10. Thất bại thì tự đập nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ngả người ra ghế, hồn bay phách lạc.

Tại sao? Tại sao? Wtfuc, cậu đã đặt phòng riêng rồi cơ mà, sao vẫn còn gặp cơ chứ?

Nói là sao chổi cũng không sai biệt lắm mà!

Lưu Điền mặc một bộ váy hở vai màu xanh lam nhạt, chân đi đôi giày búp bê màu trắng, mái tóc uốn lượn như sóng nước được buông xõa tự do, trông vô cùng dịu dàng, nữ tính.

"Em..."

Tiêu Chiến mấp máy môi, lắp ba lắp bắp.

Lưu Điền chớp chớp mắt, "Ể? Tiêu Chiến? Anh sao lại ở đây? Anh với Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác không biết hồi phục thần hồn từ khi nào, ánh mắt nhìn Lưu Điền lạnh như băng khiến cô bất giác rùng mình một cái, sống lưng lành lạnh.

Lưu Điền cũng không biết phải bày ra vẻ mặt gì, lại càng không biết phải nói gì trước bốn con mắt mở to đang nhìn mình. Đúng lúc này, phía sau có người đi tới, vỗ vai cô một cái.

"Điền Điền? Cậu nhầm phòng à, phòng mình bên này cơ mà?"

Lưu Điền cười trừ, "À. Haha, ừ."

Đoạn rồi, quay vào người ái ngại, "Ngại quá... hai người... hai người cứ tiếp tục nhé, tôi đi đây, vậy... nhé."

Lưu Điền đi rồi, cánh cửa được đóng lại, trở về là dáng vẻ im lìm vốn có. Vương Nhất Bác nghiêng đầu khởi động khớp cổ vai một chút, lại hỏi Tiêu Chiến, "Anh quen cô ấy?"

Nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, lập tức sửa lại, "Không, là cô ta quen anh?"

Tiêu Chiến đột nhiên giống như trẻ con phạm lỗi đang đứng trước mặt cha mẹ, bao nhiêu phần yếu đuối đều lộ ra hết, vai hạ thấp, đầu cũng cúi xuống.

Nếu Tiêu Chiến là một con thỏ, vậy thì bây giờ hai cái tai đang cụp lại.

Anh ái ngại đưa tay gãi gãi đầu, "Có quen sương sương, hôm nọ cô ấy tới công ty tìm người thiết kế, hợp tác... với tôi."

Với lại là người yêu tôi.

Tiêu Chiến thành thật khai báo xong, lại cảm thấy có gì đó sai sai. Mặc dù anh khai không đủ nhưng không có điều gì là dối trá, nhưng mà sao...

Đúng, sai quá sai. Vì sao mình đối với cậu ta lại phải khúm núm khép nép thế này? A a a, đừng nghĩ có tiền thì làm gì cũng được nhé, cái thái độ đó là thế nào hả?

Định xô ghế nhảy bổ lên chửi cho một trận, nhưng mà Tiêu Chiến làm gì dám.

Chậc, vẫn là thua cái tên có tiền.

Phía bên kia Vương Nhất Bác mặc dù làm màu tỏ vẻ nghênh ngang hống hách như thế, nhưng trong lòng đang vô cùng căng thẳng lo sợ, tim cũng hẫng đi một nhịp, phải khống chế lắm thì nhịp thở mới được đều đặn như hiện tại, trên trán không biết có bao nhiêu giọt mồ hôi tàng hình đang túa ra.

Hỏi Vương Nhất Bác, có phải là cậu đang sợ không?

Đúng, đúng rồi, đang sợ đấy, thì làm sao?!

Anh ấy là nam chính đấy, tôi không được sợ à? Tôi thế nào cũng chỉ là một kiếp nam phụ mà thôi, bình thường trong mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết máu chó thế này chẳng phải là tuyến nhân vật phụ bị vả kinh khủng lắm hả? Lại chẳng buff nhân vật chính lên mười tám hai ba tầng mây xanh ấy!

