8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zhang Hao bước ra khỏi phòng khám với tâm trạng gần như là tuyệt vọng. Hình như đã lâu lắm rồi chẳng có ai nói cho anh biết anh phải làm gì tiếp theo với một khuôn mặt vẫn chằng chịt những nốt mẩn đỏ. Ở thế giới mà người ta vẫn coi trọng ngoại hình như vậy, Zhang Hao nghĩ rằng có lẽ cơ hội dành cho mình đã hết rồi. Nhưng rồi anh lại được biết rằng căn bệnh quái ác mình mang bao lâu nay có khả năng được chữa lành, lúc đấy Zhang Hao chỉ đơn giản là thấy mình hạnh phúc tới mức muốn hét lên cho cả thế giới biết. Cho tới khi anh mở cửa phòng khám và trông thấy Sung Hanbin đang ngồi ngủ gật ở hàng ghế bên ngoài, cậu chàng có vẻ hơi mệt, ngủ tới nỗi nghẹo cả cổ sang một bên mà không hề biết gì.

Zhang Hao đứng lặng im nhìn Sung Hanbin, thấy như có gì đó trong mình vừa nứt vỡ ra lại được khâu lại một cách nhanh chóng nhất.

"Hanbin"

Anh ngồi xuống bên cạnh đưa tay khẽ lay lay gọi cậu dậy. Hanbin giật mình khẽ một cái rồi mới bật tỉnh dậy, đôi mắt đen láy to tròn ngơ ngác nhìn khuôn mặt Zhang Hao đang ghé sát cạnh mặt mình.

"Ơ hyung, anh đã xong rồi sao?"

Zhang Hao ngồi thẳng lại, từ tốn gật đầu. Đến lúc này Sung Hanbin mới như người trong cõi mơ tỉnh lại, cậu đưa tay xoa lại mái tóc rối bù vì ngủ gật, khuôn mặt ngơ ngác ra đáng yêu không chịu nổi.

"Cậu ngồi đây đợi tôi sao?"

Zhang Hao nghiêng đầu hỏi Sung Hanbin, mặc dù câu hỏi của anh mang biết bao nhiêu tự ti, nhưng Zhang Hao vẫn hy vọng nhận được một cái gật đầu từ Hanbin, để rồi hụt hẫng khi nghe thấy câu trả lời của cậu.

"Em...À...Không...em chỉ chờ ba em dùng xong bữa trưa thôi."

Hanbin trả lời câu hỏi của Zhang Hao một cách bối rối, giống như cậu đang cố bịa ra lý do vậy nhưng Zhang Hao lại không hề nhận ra điều đó. Điều duy nhất anh cảm nhận được khi ấy là trái tim khẽ run lên của mình. Anh lại hy vọng hão huyền rồi.

"Ừ vậy cậu cứ đợi đi, tôi phải về rồi. Gặp lại cậu sau."

Zhang Hao cứng nhắc nói lời tạm biệt, thậm chí cũng không cần chờ Hanbin phản ứng ra sao liền quay lưng đi thẳng. Hanbin ú ớ nhìn theo bóng lưng anh, lời nói chưa kịp thoát ra khỏi miệng đành ngậm ngùi nuốt vào trong.

Zhang Hao chưa về ký túc xá vội, anh tới nhà sách gần nhà, mục đích cũng không phải là đọc sách, chỉ đơn giản là muốn tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi. Nhà sách giữa trưa đông hơn bình thường, Zhang Hao chọn cho mình một chỗ khá khuất sau khi lấy bừa một cuốn sách trên giá. Anh nhấp một ngụm cafe đắng ngắt, bàn tay hơi lưỡng lự khi chạm phải tệp tài liệu mà bác sĩ Sung vừa đưa lúc nãy.

Zhang Hao không thể phủ nhận rằng mình đang sợ hãi, anh sợ đọc những điều viết trong tệp tài liệu này, sợ đối mặt với sự thật, sợ đủ thứ điều có thể xảy ra. Nhưng rồi cuối cùng Zhang Hao vẫn quyết định mở nó ra. Anh đẩy cuốn sách về một bên, chậm chạp mở tệp tài liệu chi chít toàn chữ.

