Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì đề phòng bản thân bị mã ngoài của Thành Hàn Bân lừa gạt, Chương Hạo ngàn vạn lần tự dặn mình trong lòng, thậm chí bắt đầu nhớ lại bộ dạng điên cuồng tàn khốc lạnh lùng của đối phương lúc gặp mặt lần đầu tiên, cả tính cách được thiết lập trong cốt truyện gốc, để cố gắng giãn ra một khoảng cách, duy trì tỉnh táo cho mình.

Nhưng khi về đến nhà, thấy bộ dáng đứng im lặng ở cửa của đối phương, anh lại cảm thấy đáng thương, tay để trên cửa một lúc lâu cũng chưa đóng được, cuối cùng anh thở dài nói: "Vào đi."

Thành Hàn Bân ngẩng phắt đầu, đôi mắt tỏa sáng, đi theo vào nhà.

Đèn được bật lên chiếu sáng cả phòng khách, cả một đêm ồn ào khó có được chút yên ắng, Chương Hạo ngồi trên sô-pha nghỉ ngơi một lúc lâu, đột nhiên có chút đói bụng.

Bây giờ đã là đêm hôm khuya khoắt, dì giúp việc đã tan ca từ lâu, đồ ăn bên ngoài chắc cũng không ai ship nữa. Chương Hạo tự mình vào bếp lục tủ, xách ra một gói mì sợi, anh gọi hướng phòng khách: "Anh có đói bụng không?"

Thành Hàn Bân cúi đầu nhìn bụng mình, nghiêm túc nói: "Cậu ăn thì tôi ăn."

"Vậy cùng nhau ăn đi."

Chương Hạo đun nước luộc mì, lại mở tủ lạnh ra nhìn, cuối cùng lấy ra cà chua và trứng gà...... Ừm, nói thật thì tài nấu ăn của anh cũng không ra sao, có lúc sẽ nấu ăn ở nhà, mùi vị coi như cho vào miệng được, còn mặt khác... thôi đừng nói đến mặt khác.

Chương Hạo đứng trong bếp rửa sạch cà chua rồi thái miếng, trứng gà đánh đều, rồi bật bếp, đổ dầu ăn, tráng trứng.

Cả quá trình đều được Thành Hàn Bân thu vào trong mắt, giống như nhìn đến trân bảo tuyệt thế, hai mắt đều tỏa sáng.

Hắn rất khó hình dung được tâm trạng của mình hiện tại, phức tạp đến nỗi hắn chỉ nhớ rõ nhất cảm xúc phấn chấn này, sau đó trong tim, trong mắt tràn đầy sự tồn tại của Chương Hạo, hắn bị anh hấp dẫn đến không thể rời mắt.

Có lẽ hắn nhìn quá chăm chú, Chương Hạo trong mắt hắn lại phát ra ánh sáng màu tím, khác với lần trước chính là vầng sáng lần này không quá sáng, chỉ như một lớp sa mỏng che đi thân hình Chương Hạo, mờ mờ ảo ảo làm cho hắn muốn vươn tay vén lớp sa này ra.

Chương Hạo bị đụng vào, quay đầu thắc mắc: "Làm sao vậy?"

Thành Hàn Bân chợt hoàn hồn, xấu hổ thu tay lại, nói: "Đói...... Đói bụng."

"Xong rồi đây." Chương Hạo vớt mì ra, xúc trứng chiên cà chua đặt lên trên, thông báo trước: "Tay nghề của tôi chỉ có thể dùng không độc chết người để hình dung, anh chuẩn bị sẵn tâm lý đi...... Hầy? Hay là anh ăn mì nước vẫn hơn."

"Không cần." Thành Hàn Bân cầm bát, nhanh chóng đi theo sau anh: "Con người vẫn nên tự khiêu chiến chính mình nhiều chút."

Chương Hạo đặt mì lên bàn: "Cũng đúng, ăn đồ tôi nấu xong, anh có thể sẽ càng quý trọng đồ ăn dì nấu hơn ha ha ha ha."

