Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác bỏ đi, Tiêu Chiến dọn xong mảnh vỡ, vẻ mặt bình tĩnh thu dọn thức ăn trên bàn, thực hiện mọi việc như thường lệ. Bát cháo chưa ăn xong, cũng không thấy đói, uống thuốc, thoa thuốc cho vết bỏng, vừa nằm xuống giường đã thấy rất mệt, vừa uống mấy viên thuốc ngủ, hai mắt đã nặng nề nhắm lại.

Ác mộng như thường lệ kéo dài xuyên suốt, mơ trong mơ, tỉnh hay không tỉnh, sợ hãi chồng sợ hãi, không biết hiện tại đã là ngày nào hôm nào, thôi vậy, cứ kệ đi, quan trọng nữa sao?

Đến sáng Vương Nhất Bác mới về nhà, thấy quần áo của mình đã được giặt sạch sẽ phơi ngoài hiên, nhưng đêm qua giống như không được mang vào, tuyết rơi xuống làm ẩm ướt hết rồi.

Cậu tự mình lấy vào, tự giặt lại, phát hiện đến máy giặt cũng làm khó được bản thân. Trong tủ lạnh cũng chẳng có thức ăn, máy hút bụi đã hết pin, tĩnh lặng nằm dưới gầm bàn.

Không khí yên tĩnh đến đáng sợ, giống như, trong mái nhà này, chỉ có mình cậu đơn độc tồn tại, cảm giác rất thiếu an toàn.

Vương Nhất Bác lên phòng anh, muốn gọi người dậy giặt đồ. Thật kì lạ, kêu mãi cũng không tỉnh, Vương Nhất Bác tức giận đá chăn ra, anh vẫn an tĩnh nằm đó ngủ say.

" Tiêu Chiến, đừng làm bộ làm tịch"

Kêu một lúc lâu, Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn định bỏ ra ngoài, nhưng nhìn đến khuôn mặt gầy gò thiếu huyết sắc lại không kiềm lòng được, phân vân một lúc mới ngồi xuống giường lay lay đối phương dậy.

Lạnh quá.

Cơ thể anh ta lạnh ngắt, nếu không phải còn hơi thở đều đều kia, có lẽ đã dọa Vương Nhất Bác một phen hoảng hồn.

Đừng nói lại phát ốm nữa.

Vương Nhất Bác từ bỏ việc kêu người này tỉnh, đảo mắt nhìn khắp phòng một lúc, cậu ngửi được mùi kì lạ trong căn phòng này, không phải hương thơm dễ chịu như trước kia, mà giống như là mùi của thuốc khử trùng, cồn, còn có mùi thuốc tây, từ khi nào mà anh ta biến phòng mình thành quầy thuốc mất rồi.

Lần nữa nhìn gương mặt kia, mí mắt nheo nheo, đôi môi ấy trắng bệch mấp máy, Tiêu Chiến trong mơ giãy giụa kịch liệt, hình như có người muốn kéo anh đi, sau đó tay có người giữ lại, bàn tay kia rất quen thuộc, anh rất muốn quay về.

" Tiêu Chiến " . Thấy anh có chút kì lạ, Nhất Bác gọi một tiếng, Tiêu Chiến bất ngờ giật mình tỉnh lại, cơ thể run lên từng hồi, hoảng sợ tột độ.

Cảm giác như cái chết ngay trước mắt, chống cự thật lâu nó vẫn không muốn buông tha cho anh.

Trước mắt là người thương, nhưng không dám ôm lấy, Tiêu Chiến sợ hãi tràn ngập, mắt đỏ au, tay run lẩy bẩy chống xuống nệm ngồi dậy. Tiêu Chiến ngồi trên giường ôm chặt hai chân, ngồi cuộn một góc, tránh né ánh mắt của Vương Nhất Bác.

" Lại phát điên gì nữa? "

Vương Nhất Bác thở hắt ra, xem đồng hồ trên tay: "Chiều nay bảy giờ tôi có bữa cơm quan trọng, anh phải đi với tôi, mau vứt cái bộ dạng này ngay, đừng để người ta nói ra nói vào, mất mặt "

Vẻ mặt của em sao có thể lạnh lùng đến thế?

Nhìn cánh cửa kia đóng sầm lại, Tiêu Chiến lại thấy mình giống như con thú bị giam cầm trong lồng tối, muốn tìm đường thoát cũng không có.

Anh tự giác xuống nhà giặt quần áo, nước lạnh như băng, phải tự tay vò áo cho Vương Nhất Bác, lúc phơi xong, hai tay đều lạnh cóng không cử động nổi.

Từ ngoài hiên đi vào, đã thấy thêm một người xuất hiện, cô gái này là ai? Người thứ mấy nữa đây? Nhưng mà làm sao quản được?

" Mau vào trong lấy ly nước ấm cho tôi "

Cô ta ngồi trên ghế xem điện thoại, đang chờ Vương Nhất Bác xuống lầu, rõ ràng biết anh là ai, nhưng vẫn phẩy tay sai khiến.

