ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ơi làm sao vậy?" Giọng Matthew chẳng khác gì loài mèo đang ủ rũ và Hanbin thật muốn tự đá chính mình. Lần nữa. "Là chuyện anh Chương Hạo ạ?"

Hanbin gật đầu. Đã vài ngày trôi qua rồi, nhưng vẫn là Chương Hạo.

"Bình thường anh ấy thể hiện cảm xúc rõ ràng cực." Matthew bĩu môi, ngồi xuống cạnh Hanbin. Dòng nước chảy xiết, vài giọt bắn lên cánh mũi Hanbin. "Đợt Kill This Love, anh ấy góp ý cho mọi người thẳng thắn lắm."

"Nhưng không phải với anh." Hanbin nhìn Matthew, mỉm cười yếu ớt. "Có lẽ anh làm hư anh ấy rồi."

"Không đời nào, anh vốn giúp đỡ được rất nhiều người mà." Matthew đấm nhẹ vào ngực Hanbin. Cậu sà vào, xin thêm một cái ôm của cậu nhóc. Vì cậu thực sự cần một chiếc ôm ngay lúc này. Người em cười vui vẻ, đôi găng tay dính tuyết vòng qua vai cậu.

"Chuẩn bị tinh thần chưa? Em sẽ kể tên tất cả những người từng nói Thật biết ơn vì có Hanbin ở đây." Giọng Matthew như nói sự thật hiển nhiên vô cùng.

"Đầu tiên là em, Seok Matthew." Hanbin chôn mặt dưới tấm áo khoác to sụ của Matthew mỉm cười. Cậu còn chẳng cần phải ngẩng lên nhìn đứa em của mình làm gì.

"Ye Dam. Cậu ấy bảo em là mình rất cảm kích vì anh nhường vị trí center cho cậu ấy."

"Chị gái em nè. Chị ấy chẳng bao giờ ngừng nhắc về tuyển tập truyện anh cho chị ấy xem cả."

"Gyuvin nữa." Hanbin bật cười khúc khích, Gyuvin cứ bô bô nói ra hết thôi. Cả với cậu luôn. Matthew cũng bật cười theo.

"Tiền bối Hoetaek nè."

"Rồi rồi, em nổ hơi lớn rồi đấy." Hanbin cười, cậu ngẩng đầu lên. Matthew nhún vai, nói rằng kiểu gì anh ấy cũng đồng tình với em thôi.

"Đáng lẽ anh không nên đánh liều như vậy." Một lúc sau, Hanbin thì thầm.

"Anh, nghe em nói nè. Nếu Chương Hạo không thích, anh ấy đã nói thẳng với anh từ đời nào rồi." Bàn tay Matthew đặt sau đầu Hanbin vỗ về nhịp nhàng. "Khi anh Quan Duệ muốn thêm thắt chi tiết cho vũ đạo Kill This Love, Chương Hạo hoàn toàn ủng hộ."

"Có phải anh ấy gặp chướng ngại cảm xúc không?" Hanbin nghĩ ngợi. "Nhưng anh ấy giỏi biểu đạt mà, vấn đề là gì nhỉ?"

"Em không biết nữa anh ơi. Nhưng giờ trông anh chẳng khác gì nhà trị liệu tâm lý cả."

"Uớc mơ thời xa xưa của anh mà."

Cả hai cười xòa, hiểu rõ cuộc đời tức cười thế nào khi thời gian họ gặp nhau trong phòng tập còn nhiều hơn ở ngoài kia.

Matthew buông tay, Hanbin ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn dòng sông.

"Kiểu gì anh cũng bảo em dở hơi, nhưng em nghĩ Chương Hạo cũng thích anh đấy." Matthew chầm chậm nói, xâu chuỗi từng chữ một như đan chiếc vòng hoa mỏng mảnh. "Hẳn anh ấy quá bận rộn, không có thời gian để thích một người, nên cảm xúc này thật mới mẻ với anh ấy."

"Em dở hơi thật đấy." Hanbin tủm tỉm cười. Matthew giả vờ dỗi nhưng rồi cậu nhóc lại mỉm cười.

"Không đâu anh." Cậu nhóc tháo găng ra, chạm tay xuống mặt sông. Lạch nước tản ra nơi đầu ngón tay tiếp xúc. "Em chắc chắn. Chương Hạo không đời nào hy sinh tài hoa âm nhạc của mình chỉ vì một chiếc hôn nếu anh ấy không thích anh."

Hanbin im lặng.

Tiếng nước róc rách chảy, từng đợt sóng xô dọc sườn đồi. Matthew nhấc tay lên, vẩy cho bớt nước, than vãn rằng mình chẳng bắt được con cá nào cả.

Hanbin đã ngưỡng mộ Chương Hạo ngay từ những ngày đầu. Từ cái ngày họ quay những chiếc video dài một phút, cậu đã phát hiện ra một thực tập sinh Trung Quốc vừa thông minh vừa tài hoa. Hanbin đã kể với rất nhiều thực tập sinh G-group khác, họ cũng kinh ngạc không khác cậu là bao.