Thành Hàn Bân đặt bát mì lên bàn, ngẩng đầu nhìn đối phương cười, hơi xuất thần.

Chương Hạo búng ngón tay trước mặt hắn: "Sợ rồi à? Yên tâm, chưa đến mức độc chết người đâu."

Thành Hàn Bân cười cười, ngồi xuống ăn mì cùng anh.

Hương vị chắc chắn kém một vạn tám ngàn dặm so với đồ ăn của dì giúp việc, Chương Hạo nói với hắn bây giờ ăn tạm, chờ sáng mai dì giúp việc đến thì ăn nhiều một chút. Thành Hàn Bân cũng không lên tiếng, đổ toàn bộ một bát mì lớn còn thừa vào trong bát mình, ăn cực nhanh.

Chương Hạo đoán chắc hắn rất đói bụng, chờ hắn ăn xong mới nghiêm túc đứng lên, gõ bàn, nói: "Ăn cũng no rồi, chúng ta nói chuyện Trác Mỹ Tuyết đi."

Thành Hàn Bân lập tức cứng đờ, tâm trạng cũng theo đó trùng xuống, thậm chí có chút trốn tránh: "Cần nói gì thì tôi đã nói hết rồi, không có gì hay để nói chuyện cả."

Chương Hạo nhìn hắn một chốc, đột nhiên nói: "Anh chờ một lát!"

Nói xong, không đợi Thành Hàn Bân phản ứng, Chương Hạo đứng dậy, vào phòng mình, loay hoay một lúc lâu rồi cầm gối vịt vàng cùng một cuốn sổ và viết đi ra, lại ngồi xuống lần nữa.

Thành Hàn Bân thấy hình như chuyện này không giống như mình đã nghĩ, hắn cảm thấy hơi sợ hãi, sau lại càng căng thẳng hơn, hắn ngồi thẳng lưng tại chỗ, như phạm nhân sắp bị tuyên án.

Chương Hạo ôm gối vịt vàng, hắng giọng nói: "Có muốn cầm lại gối ôm vịt vàng không?"

Thành Hàn Bân lặng lẽ đưa mắt nhìn gối ôm: "Có muốn."

Chương Hạo: "Có muốn trái ớt không?"

Thành Hàn Bân hơi cao giọng: "Có muốn!"

Chương Hạo: "Tốt lắm, về Trác Mỹ Tuyết, chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không muốn nói thêm gì. Về cách xử lý đúng sai, tôi cũng không muốn giảng đạo lý lớn với anh, mỗi một việc xảy ra từ giờ trở đi, chỉ cần anh khống chế được suy nghĩ nguy hiểm và các loại hành vi cực đoan của mình, chỉ cần mỗi lần anh làm được, dù đang trong thời gian thí nghiệm, anh đều có thể đến tìm tôi nhận ớt, không có ớt thì tôi sẽ mua vịt vàng nhỏ, có chịu không?"

Thành Hàn Bân nhíu mày: "Tôi làm sao để nói với cậu?"

Chương Hạo mở nắp bút: "Nói cách nào cũng được, nhưng anh phải viết giấy cam đoan cho tôi, cam đoan rằng tất cả những gì anh nói đều là sự thật, sẽ không nói dối vì vịt vàng nhỏ hay trái ớt, nếu nói dối sẽ...... sẽ đưa vịt vàng nhỏ hoặc trái ớt cho Kim Thái Lai!"

Thành Hàn Bân lập tức ngồi thẳng dậy, "Tôi cam đoan sẽ không nói dối!"

Chương Hạo đưa bút cho hắn: "Nói thì dễ."

Thành Hàn Bân nhìn sắc mặt anh, yên lặng cầm lấy bút, viết giấy cam đoan, cuối cùng ký tên mình và ghi ngày tháng, hắn hồi hộp nói: "Chỉ cần tôi không nói dối, giấy cam đoan này sẽ không có hiệu quả."

Chương Hạo cẩn thật cất cuốn sổ: "Cho nên vẫn là xem biểu hiện của anh."

