Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trung Đan nhìn thấy Vũ Đức Thiện bước vào khoang tàu, gã sau khi quan sát xong chỉ nghĩ đem y quăng xuống biển sâu. Gã thực sự không tin tưởng và giao nhiệm vụ cho một người trai trẻ nghiện thuốc lá, đối với khách hàng giống như người bán thịt thuê như thế này. Đức Thiện đáp lễ bằng ánh mắt, ra dáng như anh hùng. Y nhếch lông mày rồi nửa híp mắt xem xét Trung Đan, giống như y đang lịch sự coi khinh kẻ bại hoại.

"Giấy phép hành nghề y tế đâu?" Trung Đan ôm hai tay lạnh nhạt nói, mở miệng lên cười giễu cợt, gã mười phần chắc chín rằng trước mặt gã y hệt như là bác sĩ du mục người Mông Cổ.

"Không mang!" Đức Thiện chớp nửa con mắt đầy phần cao ngạo và nói tiếp, "Tài năng chữa lành của tôi chưa bao giờ cần cái này để chứng tỏ."

"Vậy cậu tự tiện làm nghề bác sĩ mà không có giấy phép?" Trung Đan hừ lạnh, "Có lẽ tôi nên gọi điện báo cho công an biết."

Vũ Đức Thiện hút xong điếu thuốc, sau đó đem gói tàn thuốc đặt xuống dưới đất, dùng chân ép ép. Trên sàn nhà bốc ra một chút khói trắng và rất nhanh tiêu tán.

"Tôi đây đã từng có kinh nghiệm ở Hội Chữ thập Đỏ, ra chiến trường cùng đội ngũ quân đội." Bác sĩ Vũ từng bước một tới gần Trung Đan, ánh mắt hiếu khí. "Từng tận dụng đầu cây bút hư ổ bi để cấp cứu tràn khí ngực và thực hiện châm cứu tại chỗ." Y đưa đầu ngón tay lên ấn lên giữa hai ngực của Trung Đan, động tác này không lẽ thường nên gã bất ngờ lui lại một bước.

"Hay thậm chí tôi còn từng sử dụng máy khoan bằng điện để mở hộp sọ nữa đấy... Tất cả đều được cấp cứu bằng phương pháp tại thời điểm, thực hiện thành công." Đức Thiện mỉm cười nhìn xuống Trung Đan, lưng của đối phương đã chạm tới sau ghế. Đức Thiện mới biết rằng y đã đến quá gần, Trung Đan đành phải hướng vòng qua chỗ khác.

Nụ cười của Đức Thiện thân thiết đến mức làm cho đầu tóc của gã muốn dựng thẳng đứng, trong đầu của Trung Đan hiện tại toàn nghĩ đến cảnh dùng máy cưa để cắt xác người hệt trong Hannibal.

Công nhận cảnh này hấp dẫn và đáng được hoan nghênh. Từ lúc Trang Anh vào nghề đến đây, nàng lâu rồi chưa thấy qua dáng bộ của Trung Đan kiểu này.

"Cậu Thiện, tôi nghĩ một ngày nào đó, có lẽ Trung Đan thực sự cần cậu mở hộp sọ để kiểm tra có hư tổn nào trong đấy." Trên mặt của Trang Anh cười cợt nỗi đau của người khác, xem như ăn miếng trả miếng dành cho Trung Đan.

"Tôi sẵn sàng giúp cô." Đức Thiện cười đến mức muốn cắn răng để nén lại. Ai bảo gã đàn ông trước mặt đây dám chiếm hết sóng điện ảnh của "anh yêu" y chứ?

Cảm thấy bị xa lánh, Trung Đan không cam lòng, đành trừng mắt nhìn nữ trợ lí ác quỷ của gã.

"Nhưng không cần vội. Quan trọng là bệnh nhân trước mặt kia." Trang Anh nhún vai của mình, chỉ chỉ về phía Hoàng Khoa. Nàng luôn luôn giỏi tìm mọi cách để chọc ghẹo cho Trung Đan phát bực.

.
.
.

Trung Đan một chút cũng không muốn Đức Thiện dùng ngón tay thô ráp chạm vào làn da nhẵn nhụi và trắng trẻo của phạm Hoàng Khoa, nhất là nghe được loại y thuật kinh khủng như "dùng đầu bút hư ổ bi để châm cứu" và "lấy máy khoan mở hộp sọ". Gã luôn cảm thấy Đức Thiện sẽ trực tiếp khám đủ loại chỗ trên người cậu, lắc lắc kiểm tra xem đầu óc của gã đích thực có nằm ở đó hay không, và tại sao cậu con trai này lại làm cho tâm trí gã có vấn đề? A, trời!

