04. Vụ án "Tình nhân tự sát"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Bình ra phía ngoài, gọi điện cho Vương Nhất Bác. Hắn dường như cũng chưa ngủ, chỉ chờ cuộc điện thoại này, chuông chỉ reng một tiếng liền nối máy. Tiểu Bình nói:

“Báo cáo đội trưởng!”

“Không cần báo cáo, nói như bình thường. Sao rồi?”

“Dạ, bác sĩ Tiêu bảo vụ án này là án mạng sát hại nạn nhân, không phải tự sát. Anh ấy hỏi đội trưởng có thể đến không?”

Tiêu Chiến ở băng ghế bên trong nghe thấy, lầm bầm một câu vô thưởng vô phạt: “Bảo báo cáo nạn nhân bị giết chứ ai bảo rủ cậu ta tới đâu…”

“Đã báo cho cảnh sát Trác Châu chưa?”

“Dạ chưa, em gọi cho đội trưởng trước xin ý kiến.”

“Tiêu Chiến đâu? Bảo anh ta nghe máy.”

Tiểu Bình quay đầu một vòng tìm Tiêu Chiến, nhìn thấy anh rũ tóc ngồi trước cửa phòng lạnh, rùng mình một phát rồi nói:

“Bác sĩ Tiêu ơi, đội trưởng bảo muốn gặp anh ạ.”

Tiêu Chiến đứng dậy, thủng thẳng bước tới, nhận điện thoại từ tay Tiểu Bình, tiện thể ngáp một cú vừa to vừa dài. Vương Nhất Bác mím môi, kiên nhẫn đợi anh ngáp xong mới hỏi:

“Cần tôi hỗ trợ?”

“Vương đại cảnh sát, cậu đến được thì tốt. Cảnh sát Trác Châu không mặn mà với vụ việc này. Bọn họ sợ phán đoán sai, rắc rối với người nhà nạn nhân. Vả lại có vẻ cũng không có đủ nhân lực. Có đến không?”

Vương Nhất Bác chưa kịp trả lời, Tiêu Chiến đã nói tiếp:

“Cho cậu một cơ hội vả mặt hung thủ. Hắn ta chắc chắn đang rất đắc ý. Tên này khẳng định là rất am hiểu về dấu hiệu tử vong cũng như thi thể. Hắn ngồi một chỗ, dắt mũi cảnh sát Trác Châu bao lâu nay. Cả đời làm cảnh sát của cậu, đợi cậu rụng răng, hói đầu rồi cũng chưa chắc có cơ hội tiếp cận thêm được vụ nào như này đâu. Đến đi. Tôi về ngủ một chút. Đến thì gọi tôi cùng tới hiện trường. Bái bai~”

Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt ranh mãnh của Tiêu Chiến. Hiện giờ có lẽ nửa bên miệng đang cong lên, mắt sáng lấp lánh, cái miệng kia nói nhiều như thế, chỉ tội cho cái nốt ruồi nhỏ suốt ngày đu ở khoé môi anh ta, muốn ở yên cũng không được.

Thế nhưng, hắn thừa nhận Tiêu Chiến gãi đúng chỗ hắn ngứa. Vương Nhất Bác ghét nhất là cảm giác bị “dắt mũi”, đám tội phạm xem thường cảnh sát và pháp luật, tội phạm lợi dụng điểm mù của pháp y để gây án nhất định phải bị vả cho tỉnh. Hơn nữa, mấy chữ “cả đời cũng khó có cơ hội” của Tiêu Chiến khiến hắn rần rật kích thích cả người.

Vương Nhất Bác chép miệng, đút điện thoại vào tối, nhìn lại đồng hồ. 1h30 sáng. Hắn nghĩ nghĩ, rồi nhắn tin cho Tiểu Bình:

“Muộn rồi, cậu đưa bác sĩ Tiêu về nhà khách công đoàn nghỉ đi. Tranh thủ thời gian, nếu bất tiện cứ đặt tạm một phòng khách sạn, chi phí tính cho tôi. Sáng sớm mai tôi sang đó.”