Đôi mắt Thành Hàn Bân di chuyển theo cuốn sổ, còn chưa hoàn hồn, Chương Hạo đã ném gối ôm vịt vàng vào lòng hắn, tỏ vẻ: "Trước trả cho anh gối ôm vịt vàng, coi như thưởng vì anh chủ động viết giấy cam đoan, còn về phần muốn những quà thưởng khác, nhất định phải kiềm chế được chính mình, anh biết chưa?"

Thành Hàn Bân yên lặng gật đầu.

Chương Hạo: "Tốt lắm! Đi ngủ!"

Hiện tại đã là bốn giờ sáng, Chương Hạo đã buồn ngủ không chịu được, anh cất sổ vào két sắt rồi rửa mặt đi ngủ, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Trong phòng khách, Thành Hàn Bân ôm gối ôm vịt vàng bằng vải nhung mềm trong lòng, ánh mắt dừng trên cửa phòng Chương Hạo một lúc lâu, sau đấy không nhịn được lộ ra tươi cười, hắn vùi mặt vào gối ôm.

Không có trách móc thao thao bất tuyệt như trong tưởng tượng; cũng không có tranh cãi đúng sai, bác bỏ hắn như trong suy nghĩ; càng không có sợ hãi rồi đeo mặt nạ giả dối sống tiếp cùng hắn, nhưng trong lòng lại cho rằng giá trị quan khác nhau, không thể nói chuyện.

Trái lại, Chương Hạo không chỉ nấu bữa tối cho hắn, cho hắn phần thưởng, cố gắng thay đổi hắn bằng cách của mình...... Mặc dù cách này của cậu ta cứ như dỗ trẻ con, dùng lại mấy trái ớt lẽ ra là của hắn để thưởng lại hắn, nhưng Thành Hàn Bân vẫn thật sự vui mừng, vô cùng vô cùng vui mừng!

Thật thích loại cảm giác này, cũng thật thích cậu ấy...... Cũng càng muốn độc chiếm cậu ấy......

Đinh một tiếng, di động đặt trên mặt bàn đột nhiên phát ra tiếng chuông, kéo Thành Hàn Bân ra khỏi thế giới riêng của mình. Hắn ngẩng đầu, thờ ơ nhìn tin nhắn hiện ra trên màn hình đang khóa của điện thoại, cười nhẹ.

Trợ lý: "Trác Mỹ Tuyết tỉnh."

......

Trác Mỹ Tuyết được phẫu thuật xong, sau đấy vẫn mê man nằm trên giường bệnh, mặc dù có thuốc an thần nhưng vẫn ngủ không an ổn, thân thể bên dưới lớp áo bệnh nhân màu trắng xanh cực kỳ yếu ớt, sắc mặt trắng bệch khó coi, không ai ngờ rằng trước ngày hôm nay, cô vẫn là một bà hoàng lưu lượng xinh đẹp như hoa, đường phía trước rộng mở.

Đột nhiên, cô mở choàng mắt, thở hổn hển kịch liệt, giống như vừa giãy dụa thoát ra khỏi cơn ác mộng, cả người căng chặt nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt mang theo sợ hãi.

Cô mơ thấy cảnh hai chân bị bắn thủng, mơ thấy ánh mắt khinh thường của Kim Chí Hùng lúc lợi dụng, mơ thấy...... có người đi đến trước mặt mình, cứu mình......

Trác Mỹ Tuyết nằm trên giường, nhìn trần nhà trên đầu trong bóng đêm, một nửa cuộc đời người như đèn kéo quân hiện ra trong đầu, cuối cùng toàn bộ dừng lại ở hình ảnh họng súng đen ngòm.

Kim Chí Hùng! Thành Hàn Bân!

Ánh mắt Trác Mỹ Tuyết đột nhiên bốc lên hận ý dày đặc, hai tay ở dưới chăn nắm thật chặt tấm trải giường, giống như muốn dùng móng tay sắc nhọn chọc thủng nó cho hả giận.

