Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Lai nhìn cả người hắn tản ra hơi thở của sự kiêu ngạo đắc ý, cậu bắt đầu cân nhắc có nên nói rằng chính cậu mua không, hắn có thể tức nổ không...... Ờm, có khi chính cậu cũng sẽ chết rất thảm.

Vì thế, Kim Thái Lai vô cùng thức thời, khen ngợi: "Nhìn đẹp lắm, chắc chắn Chương tổng vô cùng dụng tâm mới tặng anh món quà đồng dạng hình con vịt."

Quả nhiên, Thành Hàn Bân lộ ra nụ cười vừa lòng: "Ôm cũng rất thoải mái."

Nói thừa, lúc cậu mua còn tưởng Chương Hạo muốn nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi, nên chọn loại tốt nhất, mềm nhất mà mua đấy! Kim Thái Lai lầm bầm trong lòng, nhưng mặt ngoài lại mỉm cười, nói: "Nhìn là thấy rồi."

Thành Hàn Bân nhìn bộ dạng cậu như đang giải quyết công việc chung, cười nhưng miễn cưỡng, hắn cảm thấy khoe đủ rồi, lúc này mới quay người trở về khu làm việc của mình.

Kim Thái Lai giữ nguyên nụ cười nhìn hắn đi, vừa xoay người, cậu liền xụ mặt, lẩn đến bên cạnh Chương Hạo: "Tôi phải xin lỗi ông vì sự vô tri trước kia!"

Chương Hạo đang bày chậu vịt vàng lên bàn, lơ đễnh nói: "Cũng không phải lần đầu tiên, còn xin lỗi làm gì."

Kim Thái Lai xém nữa hộc máu: "Nói chuyện đàng hoàng có được không!"

"Rồi rồi rồi." Chương Hạo chấn chỉnh thái độ: "Ông nói xem, thế nào lại không biết?"

Kim Thái Lai: "Trước đây, tôi cảm thấy Thành Hàn Bân là một người điên tàn bạo, nhưng hiện tại, tôi cảm thấy tôi trách lầm anh ta...... Này rõ ràng là một đứa trẻ trâu ngây thơ không gì sánh được!"

Kim Thái Lai kể lại chuyện hồi nãy, cậu ôm ngực: "Ông có biết tôi rất rất rất muốn nói cho anh ta biết gối con vịt là tôi sai người đi mua, là tôi tìm ảnh mẫu, dặn dò kỹ lưỡng muốn mua đúng loại như thế này, muốn mua loại mềm nhất, tốt nhất! Cái gối này xem như chính tay tôi chọn còn gì! Anh ta khoe với tôi làm cái khỉ gì nữa!"

Chương Hạo có chút ngạc nhiên, anh nhìn hướng Thành Hàn Bân, chỉ thấy đối phương quyến luyến không rời khỏi gối, vừa ôm vừa thẩm duyệt giấy tờ.

Nói thật thì hình tượng của Thành Hàn Bân trong lòng anh đã thay đổi rất lớn, từ hình tượng lạnh lùng tối tăm, cực đáng ghét lúc ban đầu, trở thành hình tượng bé con ngây thơ bây giờ, anh cảm thấy đối phương cũng không tệ lắm, nếu không phải anh chứng kiến quá trình thay đồi từ đầu đến đuôi, chắc Chương Hạo cũng phải nghi ngờ có lẽ nào hắn cũng xuyên như mình không.

Biến hóa quá lớn, làm Chương Hạo hoài nghi... có phải hắn lại đang bắt chước ai không.

Chương Hạo suy tư, thu hồi tầm mắt: "Thái Lai ca, ông cảm thấy Thành Hàn Bân hiện tại giống ai?"

Kim Thái Lai suy nghĩ một chút: "Nói thật thì giống ông đấy."

"Tôi?" Chương Hạo vô cùng không vui: "Tôi nào có ngây thơ như vậy!"

Kim Thái Lai ha ha: "Hai người đều tám lạng nửa cân cả thôi."

