Chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới lầu.

Chương Hạo vừa rửa mặt xong, ngồi trên giường với cái khăn quấn trên đầu, để Kim Thái Lai kiểm tra chân: "Thật sự không có việc gì, ông sao cứ căng lên thế."

Kim Thái Lai trừng mắt: "À thế à, nếu không có việc gì thì ông giải thích cho tôi nghe là hộ lý đâu? Tại sao xe lăn của ông lại ở dưới hầm gửi xe, ông đến bệnh viện bằng cách nào và đi về kiểu gì?"

Chương Hạo chỉ dùng một câu để trả lời tất cả câu hỏi: "Thành Hàn Bân đã trở lại."

Kim Thái Lai kinh hãi: "Đã trở lại?"

Chương Hạo im lặng gật đầu.

Kim Thái Lai tốn vài giây giảm sốc, rồi bừng tỉnh: "À, hèn gì không có hộ lý mà ông vẫn chạy qua chạy lại được, hóa ra là do ai đó đã trở về...... Anh ta đưa ông đi bệnh viện kiểm tra?"

Chương Hạo tiếp tục gật đầu.

Kim Thái Lai: "Vậy hắn có giải thích nguyên nhân biến mất với ông không?"

Chương Hạo gật đầu liên tục.

Kim Thái Lai nhìn anh, tặc lưỡi: "Hèn gì chiều nay ông lại phơi phới như vậy, mệt tôi còn tưởng ông vì chân khỏi hẳn rồi nên mới vui như vậy, tôi quả nhiên là quá ngây thơ."

Chương Hạo không tin, sờ mặt mình: "Tôi phơi phới như vậy sao?"

Kim Thái Lai càm ràm: "Vớ vẩn, ông còn thiếu điều ngồi cười ngu trong lúc ăn cơm thôi, còn không vui chắc."

Chương Hạo: "......"

Chương Hạo mạnh miệng nói: "Tôi chỉ vui là không phải lo lắng nữa mà thôi, chứ tôi còn chưa tha thứ cho anh ta đâu."

Kim Thái Lai nghe thế thì nổi hứng thú, hóng hớt: "Sao sao? Ông còn định phạt người ta à?"

Chương Hạo: "Anh ấy đột nhiên biến mất rồi đột nhiên trở về, còn không để cho tôi được giận sao? Tôi nói chứ nhỡ có lần sau thì thế nào?"

Kim Thái Lai: "Vậy nhỡ người ta thật sự có việc thì sao?"

Chương Hạo: "Không phải, lần này thuần túy là do chính anh ấy sơ sẩy quá, cho nên phải nhớ cho kỹ. Ngộ nhỡ người ta tới lần sau......" là lấy mạng anh ấy, lúc đó mình phải làm thế nào đây?

Chương Hạo mới nghĩ mà đã lại thấy giận, anh lập lại lần nữa: "Phải cho nhớ mới được!"

Kim Thái Lai không hiểu, cậu cảm thấy mình không phải đang xem cãi nhau mà đang bị thồn thức ăn chó, trong lòng có cảm giác hỗn độn, cậu đứng dậy, nói: "Thế thì ông tự mình giải quyết tiếp đi, dù sao thì lần rời đi này của Thành Hàn Bân đã lộ ra những vấn đề ngầm nào thì ông cũng biết rồi đấy, cần giải quyết cái gì thì giải quyết cho xong đi, vậy thì hai người mới có thể tiến lâu, tiến xa. Tôi sẽ không tham dự, bái bai!"

Chương Hạo gật đầu: "Ừ, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cửa phòng được Kim Thái Lai thuận tay đóng lại, Chương Hạo xốc chăn lên, nhấc hai chân mình vào trong, khăn quấn đầu thì tiện tay ném vào giỏ đựng đồ bẩn bên cạnh giường, yên lặng nghỉ ngơi mấy phút xong, anh mới lần nữa ngồi thẳng người dậy, lấy ly nước đặt bên tủ đầu giường, thấy nhiệt độ nước đã giảm, mới bắt đầu uống thuốc hàng ngày.