Bên trong ghi chú rất nhiều thứ về hội chứng phonem bao gồm những triệu chứng về căn bệnh, số người bị phát hiện mắc phải trong một năm và khả năng chữa bệnh. Những dòng chữ và con số cứ thi nhau chạy qua chạy lại trong đại não khiến Zhang Hao thấy choáng váng. Anh lật tiếp những trang tiếp theo, ca phẫu thuật duy nhất thành công ở Canada hiện ra, cùng với một niềm hy vọng mong manh le lói.

Người duy nhất chữa được hội chứng này hiện tại vẫn đang sống rất tốt, nhất là khi đã triệt để loại bỏ được những nốt mẩn xấu xí trên khuôn mặt và nỗi tự ti gần như ăn sâu vào máu thịt. Zhang Hao nhìn như thôi miên vào bức ảnh của anh chàng đó, tự thấy rằng cuộc đời của người đó hẳn đã tươi đẹp lên biết bao nhiêu rồi, có lẽ khoảnh khắc khi hội chứng bị tiêu diệt, cũng là khoảnh khắc cuộc đời người đó bắt đầu.

Zhang Hao cứ nhìn mãi, nhìn cho tới khi hai mắt mỏi nhừ đi anh mới gập tệp tài liệu lại, cả cơ thể căng cứng như cũng được giải toả phần nào. Mặc dù chỉ có 1% cơ hội Zhang Hao vẫn phải thử, anh không muốn mang trên mình những nốt mẩn đỏ đáng ghét này nữa, anh phải loại bỏ nó, bằng mọi giá.

Sáng hôm sau Zhang Hao mang thêm hai quầng thâm mắt tới lớp khiến Kuan Jui vừa thấy anh ở cổng trường đã suýt hét toáng lên vì sợ hãi.

"Zhang Hao, hôm qua mày mất ngủ à? Lại tương tư thằng nhóc đó?"

Kuan Jui đuổi theo Zhang Hao, vừa đi theo vừa nói liên hồi. Zhang Hao từ chối đáp lời, chỉ tập trung bước thẳng, cho đến khi bước chân dừng lại ở khoa Tài Chính anh mới dừng chân. Kuan Jui đứng khựng lại, nuốt nước bọt cái ực nhìn Zhang Hao đang thản nhiên lục tìm gì đó trong ba lô.

"Mày đưa cái này cho tiền bối Kim hộ tao, bảo là hôm nay tao xin nghỉ một hôm, chiều nay tao phải tới bệnh viện."

Zhang Hao dúi vào tay Kuan Jui một tệp giấy rồi lướt qua cậu bạn đi thẳng, không để cho y kịp phản ứng gì.

Bác sĩ Sung nhận được điện thoại của Zhang Hao vào lúc tối muộn và ông quyết định dồn hết các ca khám vào buổi sáng để dành nguyên một buổi chiều cho Zhang Hao. Điều ông không ngờ nữa là con trai của mình có vẻ quan tâm quá nhiều tới bệnh nhân của mình. Từ ngày bắt gặp Zhang Hao ở trước cửa phòng khám Hanbin cứ liên tục hỏi ông đủ thứ và thậm chí còn yêu cầu ông phải giúp đỡ Zhang Hao chữa bệnh bằng mọi cách, điều mà rõ ràng là bổn phận của một bác sĩ như ông.

Zhang Hao đến bệnh viện từ sớm, anh ngồi trước cửa phòng khám của bác sĩ Kang im lặng chờ đợi. Dường như thời gian khi đó trôi đặc biệt chậm, cho tới khi bên tai anh vang lên những bước chân thật khẽ. Zhang Hao ngước đầu nhìn liền bắt gặp một đôi mắt sáng như sao trời, sáng như bầu trời mùa đông hửng nắng sau cơn mưa tầm tã đêm hôm qua.

"Hyung, anh đến sớm vậy?"

