Chương 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sự uy hiếp của việc dọn về nhà ba mẹ Chương gia, một đêm yên bình nữa trôi qua.

Chương Hạo nằm trên giường lớn, hài lòng ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng thức dậy lại bắt đầu một ngày tràn đầy năng lượng, không bị đau eo. Thành Hàn Bân tuy không than trách, nhưng hắn cầm bút khoanh một ngày trên lịch để bàn, hiển nhiên là cũng ngóng đến lúc thời gian trừng phạt kết thúc.

Không tính ngày hôm nay thì còn hai ngày.

Thành Hàn Bân chà tay soàn soạt, ngày nào cũng mong ngóng cho thời gian trôi nhanh lên, hai tay hắn ngứa ngáy lắm rồi. Đợi mãi rốt cuộc cũng đến lúc đó, rạng sáng cùng ngày, hắn lập tức chạy đi cạy khóa.

Trong bóng đêm, Chương Hạo nằm ngủ trên giường, không có chút cảnh giác nào, Thành Hàn Bân khóa cửa, bò một mạch lên giường, lương thực tích góp một tuần rốt cuộc cũng có chỗ xả. Chương Hạo đang ngủ thì bị thúc tỉnh, anh thở không ra hơi, quát to: "Thành Hàn Bân!"

"Anh đây." Lo lắng Chương Hạo sợ hãi, Thành Hàn Bân mở đèn ngủ, rồi hôn anh trong ánh sáng tờ mờ: "Hạo Hạo...... Một tuần phạt đã hết rồi, anh đến cống lương thực đây."

Chương Hạo không vui: "Anh làm gì mà gấp thế? Đợi ngày mai không được à?"

Thành Hàn Bân: "Giờ là một giờ sáng rồi, coi như đã qua ngày mới."

Chương Hạo muốn nói tiếp thì lại bị thúc cho rên rỉ, đôi mắt bắt đầu ậng nước.

Thành Hàn Bân si mê dáng vẻ động tình của anh, động tác vốn nhẹ nhàng đột nhiên biến thành dồn dập mãnh liệt, cuộc đối thoại của hai người đã không thể tiếp tục được nữa, mặc dù thỉnh thoảng nghe được tiếng Chương Hạo từ chối, nhưng còn chưa nói được thành câu, anh đã bị thúc cho không thể nói tiếp, chỉ còn nghe được tiếng rên rỉ.

Sau đó...... nhờ phúc của Thành Hàn Bân, Chương Hạo còn đang mệt mỏi, vẫn được thấy cảnh mặt trời mọc.

Đàn ông đói khát là mất sạch lý trí, hắn để Chương Hạo tựa vào cửa sổ, vừa thúc vào anh vừa yêu cầu anh ngắm mặt trời mọc. Lúc ánh dương ấm áp dần phủ lên da, Chương Hạo bị kích thích đến nổi da gà, nhưng mà trong người lại không còn chút sức lực nào để cầu xin, đành mặc cho đối phương bắt nạt.

Đến lúc ngất xỉu, trong đầu Chương Hạo chỉ còn --- không thể để đàn ông bị đói!!!

Đây chính là tự lấy đá đập chân mình, tinh khí khôi phục được trong một tuần của Chương Hạo bay theo gió chỉ trong một đêm, ngày hôm sau, anh thậm chí còn không thể xuống giường, thảm hơn cả lần trước.

Nghĩ như thế, Chương Hạo đã cảm thấy bực bội cả người, vô cùng muốn trút giận, vì thế anh bật dậy, giận dữ nói: "Dì, giúp cháu thu xếp đồ đạc, cháu muốn về nhà bố mẹ!"

Cửa phòng mở ra, Thành Hàn Bân cầm bát cháo đi vào, nhẹ nhàng nói: "Em bây giờ đang kiệt sức, nào, ăn ít gì trước đi."

Chương Hạo vừa thấy người là đã bực, anh nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu: "Không ăn, em chết đói thì tất cả là tại anh!"