Thôi, có sợ thế nào cũng cố mà giả vờ, sau này lỡ nhiệm vụ có thất bại, xuyên về thế giới của mình thì cũng coi như tích lũy được một chút kinh nghiệm diễn xuất, đi casting một bộ phim nào đó khéo lại hot, lại giàu có cũng nên.

Tiêu Chiến gãi gãi má, "Có... có sao à?"

Chết tiệt, mình vẫn sợ cậu ta-

Vương Nhất Bác cong môi thành một vầng trăng khuyết, tay cầm đôi đũa của mình lên, "Không có gì."

Cậu đã quên hết cái vị cay ban nãy như thế nào, đôi đũa còn dính bột ớt cay cực cay lại được cậu tiện tay gắp thêm một món màu sắc sặc sỡ, trông khá ngon miệng.

"Hửm? Món gì đây, trông đẹp thế, ăn thử miếng xem nào..."

Tiêu Chiến vội chồm người lên, đưa tay kiểu Nhĩ Khang, "Ấy ấy..."

Còn chưa kịp ngăn cản, Vương Nhất Bác đã đút miếng đồ ăn kia vào miệng.

Đút vào, nhai, nhắm mắt thưởng thức.

Tiêu Chiến: "..." Cmn toang rồi.

Vương Nhất Bác: "... Ọe."

Vương Nhất Bác mặt lại bắt đầu đỏ lựng lên, trông chẳng khác gì quả ớt chín, tay ôm lấy cổ họng bỏng rát của mình, đôi mắt mở to, cực kì sốc!

Khoan đã.

Đậu xanh rau muống ông đây đã có thù với ớt, sao lại so sánh mặt ông với ớt!

Đã bảo rồi, cậu đây thì cũng chỉ là một thư sinh mới ra trường còn chưa kiếm được việc làm thôi, không ăn được cay đâu!

Trong lúc Vương Nhất Bác như khạc ra lửa, Tiêu Chiến cuống cuống xô ghế đi lấy thêm một ly sữa bò nữa. Bữa ăn này đối với Vương Nhất Bác là một sự thất bại vô cùng lớn. Đúng, thất bại toàn tập luôn, mất hình tượng ghê gớm.

Thôi, âu cũng là tại mình. Ai bảo không ăn được cay.

Vương Nhất Bác buổi đêm nghĩ lại sự việc này, không khỏi gớt nước mắt. Sau cùng, vẫn là tự nhủ, thất bại thì tự đập nhau thôi.

Ba Vương chỉ cần Vương Nhất Bác hoàn thành đầy đủ công việc được giao trong những tuần thực tập, còn lại muốn làm thế nào, làm ở đâu thì làm. Ví dụ như là, công việc cả một tuần, ông đã gửi hết vào hộp thư cho cậu rồi, từ thứ hai tới thứ bảy cậu đi chơi nhưng tới chủ nhật vẫn có báo cáo để nộp là ngon nghẻ rồi.

Quả thực là mấy chục năm cuộc đời, từ khi thằng nhóc này chui ra khỏi bụng mẹ nó, ông chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế này.

Nói thì lại kêu kể lể, nói lắm, nhưng mà thật sự là trước đây nó bê tha bết bát đến không thể tả được ấy. Ngoài việc chăm đi tập gym giữ body và bám theo đứa con gái nhà họ Lưu kia thì không dược cái tích sự gì cả. Chưa kể, tính cách lại còn hống hách, chẳng coi người cha này ra gì cả, nói chuyện toàn xưng tôi ông, thế có bố láo không cơ chứ.

Hôm nọ thấy nó gọi ba gọi cha mà không túa mồ hôi như mưa. Đây, gọi là được yêu mà sợ đấy, mặc dù trong trường hợp này thì, ờm, không được hợp lý cho lắm.

Hôm nay Vương Nhất Bác đi chơi.

Ừ, nhưng là chơi ở tổ thiết kế của công ty.