“Đội trưởng muôn năm! Em đặt khách sạn ngay!”

Tiểu Bình đọc tin nhắn xong nhanh chóng hồi đáp. Tin nhắn còn chưa gửi đến máy đội trưởng, cậu đã vẫy Tiêu Chiến lia lịa:

“Bác sĩ Tiêu ơi, đi thôi. Tối nay chúng ta ngủ khách sạn! Đội trưởng của em xoè tiền! Let’s go!!!”

Không thèm nửa giây đắn đo.

……

Sáng sớm hôm sau, 7 giờ sáng, Tiêu Chiến bị Tiểu Bình lay tỉnh. Cậu nói Vương Nhất Bác đến rồi, vụ án cũng đã chuyển sang án mưu sát, thi thể nạn nhân sẽ tiếp tục được giữ lại, chưa bàn giao cho người nhà như dự định.

Tiêu Chiến gọi điện cho Hoa Dung, báo với cô đã xin được quyền tham gia vào vụ án. Hoa Dung lập tức gửi sang cho cậu một loạt tài liệu nghiên cứu về khả năng “co giật tại thời điểm tử vong”, dặn cậu cố gắng, cần gì cô sẽ hỗ trợ ngay.

Lúc Tiêu Chiến đến hiện trường, anh thấy Vương Nhất Bác đã một tay đút túi, một tay kẹp điếu thuốc, ngẩng đầu rít một hơi, nhả ra một vòng tròn khói lơ lửng. Hắn híp mắt nhìn theo vòng khói, ánh mắt cũng đảo một vòng toà nhà hiện trường.

Ngầu ghê mợi – Tiêu Chiến nghĩ, một giây sau liền lắc lắc đầu. – Không ngầu, tên nhóc kia chỉ là đang ra vẻ thôi. – Anh hắng giọng gọi:

“Vương Nhất Bác, đến rồi?”

Vương Nhất Bác quay lại, khẽ gật đầu, lại hất đầu vào trong:

“Vào thôi. Vừa đi vừa nói.”

Tiêu Chiến sải bước đi tới. Tiểu Bình đi phía sau, vẫn còn ngáp dài, làm cảnh sát hình sự khổ quá, đến ngủ cũng không yên. Tiêu Chiến bắt đầu truyền đạt lại kết quả giải phẫu và phân tích của anh, tốc ngữ vừa đủ, giọng nói dễ nghe, trong một chốc cứ nghĩ anh đang kể một câu chuyện phiếm hay ho nào đó:

“Thi thể nạn nhân do giằng co giữa cảnh sát và người nhà mà bị giữ đông lạnh quá lâu, ảnh hưởng đến kết quả giám định. Nhưng tôi đã rất cẩn thận giải phẫu và giám định, hi vọng cậu có thể tin tưởng những phân tích của tôi nói sau đây là chuẩn xác.”

“Phía sau vành tai phải của nạn nhân có dấu hiệu chịu lực tác động. Để chắc chắn không nhầm lẫn với vết hoen tử thi nên tôi đã chú trọng giải phẫu từ vị trí đó. Kết quả xác định được, vết bầm sau vành tai phải là vết thương từ tác động bên ngoài.”

Vương Nhất Bác nhíu mày, hắn vẫn còn mù mờ chưa hiểu lắm nhưng không mở miệng hỏi cắt lời Tiêu Chiến. Tiêu Chiến dừng một chút, nghiêng đầu có chút không xác định:

“Ban nãy tôi có nói rồi đấy, thời gian bảo quản và độ đông cứng của thi thể khiến tôi gặp khó khăn. Trước mắt tôi chưa xác định chính xác được vết thương ở vành tai và vết thương gây tử vong ở ngực trái nạn nhân cái nào có trước.”