Hanbin tiến tới ngồi xuống bên cạnh anh, trên người cậu có mùi đào, ngọt nhẹ và thơm dịu như cái cách Hanbin bước đến bên cạnh anh vậy. Zhang Hao tạm thời có hơi chậm chạp, anh gật đầu nhẹ đáp lại cậu. Lúc này mới mơ hồ nhận ra Sung Hanbin hình như đã quên luôn tên anh rồi, bây giờ cứ gặp nhau liền chỉ "hyung, hyung" nghe đến là đáng yêu.

"Cậu lại mang cơm đến à?"

Zhang Hao liếc mắt nhìn hai bàn tay trống không của Hanbin, vừa hỏi xong cũng tự thấy kỳ quặc, đã quá giờ ăn trưa từ lâu và cậu chàng cũng đâu có mang gì theo bên người, có lẽ là đang cất trong ba lô chăng.

Hanbin nhìn anh lắc lắc mái đầu đen nhánh, khuôn miệng lại nhếch lên một nụ cười.

"Hôm nay ba em ăn cơm với đồng nghiệp nên em không cần mang cơm đến"

Zhang Hao nhìn khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ của Sung Hanbin chợt thấy không quen, sự xuất hiện của cậu ở nơi này luôn là vì một người khác, hôm nay không lẽ nào lại là vì anh. Zhang Hao mang suy nghĩ đó trong đầu nhưng không hỏi ra ngoài, anh cúi đầu nhìn hai chân mình im lặng không nói gì nữa. Lát sau Sung Hanbin tháo ba lô trên vai chuyển qua ôm trước ngực, rồi cậu nói, giọng nhẹ bẫng.

"Ba em có nói là hôm nay anh sẽ đến nên em mới tới."

Trái tim đang tĩnh lặng của Zhang Hao run lên, rất khẽ thôi nhưng cũng đủ khiến anh xao xuyến. Hanbin không nói gì nữa, cả hai cứ vậy im lặng ngồi bên cạnh nhau cho tới khi người mà Zhanh Hao đang đợi xuất hiện.

Bác sĩ Sung vừa nhìn thấy con trai mình đang ngồi cạnh Zhang Hao liền nở một nụ cười khó hiểu. Ông giả vờ lờ đi, vẫy tay ra hiệu cho Zhang Hao vào phòng, sau đó cũng vờ đi như không thấy đôi mắt hấp háy sáng của cậu con trai ở phía sau khi nói.

"Cậu đợi đã lâu chưa?"

"Dạ một lúc thôi ạ, cháu ăn trưa xong mới tới."

Zhang Hao thật thà đáp, sau đó theo bác sĩ Sung vào trong phòng bỏ lại Hanbin bên ngoài ghế chờ với hai mắt long lanh dần tối lại.

"Hyung, em chờ anh ở ngoài nhé."

Sung Hanbin nói lớn về phía Zhang Hao trước khi cánh cửa phòng khám đóng lại chỉ để nhìn thấy nụ cười mỉm của anh.

Zhang Hao vào bên trong phòng khám rất lâu mới trở ra. Hanbin ở bên ngoài đợi anh lâu tới mức cảm tưởng như mình đang đợi giảng viên trên lớp nói kết thúc buổi học vậy. Cánh cửa phòng khám vừa mới mở ra cậu liền đứng bật dậy như là chờ giây phút đó lâu lắm rồi.

"Cậu vẫn ngồi ở đây sao?"

Zhang Hao nhìn thấy Hanbin đứng dậy tiến về phía mình tự hỏi chàng trai này thật sự đã ngồi ngoài đây lâu như vậy chỉ để chờ anh thôi hay sao. Sung Hanbin nhìn anh gật gật đầu, còn định lên tiếng hỏi gì đó nhưng lập tức bị Zhang Hao nắm tay kéo đi. Đến khi cả hai đã đứng trong thang máy, anh mới buông tay cậu ra, chậm rãi nói.

"Cậu không cần phải ở lại đợi tôi. Hôm nay cậu không có tiết hả?"

