12. Môn đăng hộ đối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông bà Sung đã biết chuyện của em và hắn sau đó không lâu, công tâm mà nói thì Zhang Hao rất vừa mắt đối với họ. Nhưng ông bà chưa từng gợi ý hắn làm quen với em sau khi biết em là con nhà giàu. Ba mẹ Hanbin lo rằng môn đăng hộ đối sẽ làm cản trở hạnh phúc của cả hai nên vẫn chưa đủ tự tin để thúc đẩy con trai mình. Thế nên khi Hanbin nói rằng em là người yêu của hắn, ông bà Sung mừng một nhưng lại lo tới mười.

- Ba mẹ ơi, mẹ Zhang bảo lát nữa sẽ đến nhà chúng ta nói chuyện.

- Vậy hả ? Để mẹ dọn qua cái phòng khách, bố nó đi tắm rửa cho sạch sẽ đi, người toàn mùi đồ ăn như thế mà ngồi nói chuyện với họ sẽ không phải phép.

- Ừm.

Hanbin nhìn mặt mày ba mẹ mình bí xị làm hắn cũng thấp thỏm không yên. Đúng là hắn chưa từng hỏi ông bà Zhang về vấn đề môn đăng hộ đối, nhưng họ biết hoàn cảnh nhà hắn rồi còn gì, ngay từ buổi dạy kèm thứ nhất, hắn đã giới thiệu nhà mình mở quán ăn, họ còn hứa sẽ đến thường xuyên chứ chẳng có ý chê bai gì. Xem ra có vẻ gia đình Zhang Hao không hề coi trọng môn đăng hộ đối.

- Kìa con, họ đến rồi.

Ông bà Sung đứng lên cúi chào gia đình em, ông bà Zhang cũng rất lịch sự cúi chào đáp lại. Zhang Hao chào ba mẹ Hanbin sau đó nhanh chân chạy qua đứng cạnh hắn, nhìn trán của hắn lấm tấm mồ hôi làm em thấy lạ

- Anh lo hả ?

- ...Ừm.

Hanbin biết đây là cuộc nói chuyện riêng nên chủ động kéo Zhang Hao đi chỗ khác, lúc này không gian của bốn phụ huynh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Bà Zhang là người mở lời

- Từ khi gặp cháu Hanbin chúng tôi mới biết về quán ăn của anh chị, quả thật anh chị nấu ăn rất ngon, nói chứ chồng tôi còn mê cơm anh chị nấu hơn cả tôi nấu rồi, mà tôi cũng thế luôn. Thua chị đã đành, đằng này thua cả anh Sung, bây giờ ít đàn ông vào bếp lắm, tôi đúng là bái phục anh chị.

- Chị cứ quá khen, mỗi người có một khẩu vị khác nhau, chúng tôi hai vợ chồng chỉ có mỗi hai cái miệng, nhiều khi cũng làm đồ ăn không vừa lòng khách, được anh chị khen là chúng tôi vui rồi.

- À anh chị này, chúng tôi có một đề nghị, nhân viên ở công ty chúng tôi có phản ánh với cấp trên về việc đồ ăn ở nhà bếp công ty không đảm bảo dinh dưỡng, hơn nữa mùi vị cũng không ổn, dạo gần đây lượng thức ăn còn bị ít đi trong khi giá tiền thì vẫn như vậy. Chúng tôi đã xem xét và quyết định cho nhân viên của nhà bếp nghỉ việc, bây giờ chúng tôi mong anh chị có thể tiếp quản công việc đó, công ty của tôi không có quá nhiều nhân viên, hơn nữa chúng tôi cũng có thể tuyển giúp anh chị những người chỉ chuyên làm nhiệm vụ sơ chế, anh chị nhận nguyên liệu rồi nấu thôi là xong. Anh chị thấy thế nào ạ ?

Đây rõ ràng là ông bà Zhang đang có ý định giúp đỡ gia đình Hanbin, sự giúp đỡ này quả thật sẽ đem lại nguồn thu rất lớn cho họ, nếu xét trên phương diện hợp tác làm ăn thì ông bà Sung chẳng có lý do gì để từ chối.