Cô biết mình xong rồi, hoàn toàn tàn tật rồi! Kim Chí Hùng không có khả năng cưới một người vợ tàn tật trở thành bà chủ của gia tộc bọn họ, giới giải trí cũng sẽ không có người dùng rất nhiều tài nguyên để nâng một kẻ tàn tật không thể di chuyển, hiện tại, diễn viên lưu lượng đổi mới nhanh như vậy, chưa đầy một năm sẽ còn ai nhớ rõ Trác Mỹ Tuyết?

Trác Mỹ Tuyết đột nhiên cảm thấy thật đau xót cho mình, bởi vì cô biết tương lai bước vào nhà giàu của mình đã không còn, đường quay về giới giải trí đã bị chặn, cô chỉ còn hai bàn tay trắng, cùng thân thể tàn tật bất lực.

Cô hối hận, hối hận tại sao bản thân lại thích một tên đàn ông trong ngoài bất nhất như Kim Chí Hùng! Muốn gả vào nhà giàu, có bao nhiêu người đàn ông khác sẵn sàng chìa tay, tại sao mình lại khổ vì gã như vậy, biến mình thành bộ dạng thế này! Mà bây giờ, cô cũng chỉ có thể ân hận, bởi vì sẽ không ai vì cô mà đối nghịch với Kim Chí Hùng và Thành Hàn Bân, kể cả người theo đuổi từng thề non hẹn biển cũng sẽ không.

Trác Mỹ Tuyết cảm thấy mình tiếp tục sống trên thế giới này không còn ý nghĩa gì nữa, cô có thể nhìn thấy sinh tồn gian nan phía trước, cùng cái nhìn và ngôn ngữ trào phúng, thương hại của cả thế giới.

Nếu như vậy, mình còn giãy dụa đau khổ có tác dụng gì nữa? Không bằng kéo mấy cái đệm lưng cùng chết thì tốt!

Thành Hàn Bân...... Kim Chí Hùng......

Lời độc ác còn chưa nói ra, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, Trác Mỹ Tuyết phản xạ nhắm mắt lại, cô hơi căng thẳng nghe tiếng bước chân tới gần, tay ở dưới chăn đã bắt đầu run rẩy.

Giọng nói của Thành Hàn Bân bay nhẹ tới: "Tỉnh?"

Trác Mỹ Tuyết ngụy trang thất bại, cô trợn mắt nhìn về phía Thành Hàn Bân, căm hận trong mắt như muốn ngưng đọng thành thực thể: "Anh muốn làm gì!"

Thành Hàn Bân đứng bên giường, cao cao nhìn xuống cô, tựa như đang thưởng thức căm hận của cô: "Ánh mắt không tệ, nếu là tôi trước kia, nhất định sẽ móc nó ra vào thời điểm nó căm hận nhất, làm tiêu bản để thưởng thức mỗi ngày."

Sắc mặt Trác Mỹ Tuyết lập tức trắng bệch, cô nhìn ngay sang chỗ khác, cổ họng khô khốc không nói được một lời. Bởi vì cô biết Thành Hàn Bân không nói đùa, ánh mắt của hắn còn nghiêm túc như vậy, hắn thật sự biến thái như thế!

Thành Hàn Bân tựa hồ cảm thấy phản ứng của cô không tệ, vẻ mặt mang chút tươi cười, rồi vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười đó, hắn lấy vật mà Trác Mỹ Tuyết e ngại nhất từ đằng sau thắt lưng ra, dùng họng súng đen ngòm luôn xuất hiện trong ác mộng nhắm vào chân cô, chậm rãi nói: "Con người tôi từ trước đến nay thích nhổ cỏ tận gốc, loại bỏ toàn bộ nhân tố không xác định."

Họng súng thong thả di chuyển đến vị trí trái tim bên ngực trái: "Nhất là loại giống như cô, vừa chủ động chọc vào tôi lại còn muốn căm hận, ánh mắt lúc nãy của cô đẹp đến mức tôi muốn nhìn thấy thêm lần nữa, chẳng hạn như nhìn nó ở dưới địa ngục." Câu nói vừa dứt, tay hắn cũng dừng di súng, vừa lúc nhắm ngay đầu cô.

