Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mu bàn tay Chương Hạo truyền đến cảm giác lành lạnh, một lúc lâu sau anh mới nhận ra Thành Hàn Bân thế mà khóc? Lại còn khóc vì anh? --- Tuy Thành Hàn Bân cũng thấy xấu hổ, chỉ úp mặt xuống giường im lặng khóc, nhưng anh hai à, tay anh đang nắm chặt tay tôi, lại còn áp mặt vào mu bàn tay mà khóc, giấu cũng vô dụng thôi!

Chương Hạo đang đau mà vẫn bị chọc cười, anh cầm lại tay hắn, bất đắc dĩ nói: "Rõ ràng là tôi bị thương, anh thế nào trông còn thảm hơn tôi?"

Thành Hàn Bân vẫn úp mặt, ủ rũ nói: "Thà tôi bị thương còn hơn."

Chương Hạo cảm nhận hơi thở của đối phương khi mở miệng, anh lần mò, tiện tay bóp miệng hắn: "Nói cái gì đó? Nào có ai muốn chính mình bị thương?"

Miệng Thành Hàn Bân bị bóp, không trả lời được, hắn đành vuốt ve tay anh, trầm mặc không nói gì.

Chương Hạo: "Áy náy?"

Thành Hàn Bân: "Ừ."

Chương Hạo: "Áy náy thì hãy chăm sóc tôi cho tốt, chứ không phải ngay cả bản thân mình cũng bỏ bê, lại cần bệnh nhân như tôi tới dỗ, biết chưa?"

Thành Hàn Bân: "Ừ."

Chương Hạo buông miệng hắn ra: "Ngoan lắm."

Thành Hàn Bân lập tức tiến vào trạng thái chăm sóc bệnh nhân, hắn dịu dàng hỏi: "Có đau không?"

"Vớ vẩn." Chương Hạo nhân cơ hội nói sang chuyện khác: "Đau thì đã tốt, thế nào mà hai chân tôi không có cảm giác gì cả?"

Thành Hàn Bân nói: "Hai chân cậu bị gãy xương, bó thạch cao."

Chương Hạo: "??? Gãy xương??"

Chương Hạo ngẩng phắt đầu, ngẩn người nhìn hai chân bó băng vải kín mít.

Đờ mờ vờ cờ lờ! Này cmn là không thoát khỏi số phận định trước được sao?! Không lẽ rốt cuộc anh vẫn phải đi theo cốt truyện cũ, làm bạn với xe lăn hết quãng đời còn lại sao??

Chương Hạo không nói gì, ngã trở lại giường, một lời cũng không muốn nói.

Thành Hàn Bân thấy anh để bụng như vậy, vội vàng an ủi, nói: "Chỉ là gãy xương, bác sĩ nói phẫu thuật cho cậu rất thuận lợi, chỉ cần tĩnh dưỡng, chắc chắn sẽ tốt lên, đừng lo lắng."

Chương Hạo sống không còn gì luyến tiếc: "Với vận may của tôi, tôi thấy chả tốt hơn đâu."

Thành Hàn Bân: "Sao lại vậy được."

Chương Hạo: "Chắc chắn thế, anh xem đi, trong lúc chân tôi còn bị thương, nhất định sẽ xảy ra việc gì đó, làm chân tôi đang tàn tạm thời biến thành tàn vĩnh viễn, tôi nhìn là biết......" Con hệ thống xuyên sách này quá lừa đảo!!!

Thành Hàn Bân nói theo phản xạ: "Sẽ không đâu, tôi bảo......"

Chương Hạo nghe tiếng, quay đầu nhìn hắn, băng gạc trên trán trắng tinh đến chói mắt, làm Thành Hàn Bân đột nhiên nghẹn lại, hắn phát hiện mình không có can đảm lập lại những lời lúc nãy. Dù sao lần trước hắn cũng nói như vậy, nhưng rốt cuộc không thực hiện được hứa hẹn, để anh bị thương thành như thế.

Càng tệ hơn, có khi do hắn mà đối phương bị thương!

Thành Hàn Bân mím môi, đột nhiên trở nên trầm mặc.

