03. Vương thiếu gia rất...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc cuộc trò chuyện với hệ thống, Vương Nhất Bác mặc quần áo nghiêm chỉnh, ra phòng khách.

Lưu Điền thanh thanh nhã nhã, váy trắng tinh khôi dịu dàng, chân chéo thành hình chữ X, đã thay giày cao gót độn chục phân thành dép bông mềm mại, bình tĩnh nâng chén trà nhẹ nhàng thổi, hơi nóng mờ mờ phả ra ngoài không trung.

Chị giúp việc đứng bên cạnh, hai tay vắt ở đằng trước, để trên bụng, tư thế rất chuẩn. Nhưng mà Vương Nhất Bác thì để ý mấy cái tiểu tiết nhỏ như vậy để làm gì, phải tranh thủ ngắm cái phòng khách đã.

Bàn ghế tiếp khách không phải là một bộ ghế sofa màu xám tro như cậu tưởng, mà là một dãy trường kỷ, nhìn qua vừa có cảm giác truyền thống cũng rất sang trọng nữa. Bộ trường kỷ ấy cực kì hợp với phòng khách có ánh đèn hơi ngả vàng, xung quanh đặt nào đồ cổ, nào cây xanh nho nhỏ, trên trần có đèn chùm từng lớp từng lớp, to hơn cả ở trong phòng của Vương Nhất Bác nữa.

Nói chung là không gian cũng rất rộng nhưng chỉ trưng bày một ít đồ cổ cây xanh nên nhìn vô cùng thoáng, rất ấm cúng nữa.

Lưu Điền ngồi ở bên trường kỷ dài, Vương Nhất Bác một thân sơ mi trắng quần âu đen đĩnh đạc bước tới.

Lưu Điền thấy cậu đến, cũng không ngạc nhiên, đôi bàn tay đang bưng chén trà chực bỏ xuống, nhưng Vương Nhất Bác nhanh chóng nói, "Không cần, Lưu tiểu thư cứ ngồi."

Lưu tiểu thư cũng không nhiều lời nữa, chầm chậm nhấp một chút trà nóng trong chén, sau đó mới đặt xuống chiếc đĩa nhỏ trên mặt bàn trước mặt.

Vương Nhất Bác tới, ngồi đối diện với Lưu Điền ở bên trường kỷ một chỗ.

Tất nhiên là không để khách phải mở miệng trước, Vương Nhất Bác bắt đầu bật mode làm màu. (Thực ra là bật lâu rồi =)) )

"Chẳng hay Lưu tiểu thư có chuyện gì lại đến tìm tôi vào giờ này?"

Vừa nãy tiện thể thấy trên bàn có cái đồng hồ mạ vàng khảm đá quý đẹp quá, chắc chắn là đồ của mình rồi, Vương Nhất Bác cứ thế lấy đeo luôn. Bây giờ cúi xuống nhìn, mới có 9 giờ 10 phút.

Nhưng không sao, cũng đâu có ảnh hưởng gì.

Lưu Điền hơi hơi nhíu mày, nói, "Không phải là cậu hẹn tôi cùng dùng bữa à? Nhanh quên vậy?"

Hể, hẹn dùng bữa á...

Cái tên Vương thiếu gia này rốt cuộc đã làm những cái gì vậy?

Chị giúp việc đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, "Lưu tiểu thư thứ lỗi, thiếu gia nhà chúng tôi dạo này hay quên..."

"Cô im miệng." Lưu Điền cau mày ngắt lời, "Chủ nói chuyện, tới lượt tôi tớ các người lên tiếng sao?"

Vương Nhất Bác ở phía đối diện thầm what the hell.

Cái quỷ gì thế, lộng hành như vậy luôn? Gì mà chủ gì mà tôi tớ, làm gì có cái chuyện ấy? Mà có ấy à, thì cũng là Vương Nhất Bác Vương thiếu gia cậu làm chủ, làm gì đến lượt Lưu Điền? Quả là nữ chính não tàn mà cứ nghĩ mình ngầu.

"Xin Lưu tiểu thư thứ lỗi." Vương Nhất Bác điềm đạm mỉm cười "Nhưng có cái này tôi phải nói, chị ấy là giúp việc, không phải người hầu. Chị ấy làm công lấy lương của họ Vương nhà tôi, chứ không phải là của nhà họ Lưu."

Lưu Điền hừ một tiếng. Mọi lần Vương Nhất Bác luôn chiều theo ý cô, cô nói gì cũng được, cô làm gì cũng không sao, chỉ cần hơi hơi nhíu mày một cái là anh ta đã sợ mất hồn mất vía rồi, sao bây giờ lại như thế này?