Trong lúc Tiêu Chiến nói, bọn họ đã đến trước cửa căn hộ chung cư của nam giáo viên- nơi xảy ra vụ án mạng kia. Vương Nhất Bác đưa thẻ ngành, biên bản bàn giao vụ án cho hai cảnh sát trực… Xong quy trình, hắn quay lại, nói nhanh với Tiêu Chiến và Tiểu Bình:

“Thông tin vụ án tôi đã đọc qua, cộng với mấy điều anh nói ban nãy. Tôi tóm lại một chút. Nạn nhân là Trương Dĩ An, diễn viên của nhà hát thành phố. Nghi phạm hiện giờ, đồng thời là người tình của Trương Dĩ An, là Ngô Triệu, hiện đang là giáo viên trường Cao trung A của Trác Châu. Giờ chúng ta vào hiện trường xem xét, ban nãy anh nói cần xác định thời điểm xuất hiện hai vết thương kia?”

Tiêu Chiến gật đầu. Bọn họ đeo bao tay, bọc giày, Vương Nhất Bác xoay nắm đấm cửa, lại nói:

“Vào trong trước lại nói.”

Căn hộ chung cư của Ngô Triệu là một căn hộ cơ bản nằm ở tầng 3 của tiểu khu. Bao gồm 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 nhà vệ sinh và bếp. Tiểu Bình nhìn quanh một lượt, chỉ tay vào phòng ngủ lớn:

“Bên kia là hiện trường vụ án. Trong báo cáo có ghi, thời điểm cảnh sát đến hiện trường thì Trương Dĩ An đã ngừng thở trong tư thế nắm chặt con dao hung khí, còn Ngô Triệu bị đâm xuyên phổi, ở trong tình trạng nguy kịch. Sau khi cấp cứu phát hiện vết thương gây tràn máu màng phổi nhưng đã thành công cứu sống.”

Vương Nhất Bác gật đầu, hỏi tiếp:

“Lấy lời khai của hắn chưa?”

Tiểu Bình hơi mím môi, đáp:

“Hắn nói, hai người bọn họ yêu nhau chân thành. Nhưng gặp cấm cản lớn từ nhà Trương Dĩ An, đấu tranh hơn một năm không có kết quả, cả hai cảm thấy vô cùng mệt mỏi và bế tắc, mới đi đến quyết định tự sát cùng nhau. Một lần chấm dứt tất cả. Nhưng Ngô Triệu sau khi tự đâm vào ngực mình thì không chết ngay, hắn hối hận, hắn muốn bọn họ tiếp tục sống để chứng mình tình yêu. Nghĩ rằng Trương Dĩ An cũng chỉ mới bị thương như mình nên mới gọi điện cấp cứu, sau đó thì hoàn toàn ngất đi. Lúc tỉnh lại, nghe tin Trương Dĩ An đã tử vong, hắn khóc rất thương tâm. Những người chứng kiến ở bệnh viện đều xót xa cho bọn họ. Đội trưởng, bác sĩ Tiêu, trong vụ án này, chúng ta phải cẩn trọng hết sức. Vì thái độ của số đông mọi người đều thương cảm cho tình cảnh của Ngô Triệu. Bọn họ nói hắn là một thầy giáo sống bình đạm, nhưng không may mắn. Vợ mất không lâu, bây giờ lại chứng kiến người yêu qua đời.”

Vương Nhất Bác nhếch mép:

“Thương tâm cục shit! Vợ mới mất chưa tới 2 năm, đã kịp có tình yêu khắc cốt ghi tâm với người phụ nữ khác? Tên này rõ ràng lợi dụng hiểu biết của hắn về thi thể để đùa bỡn với cảnh sát! Nghi ngờ của Tiêu Chiến về việc hắn ra tay sát hại vợ mình hai năm trước có lẽ cũng không sai đâu. Nếu xác định được chính xác là hắn ra tay, cậu đi xin luôn quyền lật lại vụ án vợ hắn chết hai năm trước. Bác sĩ Tiêu, anh nói cụ thể hơn xem, rốt cuộc thời điểm xuất hiện hai vết thương kia có ý nghĩa ra sao?”

