02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tiểu Chiến lại tới nữa hả, hộp cơm hôm nay cũng là tám đồng? "

Ông chủ của quán cơm ven đường hét lớn.

Cứ hai ngày một lần ông sẽ gặp Tiêu Chiến, đã sớm quen với chàng trai thời gian gấp gáp mà nói chuyện lại ôn nhu này. Ngày hôm nay quán mở chưa được mấy tiếng, Tiêu Chiến lại ôm chiếc mũ bảo hiểm cũ kĩ đi tới, trên mặt còn nở một nụ cười thật tươi, trước sau như một.

" Vâng, là tám đồng ạ. " Tiêu Chiến nghe vậy, vội vàng rút từ trong túi ra tờ năm đồng nhàu nát và ba tờ một đồng, khóe môi mở rộng, dịu dàng tươi cười, cực kỳ chọc người âu yếm, " Cảm ơn chú, hôm nay cũng làm phiền chú rồi! "

" Thằng nhóc này sao lại khiến người yêu thích vậy chứ, nào, hôm nay chú chỉ lấy của con tám đồng, nhưng cho con cơm hộp mười đồng, ăn no chút a tiểu tử. " Chú kia cười cười hai tiếng, lấy hộp cơm đựng đầy một thìa cơm lớn và đồ ăn, đặt thêm đồ ăn vào, mới đóng gói đưa qua cho Tiêu Chiến, " Cố gắng làm việc đó. "

Tiêu Chiến trợn tròn mắt, cầm hộp cơm nặng trĩu có chút thụ sủng nhược kinh, một lúc sau mới cúi lưng cảm ơn người ta, không ngừng nói cảm ơn: " Cảm ơn chú! Thật sự rất cảm ơn chú! "

" Ây dô, cái này có gì mà cảm ơn, đều là người buôn bán làm ăn cả, không thiếu chút tiền này đâu. " Ông chủ nheo mắt, không chịu nổi anh cảm ơn chân thành như vậy, tay không biết nên đặt đâu, lại nặng nề thở dài: " Nhanh đi ăn cơm đi, nếu không lại không có thời gian đưa đồ ăn. "

" Vâng! Vẫn là cảm ơn chú lần nữa ạ! " Tiêu Chiến gật gật đầu, lại thành thành thật thật cúi người, lúc này mới ngoan ngoãn mím môi cầm hộp cơm ngồi xuống vị trí thường ngày.

Một lát sau anh đưa tay muốn mở hộp cơm, giờ cũng đã quá trưa, giống như ngày hôm qua, lại đột nhiên có người vỗ vai anh.

Tiêu Chiến gần như lập tức nhận ra người kia, anh cũng chẳng cần phải nhìn thấy khuôn mặt người nọ. Dù sao lực đạo vẫn nhẹ nhàng y như ngày hôm qua, nơi bị đầu ngón tay đụng phải có chút nóng lên, khiến đáy lòng Tiêu Chiến bỗng nhiên vui sướng.

Anh cắn đôi đũa, vội vàng ngẩng đầu đem tầm mắt dừng trên người Vương Nhất Bác, chưa đến hai giây, đôi mắt trời sinh ướt sũng của Tiêu Chiến chợt sáng lên, lại vội vàng đưa tay vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh, gọi người đến ngồi bên cạnh anh.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, đôi môi khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn mím môi nở một nụ cười nhàn nhạt với anh, nghe lời ngồi xuống bên cạnh.

Tiêu Chiến không rõ vì sao cậu lại cười, lưỡng lự nhìn về phía Vương Nhất Bác đang im lặng, lắp ba lắp bắp mở miệng nói, " Cái đó, thật . . . thật khéo ghê! Cậu có đói bụng không? Tôi ở đây còn có một hộp cơm, hôm nay chú cho tôi nhiều hơn một chút, hay là. . . . Chúng ta cùng nhau ăn đi? "

Vương Nhất Bác nghe vậy, con ngươi dưới kính mắt thoáng nhìn qua anh, cậu vẫn không nói gì, cũng có thể là thật sự không nói được, qua thật lâu sau cũng chỉ khẽ lắc đầu, không tiếng động nhẹ nhàng từ chối lời mời của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhận được câu trả lời cũng chỉ chán chường " Ò " một tiếng, ủ rũ cúi đầu xuống, hộp cơm vẫn mở ra, đem một đôi đũa duy nhất tách ra, rồi mới há miệng ăn cơm.

Còn chưa được hai miếng, anh bỗng nhiên ngửi được một hương vị quen thuộc. . . . . Là thứ anh vẫn luôn không thích ăn,  mùi vị anh chán ghét nhất.

Ngay tức khắc mặt Tiêu Chiến tái đi, khóe môi vốn đang giương cao lại thành một đường thẳng tắp, anh cắn cắn môi dưới nhìn chằm chằm vào cà tím xào ở trong hộp cơm, cả khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử.

Vương Nhất Bác bên kia khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh chỉ mới ăn mấy miếng cơm, cậu đưa tay, dùng đầu ngón tay cách lớp vải đụng vào đùi Tiêu Chiến, chờ khi Tiêu Chiến nhìn qua, cậu mới thoáng nhướn mày lên, ý hỏi đây là làm sao vậy.

