Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác chở đến trường, vừa tới lớp đã gặp Vương Tiểu Trình ngu ngốc đang gặm bữa sáng. Lúc này cậu mới nhớ ra, cả một đêm Vương Nhất Bác đều ở cùng cậu, cho nên bữa sáng nay Vương Tiểu Trình không có ai làm đồ ăn cho nhét bụng, đành phải mua đồ ăn bên ngoài.

Nghĩ cũng hơi tủi thân cho Tiểu Trình ngốc nghếch.

Tiêu Chiến vỗ vai Vương Tiểu Trình, "Hôm nay trở về nhà tôi ăn cơm đi."

Vương Tiểu Trình mắt lấp lánh, nhớ đến bàn thức ăn đầy mỹ vị của mẹ Tiêu. Hôm nay là ngày tốt gì vậy.

Mà kể ra cũng hơi lạ, không biết vì sao quan hệ của Tiêu Chiến cùng mẹ cậu có phần xa cách, tuy cứ nói mẹ con tình âu ý yếm vậy mà Tiêu Chiến lại luôn tình nguyện ở nhà Vương Tiểu Trình còn hơn trở về nhà.

Đồ ăn ở nhà hàng có cao lương mỹ vị thế nào, đồ ăn nhanh có hấp dẫn đậm đà ra sao, chung quy đều không thể hơn được thức ăn do chính mẹ mình nấu. Đây là điều Tiêu Chiến phải công nhận.

"Cháu chào dì Tiêu!"

Vương Tiểu Trình về tới nhà Tiêu Chiến liền ngay lập tức xí xớn chạy vào bếp nịnh nọt dì Tiêu của cậu ta. Còn Tiêu Chiến thì yên tĩnh trở về phòng, cất cặp rồi thay quần áo.

Bữa cơm trôi qua vô cùng hài hòa, mẹ Tiêu chỉ hỏi vài vấn đề như gần đây mấy đứa sống như thế nào, học hành có áp lực lắm không hay đã quen được bạn gái nào chưa. Đều là những việc phụ huynh rất quan tâm, Vương Tiểu Trình còn trả lời dài dòng liên miên, còn Tiêu Chiến thì chỉ đáp lại ngắn gọn.

Bạn gái không có, nhưng bạn giường thì có.

Cơm trưa xong, chẳng mấy chốc sẽ vào tiết buổi chiều, nên Tiêu Chiến cùng Vương Tiểu Trình chơi chút game giải trí. Vì cổ áo Tiêu Chiến rộng, nằm sấp xuống thì cổ áo võng xuống, lộ ra phần xương quai xanh bên trong.

Vương Tiểu Trình hỏi Tiêu Chiến, "Chỗ kia cậu bị gì thế?"

Tiêu Chiến nhớ lại lời tối qua Vương Nhất Bác nói: "Nếu hỏi em bị thì em cứ nói đại do muỗi cắn, khi cũng tin."

Cho nên Tiêu Chiến cũng máy móc nói với Vương Tiểu Trình, "Bị muỗi cắn đấy." 

Buồn cười là tên ngốc Vương Tiểu Trình tin là thật, còn nói sau này Tiêu Chiến lên cẩn thận bôi thuốc ngừa côn trùng.

Cười chết Tiêu Chiến.

Nhưng mà, cái con côn trùng đó, thuốc ngừa côn trùng cũng không cản được hắn.

Đang chơi đến xuất thần thì điện thoại rung lên báo tin nhắn. Tiêu Chiến liếc mắt, là tin nhắn của Vương Nhất Bác.

Cậu bỏ máy chơi game xuống, lùi xuống một góc giường trả lời tin nhắn, để cho Vương Tiểu Trình ngu ngốc chơi game một mình.