Đức Thiện ngồi ở mép giường, Trang Anh nhìn thấy gân xanh trên trán của Trung Đan đang run. Đức Thiện kéo cái chăn khỏi thân thể của Hoàng Khoa, đưa một tay chống đỡ cằm của cậu, một tay còn lại thì lùa vào mái tóc mềm mại của Hoàng Khoa và cẩn thận vuốt ve kiểm tra. Khi tay của Đức Thiện chạm trúng chỗ sưng trên đầu của Hoàng Khoa, Trung Đan phát hiện biểu lộ của Hoàng Khoa đang nhíu mày lại và hít một hơi. Mau buông cái đầu nhỏ đáng yêu kia đi, đây không phải là con gấu bông của cậu. Nghĩ đến vậy thôi cũng làm Trung Đan hoá nắm đấm, bóp chặt tay đến phát run.

"Sau khi sơ bộ kiểm tra thì không có vấn đề gì. Chỉ cần chườm đá ở những chỗ bầm là được. Bên cạnh đó, nồng độ cồn trong mũi cậu ta vẫn còn rất cao, tốt nhất không để cậu ta vận động mạnh trong thời gian." Đức Thiện ngừng khám bệnh cho Hoàng Khoa. "Tuy nhiên, để cho an tâm, tôi đề nghị ngày mai là đi bệnh viện để khám tổng quát hơn."

Giật một phát, Phạm Hoàng Khoa nhào vào sau lưng của bác sĩ khiến cho Vũ Đức Thiện ngây người rùng mình... môi cậu định kề vào cổ của y. Ánh mắt của Trung Đan giật giật, khẩn trương đem lòng bàn tay che mồm của cậu. Trang Anh o tròn cái miệng hết sức kinh sợ sởn gai ốc. Cái quái gì vừa mới xảy ra? Thế gian gì thế này?

"Cái gì?... Cậu??" Trang Anh miệng lớn la to.

"Xin lỗi, xin lỗi. Em ấy bị say xỉn nên đầu óc không được tỉnh táo." Trung Đan nhanh chóng can ngăn.

Là một tiểu vương tử của vương quốc Atlantis, cho dù Phạm Hoàng Khoa có tài uống rượu rất tốt, nhưng Namor vẫn nghiêm cấm cậu sử dụng loại đồ uống này!! Lý do là một khi Hoàng Khoa uống rượu thì không thể nào kiềm chế được ham muốn của bản thân mình được nữa, bạ đâu nghĩ đến làm tình dễ dàng. Từng có một thời gian sau khi quá say, cặp mắt đồng tử của cậu chớp chớp không có hồn, bỗng dưng phát hiện một người đẹp nào đó thì đột ngột bắt "dính" khiến cho đối phương bàng hoàng. May mắn là có Vũ Phụng Tiên tại thời điểm, nàng ta kịp thời ngăn cản cậu lại. Sau đó, Hoàng Khoa với gương mặt đỏ bừng say xỉn, vừa bơi vừa câu kéo lung tung với nhiều sinh vật ở dưới đại dương, hoàn toàn hồn bay phách lạc.

"Hoàng Khoa, khi là tiểu vương tử, tuyệt đối đừng bao giờ uống rượu!" Phạm Hoàng Khoa mãi nhớ lời căn dặn của hải vương Namor, lúc cậu tỉnh dậy và phát hiện mình đang quỳ gối tại vương toạ. Cậu không nhớ ra Namor gặp nhiều xui xẻo do triệu chứng lạ lùng này của cậu. Đáng lí ra tội làm cho cả vương quốc gặp hoạn nạn sẽ bị đinh ba thuỷ thần cấu xé cái đuôi, nhưng đây chỉ là một lời nhắc nhở từ thuỷ vương. Ngày hôm đó cậu được tha bổng, không phải bị giam giữ vào trong tù ngục của cung điện, đương nhiên Namor rất tức giận chuyện này. Cũng từ đó trở đi, cả vương quốc bị cấm uống rượu.