Nuốt viên thuốc, nhanh chóng uống nửa ly nước để trôi thuốc, chỉ cần tốc độ nhanh là sẽ không cảm nhận kịp vị đắng! Chương Hạo rất hài lòng với tốc độ của ngày hôm nay, anh tiếp tục uống nước để giảm vị đắng nơi đầu lưỡi. Sau đó... Sau đó anh nhìn thấy có vị nhân vật phản diện nào đó đang lấp ló ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn trộm anh---

"Phụt khụ khụ khụ khụ!" Chương Hạo suýt nữa bị sặc chết, nước vừa vào miệng đã phun ra.

Người bám ngoài cửa sổ lập tức giật mình kinh hãi, một tay bám vào bệ cửa sổ, một tay chỉ tốn 6 giây đã dể dàng mở cửa sổ ra, hắn nhảy thẳng vào nhà, sốt ruột hỏi: "Bị sặc à? Cổ có đau hay không?"

Thành Hàn Bân vừa nói vừa rút tờ khăn giấy lau chăn, động tác tự nhiên đến nỗi Chương Hạo cũng quên cản lại, anh ho khù khụ: "Anh làm em sợ muốn chết, anh hết việc hay sao lại bám ở bên ngoài làm gì?"

Thành Hàn Bân nghe vậy, động tác bắt đầu chậm lại, hắn cúi đầu, nói: "Em không cho anh vào, nhưng anh chỉ muốn nhìn thấy em."

Lời nói vừa đáng thương vừa ấm ức, Chương Hạo nghe mà không lạnh mặt nổi, nghẹn một lúc lâu sau mới nói: "Không được làm nũng."

Thành Hàn Bân yên lặng thu dọn chăn.

Chương Hạo thấy tâm trạng hắn không tốt lắm, anh nhíu mày, nói: "Làm sao vậy?"

Thành Hàn Bân không dám ngẩn đầu đối mặt: "Anh làm hỏng ớt và hạt giống rồi......"

Chương Hạo bình thản: "Đoán được."

Thành Hàn Bân càng cúi đầu thấp hơn: "Không lẽ anh hại thí nghiệm của em thất bại rồi?"

Chương Hạo hỏi lại: "Anh đoán xem?"

Đáp án đương nhiên là đúng, bản thân Thành Hàn Bân cũng tự biết, nếu không, hắn sẽ không chột dạ áy náy như vậy: "Thật xin lỗi."

Chương Hạo không trả lời. Về chuyện này, lúc vừa biết được đối phương mang hạt giống đi và nghe thấy thông báo nhiệm vụ thất bại, anh chắc chắn là tức giận, nhưng sau hai tháng lo lắng về chuyện cây ớt, lửa giận của Chương Hạo hóa ra lại không lớn như anh vẫn nghĩ, một nhúm lửa còn sót lại đã lặng lẽ dập tắt khi đối phương tỏ ra yếu thế.

Chương Hạo đột nhiên cảm thấy bản thân quả là chân ái với hắn, sau khi nhiệm vụ thất bại, anh không chỉ không tức giận mà còn lo lắng cho hắn, thấp thỏm suốt hai tháng. Nếu là trước kia, e là anh sẽ đấm chết Thành Hàn Bân, từ nay về sau không gặp nhau nữa, ai thèm lo lắng chứ.

Thật là...... Chương Hạo trước kia vì một trái ớt mà có thể liều mạng, chắc sẽ không thể tưởng tượng được sẽ có ngày hôm nay!

Chương Hạo thích thú nghĩ miên man trong lòng, bộ dạng không nói tiếng nào ở trong mắt Thành Hàn Bân lại thành không muốn tha thứ cho hắn, giận đến độ ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với hắn.

Tâm trạng Thành Hàn Bân lập tức càng kém, thu dọn chăn xong, hắn cũng im lặng theo. Hắn không biết mình nên nói cái gì để cầu tha thứ, nhưng hắn lại không muốn rời đi......

Không khí trầm mặc quỷ dị kéo dài vài giây, Chương Hạo rốt cuộc hoàn hồn, nhìn người ngồi bên giường, kinh ngạc hỏi: "Anh đang giận em sao?"