Vì sao? Bởi vì có Tiêu Chiến! Cậu đây đang thực hiện kế hoạch cưa đổ anh chàng này cơ mà.

Lý do thì nói mãi rồi, không để cho Lưu Điền và Tiêu Chiến đến được với nhau thì cậu sẽ mãi mãi được sống trong nhung lụa sung sướng như sinh ra đã ở vạch đích thế này.

Vương Nhất Bác vừa ló đầu vào, mấy anh chị nhân viên đã xoắn xuýt tít mù lên, chào hỏi loạn hết cả.

"Thiếu... thiếu chủ."

"Thiếu chủ cái gì, mày xem phim cổ trang lú lẫn rồi đấy à?!"

"Đại thiếu gia..."

"Có mỗi một thiếu gia thôi, đại rồi còn nhị tam tứ ở đâu?!"

Một số khác thì xuýt xoa:

"Aicha thiếu gia của chúng ta đây hả? Đẹp trai quá nha."

"Của ai cơ? Đây là chồng tôi đề nghị chị xê ra chỗ khác."

"Ấy, chị lấy đâu ra cái tự tin đó thế? Xem xem người ta đến tìm ai kia kìa."

Tất cả những lời nói trên, Vương Nhất Bác không xen vào một câu nào. Cậu nhận được những lời chào mặc dù có hơi lộn xộn, nhưng mà cũng vui vẻ mỉm cười gật đầu mấy cái, thái độ tuyệt đối hòa nhã không nửa điểm đáng chê trách, phong thái của chủ tịch tương lai mà thế này thì nhân viên hẳn là thích lắm, năng suất làm việc nhất định tăng vọt.

Đó là một trong những câu chuyện phiếm mà Vương Nhất Bác tám nhảm với ba Vương ở phòng của ông.

Ba Vương bĩu môi khinh bỉ, "Chẳng qua tôi đây đã có tuổi rồi thôi. Chứ ngày xưa ấy mà, tôi đây cũng đẹp trai lắm nhé, nếu không thì mẹ anh đã không là mẹ anh rồi. Không có gen của tôi thì anh cũng..."

Cảm thấy chưa đủ, còn bổ sung: "Trứng mà đòi đẹp hơn vịt à."

Vương Nhất Bác nhướn mày, "Ba à, người ta thường chê vịt xấu."

Ba Vương ném cho cậu một đống tài liệu, "Cút!"

Trước khi cút, Vương Nhất Bác còn cố rướn người lại nói thêm một câu nữa, "Người ta bảo trứng khôn hơn vịt, không bảo trứng đẹp hơn vịt đâu!"

Quay trở lại câu chuyện chính, Vương Nhất Bác vừa tới thì lập tức hỏi, Tiêu Chiến đâu?

Vừa hỏi vừa đảo mắt xung quanh, lập tức nhìn thấy Tiêu Chiến một tay bưng cốc giấy chậm rãi uống nước, một tay chống xuống bàn máy photo, nhìn từng tờ giấy mới coong được ra lò.

Vương Nhất Bác lon ton lon ton chạy lại.

Đúng, là lon ton đấy.

Hôm nay Vương Nhất Bác mặc áo sơ mi cộc tay kẻ sọc xanh, quần tây đen cao hơn mắt cá chân một chút cùng với giày trắng thắt dây gọn gàng, chính xác là phong cách thiếu niên tươi trẻ rạng ngời tuổi xuân phơi phới.

Thiếu niên cất giọng ngọt sớt, "Tiêu Chiến!" Chữ Chiến kéo dài.

Tiêu Chiến giật mình, cafe trong cốc giấy sóng sánh, đổ cả ra tập tài liệu giấy trắng sạch sẽ mà anh vừa mới in.

"..." Đừng như thế nữa, tôi sợ lắm.

Thật đấy.

30.6.2020| Vivian.

Chỉnh sửa lần cuối cùng: 14.12.2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC