Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương Hạo hài lòng thu tay về, làm tư thế mời.

Thành Hàn Bân liếc nhanh qua anh, rồi cầm một trái ớt dị dạng lên bỏ vào miệng, lúc cảm thụ lực sát thương của trái ớt bùng nổ trong miệng, hắn sâu sắc tự hối hận bản thân trước kia có bao nhiêu ngu xuẩn, tại sao lại ăn sống cả trái ớt!!

Khi hắn ăn trái ớt thứ hai, cảm giác tê dại trên đầu lưỡi cho Thành Hàn Bân biết hắn không thể ăn thêm nữa, hắn liền cầm hai trái ớt còn dư trên bàn lên, nhét vào trong túi. Còn đàng hoàng nói: "Trái ớt này đích thực giúp thanh tỉnh não, nâng cao tinh thần, tôi cảm thấy mình bây giờ vô cùng tỉnh táo."

Chương Hạo bổ thêm một dao: "Tôi thấy anh còn có thể tỉnh táo hơn."

Thành Hàn Bân: "Không cần, trái ớt quý báu như vậy không thể ăn hết một lần, chờ lần sau cần tỉnh táo, tôi sẽ ăn nữa."

Chương Hạo nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ không tín nhiệm.

Thành Hàn Bân cũng không giải thích gì thêm, chỉ ngồi tại chỗ, bình tĩnh nhìn Chương Hạo. Dù tư thế vô cùng tao nhã, nhưng lại bị Chương Hạo nhìn ra mấy phần vô lại 'Ớt-bỏ-trong-túi-rồi-tôi-sẽ-không-ăn'!

Khóe miệng Chương Hạo giật một cái, anh mỉm cười nói: "Thành tổng yên tâm, nghiên cứu hiện giờ có tiến triển rất lớn, tôi có thể cho anh thử nghiệm cuộc sống mỗi ngày ăn ớt ngay lập tức."

Thành Hàn Bân: "... Vậy thì thật là tốt quá."

Chương Hạo: "Tôi cũng cảm thấy vậy."

Hai người nói chuyện mấy câu mà không có một nụ cười, Kim Thái Lai bèn tới gọi Chương Hạo đi, bảo có chuyện muốn bàn.

Hai người vừa đi, cơn ho Thành Hàn Bân vẫn luôn dằn xuống liền không kìm được nữa - ăn sống trái ớt mà không sặc mới là lạ, hắn có thể nhịn không mất mặt đã là giỏi lắm rồi.

Trợ lý lập tức đưa nước ấm, bất đắc dĩ nói: "Sếp vốn không quen ăn ớt, sao không từ chối Chương tổng?"

Thành Hàn Bân uống hai ngụm, trầm ổn nói: "Thói quen từ từ có thể thay đổi, nói không chừng sau này tôi có thể ăn quen, phải không?"

Trợ lý mờ mịt: "Cho nên sếp thay đổi thói quen của mình vì Chương tổng?"

Thành Hàn Bân ngừng uống nước, bình tĩnh nói: "Tôi là vì mình."

Trợ lý: "?"

Thành Hàn Bân vuốt hoa văn trên ly trà, nhỏ giọng nói: "Vì nhanh chóng thích nghi với cuộc sống không có kẹo."

Trợ lý nghe vẫn không hiểu, đành bỏ qua vấn đề này, cậu lại dò hỏi: "Sếp, thuốc ngậm lần trước còn không? Có cần em đi mua thêm không?"

Vẻ mặt Thành Hàn Bân trở nên bí ẩn: "Lúc mua đừng để bị ai phát hiện."

Trợ lý: "A?"

Thành Hàn Bân nghiêm túc: "Nhất là Kim Chí Hùng!"

Trợ lý: "..."

Cho nên mới nói, cùng là đàn ông sao lại làm khó nhau.

Bên kia, Kim Thái Lai đẩy Chương Hạo trở lại khu làm việc, nhỏ giọng dặn dò: "Giờ vẫn đang hợp tác, đừng đùa giỡn thái quá."

Chương Hạo bày chậu vịt vàng nhỏ lên bàn, vô tội nói: "Tôi có làm gì đâu."

Kim Thái Lai: "Không làm gì, ông mới sáng sớm đã bức người ta ăn ớt?"

