08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày hôm đó, quan hệ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trở nên thân thiết hơn.

Buổi tối sẽ luôn có một chàng trai nhuộm tóc đen chờ anh về nhà, trong ngực ôm Tiểu Tán đang khò khè nằm ngủ, vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt quyến luyến, ánh trăng chiếu lên người cậu, hình dáng mông lung mơ hồ, ánh sáng chiếu lên ngũ quan góc cạnh, xinh đẹp cực kỳ.

Bộ dạng của Vương Nhất Bác vừa đẹp trai vừa dịu dàng, khiến người yêu thích, hơn nữa lúc nào cũng an an tĩnh tĩnh càng tăng thêm điểm. Cậu thi thoảng giống như một đứa trẻ tay chân vụng về, lúc nào cũng ngơ ngơ, ví như bị Tiểu Tán cong vuốt cào một phát, kiên quyết ăn đau cũng không nói, đến khi Tiêu Chiến tức giận kéo tay áo cậu lên xem vết cào, Vương Nhất Bác mới ủy ủy khuất khuất đỏ hốc mắt, một tiếng cũng không kêu ngồi một chỗ rơi nước mắt, bất ngờ là Tiêu Chiến không đánh cũng không mắng cậu, cuối cùng chỉ có thể nghẹn một bụng khí trách mắng Tiểu Tán vẻ mặt ngơ ngác.

Tiểu Tán ở cùng hai người đã lâu, cũng dần dần có năng lực nhìn thấu. Hễ nó nhìn thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở cùng nhau, sẽ grừ grừ lăn đi chỗ khác, tự mình chơi với bàn cào móng. Một mình chán chết cũng không muốn nhìn hai người tim hồng bay phấp phới, Tiểu Tán kiên cường sống sót trong căn nhà không có chút ấm áp. 

Hai người cứ như vậy tùy ý ở chung hơn một tháng, một người bận ra ngoài làm việc, một người ở nhà bận công tác, rốt cuộc những ngày cuối năm cũng tới gần, Tiêu Chiến mới vừa nói với Vương Nhất Bác, mình chuẩn bị về quê đi tìm bà ngoại đã lâu không gặp.

Dù sao qua năm mới rồi, anh cũng thể để một mình bà cô đơn ở dưới quê, cơm tất niên cơm đoàn viên gì đó vẫn muốn ăn cùng nhau.

Vương Nhất Bác nghe vậy, ngược lại không có phản ứng gì lớn, chỉ là khẽ gật đầu, cầm điện thoại gõ chữ cho Tiêu Chiến hỏi: Phải về quê bao lâu?

" Có lẽ về khoảng một tuần, nhân dịp này chăm sóc bà thật tốt. " Tiêu Chiến có chút ngại ngùng cười cười, không biết vì sao có một chút áy náy khó nói rõ. Anh mím môi, lại cẩn thận mở miệng: " Việc đó, Nhất Bác ơi. . . . "

Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn anh, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ đang hỏi anh làm sao vậy.

" Em. . . . Năm mới không ở cùng bố sao? " Tiêu Chiến thử hỏi.

Vương Nhất Bác nghe anh hỏi, có hơi sửng sốt, một lát sau lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Tiêu Chiến cúi đầu đắn đo nửa ngày không biết nên mở miệng thế nào, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, anh hít một ngụm khí thật lớn, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác: " Vậy, vậy nếu em không chê, có muốn cùng anh về quê không. . . . ? Năm, năm mới mà. . . . Vẫn là, gì nhỉ. . . . mọi người phải náo nhiệt sôi nổi thì mới vui vẻ, mặc dù nhà của anh có hơi tồn tàn. . . . "

Anh càng nói càng chột dạ, nói đến câu cuối cùng đầu đã cúi thấp đến không thể thấp hơn, sợ vừa ngẩng đầu lên sẽ phải nhận lấy lời từ chối của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến xoa xoa tay, hô hấp rất nhẹ, yên lặng đợi Vương Nhất Bác đáp lại.

Đầu ngón tay Vương Nhất Bác gõ nhẹ lên mặt bàn, thanh âm nhỏ đến mức Tiêu Chiến không thể nghe rõ, cậu lại nâng cằm nghiêng đầu nhìn mái tóc mượt mà của Tiêu Chiến, mím môi không chịu nổi cong khóe miệng lên.

Qua một hồi lâu, cậu duỗi tay, đem mu bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên gò má Tiêu Chiến khiến đối phương chú ý, sau khi đợi Tiêu Chiến mơ hồ ngẩng đầu lên lại lấy ngón tay viết từng nét chữ: . . . . . . . . Được.

Gò má Tiêu Chiến bị cậu gãi đến ngứa ngáy, không kìm được mà đỏ mặt, anh có chút lúng túng dùng tay bịt lỗ tai đang đỏ bừng, ánh mắt mông lung không dám nhìn lên người Vương Nhất Bác.

