Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mid thần số 1 sever quốc gia - Pháp Vương và Dã Vương toàn năng số 1 sever quốc gia đang có ý định 1 đấu 1? Má ơi, sao chổi sắp va vào trái đất.

"Solo! Solo! Solo! Solo! Solo!"

Các đội viên "không hề nhiệt tình" cổ vũ hai người đấu một trận chút nào. Chỉ thiếu nước cầm micro hét lên cho cả trái đất nghe thấy một tin động trời này.

Tiểu quái muốn, anh nào có thể từ chối đúng không? Trên môi Tiêu Chiến vẫn nở nụ cười ôn hòa: "Bo Thần đã mở miệng, đương nhiên anh rất vui vẻ."

"Đợi đã." Nguyên Bảo nhà Monster đột nhiên giơ tay cho ý kiến, cậu nói cậu muốn đi vệ sinh. Cả đám đều ngồi đó hơn hai tiếng đồng hồ không di chuyển rồi. Cậu cũng muốn tắm rửa sạch sẽ trước khi xem trận đấu thế kỷ. Nhắc đến đây, cả đám lục đục đứng dậy, đi giải quyết hết việc riêng, chuẩn bị tâm thế thật tốt trước khi xem trận PK giữa hai vị đội trưởng.

Đám đông đã ùn ùn ra ngoài, trong phòng tập chỉ còn lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Hai người vốn dĩ ngồi không xa, Vương Nhất Bác vươn tay kéo Tiêu Chiến vào lòng, Tiêu Chiến mỉm cười nhìn hắn: "Chú ý khoảng cách một chút, Bo Thần."

Nhưng quái vật nhỏ kia nào có ngoan ngoãn nghe lời, sau khi kéo cổ áo ai đó xuống, hắn liền nhìn thấy mấy vết hồng hồng mơ hồ. Hắn trực tiếp cúi đầu hôn lần nữa lên mấy quả dâu tây kia, đợi Tiêu Chiến phát hiện ra ý đồ của hắn đã cản không kịp.

"Em là đang muốn trong một tuần tới anh đều phải mặc áo cổ lọ sao?"

Wa~ Mục đích của hắn rõ ràng đến vậy sao?

Vương Nhất Bác lúc này mới chịu buông anh ra: "Đúng vậy, em hận không thể khiến cho anh mỗi ngày đều phải mặc áo khoác bông."

Làm càn.

Tính toán các thành viên sắp sửa quay lại, Tiêu Chiến trốn khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, vỗ nhẹ vào trán cậu một cái: "Làm người đi, tiểu quỷ."

Chỉ cần ngồi bên cạnh anh, Vương Nhất Bác không muốn làm người nữa,

"Ca ca. Đau em."

Biểu cảm đau đớn này cũng quá giả rồi, Tiêu Chiến còn lạ gì, còn cười nhếch mép, Tiêu Chiến cầm lấy cái gối bên cạnh đánh người: "Đau sao? Đau thì né đi, né đi."

Vương Nhất Bác cười ha ha đón lấy một cái gối: "Được, vậy buổi tối anh để em sờ sờ một chút."

Sờ em gái cậu a! Tiêu Chiến cảm thấy số lần anh văng tục trên đời này 100% đều là dùng trước mặt Vương Nhất Bác.

"Đừng náo nữa. Đám nhóc sẽ quay lại sớm thôi." Tiêu Chiến nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi xem điện thoại, lướt một loạt các tướng trên giao diện đỉnh cao, sau khi nhìn thấy một vị tướng nào đó, anh nhịn không được hỏi Vương Nhất Bác: "Solo em định chọn vị nào?"

"Chưa nghĩ đến, anh kêu em đánh tướng nào thì em đánh tướng đó, đảm bảo thế vô cùng chuẩn." Vương Nhất Bác không cần mặt mũi trêu ghẹo Tiêu Chiến. Hắn thực ra cũng không muốn cùng Tiêu Chiến phân thắng bại đến mức đó.

Tiêu Chiến ném cho hắn một cái trợn mắt, sau đó nhìn hắn nói: "Bách Lý Huyền Sách" đi, anh muốn xem em dùng Huyền Sách."

"Được." Theo Vương Nhất Bác, có lẽ là vì hắn đã dùng Huyền Sách trong trận hồi sinh, nhưng hắn chưa từng ở trước mặt Tiêu Chiến dùng qua nên anh mới muốn hắn dùng, muốn thử cảm giác đối chiến mới mẻ có đúng không nè?

Thành viên hai đội lần lượt trở lại phòng tập, trận PK giữa hai đội trưởng chính thức bắt đầu.