Phạm Hoàng Khoa từ rất lâu hoàn toàn nhớ nhung mùi vị thăng hoa kia, thứ vốn dĩ khiến cho toàn thân cậu bay bổng như chú chim trên trời. Ngay bây giờ lại được một lần nữa. Bởi vì cậu lúc đó khát nước quá rồi, trong phòng của Lê Nguyễn Trung Đan không hề có nước lọc mà chỉ chứa đựng toàn là những loại rượu ngon rất ư "tội phạm". Uống một chút, chỉ cần không say thì không sao. Hoàng Khoa liếm liếm nhìn chai rượu đến khô cả môi, liền mở nắp bình ra và cảm nhận mùi thơm ngào ngạt đang tràn vào khoang mũi. Chất lỏng hương nho lên men và ngọt lịm đi vào cổ họng của cậu, làm cho yết hầu của Hoàng Khoa như bị thiêu đốt. Cảm giác mụ mị của thứ rượu này khiến cho Hoàng Khoa như biến thể sang không khí, thân thể cậu mềm mại như chiếc lông vũ vậy.

.
.
.

Trung Đan bước nhanh đi đến bên giường, đem xê dịch Phạm Hoàng Khoa lại, ngồi giữa Vũ Đức Thiện và Hoàng Khoa với gương mặt lạnh lùng: "Nếu không còn chuyện gì thì bác sĩ... bác sĩ Vũ Đức Thiện, mời cậu về cho."

"Tôi e là không được!" Đức Thiện lấy ra một cây thuốc, chuẩn bị thắp lửa. Trung Đan thô kệch giật lại và ném ra ngoài.

"Cậu tuyệt đối đừng hút thuốc ở đây!" Trung Đan bặm môi lại, Đức Thiện nhìn gã.

Trang Anh hít một hơi thật dài. Nàng từ lâu chưa từng thấy một thước phim tình cảm diễn xuất chân thật đến vậy: giống như hai người đàn ông ghen tuông tranh giành tình nhân vừa xinh đẹp vừa lai lịch không rõ, sau đó chuẩn bị cẩu huyết đánh nhau.

"Ngu xuẩn!" Đức Thiện nạt nộ, hừ lạnh. Trung Đan xoắn cổ tay áo của mình lên, chuẩn bị thần chưởng trong lòng bàn tay. Trong buồng ngủ khoang tàu, ngoại trừ mùi hormone nam ra thì khuấy động chính là mùi bắn súng mon men cận kề. "Tôi cần mùi thuốc lá để nâng cao tinh thần, bởi vì từ sáng đến tối, tôi đã phải quần quật chăm lo cho bệnh nhân." Đức Thiện liếc mắt nhìn quả đấm nắm chắc của Trung Đan, một mặt bất bình.

Thêm một lần nữa, trong cơn say, Phạm Hoàng Khoa giật mình mê sảng và túm lại sau lưng một đối tượng bất kì. Đợt này, cậu bắt trúng Trung Đan và hôn ngay sau vai của gã. Bờ môi này vừa mềm lại vừa ấm áp, Trang Anh phát hiện Trung Đan buông thả quả đấm ra và nhẹ nhàng cười một tiếng. Nàng thở phào nhẹ nhõm, may là diễn viên nổi tiếng của nàng đã từ bỏ việc đánh nhau rồi.

"Bắt được chiêu của em rồi."

Trung Đan xoay người lại, một mắt nhìn trộm Trang Anh đang quay mặt. Sau đó, gã mới lén lút hôn lên môi cậu. Ôi cái này đúng là ngọt ngào ngoài sức tưởng tượng.

Gã hiện tại mặt mày toả sáng, hoàn toàn có thể thức trắng đêm mà không cần cà phê hay thuốc lá.

"Bác sĩ Vũ, mời cậu nghỉ ngơi ở phòng kế bên, để tôi một mình ở đây chăm lo chu đáo cho Hoàng Khoa. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ gọi cậu."

"Hừ, chuyện lạ nhất trên đời." Vũ Đức Thiện nheo lông mày lại, làng giải trí đúng là một nơi quái dị. Rõ quá rồi, nhưng ngoại lệ một người đối với y hoàn toàn trong sạch chính là idol Nguyễn Thanh Tuấn của y. Đức Thiện lấy áo khoác mặc vào, trước khi bước ra ngoài thì y quay đầu lại hỏi. "Nếu như muốn tôi rời đi, thì phiền anh mua lại cho tôi thuốc lá được không? Tôi cần cái này để tiếp tục công việc." Đây giống như phong cách của người dẫn đầu tiều tuỵ, Trang Anh bắt đầu có điểm thưởng thức với bác sĩ Vũ.

"Thôi được. Trang Anh, cô mua giúp tôi một hộp xì gà thương hiệu Mỹ và đưa cho bác sĩ Vũ." Trung Đan bây giờ đang giữ rất chặt Hoàng Khoa, cậu vẫn còn đang thiếu tỉnh táo.

Hàng Lâm Trang Anh cảm thấy đây có lẽ là một vấn đề thực sự to lớn.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net