16. Anh ấy là nam chính, tôi là nam chính của anh ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về đến cổng khu chung cư thì anh tỏ ý muốn xuống. Vương Nhất Bác muốn đưa anh vào tận nhà, nhưng cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến đứng đó tiễn xe của cậu. Cho nên, cậu vẫn chưa biết nhà anh ở đâu.

Nhưng, cậu có thể lợi dụng quyền lực để xem hồ sơ mà, nhỉ? Dù rằng nó có hơi thất đức đấy.

"Ờm, thôi bỏ đi."

Ngẫm nghĩ một hồi, Vương Nhất Bác vẫn quyết định là không làm. Bây giờ, cậu thậm chí còn chưa có số di động của Tiêu Chiến, còn dám nghĩ đến việc biết nhà anh ở đâu?

Cậu bảo tài xế lái xe thẳng về biệt thự, nhanh chóng tắm giặt sạch sẽ rồi lại trèo lên giường đi ngủ tiếp.

Chung quy, cả ngày hôm nay cậu chỉ có đúng ba việc: Gặp Tiêu Chiến, ăn và ngủ.

Tại sao việc gặp Lưu Điền lại không được tính? Bởi vì không thích đấy, làm sao?


Buổi sáng ngày hôm sau Vương Nhất Bác không cần đến công ty, cũng chẳng có việc gì đặc biệt cần phải ra ngoài, nên cậu quyết định ở trong nhà.

Dưỡng da.

"Trời ạ, nhìn xem." Vương Nhất Bác nhổm dậy kéo tấm rèm che cửa ra, lông mày nhíu lại, khuôn mặt trông cực kỳ khó ở mà nhìn ra ngoài, "Trời thì nắng chang chang, chín giờ sáng rồi, tia UV làm ảnh hưởng đến da rồi."

Không có cớ gì để đi gặp Tiêu Chiến hết, cho nên đành ngoan ngoãn ở nhà vậy. Hôm nay đã là thứ sáu, công việc mà ba Vương giao cho trong tuần này cậu mới làm được có non nửa, ngày kia đã phải nộp rồi, cậu không thể khiến ba thất vọng mà đúng không nào?

Nên là, chúng ta phải chăm chỉ nhé, có biết chưa?

Vương Nhất Bác vừa mới ngồi ấm ghế thì đã nghe thấy có tiếng gõ cửa cộc cộc. Tuy nhiên, chẳng cần cậu phải đứng dậy cũng chưa kịp quay ra, người ngoài cửa đã tự mình lên tiếng.

"Cậu chủ, tôi vào phòng quét dọn."

Vương Nhất Bác khụ khụ mấy tiếng, bắt đầu chế độ làm màu, chỉ "ừm" một tiếng. Ngay sau đó, Nhạc Linh cầm theo cây chổi và gàu hót đi vào trong.

Phòng của Vương Nhất Bác ngày nào cũng được quét dọn, nơi này hôm nào cũng được lau chùi, vì thế nó luôn luôn rất sạch. Thế mà lúc nào cũng phải làm tiếp, sạch lại càng phải làm cho sạch hơn, bẩn một chút thôi là các cô đã lấy chổi ra lau lấy lau để rồi – giống như cả ngày không làm gì, chỉ ở trong nhà dò xét xem có chỗ nào chưa ổn để sắp xếp.

Nhạc Linh nói với Vương Nhất Bác, "Cậu chủ, bà chủ sắp về rồi."

Vương Nhất Bác vẫn không rời mắt của trang giấy, bàn tay cầm bút vẫn đưa nét đều đều, "ừm" một cái.

Sau đó, thông tin này mới được truyền lên não, trải qua quá trình xử lý, khiến Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩn người.

Gì cơ, bà... bà chủ?

Mẹ Vương ấy à?

"Mẹ tôi?"

"Đúng vậy. Bà chủ nói chỉ đi một tháng thôi, đến cuối tuần này đã đến thời hạn rồi."

Nói xong, Nhạc Linh còn nghi hoặc, híp mắt nhìn Vương Nhất Bác, "Cậu chủ không phải là quên rồi đấy chứ?"