Thành Hàn Bân: "Không có, anh chỉ là ngoài xin lỗi thì không biết nên nói cái gì."

Chương Hạo cũng không biết nói gì, anh tiếc nuối, cầm gối ôm đánh hắn: "Đây là thái độ giải thích của anh sao? Sao anh không tranh thủ một chút vậy! Sao anh không cố gắng lần nữa, chứng tỏ bằng hành động thực tế đi chứ!!"

Thành Hàn Bân bị đánh, trong lòng lại có chút thoải mái, hắn im lặng ôm eo, gối đầu lên vai đối phương, dù Chương Hạo nhéo tai, hắn cũng không buông tay, ngược lại còn ôm đối phương chặt hơn.

Hắn mong muốn Chương Hạo giống như bây giờ, phát tiết với hắn, đánh hắn, nhéo tai hắn, chứ hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng trầm mặc lạnh nhạt như lúc nãy. Bởi vì hắn biết, có phẫn nộ mới có quan tâm, nếu tâm thật sự tĩnh như nước, thấy hắn mà không có phản ứng gì, hắn có thể thật sự mất Chương Hạo......

Chương Hạo đánh mệt, vốn muốn dựa vào vai Thành Hàn Bân nghỉ ngơi với tư thế này luôn, kết quả --- anh đột nhiên đẩy Thành Hàn Bân ra, ghét bỏ nói: "Anh còn chưa tắm rửa, đừng ôm em!"

Thành Hàn Bân vừa thỏa mãn vì được ôm, giờ mới nhớ tới bản thân vì trở về mà đi mấy ngày không nghỉ, hình như cũng không... tắm rửa.

Thành Hàn Bân lần đầu tiên ngượng đến đỏ mặt, hắn yên lặng buông Chương Hạo, cặp mắt trông đợi, nói: "Anh đã hai tháng không về, trên lầu cắt nước rồi."

Chương Hạo muốn đuổi hắn đi liền bị nghẹn lời, anh mạnh miệng nói: "Vậy chỉ cho anh tắm một lần."

Thành Hàn Bân nở hoa trong lòng, cọ trán anh: "Được."

Chương Hạo: "Anh qua phòng cho khách mà lấy đồ dùng rửa mặt, không được xài của em."

Thành Hàn Bân tuy tiếc nuối, nhưng hắn bây giờ không dám chọc giận Chương Hạo nên ngoan ngoãn đóng cửa sổ, qua phòng cho khách lấy đồ dùng vệ sinh.

Kim Thái Lai chưa đi ngủ, đang uống nước ở phòng khách: "Phụt___"

Chương Hạo cũng đột nhiên nhớ ra: "!!!"

Thành Hàn Bân là người bình tĩnh nhất, hắn lấy đồ dùng vệ sinh rồi trở về phòng ngủ, đóng cửa phòng trước ánh mắt còn đang dại ra của Kim Thái Lai.

Kim Thái Lai nghe loáng thoáng tiếng nước tắm rửa: "......"

Chương Hạo bắt đầu hối hận tại sao lại đồng ý: "......"

Thành Hàn Bân thỏa mãn sử dụng phòng tắm của Chương Hạo: "!!!"

Buổi tối này thật sự là phong phú đặc sắc đến độ không ai ngủ yên.

Chương Hạo không cần động não cũng biết tên Kim Thái Lai kia nhất định lại đầy văn hóa phẩm đồi trụy trong đầu, có khi đang đứng bên ngoài tưởng tượng cái gì. Lúc anh u sầu nghĩ đến ngày mai nên nói chuyện thế nào, cửa phòng tắm mở ra, Thành Hàn Bân mặc áo choàng tắm đi vào.

Mặc kín đấy...... ý nghĩ bất giác chạy qua trong đầu Chương Hạo, sau đó anh liền nổ, vờ lờ, anh đang nghĩ gì vậy! Mặc càng kín thì càng tốt chứ sao! Anh mới không muốn nhìn!

Thành Hàn Bân yên lặng bước qua: "Hạo Hạo, anh thế này không thể trèo cửa sổ về."

