CHAP 34 - CẢM LẠNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì có mưa lất phất, nên ngoài trời hôm nay rất lạnh. Vương Nhất Bác đã cẩn thận mang cho Tiêu Chiến thêm một chiếc khăn. Còn bản thân mình, tuy đã ăn mặc kín kẽ, nhưng vì không quen với khí hậu nơi này nên đã bị nhiễm lạnh rồi.

Vừa về đến nhà, Tiêu Chiến đã thấy Vương Nhất Bác hắt hơi liên tục, nước mũi còn cứ trực chờ cơ hội mà chảy ra.

- "Em cảm rồi."

- "Em không sao. Chắc do chưa thích nghi với khí hậu thôi."

- "Em về phòng thay quần áo rồi nằm một chút đi. Anh sẽ nấu canh gừng cho em. Ăn một chút ấm người sẽ đỡ."

- "Vâng."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa tay lên sờ trán mình, cảm giác cũng hơi nóng một chút. Tiêu Chiến đi vào bếp mở tủ lạnh tìm nguyên liệu, vừa làm vừa ngẩng mặt nhìn theo Vương Nhất Bác cho tới khi thấy cậu lên đến phòng đóng cửa lại mới thôi.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Tiêu Chiến bưng lên phòng một bát súp gà hầm gừng rất thơm. Thấy Vương Nhất Bác nằm im không động tĩnh, chắc đã ngủ rồi, Tiêu Chiến đưa tay lên sờ trán thấy rất nóng, anh mới khẽ lay người.

- "Nhất Bác! Dậy đi em."

- "Anh!" - Vương Nhất Bác khẽ mở mắt, người đang thấy rất khó chịu.

- "Em sốt rồi. Hay chúng ta đi bệnh viện."

- "Không cần đâu. Chỉ cảm lạnh thời tiết thôi. Anh đừng lo."

Tiêu Chiến cúi xuống đỡ Vương Nhất Bác ngồi dậy, mới bưng đến trước mặt cậu bát súp gà.

- "Em ăn đi. Xong còn uống thuốc."

Vương Nhất Bác nhận lấy bát súp, đưa lên miệng thổi thổi.

- "Cẩn thận kẻo nóng."

Mất một lúc lâu sau Vương Nhất Bác mới khó khăn ăn hết bát súp. Vì Tiêu Chiến biết người ốm sẽ rất ngại ăn. Mà không ăn sẽ không có sức nên anh đã cố tình múc một bát tô đầy ép Vương Nhất Bác ăn cho hết.

Ăn xong, uống thuốc đâu đấy, Tiêu Chiến vén chăn thật kín kẽ cho Vương Nhất Bác, mới định đứng dậy rời đi.

- "Anh đi đâu?" - Vương Nhất Bác ở trong chăn vẫn thò tay ra giữ lấy tay anh.

- "Anh xuống dưới nhà nấu gì ăn tối. Làm thêm cho em một chút đồ ăn đêm. Em ăn như này đêm sẽ đói."

- "Vâng."

- "Ngoan. Ngủ thêm một chút đi. Lát anh sẽ lên với em."

Đến khoảng 9h, Tiêu Chiến xong mọi việc mở cửa phòng, thì thấy Vương Nhất Bác đã say ngủ. Sờ trán đã thấy mát hơn, nhưng đang vã rất nhiều mồ hôi, chắc nhờ tác dụng của thuốc và súp gừng.

Tiêu Chiến lấy lên một chậu nước ấm và khăn, khẽ khàng lau mồ hôi cho cậu.

Từ trước đến nay, Vương Nhất Bác rất quan tâm anh. Kể cả từ ngày mới quen, rồi thân thiết, hai người cũng không ngại đụng chạm. Nghĩ lại mới thấy rõ ràng Vương Nhất Bác đã đối xử với anh rất khác với mọi người. Chỉ là anh luôn cho rằng việc ấy rất bình thường nên đã không tinh ý mà nhận ra tình cảm của người kia. Nhưng từ ngày Vương Nhất Bác trở về, hai người xác nhận quan hệ. Thì mỗi hành động cử chỉ dành cho nhau, vừa mang theo bao nhiêu nhu tình, lại vừa làm cho anh có chút ngượng ngùng, xấu hổ nữa.