Chương Hạo đợi một lúc cũng không thấy câu nói kế tiếp, anh lập tức xụ mặt: "Anh không muốn bảo vệ tôi!"

Thành Hàn Bân: "Không có."

Chương Hạo trách móc: "Anh có!"

Thành Hàn Bân kiên nhẫn: "Thật sự không có."

Chương Hạo: "Anh có! Chân tôi vừa gãy mà anh đã đối xử với tôi như vậy! Còn dám bảo tôi là bạn tốt nhất của anh!"

Thành Hàn Bân dở khóc dở cười, hắn nắm lấy bàn tay đang giơ lên chỉ trích của anh, bao lại trong lòng bàn tay mình, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi không áy náy, đừng nóng giận."

Chương Hạo phụng phịu: "Trễ rồi, tôi cảm thấy anh chẳng chăm sóc được cho tôi, vẫn nên đổi Kim Thái Lai đi, cậu ấy mới là anh em tốt nhất của tôi."

Thành Hàn Bân nháy mắt tắt tươi cười: "Không đổi, trong lúc dưỡng thương, cậu đừng nghĩ gặp cậu ta."

Chương Hạo: "......"

Chương Hạo im lặng nhìn hắn, lầu bầu: "Sao giờ lại kiên định thế? Mới nãy sao không dám nói lời nào?"

Thành Hàn Bân lập tức im lặng, cúi đầu nhìn hình con vịt nhỏ trên mu bàn tay mình đã sắp phai, không nói thêm gì.

Chương Hạo nhìn hắn vài lần, đột nhiên anh rút tay về, đặt lại trên giường, uể oải nói: "Anh bây giờ đang áy náy là do không bảo vệ được tôi? Hay đang áy náy vì cho rằng tai nạn giao thông có liên quan đến anh? Hay là cả hai?"

Thân thể Thành Hàn Bân lập tức cứng ngắc.

Chương Hạo hiểu ra ngay: "A, xem ra là cả hai."

Thành Hàn Bân liếc vẻ mặt của anh, im lặng gật đầu.

Chương Hạo: "Hóa ra tai nạn giao thông có liên quan với anh...... Hèn gì anh sợ hãi, rụt rè như thế, không dám nhìn tôi cũng không dám nói chuyện."

Thành Hàn Bân lại cúi đầu.

Chương Hạo nhìn bộ dáng như gặp cảnh khốn quẫn của hắn, cảm thấy buồn cười, sau khi dằn mạnh cơn buồn cười xuống, anh tỏ vẻ lãnh đạm, nói: "Vậy anh đi đi."

Thành Hàn Bân ngẩng phắt đầu, ánh mắt không thể tin: "Đi?"

"Đúng vậy, đi đi." Chương Hạo nói xong bèn nhắm mắt dưỡng thần, trông bộ dáng như một tên cặn bã chơi xong thì vứt bỏ.

Thành Hàn Bân bật dậy, ngay cả giọng cũng cất cao lên: "Chương Hạo, cậu đã nói không sợ mà! Cậu giờ là đang đổi ý sao?"

Chương Hạo đột nhiên che đầu: "Ai da, giọng anh ồn quá, làm tôi đau đầu."

Thành Hàn Bân vẫn còn giận, nhưng lúc mở miệng lại hạ âm lượng xuống tám phần, hắn nghiến răng nói: "Cậu không được đổi ý!"

Chương Hạo: "Tại sao tôi lại không được đổi ý."

Thành Hàn Bân: "Chính là cậu không được đổi ý!"

Chương Hạo quay đầu: "Kệ anh!"

Thành Hàn Bân tức nổ, đã vậy còn phải đi vòng qua bên kia giường để nhìn mặt Chương Hạo, hắn hạ giọng phân rõ phải trái: "Cậu lúc trước đồng ý chuyện của tôi thế nào, giờ nói đổi ý là đổi ý? Cậu thế này gọi là không có uy tín, cậu mà cứ thế, sau này không có ai thèm làm bạn với cậu đâu!"