Cậu thích trò chuyện với nhiều người, mặc cho bản thể của họ dẫn cả hai đến với những câu chuyện mà Hanbin vốn sẽ không được nghe nếu còn trong chương trình. Nhưng cậu lại cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện với Chương Hạo, lối sống của anh rất rạch ròi và có phương hướng. Có năng lực ấy, anh hoàn toàn theo đuổi được sự nghiệp vẻ vang với tư cách một nghệ sĩ violon hoặc giảng viên âm nhạc. Những người như vậy, Hanbin chỉ cần dõi theo từ xa là đủ.

Nhưng rồi đến ngày đầu tiên họ ghi hình, ngày mà Chương Hạo đến gần cậu trước...

Hanbin không nghĩ mình có thể chối từ. Một Chương Hạo tài năng, được ca tụng hết lời, lọt thỏm trong chiếc áo khoác trắng to sụ, đòi Hanbin sưởi ấm tay vào ngày chiều lạnh. Một Chương Hạo vốn muốn đi tập nhưng cuối cùng để mặc cho Hanbin giữ lại, nghịch ngợm bàn tay mình. Một Chương Hạo trong chiếc kính cậu từng nghĩ mình ghét cay ghét đắng.

Cậu đã níu lấy hi vọng nhỏ nhoi, rằng Chương Hạo cũng thích mình. Rồi cái ngày Chương Hạo chấp nhận chiếc hôn, Hanbin càng thêm vững tâm. Cho đến khi anh chạy biến, Hanbin chán chường trượt người dọc bức tường, lòng đầy hối hận.

Những lời nói của Matthew reo vang trong đầu, rằng Chương Hạo chỉ không biết đối diện với cảm xúc này ra sao. Rõ ràng Chương Hạo chỉ cần bảo Hanbin rằng anh ấy không thoải mái, chứ không phải rời đi vội vã mà không lời tạm biệt. Tàn lửa trong lòng bùng lên không kiểm soát nhưng Hanbin chẳng cố trù dập nó. Ít ra nó cũng không lố bịch như niềm hi vọng khi cậu hôn lên đốt ngón tay anh.

"Anh." Matthew cắt ngang dòng suy nghĩ miên man. "Em bảo Chương Hạo đến đây được không?"

Hanbin mở miệng, nhưng chính cậu cũng không chắc câu trả lời của mình là gì.

"...Anh đừng căng thẳng quá. Em chỉ hỏi thôi, nếu anh không muốn, em sẽ không làm gì cả."

"Không đâu. Anh..." Hanbin lắc đầu. Bàn tay nắm chặt. "Anh cần phải nói."

"Anh, anh chắc chưa?"

Rời mắt khỏi đôi tay, anh nhìn sang bạn mình. Ánh mắt cậu nhóc tuy lo lắng nhưng sẵn sàng ủng hộ.

Hanbin gật đầu.

"Okay. Để em nhắn anh ấy. Ảnh sẽ đến sớm thôi." Matthew tháo găng ra, cầm chiếc điện thoại. "Có gì thì em ở quanh tòa kí túc, anh nhé?"

"Cảm ơn em, Matthew." Hanbin mỉm cười. "Thật đấy."

"Em luôn sẵn lòng mà, Hanbin-hyung."

Tin nhắn đã gửi và được đáp lại. Chương Hạo đồng ý và sẽ đến đây sau vài phút nữa. Matthew rời đi, để Hanbin lại một mình. Tiếng giày đạp trên lớp tuyết xốp bỗng thật đáng sợ. Hanbin cố không tưởng tượng thêm, bởi lẽ tim cậu sẽ vỡ vụn nếu lần gặp này không thành.

------------

Chương Hạo đưa mắt nhìn thân ảnh ngồi thu mình bên bờ sông, mặc áo khoác xanh lam nhạt. Trái tim thắt lại, trong giây lát, anh đã suy tính đến việc chạy khỏi đây.

Anh quyết định không chạy trốn. Cúi mình qua hốc cành hẹp, anh tiến đến, ngồi cạnh chàng trai.

Mỗi người nhìn về một hướng, mặc cho thời gian trôi. Vầng dương cao vời vợi, rọi mặt sông loang loáng sắc lam lục. Chương Hạo thoáng nhìn qua Hanbin.

Cậu khẽ nhíu mày, bàn tay níu chặt cùi trỏ. Trông cậu vẫn ung dung như thường ngày, song Chương Hạo hiểu rõ nếu cậu thực sự ổn, Matthew đã không gọi họ ra đây.

"Mặt sông đẹp nhỉ." Như cảm nhận được ánh mắt của anh, Hanbin cất lời.

"Ừm." Chương Hạo thả ánh nhìn theo dòng nước chảy.

"Chương Hạo." Trái tim như nứt ra, anh nhận lấy cái tên lạnh lẽo, xa lạ. "Anh đã phải lòng ai bao giờ chưa?"