Nhất là lúc này, dù cả hai đã thân mật, ôm hôn rất nhiều lần, nhưng việc đụng chạm thân thể như này thì lại chưa từng làm tới.

Tiêu Chiến đã lau hết mặt, cổ, rồi bàn tay. Sờ đến áo cũng đã ướt đẫm một mảng mồ hôi. Suy nghĩ vẫn còn đang loay hoay nên làm cách nào cho tốt, thì đã nghe tiếng Vương Nhất Bác.

- "Anh."

- "Em tỉnh rồi. Có thấy dễ chịu hơn chưa?"

- "Em không sao. Thoải mái nhiều rồi."

- "Để anh lấy áo cho em thay, mồ hôi ra ướt hết áo rồi."

Nói rồi, Tiêu Chiến đứng dậy mở tủ quần áo của Vương Nhất Bác lấy ra một chiếc áo thun rộng mang đến.

Vương Nhất Bác nhận lấy, mới vươn tay cởi chiếc áo mình đang mặc ra. Lúc này Tiêu Chiến có chút bối rối, quay đi. Thực ra, con trai với con trai, chỉ là cởi áo - một chuyện rất bình thường, có gì mà ngại. Nhưng với người thường thì sẽ là như vậy, còn với người có tình thì lại khác.

Chờ Vương Nhất Bác thay áo xong, Tiêu Chiến đỡ cậu ngồi dựa trên đầu giường, cầm chiếc áo đẫm mồ hôi thả vào chậu nước, chưa kịp bê đi đã nghe Vương Nhất Bác hỏi.

- "Anh lại đi đâu?"

- "Đi giặt áo cho em. Em nghỉ đi. Lát anh sẽ quay lại."

Lúc Tiêu Chiến quay lại phòng thì đã thấy Vương Nhất Bác đang ngồi tựa giường nhìn ra cửa sổ, ngoài trời vẫn đang lất phất mưa.

Vương Nhất Bác vén chăn, chỉ vào một phía giường.

- "Anh mau lại đây."

Tiêu Chiến lại gần, đưa một tay lên sờ trán, đã thấy mát rồi mới yên tâm ngồi xuống.

Vương Nhất Bác xoay người, dùng lực kéo anh ngồi hẳn lên giường, tung chăn đắp kín cho cả hai người, mới xoay đầu nằm gối lên đùi anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

- "Anh! Em ghét trời mưa."

- "Vì sao ghét?" - Tiêu Chiến vừa nói, vừa đưa tay xoa lên mái tóc nâu mềm của Vương Nhất Bác.

- "Ngày mưa đều là những ngày có rất nhiều kỷ niệm buồn."

Tiêu Chiến ngồi trầm ngâm một lúc lâu mới nói.

- "Năm đó, Ba anh cũng nói, khi gặp được anh cũng là vào một ngày mưa."

Vương Nhất Bác trước đây cũng từng nghi ngờ Tiêu Chiến không phải là con ruột của Tiêu Gia. Nhưng mọi giấy tờ chỉ dừng lại ở đấy, không có thêm thông tin gì.

- "Anh không phải là con ruột của ba mẹ anh sao?"

- "Uhm. Nhưng ba mẹ bây giờ rất tốt với anh."

- "Vậy còn ba mẹ ruột?"

- "Ba đã mất rồi. Còn mẹ có đến tìm anh một lần, nhưng sau đó không bao giờ đến nữa."

Vương Nhất Bác xoay đầu nhìn lên gương mặt đang cúi của Tiêu Chiến. Một tay dùng lực kéo nhẹ đầu anh, một tay chống người lên hôn vào môi anh.

- "Cực khổ cho anh rồi."

Nói rồi Vương Nhất Bác ngồi dậy tựa người vào đầu giường, để anh dựa vào vai mình, ôm anh.

- "Không cực khổ. Ba mẹ đều rất tốt. Rất yêu thương anh."

Tiêu Chiến vừa nói, hai mắt đã bắt đầu phủ lên một màng thủy quang trong suốt, nghĩ về những chuyện đã qua, nghĩ về con đường tối đen mình đang đi, cảm giác cực kỳ mệt mỏi. Anh buột miệng nói ra một câu.

- "Nhất Bác! Anh ước gì mãi mãi được như bây giờ."

Vương Nhất Bác nghe anh nói thì khẽ cười.

- "Sau này sẽ luôn như vậy. Em sẽ không rời xa anh."