Chương Hạo kiên quyết không thừa nhận: "Không thể, tôi không ngây thơ chút nào nhé...... Tôi thật sự cảm thấy hắn bây giờ hơi giống ông thì có."

Kim Thái Lai giành nói: "Tôi biết, đẹp trai giống tôi nhở."

"Tôi nhổ!" Chương Hạo nói: "Giống ông ở chỗ không biết xấu hổ đấy!"

Kim Thái Lai: "..."

Đề tài thảo luận nghiêm túc nháy mắt đã biến thành tổn thương nhau, vì đề phòng cả hai chém nhau quá độ, Kim Thái Lai ôm quyền tỏ vẻ có duyên thì gặp lại trên giang hồ, sau đấy đứng dậy rời đi, cưỡng ép ngừng đề tài.

Chương Hạo vừa cạn lờn vừa buồn cười, anh nhìn đối phương rời đi rồi thuận tiện nhìn Thành Hàn Bân. Người kia đang đọc báo cáo những việc phát sinh mấy ngày qua, hắn một tay cầm bút, một tay vô ý thức vuốt ve gối ôm, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Chương Hạo thu hồi tầm mắt, thở sâu -- bỏ đi, quan tâm chuyện tại sao hắn biến thành dạng này để làm gì, chỉ cần hắn ngồi ở đây giúp mình hoàn thành nhiệm vụ trồng ớt là được rồi!

Ném tất cả suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, Chương Hạo bắt đầu làm công việc ngày hôm nay.

Quậy với Kim Thái Lai thì quậy, nhưng chuyện công việc thì tuyệt đối không cẩu thả, hơn nữa Thành Hàn Bân vừa trở về, Chương Hạo nhận thấy rất rõ gánh nặng công việc được phân đi một nửa, không còn cảm giác phải vội vàng xử lý công việc dày đặc như lúc trước.

Hơn nữa, lúc có mặt Thành Hàn Bân, bọn họ có thể cùng bàn bạc rất nhiều chuyện, có thể dùng thêm nhiều quan điểm và hướng nhìn khác nhau để xem xét vấn đề, bù những thiếu sót cho nhau.

Đây cũng là sự ăn ý mà hai người cùng vất vả mài dũa cả hai tháng trời mới có được.

Dù sao lúc mới bắt đầu, tính cách của cả hai khác nhau rất lớn, Chương Hạo thiên về làm đâu chắc đấy, Thành Hàn Bân thì là loại gan lớn làm việc độc đáo, cùng một sự việc, nhưng phương pháp xử lý của hai người khác nhau một trời một vực, so sánh thế cũng không phải nói quá.

Chương Hạo cảm thấy hắn liều lĩnh, Thành Hàn Bân cảm thấy anh bảo thủ, Chương Hạo cảm thấy nên đi bước nào chắc bước đó, không cần vội vã cắn miếng lớn, nhưng Thành Hàn Bân lại thấy kẻ có gan lớn cắn miếng thịt cua đầu tiên (*) vĩnh viễn là người đứng nhất!

(*) Kẻ có gan lớn cắn miếng thịt cua đầu tiên: chỉ người có lòng dũng cảm, dám làm điều gì đó đầu tiên. Cua là loài có vẻ ngoài xấu xí dữ tợn, người đầu tiên dám ăn nó là người có lòng dũng cảm.

Lúc mới bắt đầu, hai người vì thuyết phục đối phương mà hao hết bao nhiêu công phu mồm miệng, sau này khi đã quen với tính tình của người kia, cả hai đã thử tiếp nhận phương án của đối phương... Sau đấy, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà qua hai tháng đã biến thành mỗi người viết một nửa kế hoạch.

Việc này cũng cho thấy sự khác nhau rõ mồn một trong phong cách làm việc của hai người, mỗi lần viết kế hoạch, nếu không phải giai đoạn đầu gan lớn phóng như bay rồi giai đoạn sau bóp thắng cực mạnh, thì sẽ là đầu lết như rùa bò, sau phi như tên lửa.