Thành Hàn Bân vẫn giữ mỉm cười trên mặt, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cò súng.

Trác Mỹ Tuyết lập tức ôm đầu hét lên: "A a a a___"

Tiếng thét cực kỳ ầm ỹ trong phòng bệnh, nhưng cửa vẫn cứ đóng, không có ai chạy vào xem tình huống thế nào. Cảm giác này thật giống như bị cả thế giới vứt bỏ, khủng hoảng và bất an to lớn như thủy triều dâng lên bao phủ Trác Mỹ Tuyết, cô chỉ có thể ôm đầu, không ngừng thét lên để phát tiết sợ hãi, thét đến lúc cổ họng khàn đi, ho đến không thở được.

Thành Hàn Bân thở dài, có chút bất mãn nhìn người phụ nữ làm ầm ỹ, suy nghĩ muốn đùa ác thêm chút nữa đã biến mất: "Câm miệng!"

Trác Mỹ Tuyết đã muốn phát điên rồi, tiếng gào thét như tạp âm tuôn ra liên tiếp từng đợt.

Thành Hàn Bân giận tím mặt, trực tiếp bắn ba phát súng về hướng cô.

Căn phòng nháy mắt an tĩnh lại. Trác Mỹ Tuyết vẫn giữ tư thế che đầu, cứng người tại chỗ, toàn thân run bần bật. Ở chỗ cách đầu cô mấy xăng-ti mét, ba lỗ đạn cho thấy rõ vừa có chuyện gì xảy ra.

Thành Hàn Bân không có kiên nhẫn, lãnh đạm nói: "Cô nên thấy may mắn vì tôi có ước định với người khác phải thay đổi cách xử lý, nếu không, đêm nay dù cô có ba cái mạng cũng không dùng đủ!"

Trác Mỹ Tuyết đã hoàn toàn không có phản ứng, cả người dại ra như bị dọa sợ mất mật.

Thành Hàn Bân mặc kệ cô giả ngu hay ngu thật, ác nghiệt nói: "Lo mà quý trọng sự nhân từ của tôi, đừng đến chọc vào tôi nữa, bằng không, lần sau tôi sẽ không đi về tay không đâu!"

Nói xong, Thành Hàn Bân sập cửa rời đi, thật sự là lười nói chuyện dư thừa. Trước kia, hắn tuyệt đối không nghĩ rằng, sẽ có ngày mình dùng lời lẽ độc ác đi hù dọa người khác - dù sao lúc trước, hắn tôn thờ chủ nghĩa đã động tay thì không động mồm, chỉ có mấy tên không tiền đồ, biết mình làm không được mới đi nói mấy lời độc ác suông.

Nhưng mà ngẫm lại, có trái ớt bồi thường nên coi như vẫn đáng giá. Ngày mai phải đi tìm Chương Hạo đổi thưởng!

Thành Hàn Bân rời phòng khám với tâm trạng không tồi, trợ lý đã đợi sẵn bên cạnh xe, thấy hắn đi tới bèn nhanh nhẹn mở cửa, nói: "Sếp xử lý xong rồi?"

Thành Hàn Bân ngồi vào trong xe, thản nhiên nói: "Xử lý cái gì? Chúng ta là người văn minh, phải giải quyết theo quy tắc."

Trợ lý như meme anh da đen chấm hỏi: "Hả?"

Thành Hàn Bân đắc ý: "Cậu không hiểu."

Trợ lý: "......"

Cậu thật sự không hiểu, nhưng mà: "Sếp định cứ tha Trác Mỹ Tuyết như vậy? Không sợ để cô ta lại thì sẽ có hậu hoạ gì sao?"

Trợ lý mở camera theo dõi trong phòng khám cho Thành Hàn Bân xem, trong màn hình, lúc xe bọn họ xuất phát rời khỏi phòng khám, trên cửa sổ đột nhiên xuất hiện một cái đầu nhìn chằm chằm theo hướng xe đi, tựa như muốn ghi tạc biển số xe vào trong đầu, cuối cùng người đấy ngã xuống đất, kéo lê hai chân, cả người run lên vì vừa đau vừa sợ, miệng không ngừng thì thào: cô muốn báo thù! Cô nhất định sẽ báo thù!!