Thành Hàn Bân kéo người trong ổ chăn ra, ôm vào lòng, đưa thìa đến bên miệng: "Ngoan, đừng tự hại mình như thế."

Chương Hạo cắn thật mạnh vào tay cầm thìa của hắn: "Anh là đồ khốn nạn!"

Thành Hàn Bân bất đắc dĩ, hắn ăn muỗng cháo rồi cúi đầu mớm cho anh. Chương Hạo muốn đẩy hắn ra nhưng chỉ số sức mạnh của hai người không cân bằng, Thành Hàn Bân thắng lợi áp đảo, đến cuối cùng, Chương Hạo dù có nói để tự mình ăn nhưng vẫn không được, Thành Hàn Bân giả điếc, cứ thế bón từng miếng cháo cho đến lúc hết sạch bát.

Sau khi ăn no, Chương Hạo nằm trong lòng Thành Hàn Bân, bắt đầu hối hận, hối hận tại sao mình không ăn cháo đàng hoàng ngay từ đầu, hối hận tại sao lại trừng phạt một tuần, hối hận...... hối hận tại sao lại chọn Thành Hàn Bân làm bạn trai, hừ!

Chương Hạo cực kỳ tức giận, anh đột nhiên giãy khỏi vòng tay ôm ấp của Thành Hàn Bân, đi rửa mặt, anh hỏi từ bên kia cửa: "Anh có đi công ty không?!"

Thành Hàn Bân tựa vào khung cửa, chờ anh đi ra: "Hạo Hạo, hôm nay là thứ bảy."

Chương Hạo: "......"

Ra là tên này đã chờ thời cơ từ lâu à!

Chương Hạo tức đến trợn mắt, tắm rửa xong, anh bắt đầu chọn quần áo để ra ngoài. Thành Hàn Bân ở phía sau lựa một bộ đồ mặc ở nhà, hắn không quan tâm Chương Hạo phản kháng, khiêng người đi thẳng về phòng ngủ, rồi thay quần áo cho đối phương cực nhanh.

Chương Hạo tức muốn đạp hắn: "Anh là đồ khốn nạn! Anh giờ bắt đầu bắt nạt em rồi!"

Thành Hàn Bân bắt được chân anh, nâng lên môi hôn: "Ừ, chỉ bắt nạt mỗi mình em thôi."

"Lời ngon ngọt cũng vô dụng!" Chương Hạo rút chân, ngồi dậy nói: "Em kệ anh, giờ em đang khó chịu cả người, em phải về nhà ba mẹ tĩnh dưỡng vài hôm."

Thành Hàn Bân không nhanh không chậm nói: "Hạo Hạo, em chắc không?"

Chương Hạo bị nghẹn, anh đúng là không chắc lắm...... Chuyện giường chiếu, Thành Hàn Bân muốn điên thế nào thì sẽ điên thế nấy, chưa bao giờ nghe anh nói. Lần này mới nhịn đói một tuần, hắn đã hận không thể nuốt trọn anh vào bụng, nếu lại thêm vài lần, e là anh thăng thiên thật sự luôn.

Chương Hạo có chút sợ nhưng anh vẫn tức không chịu được, uất ức ngồi hờn dỗi trên giường. Anh phát hiện Thành Hàn Bân đã thay đổi, trước kia đáng yêu như con cún con, bây giờ đã biến thành con chó săn bự biết cắn người rồi, lại còn đe dọa anh...... thật sự là càng lúc càng chẳng đáng yêu gì cả!

Thành Hàn Bân xoa đầu anh: "Đừng giận, khó chịu chỗ nào, anh mát-xa cho em nhé? Eo hay chân? Mông còn đau không? Anh có thuốc đây, nếu đau thì bôi một chút."

Chương Hạo gạt tay hắn ra: "Em đang khó chịu trong lòng."

Thành Hàn Bân bật cười, kéo người vào trong lòng, cẩn thận dỗ dành: "Lần này là do lương thực chất đống nên mới mệt như vậy, sau này nếu đúng hạn nộp lương thực, chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện này nữa."