Chương Hạo: "Tôi đây cũng không cần loại người nhát gan như anh làm bạn bè!"

Thành Hàn Bân giật mình, biện giải: "Tôi không có nhát gan, tôi chỉ là sợ hãi!"

Chương Hạo bị lô-gíc này làm buồn cười: "Nhát gan còn không phải sợ hãi?"

Thành Hàn Bân cố gắng ngăn mình không cao giọng, tủi thân nói: "Tôi không nhát gan, chỉ là lo lắng cậu sẽ sợ, sẽ không cần tôi nữa, giống như lúc nãy còn bảo tôi đi đi!"

Chương Hạo: "Tôi không có bảo anh đi thật."

Thành Hàn Bân: "Cậu có nói!"

Chương Hạo: "Tôi thấy anh quá áy náy, muốn kích thích anh một tí để buông gánh nặng."

Thành Hàn Bân càng tủi hơn: "Cậu kích thích quá đáng!"

Chương Hạo nhìn bộ dáng hắn như đứa bé đang tủi thân, thật sự không kìm được nữa, cười thành tiếng, anh đưa tay nắn mặt hắn, cười nói: "Thành Hàn Bân, sao anh đáng yêu như vậy!"

"Bang ---"

Xe đẩy thuốc và dụng cụ đâm vào cửa, phát ra tiếng vang lớn, bác sĩ và y tá đứng ở cửa, cười gượng nói: "Trượt, trượt tay, ha, ha, ha!"

Thành Hàn Bân lập tức giận đen mặt, vẻ mặt lạnh như băng, nói: "Có việc?"

Bác sĩ: "Kiểm, kiểm tra, theo lệ lệ lệ."

Với thứ tốt cho Chương Hạo, Thành Hàn Bân vẫn đặc biệt có kiên nhẫn, hắn nói khẽ với Chương Hạo câu "Không được đổi ý" rồi mới tránh ra chỗ khác, nhìn chằm chằm bác sĩ làm kiểm tra.

Có hắn đứng bên cạnh nhìn, bác sĩ và y tá đều vô cùng cẩn thận, sợ làm đau bệnh nhân, vị này có thể tùng xẻo bọn họ ngay tại chỗ -- dù sao nhìn màn vừa nãy, bọn họ đã thật sự biết được cái gì là "người đặc biệt."

Từ trước tới giờ, bọn họ chưa bao giờ thấy đại ma vương từng dung túng ai như vậy. Còn để nắn mặt nữa chứ, ai mà tới gần ba bước đã hận không thể rút súng! Mà...... cái người đang đứng phía sau kia, đại ma vương khí-thế-lạnh-lùng-hận-không-thể-dùng-ánh-mắt-giết-người rốt cuộc thấy đáng yêu kiểu gì chứ?! Bọn họ thật sự lần đầu tiên nghe có người khen Thành Hàn Bân đáng yêu! Đáng yêu chỗ nào hả!

Nếu không phải do điều kiện không cho phép, bác sĩ còn muốn kiểm tra mắt cho bệnh nhân một chút, xem có phải bộ lọc trong mắt đối phương có dày quá không!

Thành Hàn Bân đột nhiên nhíu mày, giọng nói như mũi băng đâm vào bác sĩ: "Ông làm cậu ấy đau!"

Bác sĩ kiểm tra miệng vết thương: "...... Thật xin lỗi."

Giọng Thành Hàn Bân ẩn giấu uy hiếp: "Ông cẩn thận một chút!"

Bác sĩ: "......Đã biết QAQ"

Cứ như vậy, kiểm tra thường lệ dưới con mắt giám sát của Thành Hàn Bân, kéo đến gấp đôi thời gian mới xong. Bác sĩ với giọng mệt mỏi, nói qua tình trạng hiện tại của Chương Hạo, tổng kết đại khái chính là: Nửa người trên của Chương Hạo cơ bản đều là trầy da, vết thương nhẹ, nghiêm trọng nhất là hai chân gãy xương, còn cần thêm một bước quan sát điều trị, cần nằm viện ít nhất ba tháng.