Đừng nói người ngoài nhìn không hiểu, ngay cả Kim Thái Lai cũng phàn nàn xém bị tốc độ công việc làm cho gãy lưng.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, phương pháp này rất hiệu quả ở nhiều thời điểm - có thể nhìn tiến độ dự án để thấy.

Giữ nguyên phương thức hợp tác này, hai người bận rộn đến tận trưa, không cần Thành Hàn Bân mở miệng, Chương Hạo đã gõ bàn mời hắn đi ăn, còn gọi Kim Thái Lai lái xe chở hai người đi.

Thành Hàn Bân rất hài lòng, thậm chỉ còn cảm thấy mình bị thương là chuyện tốt - vì ngày thường, hắn tuyệt đối sẽ không có loại đãi ngộ này! Chỉ có cơm hộp cay biến thái mà thôi!

Vừa nghe nói Chương tổng mời ăn trưa, nỗi sợ hãi bị những quả ớt cay xè đè đầu liền trồi lên trong lòng trợ lý. Cho nên khi mọi người lên xe, Kim Thái Lai đang chỉnh bản đồ dẫn đường thì trợ lý nhịn không được, nhắc nhẹ: "Sếp bọn tôi đang không khỏe, chắc là không thích hợp ăn những món kích thích."

Trợ lý cũng bị bữa ăn lần trước dọa sợ, cậu vô cùng lo lắng nhỡ Chương tổng mất hứng một cái, sẽ dẫn bọn họ đi ăn cả bàn tiệc đồ cay Tứ Xuyên.

Kim Thái Lai nghe vậy ngẩng đầu, nhìn Chương Hạo qua gương chiếu hậu.

Chương Hạo ngồi ghế đằng sau gật đầu ra hiệu, Kim Thái Lai mới mỉm cười nói: "Yên tâm, lần này chúng ta đi ăn dược thiện (*) bồi bổ, bảo đảm sẽ rất tốt cho Thành tổng."

(*) Món ăn được chế biến từ các vị thuốc trong Đông và Nam y, giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.

Trợ lý liền nhẹ nhàng thở phào: "Vậy thật sự rất cám ơn."

Kim Thái Lai: "Khách khí."

Hai người ngồi đằng trước vẫn còn đang trong giai đoạn khách sáo không thật lòng với nhau, nhưng hai vị ngồi đằng sau thì thẳng tuột hơn nhiều.

Chương Hạo ôm chậu vịt vàng, vừa lau bụi cho nó vừa nói: "Lần này thấy anh bị thương nên tạm tha cho anh, nhưng lần sau anh còn chọc tôi nổi giận, tôi sẽ mời anh ăn ớt tiếp đấy! Ăn ớt đỏ cực cay!"

Thành Hàn Bân dựa vào gối vịt vàng, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng khi Chương Hạo nói xong, hắn tiếp lời: "Cậu không cần tức giận cũng có thể mời tôi ăn ớt, tôi rất sẵn lòng."

Chương Hạo cạn lời, liếc hắn một cái: "Anh thật sự không cần cổ họng nữa hả?"

Thành Hàn Bân: "Cậu đã nói cây ớt rất quý giá."

Chương Hạo không phản ứng: "Cho nên?"

Thành Hàn Bân bình tĩnh nói: "Quý giá như vậy mà để lãng phí, tôi không đành lòng."

Chương Hạo: "Không sao, tôi có thể......"

Thành Hàn Bân như biết anh muốn nói gì, thẳng thắn cắt lời: "Đối với tôi, những trái ớt nếu không phải cho tôi ăn, thì giải quyết thế nào cũng đều là lãng phí!"

Được, câu trả lời có kiên cường.

Chỉ tiếc......

Chương Hạo nhìn miếng băng dán trên trán hắn, mặt không biểu tình, nói: "Đợi anh dưỡng xong vết thương rồi hẵng lập lại mấy câu nói hồi nãy!"

Thành Hàn Bân: "......"

Bên trong xe lại yên tĩnh.