Chương Hạo: "Đó là hắn ta thích ăn, tôi cũng đâu có ép."

Kim Thái Lai: "... Có ai sẽ thích ăn sống ớt không, muốn vứt cổ họng đi hả?"

Chương Hạo: "Có Thành Hàn Bân thích ăn sống đó, trước kia hắn cũng cướp ớt ăn, bây giờ tôi đưa hẳn đến trước mặt cho ăn, không cám ơn thì thôi chứ!"

Kim Thái Lai đỡ trán, không biết làm sao: "Vẫn còn thù?"

Vụ trái ớt lần trước, Kim Thái Lai cũng có mặt ở đấy, còn ngồi uống rượu nghe xả giận với Chương Hạo - sau đó còn trễ họp 囧. Chuyện cũng không cần nhắc tới, tóm lại, cậu nhớ lần đấy Chương Hạo vô cùng tức giận.

Quả nhiên, Chương Hạo thừa nhận: "Đúng! Tôi nhỏ nhen thế đấy, cho nên đừng có trêu tôi!"

Kim Thái Lai nhắc nhở: "Vậy nhỡ ông chọc người ta cáu thì thế nào?"

Chương Hạo: "Thế thì hắn cứ hủy hợp đồng đi, tôi có thể cầm tiền bồi thường hợp đồng."

Kim Thái Lai: "Vạn nhất hắn nhắm vào Chương gia?"

Chương Hạo trầm ngâm hồi lâu: "Vậy tôi sẽ kéo hắn cùng chết trong biển ớt!"

Kim Thái Lai: "... Cùng hi sinh vì nghiệp trồng ớt à?"

Chương Hạo: "Nói thế nào nhỉ, cái này gọi là chết cũng phải kéo đệm lưng!"

Kim Thái Lai à à hai tiếng, đứng dậy đi thẳng. Cậu vẫn nên đi làm việc thôi, đứa trẻ trâu này hỏng rồi!

Chương Hạo nhìn Kim Thái Lai rời đi, anh cầm điện thoại lên, mở tấm hình vừa chụp ra, gửi cho nhóm bạn thân xem, ghi caption: Cay chết Thành Hàn Bân ngày thứ nhất. Hình chụp là lúc Thành Hàn Bân cầm trái ớt thứ hai bỏ vào miệng.

Đường vẫn còn xa, đồng chí hãy cố gắng!

Chương Hạo âm thầm tự cổ vũ bản thân, tiện tay tưới thêm chút nước cho vịt vàng nhỏ, hy vọng con vịt này có thể giúp mình một tay!

Có thể hoàn thành nhiệm vụ cay chết Thành Hàn Bân hay không, hay xem anh và vịt vàng nhỏ đây!

Giỡn xong rồi, làm việc vẫn nên làm việc, bận rộn vẫn nên bận rộn. Lần này, không chỉ Chương Hạo một thân kiêm nhiều việc, cả Thành Hàn Bân cũng phải gánh rất nhiều công việc, từ chú ý bên sở nghiên cứu vũ khí, hệ thống quản lý trung ương đến tiến độ dự án.

Chương Hạo cảm thấy, cứ theo đà này, coi như lúc vịt vàng kết trái, anh cũng không phải đề phòng nam phản diện, bởi vì hai người quá bận rộn, cả ngày ngồi cứng một chỗ, tiếp xúc không tới!

Nhưng Chương Hạo sẽ tự tìm thú vui cho mình - ví dụ như lúc không có ớt, anh sẽ đặt đồ ăn cay biến thái cho đối phương! Sau đó chụp lại dáng vẻ cau mày khi ăn đồ ăn của đối phương, gửi cho nhóm bạn thân xem, viếp caption: Cay chết Thành Hàn Bân ngày thứ hai.

Hoặc là ngày thứ ba, anh sẽ mời hắn đi ăn đồ cay Tứ Xuyên, một bàn đồ ăn nhìn đâu cũng thấy ớt đỏ chót, anh tiếp tục gửi cho nhóm bạn thân: Cay chết Thành Hàn Bân ngày thứ ba.