- Vâng, chúng tôi rất sẵn lòng.

- Ngoài ra có một số người sống ở quanh đây vẫn hay đến quán của anh chị ăn cơm, anh chị có thể nấu đồ ăn tại công ty, sau đó cho shipper vận chuyển qua đây là được, nếu nấu tại cả hai nơi thì sẽ bất cập, mà bỏ khách ở đây thì cũng không hay.

- Vậy thì tốt quá, chúng tôi cảm ơn anh chị rất nhiều. Anh chị giúp chúng tôi nhiều như thế này, chúng tôi thật sự chưa biết làm cách nào để báo đáp.

- Báo đáp dễ mà, sau này con tôi về nhà chồng, anh chị chỉ cần cho thằng bé Hạo Hạo nhà tôi ăn cơm đủ ba bữa một ngày, thế là báo đáp rồi á.

- Hả ?

- Nay chúng tôi qua đây là để xin anh chị cho hai đứa chúng nó chính thức qua lại với nhau.

- Thực ra vợ chồng chúng tôi cũng rất ưng thằng bé Zhang Hao, nhưng anh chị cũng thấy gia đình chúng tôi không khá giả cho lắm, thằng bé đang sống tốt như thế, sau này về đây biết làm thế nào.

- Chị không phải lo đâu, nhà chúng tôi nhìn vậy chứ bao nhiêu sương gió nắng mưa Hạo Hạo đều trải qua rồi.

- Vậy còn vấn đề môn đăng hộ đối thì...

- Anh cũng không phải lo, thời này ai còn quan tâm cái đó, mà người ta có quan tâm thì chúng tôi cũng chẳng quan tâm. Nhà mình có thế nào, con mình lớn lên khỏe mạnh, giỏi giang là thành công lớn rồi, hơn nữa hai đứa nó là thật lòng yêu nhau, chẳng màng đến môn đăng hộ đối làm gì cho nặng đầu.

- Vâng, nếu vậy thì chúng tôi xin phép được tác thành.

- Chốt đơn rồi nhé, thằng bé Hạo Hạo nhà chúng tôi còn nhiều cái vụng dại, chúng tôi sẽ dạy dỗ thằng bé cẩn thận trước khi chính thức gửi về cho nhà anh chị.

-------------------------------------------------------------------------------------

*ở một thế giới khác

- Này, em nghĩ sao về môn đăng hộ đối ?

- Em chẳng nghĩ gì cả, ai cũng sẽ có lúc phất lên thôi, ba mẹ anh nấu ăn ngon như thế, sớm muộn gì cũng bội thu, anh lo gì chứ. Gia đình em chẳng có ai quan trọng về môn đăng hộ đối cả, chỉ cần người đó có chí tiến thủ thôi là được.

- ...

- Giống như anh í, chỉ cần là anh thì ba mẹ em đều chấp nhận hết.

- Em đúng là cái đồ dẻo miệng.

- Còn miệng anh thì cứng một cục luôn á, đến bây giờ vẫn chưa chịu đổi cách xưng hô với em.

- ...

- Lại tính nói là tôi chưa quen chứ gì ? Hứ, hoi, hong cần đổi nữa.

Zhang Hao quay mông bỏ đi thì bị hắn kéo lại, ôm chặt từ sau lưng, Hanbin tuy là người lạnh lùng, nhưng hắn cũng biết cách chiều lòng người khác. Hắn ghé sát vào tai em mà thủ thỉ

- Anh yêu em!

- Gì thấy ghê zậy cha nội ? Ê ê đổi xong nghe sởn gai ốc luôn á.

- ...em là đồ tồi.

- Ơ ơ, em đùa mà, em cũng thế, em cũng...ơ này....anh đi đâu đấy...chờ em với, Sung Hanbin!!!

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Lạy ông đi qua lạy bà đi lại cho con xin 1 lượt bình chọn, đọc xong bỏ đi con cắn 30 phát 🐶

Ngày hoàn thành: 17:42 - 02/11/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net