"Anh vẫn đang dọa em." Chương Hạo khó chịu: "Thành Hàn Bân, anh thay đổi rồi, anh bây giờ không chỉ không nghe lời em, còn dám đe dọa em nữa! Anh bây giờ chẳng đáng yêu gì hết!"

Thành Hàn Bân nói: "Nhưng mà Hạo Hạo đáng yêu, lúc giận dỗi lại càng đáng yêu nữa."

Chương Hạo chẳng muốn nói chuyện nữa, anh đứng dậy tách ra khỏi hắn. Thành Hàn Bân nhanh chóng kéo người về, ôm chặt lấy: "Đừng giận, đừng giận, ý của anh là Hạo Hạo đáng yêu, giận hay không giận thì cũng vẫn đáng yêu."

Chương Hạo uất ức: "Thành Hàn Bân, em ghét anh!"

Thành Hàn Bân nói: "Không sao, anh yêu em."

Chương Hạo: "......"

Không nói chuyện nổi nữa.

Mặc kệ, cả thân thể lẫn tâm trạng của Chương Hạo đều không thoải mái, anh ngẩng đầu, cắn một miếng thật mạnh vào má Thành Hàn Bân, để lại một dấu răng sâu, rồi đạp hắn vài cái.

Thành Hàn Bân đau lòng: "Chân đỏ rồi...... Hạo Hạo, em tức giận thì cứ cắn anh đi, em mà đánh anh thì sẽ tự làm mình bị thương mất, anh nhìn thấy lại đau lòng."

Chương Hạo: "......"

Tổn thương tự tôn, muốn trốn khỏi nhà!

Bộ dáng tức đến xù lông của Chương Hạo thật sự rất đáng yêu, Thành Hàn Bân nhìn mà vừa muốn cười lại vừa mềm lòng, cứ kiên nhẫn dỗ dành, hận không thể chìa luôn má bên kia qua cho anh cắn thêm miếng nữa.

Người khác mà giận dỗi người yêu, có phiền hay không thì hắn không biết, nhưng khi hắn thấy Chương Hạo dỗi hắn, sẽ lộ ra một mặt khác lạ cất giấu dưới lớp vỏ ngoài ôn hòa mà người khác không được thấy, tâm trạng hắn sẽ rất vui, rất có cảm giác an toàn.

Bởi vì khi đối phương sẵn lòng bày một mặt không tốt ra cho hắn thấy, có nghĩa là đối phương tin tưởng hắn, ỷ lại vào hắn. Người đó tháo xuống lớp ngụy trang, thoải mái sống thật ngay trước mặt ta, mới càng có thể thấy rõ là người đó thật lòng với ta. Cho nên Thành Hàn Bân còn hận không thể làm bao tải cho Chương Hạo trút toàn bộ tính xấu lên mình, dù sao trong đầu hắn, giận dỗi nghĩa là làm nũng, thích muốn chết đây này.

Buổi chiều cùng ngày, tài khoản xã hội 800 năm không chút động tĩnh của Thành Hàn Bân đột nhiên có bài mới, trong tấm hình chỉ lộ ra mặt nghiêng của hắn, trừ bỏ đường dưới hàm nghiêm nghị sắc bén, còn có một dấu răng rất hút mắt người xem! Dòng tiêu đề đi cùng chỉ ngắn gọn ba chữ: thật đáng yêu.

Quần chúng hóng biến: hả??? Không lẽ tên này đang tự khen chính mình???

Cái này, nếu là tự khen bản thân đáng yêu, vậy là người này không biết hình tượng của mình thế nào sao. Mọi người bỏ qua luôn khả năng này, tiếp tục soi tấm hình thêm một lúc lâu, cuối cùng mới xác định...... Thành Hàn Bân đang khoe ân ái!

Người ta khoe chính là dấu răng đáng yêu, người để dấu răng ở đó cũng đáng yêu. Về phần ai có thể làm cho Thành Hàn Bân khen như vậy, ngoại trừ vị cục cưng có thể làm Thành Hàn Bân đóng cửa sở nghiên cứu, mỗi ngày đều dính rịt lấy người ta thì còn ai vào đây nữa!