" Tôi. . . .Tôi không thích ăn cà cho lắm. " Tiêu Chiến lấy tay quẹt quẹt chiếc mũi mềm mại, nhỏ giọng lầm bầm, " Không ăn được cà, hồi nhỏ ăn vào từng bị nôn. "

Vương Nhất Bác ngẩn ra, để tay lên đùi Tiêu Chiến, viết từng nét: Vậy cho tôi ăn đi.

Tiêu Chiến bị cậu viết như vậy nhột không chịu được, cuộn người cúi đầu lầu bầu, ngoan ngoãn đem hộp cơm trong tay đưa cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng không coi đó là đồ thừa, dùng đôi đũa Tiêu Chiến vừa dùng gắp cà ra, chậm rãi giúp đối phương xử lý đồ ăn, cho đến khi trong hộp cơm không còn tìm thấy tung tích của cà tím, Vương Nhất Bác mới cúi đầu ho khan một tiếng, trả lại hộp cơm.

Tiêu Chiến là người Trùng Khánh, thích ăn cay, mà Vương Nhất Bác thì hoàn toàn ngược lại. Tuy rằng trong hộp cơm không có nhiều ớt, nhưng vẫn làm cậu sặc đến đau cả họng, cùng với tiếng khụ khụ mãi không ngừng .

Tiêu Chiến luống cuống, gấp gáp nhìn quanh, đứng dậy chạy tới quầy bán của một dì cách đó không xa mua một chai nước, vội vội vàng vàng đưa cho Vương Nhất Bác: " Cậu. . . Cậu ngốc thật đấy! Không ăn cay được đúng không? Cổ họng cậu vốn không thể nói, cậu thế nào còn ăn. . . ."

Chóp mũi Vương Nhất Bác cũng đỏ lên, ánh mắt sắc bén cũng dịu đi. Cậu mím môi ủy ủy khuất khuất mếu miệng, má phính phồng lên, vẻ mặt đều viết không vui.

Cậu ấn điện thoại, gõ một đoạn chữ đưa qua cho Tiêu Chiến nhìn: . . . . Còn không phải vì anh ghét ăn cà sao.

Mũi Tiêu Chiến đột nhiên chua xót, ngón tay hơi run rẩy, bước từng bước nhỏ quay về, đặt mông ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, giống như che dấu điều gì điên cuồng vùi đầu ăn cơm.

Vương Nhất Bác nhìn anh, đưa tay gõ một dòng chữ: Anh xấu hổ sao?

Tiêu Chiến bị chọt trúng nỗi lòng, nhắm hai mắt giận dỗi nói: " Tôi không có. "

Vương Nhất Bác nở nụ cười, nhấn phím xóa rồi gõ lại, mặt anh đỏ lắm.

Tiêu Chiến lấy tay chà chà mặt, xấu hổ đến mức nói chuyện cũng lắp bắp: " Tôi. . . Tôi đâu có đỏ mặt, cậu đừng nói bậy! "

Anh vì che dấu ngượng ngùng mà lực tay xoa mặt có chút lớn, khuỷu tay không cẩn thận chạm phải dây máy trợ thính đang đeo trên tai. Máy trợ thính rơi xuống, trong nháy mắt cả thế giới bỗng nhiên im lặng, tiếng xe cộ ồn ào cùng tiếng nói chuyện đều ngừng lại, ngay cả tiếng anh hít thở cũng không nghe thấy.

Tiêu Chiến hé môi, tay chợt nắm chặt túi nilon đựng hộp cơm, túi nilon bị anh nắm chặt phát ra tiếng sột soạt, nhưng anh lại chẳng nghe được gì, không còn một âm thanh nào trên thế giới này dành cho anh nữa.

Anh có chút kích động đứng dậy, muốn tìm máy trợ thính đã bị rơi mất, gấp gáp đến độ vành mắt đỏ lên, tay sờ soạng xung quanh, tìm trong đám cỏ dại, nhưng vẫn chẳng thấy đâu.

Mà Vương Nhất Bác ở bên kia trùng hợp nhặt được chiếc máy trợ thính nho nhỏ, cậu nhìn chằm chằm chiếc máy nhỏ màu đen trong tay, do dự một lát, vẫn là thở dài, nâng tay đưa qua trước mặt Tiêu Chiến, trước ánh mắt chăm chú của người đang mờ mịt kia đẩy lại chiếc máy trợ thính vào tai, lại nhân tiện che lỗ tai đang bị gió thổi đến lạnh cứng, nhẹ nhàng xoa xoa.

Tất cả ồn áo náo động trên thế gian bỗng chốc quay về, vỗ về màng nhĩ yếu ớt. Tiêu Chiến hơi động môi, nhìn Vương Nhất Bác một giây, nhưng lại bất ngờ ngoài ý muốn, đem một giây đồng hồ này ghi nhớ cả đời.

Một chàng trai với mái tóc màu vàng nhạt cùng với khuôn mặt và chóp mũi bị gió thổi đến đỏ ửng, dùng ánh mắt mềm mại, lưu luyến nhìn anh, mọi thứ xung quanh dường như đều ảm đạm thất sắc, chỉ có một Vương Nhất Bác dịu dàng, còn lại đều trở nên mờ nhạt.

Môi Tiêu Chiến mấp máy, thanh âm khàn khàn nói: " . . . . . Cảm ơn cậu, Nhất Bác. "

Thế giới này thi thoảng sẽ rất im lặng, 

Ngay lúc này chính là em đã để cho anh nghe thấy toàn bộ thế giới.

TBC.

Ngắn nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net