Chương Hạo nghe thời gian như thế, hai mắt trừng lớn: "Ba tháng? Tôi không thể xuất viện trước sao?"

"Thương tích của cậu nghiêm trọng, tốt nhất vẫn là nằm viện quan sát, như vậy cũng tiện cho việc điều trị." Bác sĩ nói: "Hơn nữa đấy chỉ là thời gian nằm viện, thời gian để tĩnh dưỡng khôi phục lại còn tùy vào thể trạng cá nhân, có khả năng còn lâu hơn."

Chương Hạo không thoải mái: "Không được, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, tôi ưm---"

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một trái dâu được nhét vào miệng Chương Hạo, thành công chặn lại lời anh muốn nói. Chương Hạo ngạc nhiên quay đầu, thấy Thành Hàn Bân mỉm cười, cầm trái dâu thứ hai đưa đến bên miệng anh.

Cái này làm Chương Hạo không còn miệng để nói chuyện, anh một bên phồng miệng cố gắng ăn nhanh, một bên nhăn mặt, giơ tay đánh hắn.

Thành Hàn Bân đỡ vai anh, nhấn người nằm trở về giường, đắp lại chăn, hắn cười nói: "Yên tâm, dâu đã rửa."

Ai muốn biết dâu rửa hay chưa!! Chương Hạo trừng mắt khinh bỉ hắn, miệng vẫn đang cố gắng nuốt hết dâu.

Thành Hàn Bân nhân cơ hội, xoay người nói với bác sĩ: "Không cần nghe cậu ấy, cứ theo thể trạng của cậu ấy mà điều trị."

Bác sĩ vội vã thu lại vẻ khiếp sợ, làm bộ bình tĩnh, nói: "Được, Thành tiên sinh yên tâm."

Thành Hàn Bân: "Kiểm tra xong rồi, còn có việc gì sao?"

Bác sĩ: "Không có."

Thành Hàn Bân không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm bác sĩ như đang hỏi 'thế sao ông còn chưa đi?'

Bác sĩ: "......A đúng, chúng tôi còn phải kiểm tra bệnh nhân phòng kế tiếp nên đi trước, nếu bệnh nhân có sự tình gì, cứ ấn chuông ở trên giường để gọi y tá trong ca trực."

Thành Hàn Bân gật đầu, đóng thẳng cửa không chút lưu tình. Lúc ngồi về lại bên giường, Chương Hạo đã ăn xong dâu, anh nằm trên giường với vẻ mặt tuyệt vọng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Thành Hàn Bân lo anh đang giận, an ủi: "Thân thể mới là quan trọng nhất, nếu cậu muốn làm gì thì tôi giúp cậu làm, đừng nóng giận."

"Không phải......" Chương Hạo càng thêm tuyệt vọng: "Chủ yếu là tôi ăn xong dâu thì đói, Thành Hàn Bân, tôi đói lắm!"

Thành Hàn Bân ngơ ngẩn: "Cậu đói bụng? Chờ một chút, tôi gọi trợ lý đi mua đồ cho cậu, ngay lập tức."

Chương Hạo ỉu xìu dựa vào giường, không vui, nói: "Anh nói xem anh đút dâu cho tôi làm gì! Không ăn thì tôi còn không thấy đói bụng!"

Thành Hàn Bân cúi đầu nhắn tin cho trợ lý, toàn tâm toàn ý trả lời: "Tôi lo cậu không chịu điều trị."

Chương Hạo thở dài: "Nhưng mà ba tháng chỉ ở chỗ này, thời gian thật sự quá dài."

Thành Hàn Bân an ủi, nói: "Không lâu, một hồi là qua."

Chương Hạo tức giận: "Anh có phải nằm đây đâu."

Thành Hàn Bân nhắn xong tin, ngẩng đầu nói: "Tôi sẽ ở đây cùng cậu."

Chương Hạo không cảm kích: "Anh so với tôi còn bận, có thể ở đây với tôi được bao lâu......"

Thành Hàn Bân nhìn anh vài giây, đột nhiên nói: "Nếu cậu muốn, tôi sẽ luôn ở đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net