Đa số quần chúng làm nghiên cứu còn đang độc thân: "......"

Đột nhiên cảm thấy bi ai, Thành Hàn Bân thân là nhân vật hàng top của giới nghiên cứu, lại còn trẻ măng như thế, vậy mà dám đi trước một bước, có bạn trai rồi! Này quả thật là hơi quá đáng, hoàn toàn không để đường sống cho người ta!

Nhưng mà trong lòng đầy căm phẫn cỡ nào, lúc gõ bình luận, không ai dám hó hé gì, nhiều nhất là bình luận "Chúc 99" (*)

(*) Chúc 99: chúc cặp đôi mới cưới/cặp tình nhân mới sẽ tình cảm gắn bó lâu dài. Số 9 đọc là cửu, trùng âm với "cửu" trong "vĩnh cửu".

Tả Hòa cũng lặng lẽ thả bình luận: tình cảm của hai vị tiên sinh thật là tốt, chúc 99.

Vốn nghĩ thầm muốn nịnh nọt một tí, ai ngờ mới bình luận xong chưa bao lâu, trợ lý của Thành Hàn Bân chat thẳng vào tài khoản của cậu, hỏi: "Có đó không?"

Tả Hòa không đợi đối phương hỏi tiếp, đã trả lời trước: "Tôi thề là ngày đó, tôi không nói chuyện gì xấu với Chương tiên sinh, chỉ là hy vọng Chương tiên sinh có thể giúp đỡ, xin Thành tiên sinh nương tay mà thôi, trừ lần đó ra, tôi chưa làm gì, cũng chưa nói gì hết!"

Trợ lý: "......"

Trợ lý: "Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ tới thông báo với cậu là tâm trạng của sếp hôm nay khá tốt, nên cho đội trưởng và tất cả người có nhiệm vụ không cần phải tiếp tục nhận phạt nữa, còn lại cần làm gì, thì phải xem chính bản thân các cậu."

Tả Hòa nhìn dòng chat trong di động, cậu ta khiếp sợ một lúc lâu cũng không khép miệng lại được: "Thật không? Cảm ơn Thành tiên sinh, cảm ơn trợ lý!"

Trợ lý: "Cậu tốt hơn là nên cảm ơn Chương tiên sinh, bởi vì chỉ có anh ấy ở cạnh, sếp mới vui như vậy."

Tả Hòa: "Cảm ơn Chương tiên sinh!"

Cậu biết ngay là Chương Hạo rất có sức nặng trong lòng Thành Hàn Bân, cậu biết ngay là mình mà đi cầu xin chắc chắn sẽ có kết quả. Chỉ là không ngờ niềm vui lại tới quá nhanh như vậy, hơn nữa, không phải là giảm bớt hình phạt, mà là xóa hết tất cả, quả thật là niềm vui nhân đôi!

Tả Hòa cảm thấy, mình phải đích thân cám ơn Chương tiên sinh mới được.

......

Trên đời này làm gì có tường nào chắn hết được gió, giây trước đám người đội trưởng được thả ra, giây sau chuyện Tả Hòa đi cầu tình đã bắt đầu lan xa, tất cả mọi người hiểu được lời nói của vị Chương tiên sinh này rốt cuộc nặng ký cỡ nào, vì thế có người ăn gan hùm, bắt đầu chà tay soàn soạt đi kiếm cách liên lạc.

"Xin chào Chương tiên sinh, tôi là XXX, chúng tôi gần đây có dự án hợp tác, muốn nói chuyện với người yêu của anh, anh xem có thể chuyển lời hộ được không?"

"Chào Chương tiên sinh, chúng tôi thật sự cần Thành tiên sinh nhận đơn hàng, hy vọng cậu có thể khuyên bảo cậu ta, để cậu ta quay về mở cửa sở nghiên cứu, xin cám ơn."

"Chương tiên sinh, tôi là......"

"Chương tiên sinh......"

Không có phần mềm chat chuyên biệt, cũng hoàn toàn không biết Thành Hàn Bân lén khoe ân ái, Chương Hạo thộn mặt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net