Tiêu Chiến gật đầu:

“Thời điểm và thứ tự của hai vết thương đó là mấu chốt mang tính quyết định. Nếu vết thương ở sau vành tai có trước, vậy chắc chắn là Trương Dĩ An bị giết. Còn nếu vết thương có sau do va đập, vận chuyển hoặc lí do khác, thì Trương Dĩ An tự sát.”

“Đệt!” Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, “Vậy nghĩa là anh vẫn chưa dám chắc? Mẹ nó anh đùa tôi đấy à? Anh bảo thằng nhóc Tiểu Bình gọi cho tôi báo án, lại còn đòi cảnh sát Trác Châu chuyển vụ án thành án giết người. Xong bây giờ bảo anh chưa xác định được?”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trố đến sắp lòi tròng mắt ra ngoài, Tiểu Bình bên cạnh cũng nhấp nha nhấp nhổm như kiến bò dưới chân. Anh không nỡ trêu hắn, hơn nữa còn đang phải tranh thủ thời gian, liền trấn an hắn:

“Tin tôi. Tuy vẫn chỉ là phán đoán của tôi, nhưng kết luận này tôi dám lấy danh dự của một pháp y ra để đảm bảo, hiện tượng xác chết co giật trong vụ án này không phải là sự trùng hợp. Chỉ có thể do bàn tay con người sắp đặt. Hơn nữa, việc xác định được một vết thương gây ra bởi ngoại lực khác với vết thương gây tử vong ở thi thể nạn nhân cũng đủ khẳng định người này bị giết.”

Tiểu Bình len lén giơ tay, Tiêu Chiến gật đầu, cậu ta mới nhỏ giọng nói:

“Nhưng mà…. Bác sĩ Tiêu, anh nói nếu là ai đó giết người rồi nguỵ tạo hiện trường tự sát thì không thể xuất hiện hiện tượng xác chết co giật(*) mà?"

Tiêu Chiến gật đầu:

“Do vậy anh mới nói phải xác định được vết thương nào có trước đấy thôi. Đại đa số các trường hợp thi thể sau khi tử vong sẽ trải qua mềm nhũn sơ cấp, là vì cơ bắp không còn hoạt động nữa. Nhưng sau một thời gian ngắn, các bó cơ trong cơ thể sẽ căng cứng, co lại. Điều này khiến các khớp xương cố định. Nghĩa là khi vào trạng thái căng cứng thì thi thể sẽ không há miệng, đóng miệng được, hoặc tứ chi không thể bẻ gập. Giai đoạn co cứng này ở thi thể bình thường sẽ diễn ra trong khoảng 1 đến 3 giờ sau khi tử vong, đạt cực đại thì ít nhất cần 12 đến 24 giờ đồng hồ.”

Vương Nhất Bác tiếp lời anh:

“Do vậy, bác sĩ Tiêu muốn nói là, Trương Dĩ An nằm trong xác suất cực kỳ ít ỏi còn lại, đó là không có mềm nhũn sơ cấp, lập tức tiến vào co cứng cực độ, cố định tư thế, biểu cảm của người chết ngay vào lúc người này chết. Hơn nữa, xác suất cực kỳ thấp? Và là hiện tượng khoa học đáng tin cậy để phân biệt giữa tự sát và bị giết?”

Tiêu Chiến gật đầu, cười khổ:

“Đúng là như vậy đấy. Nhưng từ khi tiếp xúc với vụ án này thì tôi phải suy nghĩ lại. Nếu như Ngô Triệu là một kẻ cực kỳ am hiểu về hiện tượng này, đồng thời cũng là một kẻ may mắn và máu lạnh thì hắn cũng hoàn toàn có thể lợi dụng hiện tượng này để tạo hiện trường giả….”