Sau đấy, nước trong bình giữ nhiệt của Thành Hàn Bân biến thành trà hạt ươi (*), mỗi ngày ngậm trong miệng là thuốc nhuận họng, để bên người là chè lê tuyết nhĩ (*)

Nhưng kỳ quái ở chỗ, dù bị đối xử như vậy nhưng đối phương cũng không từ chối ăn đồ cay, thậm chí hắn phát hiện Chương Hạo chụp lén cũng không ngăn cản.

Nói thật, nếu đối phương không hại anh mất toi ba trái ớt rất rất quá đáng, nói không chừng Chương Hạo đã sớm xúc động, sẵn lòng xưng huynh gọi đệ với hắn!

Đóng vai nam phản diện không sao, bệnh thần kinh cũng không vấn đề gì, cái chính là thái độ và thành tâm của hắn quyết định hết thảy. Nếu hắn thật lòng đối tốt với Chương Hạo, chắc chắn anh cũng sẽ không làm khó hắn... Nhưng mà nam phản diện đã sai ngay từ bước đầu tiên rồi, làm lửa giận của tù trưởng Châu Phi anh vẫn còn đang cháy đây này.

Ngồi ngẩn người suy nghĩ một hồi, chậu vịt vàng nhỏ trước mặt đã sớm kết trái đỏ au, một trái hoàn chỉnh và một trái dị dạng. Chậu trên ban công thì hai trái dị dạng.

... Hình như họng của hắn cũng không tốt lắm.

Nếu hắn bị bệnh, chắc chắn sẽ nghỉ phép không làm việc, như vậy dự án sẽ bị liên lụy, kéo theo nông trại ớt sẽ chậm tiến độ.

Quanh co tìm cớ trong lòng một hồi lâu, cuối cùng Chương Hạo cũng cất toàn bộ số ớt vào két, khóa lại, quyết định từ mai tạm thời tha Thành Hàn Bân một tuần.

-- nể mặt hắn đang thật lòng cầu xin tha thứ!

Vì vậy, Thành Hàn Bân vũ trang đầy đủ, chuẩn bị chào đón ớt cay ngày thứ hai lại vồ hụt.

Hắn ngồi tại chỗ, nhìn người thanh niên ở khu làm việc bên kia, hắn cho rằng đối phương sẽ bắt mình ăn sống ớt giống như ba ngày trước, ai ngờ cả một cái nhìn cũng không thấy cho, đối phương ôm chậu vịt vàng trống rỗng, đi thẳng vào khu làm việc của mình.

Thành Hàn Bân cau mày, phản ứng đầu tiên là nghĩ mình lại làm sai cái gì?! Phản ứng thứ hai mới nghi ngờ lần kết trái này thất bại hoặc không thừa trái ớt nào sao?

Thành Hàn Bân hoàn toàn không quan tâm cổ họng mình thế nào, ngược lại, hắn quan tâm tại sao người kia đột nhiên không cho mình ớt nhiều hơn. Cuối cùng hắn không ngồi yên được nữa, đi thẳng qua bên kia hỏi trực tiếp.

Chương Hạo vô cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn: "Họng anh thành như vậy mà còn nhớ mấy trái ớt à?"

Thành Hàn Bân lại nhìn chậu vịt vàng trống rỗng, hỏi tới: "Cho nên lần này là không có thừa ớt hay là kết trái thất bại?"

Chương Hạo hơi nhìn qua chỗ khác, ậm ừ một tiếng.

Thành Hàn Bân cảm thấy thái độ này có chút kỳ lạ, hắn dứt khoát ngồi xuống, cẩn thận nhìn anh: "Cậu tức giận?"

Chương Hạo: "... Không có."

Thành Hàn Bân cũng cảm thấy không phải đang giận, nhưng đối phương đột nhiên thay đổi làm hắn có chút bất an: "Cậu nghe nói gì à?"

Chương Hạo: "... Không có."

Thành Hàn Bân cau mày, không lẽ mình suy nghĩ nhiều, thật sự cậu ta không có dư ớt cho mình?

Chương Hạo quơ tay trước mặt hắn một cái: "Nghĩ gì vậy? Vẫn còn nghĩ chuyện không có ớt cho anh ăn à?"

Thành Hàn Bân hoàn hồn, nói không suy nghĩ: "Đúng vậy, Chương tổng không phải đã biết tôi thích nhất là ăn sống ớt sao?"