Khổ lắm, có nhớ đâu mà quên.

Vương Nhất Bác xua xua tay, "Không quên, không quên. Chỉ không ngờ một tháng lại nhanh như thế thôi."

Ai mà biết một tháng nhanh như thế nào chứ.

Có điều, cậu đến thế giới này được bao lâu rồi nhỉ? Cũng phải ngót nghét ba tuần rồi ấy chứ?

Không không, cứ cho là hai tuần thôi, hai tuần thôi.

Mới có hai tuần đã rơi vào lưới tình, Vương Nhất Bác cảm thấy mình đúng là một người không có nghị lực.

Ấy thế nhưng, nói rơi vào lưới tình thì có vẻ hơi quá. Chỉ là, ban đầu cậu vì sự sống của mình nên mới bắt đầu vạch ra kế hoạch tiếp cận và cưa đổ Tiêu Chiến, nhưng càng ngày cậu càng thấy có thiện cảm với anh. Hay là do nữ chính dở hơi quá nên anh cảm thấy như vậy?

Dẫu sao thì nữ chính ở đây cũng dở người hơn so với nữ chính trong bộ tiểu thuyết máu chó mà cậu đọc rất nhiều.

Vương Nhất Bác nhìn Nhạc Linh đã quét dọn xong xuôi, xách theo chổi và gàu hót đi ra ngoài, lúc này mới đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng. Hôm nào nó cũng sạch sẽ tươm tất và gọn gàng như thế, chẳng bù cho cái ổ chuột cũ của cậu. Khiếp, cái chỗ đấy cậu quét thế quét nữa nó cũng chẳng sáng sủa lên được. Vị trí địa lý gì đâu mà xấu kinh khủng, có mỗi cái cửa sổ thì lại bị cây cao che hết, có mở toang cửa ra thì nhà bên trong cũng chẳng có mấy ánh dương.

Chậc, nghĩ mà chán.

Quay lại việc chính cần phải làm. Cậu cần phổ cập thông tin về mẹ của bản thể này.

"Hệ thống."

"[Đây.]"

"Cậu nhanh thật đấy."

Hiếm khi Vương Nhất Bác mới thốt ra một câu khen ngợi thật lòng như thế với hệ thống, nhưng hình như nó không quan tâm cho lắm.

"[Muốn hỏi gì?]"

Ừm, làm việc rất dứt khoát.

"Mẹ... mẹ tôi."

Ờ thì, bây giờ cậu chính là Vương thiếu gia, Vương phu nhân nếu không phải mẹ cậu thì sao?

Đối với một con người thiếu thốn tình thương của mẹ thì câu này nói ra miệng có lẽ sẽ không quen, nhưng mà đối với Vương Nhất Bác thì tài sản duy nhất thuộc về cậu bây giờ chỉ có mỗi cái mặt dày này thôi, không dùng thì làm gì?

Với lại, nói chuyện với hệ thống này việc quái gì phải ngại?

"[Vương phu nhân là người vợ đầu tiên và duy nhất của ba cậu, tình cảm hai người rất tốt. Theo đánh giá của hệ thống, bà ấy rất thương con trai. Dạo gần đây vắng nhà là do đi du lịch nghỉ dưỡng ở nước ngoài, lúc đi có rủ cậu đi cùng nhưng mà cậu không đi vì cậu không vác Lưu Điền đi được.]"

Ha ha.

Khoan đã, gì cơ?

"Không vác Lưu Điền đi được?"

Hệ thống rất thành thật "ừm" một tiếng.

Ôi buồn cười quá đi mất.

"Đấy là Vương thiếu gia bản thể chứ không phải tôi đây, được chứ?"

"[Dù sao thì vẫn là cái thân cậu thôi.]"

Nghe cũng vi diệu thật.

Vương Nhất Bác đột nhiên nảy ra một câu hỏi. Nếu bây giờ hồn của cậu đang ở đây, trong cơ thể này, vậy hồn của Vương thiếu gia ở đâu?