Chống đối như vậy. Còn quên hẹn cùng dùng bữa nữa chứ.

Nữ chính tức tức tức!

Nữ chính quyết định xách túi đi về.

Độc chiêu này đối với Vương Nhất Bác của mọi lần bao giờ cũng đều vô cùng hữu hiệu. Mỗi lần chỉ cần cô chạm vài quai đeo túi xách thôi là anh ta đã tá hỏa lên rồi. Nhưng lần này, cô đã nắm hẳn quai, đã đứng hẳn lên, đã đeo túi rồi, đã bước được vài bước, nhưng Vương Nhất Bác vẫn điềm nhiên ngồi đó.

Không có phản ứng gì, ngoại trừ nụ cười mỉm kia.

Trên đầu nữ chính xuất hiện cột khói, bốc lên nghi ngút như nhà đang xào thịt bò!

Bước ra khỏi cửa, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng có động tĩnh.

"Lưu tiểu thư."

Lưu Điền khựng lại, không đi nữa, chờ xem cậu định nói gì.

"Chị, về cẩn thận."

Sau đó, còn cười cười.

Trong thâm tâm Vương Nhất Bác: Há há há há.

Mặt Lưu Điền đen xì xì như than nướng chả, nhất quyết xoay người bỏ đi, trong lòng thầm đậu xanh rau má cmn quá tức luôn!

Nhưng mà anh ta hôm nay cũng rất thú vị. (?)


Vương Nhất Bác bỏ vào nhà ăn, tiếp tục ăn.

Ăn xong, một lần nữa đi tắm, trời nắng nóng quá mà.

Tắm xong, lại lên giường nằm. Mở điều hòa lên, hết sảy.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha sung sướng quá ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Sau đó, cậu đặt tay lên bụng, tay kia vẫn như thường lệ được dùng làm gối đầu.

Chà chà, sờ thấy cơ bụng của mình, cmn thật quá là phê.

Vương Nhất Bác đột nhiên nhảy dựng lên.

Ấy, toang, cứ ăn không ngồi rồi thế này chẳng phải sẽ ngày một béo lên sao? Cơ bụng này chẳng mấy chốc sẽ không còn nữa.

Cậu cao 179cm, nhưng tầm nhìn của cơ thể này lại có vẻ cao hơn một chút, vì vậy cậu lại nhờ một chị giúp việc đo chiều cao giúp mình, đồng thời dẫn mình đến chỗ đo cân nặng.

Quào, đo được 184cm nha...

Ha ha ha ha má nó quả là cao mà ha ha ha ha sao cái cơ thể này lại có thể tuyệt vời như thế cơ chứ?

Nhưng mà cậu vẫn khá hoài niệm cái tầm nhìn 179cm kia... Nhưng mà thôi kệ đi, mình đang tuổi phát triển, chăm chỉ tập luyện thì 179 chẳng mấy chốc cũng là 189 thôi.

Vương Nhất Bác cho phép bản thân xả láng hết ngày hôm nay, ngày mai sẽ bắt đầu đi vào khuôn khổ.

Mà cậu còn chưa biết bình thường tên thiếu gia này làm gì. Chẳng lẽ thực sự suốt ngày chỉ ăn chỉ chơi và bám theo nữ chính? Nếu mà như vậy, thì thật sự vái lạy anh ta cả ngàn cái, đồ ngu dốt.

Trong phòng sáng lung linh, trước mặt Vương Nhất Bác hiện ra một cái khung hình chữ nhật cùng giọng nói nam hệ thống quen thuộc.

"[Chúc mừng bạn có quan điểm tốt về việc hôm nay xả láng ngày mai khuôn khổ, được thưởng một chìa khóa mở hòm kho báu, được hệ thống giải đáp thắc mắc.]"

Vương Nhất Bác: "..."

"Lắm chuyện. Hôm nọ thì xưng ông, hôm nay thì sao? Ăn nói lịch sự như vậy cho ai xem?"

Nam hệ thống phi phi phi, "Ông đây thích thế đấy thì làm sao? Đậu xanh rau muống thông báo được thưởng mà không nói theo nguyên mẫu cơ bản thì ông đây sẽ bị trừ lương biết không, rồi sau này ông đây cũng sẽ không có tiền để đi Pháp xem tháp Eiffel đâu có rõ chưa!]"

Vương Nhất Bác xòe tay nhún vai, "Ai biết được, ai rảnh đâu mà để ý."

Hệ thống chỉ nghĩ, tên này thèm đòn lắm rồi.