Thang máy đang đi xuống từng tầng một cách rất chậm rãi. Hanbin nhìn bảng số trước mặt đang nhảy chầm chậm khẽ đáp.

"Không ạ, em chỉ muốn biết căn bệnh của anh đang tiến triển như thế nào. Ba em không nói cho em biết nên em chỉ có thể hỏi anh."

Bàn tay đang đút trong túi áo của Zhang Hao khẽ khựng lại. Anh quay nửa đầu nhìn Hanbin, chỉ thấy đôi mắt tròn xoe của cậu vẫn còn nhìn mãi lên bảng điện từ của thang máy. Tới lúc thang máy kêu ting một tiếng, cánh cửa dần dần mở ra trong khi trái tim Zhang Hao đập liên hồi như trống dồn.

"Hanbin, cậu...làm ơn đừng để tâm tới tôi nhiều như vậy được không?"

Zhang Hao chỉ buột miệng nói ra, vì anh thực lòng mong Hanbin đừng đối xử với mình quá tốt, ngay từ lúc cậu ngỏ lời nói muốn thân thiết hơn, anh đã lo sợ rồi, cho đến tận lúc này khi Hanbin đối xử tốt với anh, để tâm tới anh quá nhiều khiến Zhang Hao lại càng lo sợ. Anh sợ anh phụ thuộc vào tấm lòng chân thật của Hanbin, phụ thuộc vào tình bạn mà cậu muốn vẽ lên trong khi Zhang Hao mong muốn những điều lớn hơn. Hơn nữa anh càng sợ anh sẽ chỉ thêm yêu thích cậu.

Sung Hanbin vì câu nói của Zhang Hao mà đứng lại, cậu nhìn mải miết theo bóng lưng anh bước ra khỏi thang máy, nụ cười nhẹ bẫng treo trên môi cũng tắt hẳn.

"Em...không được quan tâm những điều đó sao ạ? Hyung, nếu anh không thích thì em sẽ không hỏi nữa. Em chỉ muốn..."

"Đừng hỏi gì nữa."

Zhang Hao ngắt lời Sung Hanbin, có dư vị gì đó vô cùng mặn chát tràn vào cõi lòng anh, đổ tràn vào dạ dày anh những cơn co thắt thật khó chịu. Zhang Hao đã quyết tâm rồi, anh phải thay đổi cuộc sống của mình, mà việc đầu tiên cần làm đó là quên đi người vốn không thuộc về mình.

"Hanbin, được làm bạn với cậu tôi rất vui, dù là trong thời gian ngắn thôi. Tôi biết cậu là người tốt, cậu còn trẻ cũng rất nổi tiếng, cậu có nhiều việc phải lo, cả tiền đồ tươi sáng phía trước, có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu không quen biết tôi và để thời gian của mình trôi lãng phí chỉ vì mấy việc vụn vặt của tôi."

Zhang Hao nhìn Sung Hanbin nói. Anh thấy trong đôi mắt cậu những tia nhìn thật phức tạp. Không đợi Sung Hanbin phản ứng, Zhang Hao đã nói tiếp.

"Tôi sẽ sang Canada chữa bệnh, có khi quay về sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Hanbin, tôi mong khi đó quay lại cũng sẽ thấy cậu đang sống cuộc sống của mình thật hạnh phúc mặc dù tôi biết bây giờ cậu cũng đang sống rất tốt rồi."

Zhang Hao khẽ mỉm cười, chỉ ngần ấy đó thôi mà Sung Hanbin thấy giống như anh đang muốn đẩy mình ra khỏi cuộc đời của anh. Vậy là đến tận lúc Zhang Hao quay lưng, Hanbin vẫn còn đứng bần thần ở đó mãi, giống như là bản thân vừa để mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy. Nhưng Sung Hanbin của khoảnh khắc đó không hề nhận ra những rung động khác lạ của trái tim, chỉ thấy một mảng trống hoắc trong lòng không cách nào xoá bỏ được cho tới tận một thời gian dài sau đó


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net