Tiêu Chiến nghe đến câu này, chợt nghĩ ra mình còn rất nhiều điều muốn cùng Vương Nhất Bác nói rõ ràng. Anh thẳng lưng, ngồi xếp bằng trên giường, nghiêm túc nói.

- "Vương Nhất Bác! Chúng ta nói chuyện."

- "Sao tự dưng anh nghiêm trọng như vậy?" - Vương Nhất Bác đang ngồi thì tự dưng hụt hẫng mất đi hơi ấm từ anh.

- "Lần này em trở về. Muốn như thế nào với anh. Chỉ nói lời yêu thôi sao?"

Vương Nhất Bác nghe anh hỏi thì cười. Đúng là hai người chưa cùng nói qua chuyện này.

- "Sau này sẽ ở bên anh. Không rời xa anh nữa."

Tiêu Chiến nghe câu này, vừa mừng vừa tủi hỏi.

- "Em nói thật sao?"

- "Thật! Em đã xin Ba trở về quản lý mạng lưới ở Trung Quốc và các nước lân cận."

- "Như vậy Ba em cũng đồng ý sao?"

- "Thì Ba đã đồng ý em mới về được chứ. Sau này sẽ ở bên anh."

Vương Nhất Bác nói xong, đẩy người ngồi sát lại, ôm lấy eo anh để Tiêu Chiến dựa hẳn vào lồng ngực mình. Anh đưa hai tay lên nắm lấy bàn tay Vương Nhất Bác đang vòng quanh người mình, siết thật chặt.

- "Anh sợ sẽ như trước đây. Em rồi sẽ lại rời xa anh."

- "Em không đi nữa. Nếu phải đi sẽ mang anh đi cùng."

Vương Nhất Bác khẽ thủ thỉ bên tai anh, phả hơi nóng rực xuống cần cổ.

Tiêu Chiến đang ngồi trong lòng người kia, cảm nhận hơi thở của đối phương đang mơn trớn sau gáy. Một loại kích thích khó lòng cưỡng lại nổi, anh xoay đầu hôn lên sống mũi cao thẳng của Vương Nhất Bác, còn cố tình dùng răng cắn nhẹ một cái, mới cười hì hì.

Vương Nhất Bác nhìn anh, nụ cười rạng ngời như ánh nắng mùa xuân này. Em sẽ nguyện dùng một đời để đổi lấy. Nghĩ rồi, một tay Vương Nhất Bác xoay người anh lại, một tay đưa lên xoa nhẹ gò má anh, vuốt xuống phần xương quai hàm đẹp như tạc tượng, ngón cái miết nhẹ vào môi anh.

Tiêu Chiến lúc này dùng ánh mắt nhu tình nhìn người đối diện, lại tinh nghịch dùng miệng ngậm lấy tay người kia, cố tình dùng hai chiếc răng thỏ cạ cạ vào ngón cái. Và anh thật ngây thơ không biết rằng, hành động này của mình gợi lên biết bao nhiêu ham muốn của đối phương.

Vương Nhất Bác đẩy người sát lại gần anh mới hỏi.

- "Tiêu Chiến! Anh có biết anh vừa làm gì không?"

Tiêu Chiến lúc này mới cảm nhận hình như sắp có nguy hiểm. Anh đẩy người kia định đứng dậy, nhưng không kịp nữa rồi. Vương Nhất Bác đỡ lấy người anh đẩy đầu anh nằm xuống gối, chống tay để sức nặng của cơ thể không đè lên người anh, cúi người hôn lên mắt anh.

- "Ánh mắt này! Đẹp như vậy. Sau này không cho anh mang đi đâu cả."

Tiêu Chiến đưa tay sờ lên gương mặt Vương Nhất Bác, miết nhẹ xuống đuôi mi.

- "Mắt em cũng rất đẹp mà."

- "Nhưng không đẹp bằng mắt anh."

- "Mắt em đẹp hơn"

- "Mắt anh đẹp hơn."

- "Mắt em sắc hơn."

- "Mắt anh sáng hơn."

Hai người cứ như vậy luyên thuyên không dứt, cho tới khi Tiêu Chiến hỏi.

- "Nhất Bác! Em cứ nằm sấp như vậy không thấy mỏi sao?"

Vương Nhất Bác mới hôn lên trán anh một cái, rồi xoay người đặt đầu nằm chung lên gối với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net