Vương Nhất Bác đã chọn Huyền Sách theo mong muốn của Tiêu Chiến, trong khi Tiêu Chiến trước sự chứng kiến của mọi người, lựa chọn Bách Lý Thủ Ước.

Không chỉ các đội viên mà ngay cả Vương Nhất Bác cũng giật mình.

Bách Lý Thủ Ước là một xạ thủ, đương nhiên không phải đang muốn nói vị tướng này không mạnh, chỉ là Mid thần đường giữa lại chọn xạ thủ thay vì pháp sư. Này tính là không coi đối thủ ra gì, hay là cố tình nhường?

Tiêu Chiến từ đầu đến cuối đều không thay đổi biểu cảm, vẫn là nụ cười xuân phong hóa vũ khiến cho người ta cảm giác rất an tâm, giống như anh chọn Bách Lý Thủ Ước là có mục đích và nhất định phải có chiến lược đặc biệt gì đó.

Vào thời điểm Đỉnh cao phát hành các anh hùng mới, Bách Lý Huyền Sách và Bách Lý Thủ Ước được ra mắt cùng lúc, Huyền Sách là đệ đệ, Thủ Ước là ca ca. Tiêu Chiến rất thích câu chuyện được xây dựng nên cho hai vị tướng này.

——

Tại một thị trấn nhỏ cạnh Vạn Lý Trường Thành, hai anh em Bách Lý sống nương tự nhau, hai đứa nhỏ tự chăm sóc bản thân rất tốt. Thủ Ước đặt một con búp bê nhỏ lên bàn, nói với Huyền Sách, đây là Huyền Sách.

Đôi tai đang cụp xuống của đệ đệ chợt dựng lên, cậu cũng đặt con búp bê trong lòng mình lên, giọng sữa ngọt ngào nói: "Đây là ca ca của em."

Nước sông quê hương luôn luôn xanh biếc, mây trôi trên bầu trời cũng rất trong, hai người tự nhủ sẽ không bao giờ xa cách nhau.

Nhưng lũ quỷ xâm lược, cơn mưa phùn trên bầu trời biến thành đá lửa hỗn loạn, ngôi nhà biến thành đống đổ nát, quê hương biến thành nấm mồ, và con búp bê của Huyền Sách rơi từ trên tường cao xuống, giống như người em trai đã mất tích của anh.

Mãi đến khi mùa đông tới gần, chiến tranh mới tạm lắng xuống. Con búp bê của Huyền Sách nằm một mình trong đống tuyết trắng, nhưng Thủ Ước không biết được, đệ đệ của anh đã đi đâu rồi.

Chim nhạn thu đi xuân về, có bao nhiêu xa đi nữa cũng sẽ có động lực trở về nhà.

Một năm, rồi một năm, cậu thiếu niên Thủ Ước năm nào đã trở thành xạ thủ duy nhất bảo vệ sự bình yên cho Vạn Lý Trường Thành.

Sau đống đổ nát, một đôi chân bước từng bước trên sa mạc.

Bên cạnh Vạn Lý Trường Thành, là quê hương.

Huyền Sách trưởng thành khoác chiếc liềm lên vai, nhìn về Vạn Lý Trường Thành phía xa xa.

"Ca ca. Đệ trở về rồi."

________________________

Tiêu Chiến cảm thấy giữa Thủ Ước và Huyền Sách dường như có một sợi giây liên kết vô hình, cho dù thế giới thay đổi đi thế nào chăng nữa, nó cũng khiến cho hai người có thể gặp lại nhau.

Giống như anh và Vương Nhất Bác lúc này, mỗi người đều đang nắm giữ một đầu của sợi giây, không thể sống thiếu đối phương, nhưng dường như vẫn thiếu một chút ánh sáng nữa.

Anh đã từng vì muốn dụ dỗ Vương Nhất Bác chơi Huyền Sách mà mua hẳn một bộ trang bị cực khủng, nhưng nhóc con luôn cảm thấy Huyền Sách không đủ ngầu và hung dữ cho nên chưa bao giờ sử dụng lấy một lần, mãi cho đến trận phục sinh lần này.

Anh muốn xem Vương Nhất Bác thể hiện kĩ năng sao, đương nhiên không.

Anh chỉ muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác sử dụng Bách Lý Huyền Sách đứng trước mặt, nói những lời thoại trong game.

"Tôi có ca ca mấy người không có, đây là lý do cho sự tùy hứng."

"Giảng đạo lý sao? Có ca ca thì không cần giảng đạo lý."

"Không có ca ca đoàn người kia, cô đơn như vậy."

Bạn nhỏ tùy hứng bướng bỉnh, nếu không có anh, em có cô đơn không?

________

Tiêu Chiến không cô đơn.
Vương Nhất Bác không cô đơn, ai cô đơn? Tôi cô đơn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net