Mười phút sau, nhóm người đến nhà hàng. Kim Thái Lai đã nghiên cứu kỹ tất cả địa điểm ăn uống trong thành phố, chọn chỗ đều chọn nơi vừa có danh tiếng, có đẳng cấp lại có tiêu chuẩn cao. Điểm xấu duy nhất chính là, không nhiều người lạ tiêu tiền vào chỗ này, nên thật sự dễ dàng gặp người quen.

Lúc Chương Hạo thấy Kim Chí Hùng, đối phương dĩ nhiên cũng thấy anh, không chỉ không lúng túng, mà còn đường hoàng gật đầu chào. Y vừa chào, thanh niên ngồi đối diện y cũng lập tức quay đầu lại nhìn, lúc này Chương Hạo mới phát hiện là Giang Thường Minh.

Chương Hạo cười như không cười, liếc nhìn bọn họ một cái, rồi xoay người đi thẳng luôn mà không tỏ vẻ gì.

Thành Hàn Bân theo sau anh, thẳng đến lúc bàn chỉ còn lại mấy người bọn họ, hắn mới bình thản nói: "Xem ra đã xác định hợp tác rồi."

Chương Hạo: "Ừ, lúc tôi nhìn thấy Kim Chí Hùng hôm qua, cũng đoán được như thế."

Thành Hàn Bân nhớ đến hình ảnh thấy được trong camera, hơi mím môi: "Cậu quan sát cũng kỹ càng thật."

Chương Hạo: "Nó rõ lắm, nếu lúc đấy anh thấy y, nhất định cũng sẽ đoán ra."

Thành Hàn Bân: "Không chắc, tôi lười nhìn tên đó."

Chương Hạo cười như không cười: "Anh lười nhìn người ta nhưng vẫn phát hiện được trên mặt người ta có đánh phấn?"

Thành Hàn Bân: "......"

Tự mình đào hố cho mình cảm giác thật là thốn.

Chương Hạo K.O Thành Hàn Bân, làm hắn á khẩu xong, bắt đầu vô cùng hớn hở ăn trưa.

Đương nhiên, Chương Hạo cũng không bỏ qua vấn đề dự án, bọn họ cơm nước xong xuôi, trở lại công ty, Chương Hạo bắt đầu nghe ngóng tin tức, chú ý chặt chẽ tất cả hướng đi của nam chính.

Hiện tại, Kim gia và Giang gia đã xác định hợp tác, ngày hôm qua mở tiệc công bố đại chúng, sáng nay đã thấy lên tin tức với tiêu đề hai ông lớn thương giới liên kết, ngóng trông kết quả.

Người trong giới khi biết tin đều vô cùng hoang mang. Người không thông tin tức chỉ có thể biết Giang gia và Chương gia có qua lại mật thiết, ai cũng đoán già đoán non tại sao Giang gia đột nhiên lại hợp tác với Kim gia - bên luôn đối nghịch với Chương gia, dù sao đây chính là tự đặt mình vào thế đối địch với Chương gia.

Người linh thông tin tức thì có nghe nói qua dự án của Giang gia, biết được cách đây không lâu, Giang gia đều được cả Chương gia và Kim gia tranh giành hợp tác, quả thật là tiền đồ rộng mở.

Nhưng thứ mọi người quan tâm hơn hết, chính là Kim Chí Hùng rốt cuộc dựa vào cái gì để đạp Chương gia, một bước vượt lên thượng vị, sau này Chương gia thật sự còn nhẫn nhịn được không? Cái chính là Chương gia sẽ làm gì để đối mặt với Kim gia bắt tay Giang gia, cùng nhau vây quét?

Có lẽ Chương Hạo lần trước đã thật sự chọc giận Giang lão gia, sau khi bọn họ xác định hợp tác với Kim gia, đứng cùng một phe với Kim gia, bọn họ liền đem tất cả thua lỗ và lửa giận đổ hết lên đầu Chương Hạo.