Chương Hạo đáp chẳng chần chừ. "Chưa."

"Cả hồi đi học cũng không sao?" Đến lúc này Chương Hạo mới cảm nhận được ánh mắt cậu dừng trên người mình. Anh lắc đầu.

"Hẳn anh đã từ chối nhiều người lắm." Hanbin cười khan.

Giờ anh bắt đầu nghĩ đến bạn học, cả những đối thủ từng ngỏ lời với anh. Anh thoáng ngạc nhiên nhận ra không ít người.

"Đúng vậy." Chương Hạo gật đầu. Anh nhìn thẳng vào mắt Hanbin. "Chỉ duy một người."

"Là ai vậy?" Hanbin không lảng tránh ánh nhìn từ anh. Cậu mỉm cười như biết rõ đó là ai.

"Em."

"Em còn chưa tỏ tình đâu." Hanbin nhắc anh, song cảm xúc của cậu, cả hai đều tỏ tường.

"Nhưng người đầu tiên khiến anh rung động, và chấp nhận cảm giác ấy chính là em." Vành tai Hanbin nhuộm màu nắng, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản. Từng câu chữ thốt ra thật nhẹ nhàng khiến chàng trai người Trung thoáng bất ngờ, những băn khoăn trước kia tưởng như bị ném gọn xuống sông, dạt về nơi xa xăm.

"Anh đã cảm thấy yếu đuối." Chương Hạo nhìn khúc sông chảy sau vai Hanbin, khó nhìn thẳng vào mắt cậu. "Vì em là đối thủ của anh. Nếu em biết được, có thể em sẽ kể cho người khác."

"Em..." Hanbin kinh sợ nhìn anh. "Ý nghĩ đó chưa từng hiện hữu trong em."

"Anh...anh biết. Anh đã nói qua với bạn mình. Cậu ấy bảo em không phải người sẽ làm vậy." Khuôn mặt Chương Hạo đỏ rực, xấu hổ vì quy chụp Hanbin ác ý như vậy.

"Cũng không trách anh được." Giọng Hanbin dịu lại. "Đúng là chúng ta vẫn đang trong cuộc thi mà."

"Thật không công bằng, tình đầu của anh lại là người anh phải cạnh tranh." Tay Chương Hạo co lại thành nắm đấm nhỏ. "Đáng ra anh phải thành thật với bản thân hơn."

Cả hai yên lặng, để những lời tỏ tan vào thinh không.

"Em cũng đã hành xử hơi quá." Hanbin vắt chéo chân. "Em đã bồng bột khi nghĩ anh thích em và làm anh khó xử. Cả hai lần trong phòng tập."

"Em sai rồi." Hanbin ủ rũ cúi đầu xuống. Rồi cậu ngẩng lên, nhìn anh thành khẩn. "Xin lỗi anh, Chương Hạo."

Sao một người có thể can đảm đến vậy? Làm cách nào mà cậu vẫn có dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh, dù mọi chuyện xảy ra đã thật kì cục và ngượng ngập?

"Thật xin lỗi, đáng lẽ anh phải thành thật với em." Chương Hạo gắng đáp lại ánh mắt của Hanbin, nhưng đôi mắt chợt ươn ướt, anh quay mặt sang nơi khác.

"Ôi chao." Hanbin ôm vai Chương Hạo, kéo anh lại gần. Hai người chỉnh chỗ ngồi cho thoải mái. Chương Hạo quyết định ngồi lên đôi chân vắt vẻo của Hanbin, quay lưng lại với cậu. Dù vậy, Hanbin vẫn không buông anh ra, đôi tay tự nhiên vòng qua người Chương Hạo.

Người Hanbin lúc nào cũng ấm áp như vậy, Chương Hạo thầm nghĩ. Cậu tỏa nhiệt như tia nắng buổi sớm, không oi bức mà dịu êm.

"Chúng ta ổn cả rồi phải không anh?" Hanbin hỏi, Chương Hạo cảm thấy giọng cậu rung vang quanh người mình.

"Ừm." Chương Hạo mỉm cười. Bọn họ không sao rồi. Anh không sao rồi.

"Nếu như cả hai đều thích đối phương, thì ta là gì anh nhỉ?" Hanbin kéo kéo khóa áo của Chương Hạo. Giọng cậu nhẹ nhàng tinh nghịch, nhưng không chút nào áp đặt hay ám chỉ.

"Vẫn đang tìm." Chương Hạo thành thật đáp lại. "Bọn mình vẫn đang tìm câu trả lời."

"Dù là gì thì em có thể cầm tay anh được không? Tay em hơi buốt, anh ơi." Hanbin cẩn thận hỏi. Chương Hạo gật đầu, nâng tay lên.

Tay Hanbin lạnh chết đi được. Tay anh cũng vậy.

Thời gian qua đi, tấm chân tình được sưởi ấm sẽ cho hai người lời giải đáp. Còn hiện tại, ngón tay hai người nhận lấy hơi lạnh của nhau, truyền sự buốt giá xuống xương tủy.

- hết -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net