Vương Nhất Bác vò đầu, lẩm bẩm:

“Sao muốn đấm thằng này quá…”

Tiêu Chiến giả như không nghe thấy gì, nhìn sang Tiểu Bình vẫn mở lớn mắt nhìn mình chăm chú, anh tặc lưỡi, đưa cho cậu một tập tài liệu mỏng:

“Cơ bản thì cậu đọc ở trong đây là được. Đại khái là, một trong những nguyên nhân dẫn đến hiện tượng căng cứng cơ thể là sự xuất huyết tuỷ oblongata- một bộ phận của não sau. Tổn thương nghiêm trọng ở vành tai sẽ dễ gây ra tình trạng xuất huyết tuỷ oblongata, khiến cuống não bị lệch, tụt huyết áp, giảm nhanh nhịp tim, ngạt thở dẫn đến tử vong. Mặt khác, ngay khi nạn nhân ngừng thở liền có khả năng xuất hiện hiện tượng co giật xác chết. Hung thủ có thể nhân lúc này để tạo hiện trường giả tự sát.”

Vương Nhất Bác nói:

“Nghe qua thì khả năng đúng là rất thấp, nhưng chỉ cần hung thủ đủ dứt khoát, tâm lý vững vàng là có thể thực hiện được.” Hắn nheo mắt nhìn Tiêu Chiến, “Anh bảo muốn đến hiện trường là để mô phỏng hiện trường?”

“Đúng vậy, có các giả thiết khác nhau. Cho nên phải có sự trợ giúp của cảnh sát các cậu mô phỏng lại hiện trường vụ án.”

Vương Nhất Bác dẫn đầu bước vào phòng ngủ. Hắn nhìn quanh kỹ càng một lượt. Căn phòng này không có vật thể gì cứng và sắc nhọn đủ để tạo thành vết thương nghiêm trọng như Tiêu Chiến nói. Cho nên có thể loại bỏ được trường hợp va đập sau khi chết. Hắn quay lại nhìn Tiêu Chiến, bắt gặp ánh mắt anh đang chăm chú suy tư nhìn về phía chiếc giường nơi Trương Dĩ An chết.

Vương Nhất Bác nhất thời sững người một giây. Dáng vẻ của Tiêu Chiến lúc tập trung rất cuốn hút, ánh mắt trấn định, một tay chống hông, đứng thẳng lưng, mái tóc hơi rối cùng gọng kính kim loại thi thoảng ánh lên, áo sơ mi mặc qua một ngày hơi nhàu khiến Tiêu Chiến trông vừa chuyên nghiệp, thông minh vừa có chút nghịch ngợm, tuỳ tiện. Vương Nhất Bác ngẩn người, ngay sau đó trấn tĩnh, hắn hắng giọng:

“Tạm thời có thể xác định loại bỏ khả năng Trương Dĩ An bị va đập mạnh sau khi tự sát, căn phòng này không có vật dụng nào có thể gây ra vết thương như anh nói.”

Tiêu Chiến gật đầu đáp, giọng nói bình thản:

“Vậy giờ điều chúng ta cần tìm ra là thủ đoạn gây án của hung thủ. Các cậu thử nghĩ xem, nếu chỉ có một nam một nữ trong phòng, người nam muốn ra tay giết người nữ, mặt khác hắn còn phải tạo hiện trường giả tự sát do hiện tượng xác chết co giật, thì hắn sẽ làm như thế nào?”

Vương Nhất Bác nhếch một bên khoé môi, hắn ngoắc tay gọi Tiểu Bình đang cắm đầu vào tập tài liệu Tiêu Chiến đưa ban nãy.

“Tiểu Bình, lại đây.”

Tiểu Bình nghe gọi, lập tức đặt tập tài liệu xuống, bước tới. Cậu cảnh sát trẻ vừa bước đến cách Vương Nhất Bác một cánh tay, liền bị hắn bất thần nắm một bên vai quay ngược lại. Tiểu Bình còn chưa kịp bất ngờ đã bị Vương Nhất Bác bẻ ngược một cánh tay ra sau lưng, tiếp đó, hắn áp sát lưng cậu, dùng cùi chỏ thúc vào cần cổ phía sau. Tiểu Bình la oai oái, ngã sấp mặt xuống giường.