-- đúng vậy, bọn họ cho rằng họ sở dĩ bị lỗ là do Chương Hạo đột nhiên tuyên bố từ bỏ hợp tác, hơn nữa còn ép giá độc ác.

Về phần lương tâm? Chả là cái gì khi đặt trước mặt lợi ích.

Cho nên, dù là Giang lão gia hay Giang Thường Minh, đều luôn công khai bày tỏ rằng quan hệ giữa hai nhà Giang - Chương vẫn bình thường, đồng thời lại đánh giá Chương Hạo tuổi trẻ khí thịnh, không biết tiến lùi.

Đây là công khai trở mặt.

Trong giới kinh doanh, chỗ nào cũng có kẻ vì lợi ích mà trở mặt, đừng nói đối tác hay bạn bè, ngay cả cha con, anh em cũng có thể vì lợi ích mà từ mặt nhau cả đời, cho nên người trong giới chỉ thở dài, họ chỉ để ý phản ứng của Chương gia thế nào thôi.

Quả nhiên, mọi người không cần đợi lâu, ngày thứ ba sau khi Giang gia tuyên bố dự án, tập đoàn Chương thị trực tiếp công bố tin tức dự án khác với tiến độ đã bỏ xa bọn họ cả mười tám con phố, giáng một đòn thật mạnh vào nhuệ khí của tập đoàn Giang thị.

Chương Hạo không cần phát biểu gì hết, cũng không cần đứng xa xa châm pháo hù dọa đối phương, anh dùng luôn thực lực mạnh mẽ của mình, nghiền nát tất cả lời ra tiếng vào, dùng thái độ nhẹ nhàng bâng quơ, dẫm nát bét câu đánh giá "tuổi trẻ khí thịnh" của Giang lão gia dưới bàn chân.

--- Cảnh tượng ba Chương vẫn chờ đợi đã đến!

Không ai sẽ thương cảm Giang gia, bọn họ chỉ biết bỏ đá xuống giếng, trào phúng Giang gia nhìn trân châu thành mắt cá, châm chọc Giang lão gia đã lớn tuổi nhưng so ra vẫn thua cả một tiểu bối, rốt cuộc là già rồi.

Bọn họ càng chú ý người thắng cuộc hơn, bọn họ nhìn anh với ánh mắt hoặc thưởng thức, hoặc cảnh giác, hoặc mơ ước hoặc kính nể. Bọn họ hâm mộ Chương gia có được người thừa kế như vậy, hâm mộ ba Chương có thể vô tư dưỡng lão, không phải nhọc nhằn lo lắng cho con trai, hâm mộ mẹ Chương có đứa con vừa lợi hại vừa hiếu thuận như vậy, cũng có những cô gái sớm nhắm vào vị trí Chương phu nhân, hận không thể được gả ngay cho Chương Hạo.

Dĩ nhiên, cũng có nhiều người ngửi được mùi không tầm thường từ ván cờ này, cảm thấy thương trường trong tương lai có lẽ sẽ phải thay đổi - dù sao, thủ đoạn lần này của Chương gia quá đẹp mắt, không chỉ tương kế tựu kế chơi đùa cả Giang gia lẫn Chương gia, còn nhân cơ hội tiến một bước lên trước, bỏ lại tất cả ở phía sau.

Trên thương trường không thiếu trường hợp sai một li, đi một dặm, mà tập đoàn Chương thị còn lợi dụng điều đó để tiến một khoảng cách lớn như vậy. Bất kỳ ai nhìn thấy đều có thể tưởng tượng, Chương gia sau này vinh quang tăng cao, trở thành ông lớn đi đầu trong giới.

Trong thời gian này, Chương gia nóng bỏng tay, ba Chương mỗi ngày đều nhận điện thoại có bạn cũ đến thăm, ngay cả lời mời mẹ Chương nhận được cũng sắp xếp đầy lịch trình ba tháng sau.

Mọi việc dồn dập như sóng sau xô sóng trước, ngay lúc tất cả mọi người đều đang chú ý Chương gia, tập đoàn Kim thị đột nhiên có tin tức nóng hổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net