"Phụt khụ khụ khụ khụ..." Kim Thái Lai đi ngang qua phun một ngụm cà phê lớn, cậu liền rút một tờ khăn giấy của Chương Hạo lau miệng, nói: "Xin lỗi, vừa đi vừa uống nên bị sặc... Tôi lập tức tìm lao công dọn sạch mặt sàn." Nói xong liền xoay người chuồn nhanh.

Chương Hạo bất đắc dĩ thờ dài, tỏ ý: "Thấy chưa? Anh nói câu đấy với cái giọng sắp tắt, ai mà tin chứ!"

Thành Hàn Bân mở nắp bình giữ nhiệt mang theo người, uống một ngụm: "Thời tiết càng lúc càng lạnh nên tôi có chút cảm mạo."

Chương Hạo nhíu mày: "Lặp lại lần nữa!"

Thành Hàn Bân: "..."

Chương Hạo im lặng lườm hắn một cái, rồi cúi đầu tiếp tục công việc.

Thành Hàn Bân ngồi đối diện nhìn anh, anh mắt di chuyển từ gương mặt tuấn tú của đối phương xuống ngón tay thon dài cầm bút ký tên, nhìn một hồi cũng không thấy lạ chỗ nào.

Chẳng lẽ mình thật sự nghĩ nhiều? Hay là hôm nay còn có đồ ăn cay biến thái đang chờ mình?

Thành Hàn Bân lại uống một ngụm lớn trà hạt ươi, xoắn xuýt mất năm phút mới xác định là không hỏi được gì nữa, đành đứng dậy rời đi - dù sao hắn cũng đang có một đống việc.

Chờ Thành Hàn Bân vừa đi, Kim Thái Lai đã biến mất liền nhanh chóng nhô ra, ngồi đối diện Chương Hạo, nói: "Mẹ ơi, hắn là người điên rồi, họng thành như vậy mà vẫn chờ ông qua dày vò? Không, đây không phải người điên, đây gọi là cuồng bị ngược đãi!"

Chương Hạo chậm rãi nói: "Tôi đã nói hắn thích ăn ớt mà ông không tin tôi."

Kim Thái Lai tặc lưỡi hai tiếng: "Người ta hợp tác với ông, đã đưa tiền thì thôi, lại còn tình nguyện ngồi đây để bị ông hành hạ, nói thật, nếu ông là phụ nữ, tôi sẽ cảm thấy hắn ta đang theo đuổi ông! Hơn nữa còn là loại yêu sâu đến không hối hận."

Chương Hạo cũng ngẩng đầu lên, day thái dương: "Ông lục trí nhớ lại đi, tôi với hắn là tình địch, chuyện hợp tác cũng hoàn toàn do hắn cướp đồ của tôi nên chột dạ muốn bồi thường. Cái gì mà theo đuổi với yêu sâu không hối hận, ông dẹp là vừa rồi đó."

Kim Thái Lai; "Đùa chút thôi, tôi chỉ là cảm thấy Thành Hàn Bân có chút kỳ lạ, mà chỉ kỳ lạ với mỗi ông."

Chương Hạo ngừng lại, ngẩng đầu lên nói: "Ông cảm thấy kỳ lạ chỗ nào?"

Kim Thái Lai hiếm khi nghiêm túc, lục lại trí nhớ: "Không nói rõ được, nhưng là cảm giác vô cùng khác, kiểu như cách hắn đối xử với ông khác hẳn với cách hắn đối xử với những người khác như bọn tôi."

Chương Hạo quay cây bút đen trong tay, hơi cau mày: "Đó là do hắn cảm thấy tôi với hắn là người cùng chí hướng, nên có cảm giác đồng loại."

Kim Thái Lai nghe vậy bèn nhìn anh từ trên xuống dưới một cái, gật đầu đồng ý nói: "Đồng loại thỉnh thoảng lên cơn thần kinh."

Chương Hạo: "..."

"Biến!"

=== Lời tác giả ===

Chương Hạo: Họng của nam phản diện đang bị thương, giờ cứ tạm tha hắn đi.

Thành Hàn Bân: Tại sao không có ớt? Là tôi làm gì sai sao? Tôi khỏe mà, họng tôi lành rồi, không sao hết!

Kim Thái Lai: Ngây người kinh ngạc.jpg


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net