Còn nữa, thân xác của cậu như thế nào?

Cậu đã đề cập việc này tới hệ thống, nhưng nó nói rằng cái này không nằm trong quyền hạn của nó, hơn nữa nó cũng không có khả năng, nên không thể cho cậu xem được.

Vương Nhất Bác vốn là người của thế giới kia, bởi vậy cho nên khi xa thì cũng có hơi nhớ nó một chút. Nói sao nhỉ, đơn giản nhất thì giống như người con xa quê vậy.

Cậu cực kỳ không thích và rất không hài lòng với căn nhà cũ rách nát cùng với điều kiện kinh tế như dở người của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng tất cả những thứ đó đều là công sức của cậu, đều là từ bàn tay cậu mà ra. Ở thế giới mới, gia thế này, và cả cơ thể này, dù giống và hợp lý cỡ nào đi chăng nữa cũng không phải là của cậu.

Vương Nhất Bác là người có ăn có học, mặc dù từ nhỏ tới lớn không có người cầm tay chỉ điểm, dạy dỗ tử tế, nhưng cũng tự biết như thế nào là một người tốt. Cậu biết rằng, những thứ vốn không phải là của mình, thì cho dù có cưỡng cầu bao nhiêu cũng không thể có được.

Áp vào nguyên bản cuốn tiểu thuyết này cũng thế. Vương Nhất Bác cảm thấy Vương thiếu gia là một người con trai muốn gì có nấy. Gia thế khủng, ngoại hình vượt trội, khuôn mặt đẹp trai lại rất si tình, một mực chung thủy, vì sao Lưu Điền lại không đến với anh ấy? Còn không phải là vì định luật "nữ chính nhất định phải yêu nam chính" của tác giả hay sao? Mà, Vương thiếu gia chỉ là nam phụ, kiếp nam phụ từ bao đời đa phần vẫn bi thương như thế.

Nghĩ như vậy, có phải cũng mang hàm ý rằng, cậu sẽ không bao giờ đoạt được Tiêu Chiến? Bởi vì bây giờ, anh ấy là nam chính, còn cậu đứng trên cương vị là một nam phụ - chẳng khác gì Vương thiếu gia, ngoài việc cậu không yêu nữ chính.

Vương Nhất Bác chợt ngộ ra, mặc dù không nhận thấy, không cảm giác được, nhưng mong muốn và khát khao được đứng bên cạnh Tiêu Chiến trên phương diện đặc biệt của cậu là lớn vô cùng.

Cậu chỉ là một nam phụ, nhưng trước đó và trên hết, cậu cũng là Vương Nhất Bác. Cậu có tên có tuổi, hiện tại có cha có mẹ, cậu có cuộc sống của riêng mình và mong muốn cũng không giống bất kỳ ai.

Nếu như tác giả đã không quản đến đây nữa, vậy thì để cậu cho người khác thấy cậu dụng tâm bao nhiêu. Hiện tại cố gắng không chỉ để được tồn tại ở đây, mà là để chứng minh với bản thân rằng, mình không hề vô dụng. Vương Nhất Bác quả thực không muốn trở về khi trước; cuộc sống ấy quá cô đơn, và vô cùng nghiệt ngã.

Vương Nhất Bác kể từ bây giờ, sẽ không nhận mình là nam phụ của cuốn tiểu thuyết máu chó này nữa.

"[Vậy sao? Thế thì thiết lập thế giới này sẽ như thế nào?]"

Hệ thống đọc được suy nghĩ của Vương Nhất Bác, cất giọng chuẩn bị mỉa mai.

"Như thế nào à?"

Vương Nhất Bác mạnh tay kéo xoẹt rèm cửa, để nắng bên ngoài chiếu vào những tia hy vọng không bao giờ có thể dập tắt.

"Tiêu Chiến vẫn sẽ là nam chính."

"Anh ấy là nam chính, tôi là nam chính của anh ấy."

24.11.2020| Vivian.

Chỉnh sửa lần cuối cùng: 06.01.2022.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net