Chương Hạo: "Vậy anh đi cửa chính!"

Thành Hàn Bân: "Không mang chìa khóa."

Chương Hạo: "Vậy anh đi phòng dành cho khách!"

Mặt Thành Hàn Bân lập tức u oán: "Có người......"

Lúc hắn đi lấy đồ dùng vệ sinh thì đã thấy. Hai gian phòng dành cho khách, một là của Kim Thái Lai, một gian phòng khác cũng có dấu vết có người ở qua, chắc chắn là tên hộ lý khốn kiếp đó!

Chương Hạo nhất thời không có gì để phản bác lại, anh thậm chí còn nghi ngờ có phải trước khi đối phương đi tắm thì đã nghĩ hết tất cả đường đi nước bước không. Quả nhiên mọi việc không thể có lần đầu, sau đấy chắc chắn sẽ đẻ ra ngoại lệ!

Chương Hạo bất đắc dĩ nhéo mi tâm, nhìn đôi chân trần của đối phương bên dưới lớp áo choàng tắm, chắc chắn là hắn không ra ngoài được rồi, anh thở dài nói: "Vậy em đành chấp nhận......"

Ánh mắt Thành Hàn Bân sáng dần lên, lại chợt nghe Chương Hạo đột nhiên bẻ cua: "Qua ngủ với Kim Thái Lai một đêm."

Thành Hàn Bân: "......"

Hắn đè chăn lại, không cho Chương Hạo xốc lên: "Chân em chưa thể đi nhiều được, đừng nhúc nhích."

Chương Hạo nhướn mày: "Vậy anh ngủ với Kim Thái Lai?"

Thành Hàn Bân trầm mặc vài giây, nói nghiêm túc: "Anh sợ nửa đêm tỉnh dậy không nhận ra cậu ta, sẽ bắn cậu ta mất."

Chương Hạo: "Vậy anh muốn thế nào?"

Thành Hàn Bân: "Anh thấy thế này là được rồi."

Chương Hạo xém nữa không giữ được mặt lạnh, anh nhịn cười nói: "Vậy nhỡ anh không nhận ra em, bắn phải em thì làm sao?"

Thành Hàn Bân còn vô cùng nghiêm túc: "Em ở trong lòng anh quan trọng như vậy, làm sao lại không nhận ra chứ."

Chương Hạo lập tức bị lời ngon tiếng ngọt mua chuộc, anh hài lòng: "Vậy em đành ngủ với anh một đêm, lên giường ngủ đi."

Tâm lý Thành Hàn Bân liền buông lỏng, hắn đứng dậy kiểm tra cửa sổ, cẩn thận sấy khô tóc đến khi không còn một giọt nước, mới hạnh phúc âm thầm chà chà hai tay, trèo lên phía bên kia giường.

Phòng của Chương Hạo, giường của Chương Hạo, gối của Chương Hạo, Chương Hạo nằm ngay bên cạnh!!

Cảnh này đã đủ để cho Thành Hàn Bân kích động đến ngủ không yên, hắn nằm trong bóng tối mà mắt mở to, sáng quắc còn hơn bình thường.

Chương Hạo hiếm khi ngủ chung giường với người khác, hơn nữa người này còn là "bạn trai trước", anh thật ra cũng ngủ không yên. Nhưng anh lại có tật xấu là cứ uống thuốc vào là buồn ngủ, vừa nằm xuống yên ổn thì cơn buồn ngủ do dược hiệu kéo tới.

Lúc mơ màng sắp ngủ thì Chương Hạo có cảm giác có người cầm tay mình, anh buồn ngủ nên đầu óc trống rỗng, nói một câu "ngủ ngon" theo bản năng rồi chìm vào giấc ngủ.

Thành Hàn Bân yên lặng xoay người về phía anh, lẳng lặng nhìn anh trong bóng tối, tay hơi siết chặt: "Ngủ ngon."

=== Lời tác giả ===

Cãi nhau mà không phải do muốn chia tay thì đều là khoe ân ái

--- Trích Kim Thái Lai đã chịu đủ hủy hoại từ cẩu lương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net