Đây không phải là Trác Mỹ Tuyết vừa giả ngây dại thì còn là ai?

Thành Hàn Bân đưa tay gập máy tính lại, bình thản nói: "Cô ta, tôi còn không để vào mắt."

Trợ lý nhíu mày: "Em nhớ rõ trước kia sếp thường nói Bờ kè ngàn dặm vì hang kiến mà sập (*), không thể bởi vì sự vật nhỏ mà xem nhẹ nguy hiểm nó mang đến."

Thành Hàn Bân hỏi lại: "Tôi nói thế à?"

Trợ lý: "..............."

Trợ lý im lặng đến tận ba giây, rồi bật nụ cười giả tạo: "Không có, là em nhớ nhầm, chúng ta xử lý sự việc theo cách văn minh gương mẫu đầy nhân tính, chưa bao giờ dùng bạo lực!"

Lời này nghe xong, ai cũng cảm thấy giả dối, Thành Hàn Bân lại không đổi sắc mặt, nói: "Nếu đã biết thế, đề tài kia cũng không nhất thiết phải bàn tiếp, không thành vấn đề chứ?"

Trợ lý: "Sếp phát lương nên nói cái gì cũng không thành vấn đề."

Thành Hàn Bân: "......"

Bỏ đi, hắn vẫn nên tiết kiệm chút sức lực, trở về đòi Chương Hạo ớt.

Lặng lẽ chạy thẳng về chung cư, lúc Thành Hàn Bân vào thang máy để về nhà, không ngờ lại gặp người ngồi xổm.

Đối phương thức đêm sắp thành con gấu trúc, giương cặp mắt thâm quầng tỏ vẻ: "Tôi phải rút, chúc mừng Thành tiên sinh thành công từ chối đơn hàng."

Thành Hàn Bân: "Tạm biệt."

Đối phương nặng nề nói: "Tạm biệt."

Thành Hàn Bân nhìn chằm chằm người ngồi xổm rời đi, khi vào thang máy thì nhấn ngay tầng của Chương Hạo, hơn nữa còn quen thuộc mở cửa đi vào nhà, tính toán lặng lẽ trở về phòng mình, giả vờ bản thân không hề ra khỏi nhà.

___ Nhưng đấy chỉ là tưởng tượng. Sự thật là, hắn vừa mở cửa, Chương Hạo ngồi ở sô-pha nghe thấy tiếng bèn nhìn qua, ánh mắt có chút ngạc nhiên: "Anh đi đâu?"

Thành Hàn Bân: "Hả?"

=== Lời tác giả ===

Nam phản diện đứng tại chỗ tìm lý do.

(*) Thiên lý chi đề, hội vu nghĩ huyệt: xuất phát từ "Hàn Phi Tử – Dụ Lão" của Hàn Phi (triết gia thời cuối Chiến Quốc). Bờ kè ngàn dặm vì hang kiến mà sập, ý nghĩa chuyện nhỏ không cẩn thận sẽ gây ra họa lớn.

Tương truyền thời xưa có một thôn trang ở cạnh sông, vì đề phòng lũ lụt, dân trong thôn đắp một bờ kè kiên cố. Ngày nọ, một thôn dân lớn tuổi phát hiện trên bờ kè có một lỗ kiến, chỉ một chốc mà đã xuất hiện nhiều thêm, ông tự hỏi lỗ kiến này có ảnh hưởng đến bờ kè không. Trên đường về báo với thôn, ông gặp con trai mình, người con trai nghe về lỗ kiến nhưng phớt lờ, cho rằng bờ kè kiên cố vậy còn sợ mấy con kiến nhỏ sao? Tối hôm đó, mưa gió bão bùng, mực nước dâng cao, nước sông liên tục chảy vào từ các lỗ kiến, cuối cùng bờ kè bị vỡ, cả thôn trang chìm trong dòng nước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net