Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau hắn đặc biệt đưa cậu đi Thái Lan

- Han Bin chúng ta sang Thái Lan làm gì ?

- Đi chơi chứ còn làm gì nữa?

- Anh dư tiền quá ha ?! - Cậu phụng phịu nói.

Cậu nói mặc cậu hắn vẫn ung dung đi trước kéo vali cho cậu.

----------

Bác sĩ Goo sau đêm đó bị đàn em của Kim Han Bin đưa đến một căn nhà hoang xử lý.

- Tụi bây muốn làm gì tao ?

- Mày nghĩ tụi tao ở đây sẽ làm gì. Đắc tội với Kim Han Bin thì chỉ có chết thôi !

Anh ngoan cố vùng vẫy khỏi dây thừng.

- Bọn bây cũng lì thật ! Cảm thấy Han Bin rất dễ dãi hay sao mà hết con tiện nhân kia rồi tiếp là đến mày ? Nhưng như thế cũng vui, có vậy ông đây mới có cái vui vẻ.

Tên cầm đầu đi xung quanh ghế của anh vừa nói vừa lấy gậy vỗ nhẹ vào vai anh.

- Tụi bây là lũ hèn mọn ! Tại sao phải làm việc cho tên ác nhân đó ! - Anh nói.

- Hèn mọn ? Ác nhân ? Vậy mày nghĩ mày là gì hả thằng khốn ?!

Tên cầm đầu cười vào mặt anh.

Sau đó quay qua nói với đàn em

- Tụi bây lên !

------------

Ở Băng Cốc, hai con người ung dung nhàn hạ vi vu khắp nơi.

- Han Bin à, thật thích ! Ở đây không khí rất thoải mái !

Cậu vui vẻ nhún nhảy trên đường nói.

Hắn bất ngờ nắm tay cậu, cúi xuống ghé vào trong tai cậu nói nhỏ.

- Bảo bối, sinh nhật vui vẻ !

Hắn nói xong rút từ trong túi mình ra một món quà.

Cậu thì hoàn toàn bất động, mắt trân trân nhìn hắn.

- Không lấy quà sao ?

Hắn lắc lắc món quà trước mặt cậu.

- Ơ... em... em... anh...

- Em anh gì ?

- Anh vừa... vừa rồi nói gì ?

- Không biết.

Hắn giả bộ hờn dỗi quay lưng lại với cậu.

- Không phải anh nói không tổ chức sinh nhật cho em sao ?

- Ừ. Không sinh nhật gì hết, về thôi.

Hắn bỏ đi trước.

Lúc này cậu mới hoàn hồn, chạy thật nhanh từ phía sau chồm lên lưng hắn, tay ôm cổ hắn.

- Quà của em, mau đưa đây.

- Anh vứt rồi.

- Cái gì... mới... mới đây.

Cậu nhảy xuống người hắn, đi ra phía trước lục khắp người hắn.

- Nè... nè... em làm gì đấy ?

- Anh vứt đâu rồi hả !

- Điên mới nói cho em. - Hắn cười nói.

- Nhanh đưa ra đây, đó là anh tặng em cơ mà.

Hắn đứng đó cười ngâu.

- Anh cười cái gì ?

Cậu hờn giận chân dậm dậm bỏ đi.

- Em đi nữa là anh vứt thật đấy. -Hắn nói to.

- Anh vứt luôn đi. - Cậu quay lại nói.

Đúng lúc cậu quay lại hắn quăng hộp quà về phía cậu.

- Của em. - Hắn mỉm cười.

----------

Ở nhà của Kim Han Bin

Bố và mẹ của hắn sau bao năm coi như là vứt bỏ đứa con trai của mình nhưng khi nghe tin hắn gần đây đang quen một thằng con trai còn dẫn về nhà ở gần mấy tháng nay nên ông bà quyết định về chỉnh lại con mình.

Quản gia cấp tốc nhắn tin báo liền cho Han Bin

- Quản gia ông đang làm gì đấy ? - Ông Kim hỏi.

Quản gia đang báo cho hắn liền giật mình.

- Ông có vẻ nhàn rỗi quá ! Nếu đã báo cho nó rồi thì kêu nó mau về đây cho tôi ! - Ông Kim nói rồi bỏ đi.

-----------

Bên này hắn nhận được tin nhắn tức giận quăng điện thoại vào một góc làm cậu đang ngồi ngắm nghía cái nhẫn hắn mới tặng phải giật mình.

- Han Bin ... anh không sao chứ ?

Cậu nói làm hắn bừng tỉnh là vẫn còn sự hiện diện của cậu ở đây.

- Chúng ta đi ăn thôi !

Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.

- Nhưng vừa rồi có chuyện gì?

- Không có gì.

- Em trông anh vừa rồi rất tức giận.

- Chỉ là chuyện công ty thôi.

- Công ty anh mà cũng gặp chuyện sao ?

Cậu để tay lên cằm sờ sờ ra vẻ suy tư.

- Tại sao không ? - Hắn vò vò đầu cậu.

Cậu nghĩ nghĩ cái gì đó lúc hắn ra tới cửa cậu liền hét lên.

- Anh phá sản rồi sao !!!???

Hắn ra tới cửa sắc mặt cũng tối hẳn quay lại trừng mắt với cậu một cái như muốn thiêu đốt luôn người cậu

Cậu nhanh chóng thay đổi 180 độ.

- Ha ha... nhanh nào, đi ăn thôi em đói rồi

Cậu đi ra khoác tay hắn kéo đi.

Hắn định nói gì đó nhưng bị hành động của cậu làm cho muốn giận cũng không được.

-----------------------------------------------

Sự xuất hiện của app và umma chỉ làm tăng thêm độ hường phấn choo BinHwan mà thôi <3 <3 <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net