Vương Nhất Bác phẩy phẩy tay, "Được rồi, giải đáp thắc mắc chứ gì? Nói xem, tên thiếu gia này bình thường làm gì, tiếp theo tôi phải làm gì."

Hệ thống rất nghiêm túc, trả lời: "[Bình thường cậu ta bám đuôi nữ chính, lấy lòng nữ chính, yêu chiều nữ chính si mê nữ chính, tiếp theo cậu phải giúp nữ chính và nam chính về bên nhau.]"

Vương Nhất Bác thề sẽ dúi đầu và tát bốp hệ thống một cái nếu hắn ta hiện hình trước mặt cậu.

Cái gì cơ? Gì mà hàng ngày mọi việc đều liên quan đến nữ chính? Tên này mất liêm sỉ như vậy sao? Còn nữa, cuộc đời như thế quá là vô dụng.

Mà nói chứ, lúc trước si mê như vậy, lúc sau lại yêu cầu giúp cô ta về bên nam chính. Ặc, có thấy phi lý hay không, làm ăn cái kiểu gì thế, cậu đây đang ghét cay ghét đắng nữ chính đấy có hiểu không, làm sao lại giúp cô ta đi tìm hạnh phúc! Tự tìm đi!

Thân mình còn lo chưa xong, hừ.

Vương Nhất Bác quyết định đuổi cổ hệ thống đi, tự mình quyết định.

Không được không được không ổn không ổn, bây giờ chính là phải cải tạo cái tên thiếu gia này, phải sửa đổi hình tượng của hắn đối với mọi người, không thể cứ để hắn trong mắt ai ai cũng là một tên si tình ngu muội chết tiệt như thế được.

Vương Nhất Bác gọi chị giúp việc, hỏi chị vài chuyện. Vẫn là chị giúp việc cậu tóm cổ hỏi vào ban sáng, nói đỡ giúp cậu lúc ở phòng khách và khó hiểu nhìn cậu trong phòng ăn lúc cậu không nhớ Lưu Điền là ai.

"Chị, em tên là gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?"

Vương Nhất Bác hơi hối hận vì đã hỏi là nhà ở đâu. Nhà ở đây chứ ở đâu...

Mà sao nghe cứ như cái tên tâm thần vậy, thức dậy là hỏi tôi là ai đây là đâu.

Chị giúp việc cũng không sửng sốt, chỉ nhẹ nhàng bảo, "Thiếu gia, cậu tên khai sinh là Vương Nhất Bác, ở nhà ông bà chủ được ông bà gọi là Điềm Điềm. Cậu năm nay hai mươi ba tuổi rồi, nhà cậu là chỗ cậu đang ở đây này."

Hình như chị giúp việc thực sự xem Vương Nhất Bác chính là tên tâm thần rồi, trả lời dịu dàng như thế dễ nghe như thế, lại còn không ngạc nhiên cũng chẳng tức giận.

Nhưng cậu mặc kệ.

"Thế, bình thường em làm gì?"

"Bình thường, cậu hay đi tìm Lưu tiểu thư. Tìm không được thì gọi cháy máy rồi về nhà tức tối với chúng tôi. Cậu hay tắm ở trong phòng, không hay khoe da thịt, cũng không hay phơi nắng. Cậu nói cậu phải giữ thân. Cậu cũng có lúc sẽ tới trường đua motor để luyện tập, không thì vác ván trượt trượt trong sân dinh thự."

Chị giúp việc kể cặn kẽ mọi chuyện Vương thiếu gia thường làm. Rằng anh ta bám nữ chính thế nào, về nhà giận cá chém thớt ra sao, rồi thốt lên một câu.

"Ôi, hôm nay mạo muội nói với cậu, thiếu gia à, cậu hôm nay rất dịu dàng rất biết điều đó, hôm nay cậu đẹp trai hơn mọi khi nhiều lắm!"

Vương Nhất Bác bên ngoài cười tươi rói, bên trong lại chỉ muốn ôm bụng cười ha hả. Chị ơi, may mắn em là Vương Nhất Bác đó, nếu đây là Vương thiếu gia thì khẳng định chị phải cuốn gói rời đi ngay trong đêm nay rồi.

Vương Nhất Bác thấy chị giúp việc này cũng khá là ổn, hỏi tên.

"Tôi? Họ Nhạc tên Linh, tùy cậu gọi."

Vương Nhất Bác cong cong mắt cười, "Tôi gọi chị là chị Nhạc đi."

3.5.2020, Vivian.

Chỉnh sửa lần cuối cùng: 22.10.2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net