Vương Nhất Bác một tay đè áp hai tay Tiểu Bình, một tay đưa xuống hông mình, bắt đầu tháo thắt lưng. Tiêu Chiến đứng bên cạnh, chứng kiến một loạt động tác chưa tới nửa phút của Vương Nhất Bác, thiếu chút nữa vỗ tay.

Đến khi thấy hắn tháo thắt lưng thì trố mắt ra, không kiềm được há mồm:

“Kí lùm mé?”

Vương Nhất Bác chừng như không để tâm, hắn dứt khoát tháo thắt lưng, sau đó vòng xuống trói Tiểu Bình lại, tra khoá. Xong xuôi, hắn phủi hai tay đứng dậy:

“Tôi đoán là tên Ngô Triệu kia không còn cách nào khác ngoài cưỡng chế và trói Trương Dĩ An, tương tự như thế này. Với tương quan sức lực của một người nam và một người nữ có vóc dáng mảnh dẻ để làm diễn viên kịch thì điều này chẳng có gì khó. Bác sĩ Tiêu, anh nghĩ sao?”

Nghĩ sao? Cậu chẳng nói chẳng rằng đã trói cấp dưới của mình thành đòn bánh tét quẳng lên giường, còn hỏi tôi nghĩ thế nào? Tiêu Chiến nghĩ trong đầu, lại không nói ra.

Tiểu Bình bị trói nằm trên giường vô cùng uỷ khuất. Cậu khổ quá mà. Làm cảnh sát đã khổ, làm cảnh sát dưới trướng đội trưởng Vương còn khổ hơn. Vương Nhất Bác nổi danh là thích gì làm đó, không thích nói trước, còn có, hành động nhanh lẹ, có muốn cản cũng không kịp.

Tiểu Bình cười khổ, lên tiếng:

“Đội trưởng ơi, cho em sống hay cho em chết thì anh làm lẹ đi… Chứ cái giường này là hiện trường cái cô gái kia chết… Em rén lắm đội trưởng ơi…”

=========

(*) CỨNG TỬ THI.

  Trong quá trình tử vong, xuất hiện trạng thái co cứng các cơ và các khớp bị cố định được gọi là cứng tử thi.

- Sự liên quan đến hiện tượng mất dần glucosite (adenzine triphosphoric) ATP trong cơ. Trong cơ thể sống, mô sử dụng năng lượng của ATP để duy trì tính co giãn đàn hồi. Khi cơ thể thiếu oxy, ATP liên tục bị phân giải không còn khả năng phản ứng thuận nghịch giữa protein cơ động và protein vòng dẫn đến tế bào cơ rơi vào trạng thái cố định do kết dính của 2 protein này gây nên hiện tượng co cứng cơ.

         - Một lý thuyết khác liên quan đến hiện tượng thiếu oxy tạo nên sự ứ đọng của acide lactic trong cơ thể. Chính acid này phản ứng làm đông vón protein của tế bào gây nên sự co cứng. Cơ chế này tương tự như hiện tượng “chuột rút” ở người sống khi hoạt động mạnh về cơ bắp trong trạng thái chưa kịp bù oxy hay gặp trong hoạt động thể thao.

-  Ý nghĩa y pháp học của cứng tử thi:

- Căn cứ vào thứ tự xuất hiện, sự phát sinh phát triển, thời điểm và mức độ co cứng có thể phán đoán được nguyên nhân và thời điểm tử vong.

- Ở một mức độ nhất định, cứng tử thi có thể giữ lại tư thế, vị trí của nạn nhân giúp ta phán đoán được hoàn cảnh xảy ra sự việc. Hiện tượng này được giải thích do bị tổn thương đột ngột của hệ thần kinh trung ương đặc biệt là tổn thương não trung gian tương tự như triệu chứng “cứng mất não” trong lâm sàng.

- Hiện tượng này cũng được lý giải bằng trạng thái kích động, hốt hoảng, hưng phấn hay vận động quá mức đều có thể là nguyên nhân quan trọng gây ra cái chết co cứng lập tức.
******

*Cre: Gr Pháp Y- Pháp chứng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net