Giống hệt lần đầu tiên, một hành động nhỏ của người kia cũng có thể phá tan phòng tuyến trong tim anh. Rõ ràng chỉ ở chung một tháng, anh đã toàn tâm toàn ý tin tưởng Vương Nhất Bác, dường như. . . . Vương Nhất Bác với anh thật sự là người nhà, vĩnh viễn không có ác ý gì với cậu.

Vương Nhất Bác có chút hoang mang chớp chớp mắt, lông mi dài mà mềm mại hơi rủ xuống. Cậu nâng khuôn mặt nóng gần chết của Tiêu Chiến lên, vẻ mặt đều viết khó - hiểu.

Thật giống như đang hỏi anh, sao mặt anh lại đỏ như vậy.

Tiêu Chiến bị cậu nâng mặt lên, đành phải mập mờ thì thầm: " Là trong phòng nóng quá, nóng quá á. . . . . . . máy sưởi mở quá lớn! "

Cả khuôn mặt Vương Nhất Bác đều ghi đầy chữ nghi ngờ.

Cậu buông khuôn mặt đáng thương của Tiêu Chiến ra, lập tức cầm điện thoại nghiêm túc gõ chữ cho anh đọc: Máy sưởi trong phòng em mở không quá lớn, nói dối cũng phải tìm lý do thích hợp một chút chứ, anh.

Tiêu Chiến nghẹn họng, vươn tay cướp điện thoại của cậu, nhe răng trợn mắt nạt cậu: " Tại em nhiều lời! Bây giờ thấy em nói nhiều thiệt á! "

Vương Nhất Bác hơi trừng mắt, bất đắc dĩ cười cười, khẽ búng lên trán anh một cái.

Ngay sau đó, cậu tạo khẩu hình cho Tiêu Chiến.

Tiếc là Tiêu Chiến có nhìn cũng không hiểu.

. . . . . . . . 

Đợi đến ngày đón xe hồi hương thăm bà ngoại, tâm tình của Tiêu Chiến so với mấy hôm trước rõ ràng tốt lên không ít. Chí ít không còn bộ dạng mệt mỏi vì công việc giày vò, mà lại hào hứng hớn hở thay quần áo mới. Buổi sáng thậm chí còn không để ý đến giấc ngủ của Vương Nhất Bác, dậy thật sớm cạo râu rửa mặt, chăm chút cho bản thân hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lúc ấy vẻ mặt Vương Nhất Bác đều viết buồn ngủ, ngáp một cái từ trong phòng bước ra, ngẩn người nhìn Tiêu Chiến nghiêm túc chăm sóc bản thân. Cậu nhìn như vậy nửa ngày, lảo đảo bước qua, đem đầu nện lên vai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đưa tay đẩy đầu cậu ra, miệng phát ra mấy từ kì quái: " Võng Dị Bảo*, anh không đeo máy trợ thính. . . .! "

( * 网易宝 đọc là Wǎngyì bǎo, 王一博 đọc là Wángyībó . Đọc khá giống nhau á )

Vương Nhất Bác lập tức đỡ trán phì cười, mơ mơ hồ hồ tiếp nhận xưng hô Võng Dị Bảo này, một lát sau liền xoay người thành thành thật thật đi lấy máy trợ thính.

Tiêu Chiến đeo máy trợ thính, nghi hoặc nâng mắt nhìn cậu: " Em làm gì? Nhìn anh chằm chằm làm gì đấy? "

Vương Nhất Bác nhún vai, lấy tay ra kí hiệu: Em cũng muốn đánh răng, anh nhanh chút.

Tiêu Chiến bĩu môi, "ò" một tiếng nho nhỏ.

Cuối cùng, sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, hai người cũng thay xong quần áo, vội vội vàng vàng lên xe.

Tiêu Chiến há mồm thở dốc, ngẩng đầu lên nhìn cậu nói: " Thầy Vương, em tha cho anh đi thầy Vương, chúng ta vẫn còn mười lăm phút. . . . . . Em chạy đến mức lỗ tai anh cũng đau rồi. "

Vương Nhất Bác hạ mắt liếc anh một cái, phớt lờ lời anh nói, kéo cổ tay người ta chạy đi.

Tiêu Chiến: " . . . . . Này này này, chậm tí! Anh lớn tuổi rồi, tư thế này sẽ phải xoay eo đó! Vương Nhất Bác! ! "

TBC.

Anh Chiến update rồi nên mình cũng up TT Tình cảm cứ từ từ tiến tới thoiiiii

( Định spoil 1 tẹo mà thôi, mỗi chương chưa đến 2k word, spoil xong khỏi cần đọc =) ) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net