20. Thế là không về được nữa rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác là đàn ông con trai nhưng cũng không muốn da mình đen đi vì phơi dưới nắng, bởi thế nên dù ngồi ở tầng thượng nhưng cũng phải chọn một chỗ vừa có ô che, vừa có tầm nhìn ổn định. Cậu cũng không muốn phơi nắng phần vì cứ phải nhăn mặt lại thì xấu lắm, lúc còn ở thế giới kia, cậu thường xuyên bị ốm vặt, bị ho và sổ mũi do đày nắng và dầm sương, nên lúc nào cũng phải giữ gìn thật kĩ càng. Với lại nếu có thể tránh thì ai mà muốn đày.

Mà trên thực tế thì, sân tầng ba của tiệm bây giờ chỗ nào chẳng có ô?

Vương Nhất Bác không thèm để ý nữa, chán chường nhấp một ngụm nước mà bồi bàn đưa đến trong lúc chờ đồ uống mình gọi.

"Sao nào, mặt ủ mày chau vậy? Sự xuất hiện của tôi khiến tâm trạng cậu xuống dốc thế cơ à?"

Vương Duệ tháo kính mát kẹp ở túi quần, lại bắt đầu đeo lên, vắt chân ngồi rất thoải mái.

"Này, hỏi cậu một câu."

Vương Nhất Bác ngồi thẳng dậy, "Lúc còn là hệ thống, xưng ông đây nhiều lắm cơ mà? Thế nào, sao bây giờ lại xưng tôi lịch sự thế?"

"Ầy, cái này khó nói." Vương Duệ phẩy tay mấy cái, "Lúc xuất hiện dưới dạng hệ thống thì máy chủ vô cùng quan trọng cách ăn nói, bắt buộc phải nói theo một khuôn mẫu nào đó. Mà tôi nói chuyện với cậu không biết đã phá giới bao nhiêu lần, bị trừ lương nặng nề nhưng mỗi khi thấy cậu nói chuyện, tôi lại không kìm được cái miệng này. Giống như tổng đài vậy, người ta gọi điện đến xin tư vấn, người cầm máy bên kia cũng phải xưng hô thật lịch sự sao cho vừa lòng khách còn gì."

Vương Duệ thân là một hệ thống không biết có đa năng hay không, phổng mũi vênh mặt, "Nhưng mà ông đây thì đương nhiên là không thể bị bó buộc được ha ha ha ha."

Bồi bàn đã đem nước uống hai người gọi ra, Vương Nhất Bác mặt vô cảm, vừa hút sinh tố dưa hấu vừa nhìn Vương Duệ không chớp mắt.

"Bộ quần áo của cậu quê mùa quá, lát nữa đưa cậu đi mua một bộ mới."

Vương Duệ: "..." Là do ông đây không có nhiều tiền lương nên không thể sắm nhiều, thế đã được chưa!

Vương Nhất Bác ngó đầu nhìn ra ngoài. Trượt theo con đường quốc lộ dài và thẳng tắp rồi rẽ vào bên phải đường ở kia là công ty của nhà Lưu Điền. Đúng như Tiêu Chiến dự đoán, Lưu Điền quả thực đang ở công ty làm việc, nghe thấy cậu gọi điện mặc dù có hơi nghi ngờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi xuống.

Cậu chỉ kịp nhìn thấy Lưu Điền đi ra khỏi cửa với phong thái vô cùng tự tin và quý phái, nhưng lập tức giật mình khi nhìn thấy Tiêu Chiến đang sốt ruột chờ ở bên ngoài, phía sau là bản thân mình đang ung dung đút tay vào túi quần, huýt sáo rất tự tại. Mặt Lưu Điền biến sắc, quay đầu định bỏ vào trong, nhưng bị Tiêu Chiến kéo lại.

Ba mặt một lời chứ?

Nhưng mà, Vương Nhất Bác quyết định không ở lại.

Chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu, vốn dĩ là cặp đôi nhà người ta chia tay, cậu đứng đó xem thì vô duyên lắm chứ.

Vương Nhất Bác ngập ngừng, "Này, ờm... chậc, Vương Duệ."

Vương Duệ mỉm cười, sao thế?

"Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại ở đây. Bây giờ tôi muốn về thế giới cũ, có được không?"

Một người bình thường như cậu, chỉ là đọc có cuốn truyện thôi mà, có cần nghiêm trọng thế không chứ? Vào trong sách, sống một cuộc sống với khung cảnh đã được vẽ ra, nói thế nào thì nói cũng là chuyện không thể tin được. Vậy mà cậu lại thật sự trải qua.

Vương Duệ là một hệ thống, không biết khả năng của cậu ta đến đâu, nhưng cậu ta có thể trở thành người, cũng có khả năng thao túng trí nhớ của người khác về cậu ta nữa. Sao giống tiểu thuyết viễn tưởng thế nào ấy?

Lẽ nào câu chuyện này không phải là một câu chuyện máu chó cẩu huyết teenfic bình thường mà cậu vẫn tưởng? Ẩn sâu trong đó còn có cả yếu tố này nữa à? Hay là do cậu đọc lướt, nên không nhận ra?

Cậu đang sống cuộc sống của người khác, còn người kia thì không biết đã lưu lạc ở đâu. Có phải nếu như cậu trở về, thì người kia cũng sẽ trở về hay không?

Vương Duệ im lặng một hồi, "Đợi tôi kiểm tra lại đã."

Vương Nhất Bác không biết Vương Duệ muốn kiểm tra cái gì, chỉ có thể ngồi im đó nhìn cậu ta nhắm mắt, đặt đầu ngón tay lên thái dương, trông có vẻ vô cùng tập trung.