Từ lúc Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác làm cái chuyện kia, thành ra số lần Tiêu Chiến cầm điện thoại trả lời tin nhắn nhiều hơn trước đây rất nhiều. Trước đây muốn liên lạc với cậu thì thường sẽ qua trung gian là Vương Tiểu Trình. Khi ấy cậu cảm thấy điện thoại cũng không có mấy thứ thú vị, một là nhét balo hai là quẳng ở đâu đó cũng không nhớ. 

Vương Nhất Bác nhắn tin hỏi Tiêu Chiến, có thể video call không.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một lúc trả lời có thể rồi nhét airpod vào tai, vào nhà vệ sinh. Vì vệ sinh có cách âm, cho nên Vương Tiểu Trình sẽ không nghe được. Phải giấu giếm Vương Tiểu Trình là bởi vì cậu ta hơi ngốc, tùy tiện nói ra chỉ sợ hù cậu ta mà thôi.

"Baby, hôm nay thế nào?"

Rất nhanh Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đã kết nối video. Tiêu Chiến ngồi thả chân trên bệ rửa mặt, lưng tựa vào gương, hờ hững trả lời một câu, "Anh nói xem."

Vương Nhất Bác cười cười, dí sát vào camera nói một câu, "Nhất định là thiếu thao."

Tiêu Chiến rũ mi, "Anh vẫn đang kiềm chế, Honey."

Vương Nhất Bác nhướn một bên mày, "Nếu em không ngại thì chúng ta làm chút chuyện đi."

Vương Nhất Bác mềm mỏng dụ dỗ được Tiêu Chiến quay camera vào gương, thoát y phần áo trên thân, ở trong gương làm vài động tác câu dẫn. Còn hắn ở bên kia màn hình thì còn đang bận dùng tay tuốt lên xuống, ai bảo Baby này quá hấp dẫn làm gì.

Cao trào qua đi, Vương Nhất Bác còn khoe chiến tích với Tiêu Chiến qua camera. Cậu nhìn cái vật vươn ra đầy khổng lồ ấy, nhớ lại lần trước giúp hắn khẩu giao, miệng lưỡi không nhịn được thấy hơi khô.

"Honey, tới đón em đi."

Tiêu Chiến vẫn cùng Vương Tiểu Trình đến lớp, nhưng giữa tiết một thì lấy lý do không khỏe, xin phép rời khỏi lớp học trở về nhà.

Mặt trời lúc đầu chiều vẫn vô cùng chói chang, Tiêu Chiến đứng chỗ gốc cây, đá đá mấy cái lá rơi dưới đường. 

Vương Nhất Bác đúng giờ có mặt, yến tiệc đang vẫy gọi hắn hắn không thể không nhanh chân.

Tiêu Chiến lên xe, đầu tiên chính là quăng chiếc balo xuống ghế sau, nhận giấy từ tay Vương Nhất Bác, chấm chấm đi mồ hôi trên trán.

Vương Nhất Bác đánh giá Tiêu Chiến một lượt, hmm... Lúc cậu mặc đồng phục sao cảm giác gợi dục lại cao thế này. So với hôm hắn thấy cậu mặc Yukata thì thứ đồng phục học sinh này lại càng có sức sát thương lớn gấp đôi.

Có lẽ, hắn thực sự là một tên biến thái.

Vương Nhất Bác đánh tay lái, lái xe rời khỏi trường học. Một lần trưa nay, đối với hắn không thể nào là đủ. Hắn còn băn khoăn không biết tìm lý do nào để mang Tiêu Chiến đi thuê phòng thì cậu đã kịp cho hắn một con ngựa. Hắn chỉ việc phóng trên con đường đó mà thôi.

Tiêu Chiến tháo cà vạt, mở một nút áo.

Vương Nhất Bác không nhịn được trêu chọc: "Baby, em nóng à?"

Tiêu Chiến lãnh đạm đáp một câu, "Gợi dục."

Vương Nhất Bác níu cả lưỡi, cái này, ban nãy hắn vừa mới nghĩ sao Tiêu Chiến mặc đồng phục lại gợi dục đến thế. Kết quả, hình như cậu nhận ra cmn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net