Zhang Hao dị ứng với nhiều thứ đặc biệt là sau khi chữa khỏi hội chứng Phenom anh lại càng có nhiều thứ không thể ăn được, mỗi khi đi ăn cùng nhau Zhang Hao luôn áy náy nói rằng Hanbin nên để anh tự mua thứ mình ăn còn cậu hãy vào quán nào đó thật ngon và ăn món mình thích. Nhưng Hanbin không đồng ý và cậu cũng chưa một lần phiền lòng vì vấn đề này, ngược lại từ khi yêu Zhang Hao, Sung Hanbin cũng bắt đầu duy trì thói quen ăn uống giống anh luôn mặc dù những món ăn đó vốn không phải những món cậu thích, chưa bao giờ là những món cậu thích cả.

Zhang Hao cảm thấy Sung Hanbin giống như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình vậy, cậu quá đỗi hoàn hảo và ấm áp, tới mức anh cảm thấy tình yêu của hai người không thật, nhưng cứ mỗi lúc Zhang Hao hoài nghi về điều đó thì những tật xấu bé xíu từ Hanbin bắt đầu xuất hiện. Đầu tiên là về việc cậu vô cùng dễ nổi giận, mặc dù không phải lúc nào cũng vậy nhưng nếu một khi Hanbin mà nổi giận thì không gì có thể khiến cho cậu vui trở lại được ngoại trừ nụ hôn của Zhang Hao. Tiếp đó là thói quen giữ người của Hanbin mà theo như Kuan Jui nói là vô cùng lãng mạn nhưng Zhang Hao thì không hề thấy như vậy. Hanbin có tính chiếm hữu rất cao, từ khi cả hai quen nhau trên mặt cậu luôn luôn treo dòng chữ "NGƯỜI YÊU CỦA ZHANG HAO" to đùng đoàng mà ai nhìn vào cũng thấy phát sợ.

Bọn họ dần quên mất hot boy năm nhất Khoa Mỹ Thuật nổi rầm rộ lúc đó, chỉ còn nhớ tới một chàng trai đã có chủ vô cùng chung thủy. Ban đầu Zhang Hao thấy điều đó có chút thích thú nhưng dần dà anh bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu, nhất là khi Hanbin luôn dành cho tất cả những người đi cạnh anh ánh mắt hình viên đạn, Zhang Hao thật sự lo lắng, có lẽ sau này anh sẽ chẳng có nổi một người bạn nào nữa ngoại trừ Kuan Jui mà dạo gần đây bắt đầu tự biến bản thân thành không khí mỗi khi đi cạnh hai người. Hanbin ngắm đi ngắm lại chiếc hộp đồng hồ đắt tiền trên bàn, trên môi nở nụ cười tươi không sao che giấu được. Cậu vô cùng trông đợi giây phút Zhang Hao nhìn thấy món quà này từ cậu, vô cùng trông đợi biểu cảm hạnh phúc của anh. Cậu mong đợi những điều đó tới mức đêm đó không cách nào ngủ được, sau đó mang theo cả nụ cười của anh vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net