Cậu ta cứ như thế trong vòng mười phút.

Vương Nhất Bác sốt ruột uống hết sạch sinh tố dưa hấu, gọi món khác rồi.

Vương Duệ vẫn còn sức phân tâm bảo cậu rằng, "Gọi ít thôi, uống nhiều quá tí nữa lái xe lại không giải quyết được."

Vương Nhất Bác gõ đầu nó, "Tập trung đi!"

Cậu vẫn còn nhớ vì sao mình lại ngất đi. Cậu chỉ bị đập đầu vào cột điện mà thôi, chắc không nặng đến độ nằm một tháng không dậy được như thế chứ? Hay là đã có thể dậy được rồi, nhưng vì hồn đang ở đây nên...

Tưởng tượng một chút, nếu như phải rời khỏi nơi này, cậu cũng sẽ rất lưu luyến. Lưu luyến cái giường mà mình đã nằm suốt cả một tháng, không nỡ xa những chị giúp việc thân thiện đã chăm bẵm cậu một thời gian, không nỡ xa cả mẹ Vương nữa. Dù sao thì, khó khăn lắm cậu mới cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, thứ mà cậu đã được dạy rằng phải trân trọng, phải cảm ơn vì đã có được; thứ mà cậu luôn luôn biết về sự vĩ đại của nó, nhưng chưa bao giờ được chiêm nghiệm.

Và hình như, cậu cũng không nỡ xa Tiêu Chiến.

Vương Duệ tháo kính mắt xuống, mở mắt ra.

Vương Nhất Bác điều chỉnh lại tư thế.

"Không trở về được nữa rồi."

Vương Duệ nói.

Không trở về được nữa.

Thế là thế nào?

"Đã một tháng kể từ khi cậu được giao nhiệm vụ rồi, nhưng cậu đã làm được cái gì chưa hả?" Vương Duệ hầm hừ, "Bây giờ nam nữ chính đường ai nấy đi rồi, cậu phải ở lại đây thật rồi. Ở lại mà đền bù vết thương lòng cho hai người họ."

Vương Nhất Bác ngớ người.

Lúc trước là muốn ở không được, bây giờ là phải ở à?

Cậu là một người sẵn sàng làm quen với môi trường sống để tồn tại, cho nên tất nhiên là không vấn đề gì. Có điều, cảm thấy hơi có lỗi thật.

Vương Nhất Bác không yên tâm, hỏi, "Thế thì Vương thiếu gia đang ở đâu?"

Vương Duệ nói, anh ấy đã được sắp xếp ở một chỗ khác rất chu đáo rồi, việc này cậu không cần phải lo, "Chắc sau này cậu sẽ được biết."

"Nam nữ chính chia tay chắc không phải vì tôi đâu nhỉ..."

Vương Nhất Bác dè dặt hỏi nhỏ một câu; cậu với tay định tiếp tục uống nước thì phát hiện, đã hết từ lâu rồi.

Vương Duệ gõ gõ bàn, "Đương nhiên là do cậu rồi. Cậu với Vương thiếu gia trong tiểu thuyết khác nhau một trời một vực. Anh ấy theo đuổi Lưu Điền rất nhiệt tình. Đến phiên cậu, cậu đến nhìn một cái cũng không muốn, rõ ràng là thái độ khác hẳn. Lưu Điền sẽ cảm thấy lạ, cũng sẽ để ý đến cậu nhiều hơn, từ đó có thể là phát hiện ra sự ưu tú của cậu, đem lòng yêu mến... Bây giờ tôi mới thấy, nói chung là do sự xuất hiện của cậu, nên câu chuyện này chẳng giống như ban đầu nữa."

Nhưng mà có hiểu được cái kiểu "không còn yêu nữa nhưng không chia tay" không?

Vương Nhất Bác cười, "Con đường này đâu phải do tôi chọn."

Thế nên, nếu như ngay từ đầu không phải do cậu, thì việc hôm nay cũng không phải từ cậu mà ra.

Vương Nhất Bác và Vương Duệ xuống xe trước khi Tiêu Chiến quay trở lại. Từ lúc Vương Duệ đến, hai người đã nói với nhau một vài chuyện được cho là thiết yếu, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy, hình như mình đã bỏ quên cái gì.

Vương Duệ vắt chân xem điện thoại mà nó vừa mới mượn của Vương Nhất Bác, rung đùi huýt sáo rõ là vui.

Vương Nhất Bác híp mắt, trong đầu mù mờ không biết mình đã đãng trí quên mất cái gì. Nhìn qua tấm kính, cậu trông thấy Tiêu Chiến ở đằng xa đang đi về phía này.

Đột nhiên, trong đầu Vương Nhất Bác có một dòng điện xoẹt qua.

"Ha ha ha ha, nhớ rồi!"

Vương Nhất Bác cười vô cùng sảng khoái. Cậu quay xuống nhìn Vương Duệ, cười rất tươi.

"Hê, Vương Duệ, tôi đã luôn luôn muốn làm việc này với cậu..."

Vương Duệ ngẩn người.

.

.

.

Tiêu Chiến vừa mới đến đã nhìn thấy Vương Nhất Bác nắm cổ áo, mở cửa xe lôi xềnh xệch Vương Duệ ra ngoài.

"Chuyện gì thế?"

Vương Nhất Bác cười cười.

"Ân oán cá nhân."

Vương Duệ la oai oái, "Cứu với cứu với giết ng..."

Nhưng mà nó còn chưa nói hết câu đã bị Vương Nhất Bác gõ đầu.

22.01.2021| Vivian.

Chỉnh sửa lần cuối cùng: 17.03.2022.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net