Tiêu Chiến trực tiếp không để ý cô ta, anh cảm thấy bụng rất đau, cả ngày rồi chưa ăn gì, muốn vào bếp ăn ít cháo, đoạn thời gian này anh không ăn được gì nữa, ăn vào đều nôn ra, ăn cháo cũng không đủ no, lúc uống thuốc vào lại cồn cào cả ruột gan.

" Này, bị điếc sao? "

Nghe tiếng cô ta, anh cũng không biết tại sao Vương Nhất Bác đổi khẩu vị rồi, có chỗ nào dịu dàng như Rose đâu.

" A, Vương tổng, tôi..tôi chỉ là muốn uống chút nước "

Cô gái kia phút chốc giọng điệu liền mềm mại như tơ, đương nhiên là rất sợ Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thoáng dừng lại, để xem cậu ta phản ứng thế nào.

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn bóng lưng kia, thái độ lạnh nhạt:" Đừng quan tâm kẻ có bệnh như anh ta. Tôi dẫn em ra ngoài dùng bữa "

Nhìn hai bọn họ ân ái khoác tay đi ra ngoài, Tiêu Chiến không biết nên có tâm trạng gì, cơ mặt tê liệt, máy móc ăn cháo xong liền đi làm việc.

Buổi chiều cậu mang cô ta về, tiếng cười đùa cứ vang từ trên lầu xuống, Tiêu Chiến thu người ngồi dưới sàn che chặt tai, vô cùng hoảng sợ.

Tiếng cười đùa, mùi nước hoa lai vãng khắp nhà.

Thật giống trong quá khứ, ba dẫn bà ta về, ngày nào cũng thế. Dần dần đến khi bà ta đến ở hẳn, những ám ảnh tuổi thơ cũng từ đó mà hình thành.

" Còn không mau chuẩn bị, ngồi vô dụng ở đây làm gì? " Vương Nhất Bác sau trận vui vẻ kia đã thay bộ quần áo sạch sẽ, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn đối phương, chần chừ rất lâu, hai tay bấu chặt đầu gối mới lấy được dũng khí.

" Tôi không đi được không? Cô ta, cô ta có thể đi thay, dù sao cậu.....tôi không khỏe, tôi... "

" Anh nói linh tinh gì đó, nếu đưa cô ta đi được thì tôi cần anh làm gì? "

" Dạ dày tôi không khỏe, chân không đi giày được.... "

Tiêu Chiến đang nói, không dám nhìn sắc mặt người kia, nhưng chưa nói xong, đối phương đã ra ngoài nghe điện thoại. Anh hết cách, ngậm ngùi cúi mặt nhìn thảm lông dưới chân.

Ở một nhà hàng sang trọng trong trung tâm thành phố, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến xuống xe, hai người một trước một sau đi vào.

Cả hai chân đều bị thương chưa lành, vết bỏng bết vào tất, từng bước đi đều như dẫm lên bàn chông. Mấy hôm nay anh đều phải đi chân trần ở nhà, đi giày không được, nhưng Vương Nhất Bác không muốn nghe, cũng không muốn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của anh, lúc đã ngồi vào bàn, Tiêu Chiến phải gắng gượng nở một nụ cười giả tạo, hai chân đều đã đau đến phát run.

Anh toát mồ hôi lạnh uống từng hớp rượu, vị cay cay như đốt cháy cả dạ dày, Tiêu Chiến lén lút nhìn người bên cạnh, thấy cậu chẳng nhìn đến mình một cái.

Vương Nhất Bác, anh đau quá.

" Hình như Vương phu nhân có chút không khỏe, sắc mặt không ổn lắm ". Đối phương là người quen cũ, Tiêu Chiến từng gặp ông ta lúc nhỏ, kí ức có chút mơ hồ, lúc đó bị mẹ bắt nhớ rõ từng người, đến hiện tại vẫn giữ được chút hiểu biết về thân phận đối phương.

" Tôi không sao, chỉ là hơi lạnh một chút "

Đau dạ dày đến không nói nổi, anh vẫn cố gắng mỉm cười qua loa đối phó rồi lấy cớ đi vệ sinh mà ra khỏi phòng, lúc đó, ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn anh, Tiêu Chiến liền biết hậu quả mình sắp đối mặt.

Vừa ra ngoài, Tiêu Chiến liền lao vào nhà vệ sinh nôn một lúc lâu, thư ký Trương đứng bên ngoài sốt ruột, lúc thấy anh mệt mỏi bước ra liền chạy đến đỡ người, Tiêu Chiến đứng không nổi, phải níu vào cánh tay người bên cạnh mà đứng vững, tay ôm chặt bụng đang đau quằn quại, cả người đều là mồ hôi lạnh.

" Tiên sinh, người sao vậy? Tôi đưa ngài đến bệnh viện "

Tiêu Chiến lập tức lắc đầu, giọng nói trở nên rất yếu ớt, vừa được dìu ngồi xuống ghế, cả hai chân đều như không còn sức nữa.

" Cậu có thuốc đau dạ dày không? "

Tiểu Trương liền đi tìm thuốc, tốc độ làm việc rất mau lẹ. Tiêu Chiến uống xong, ngồi tựa đầu vào tường nghỉ ngơi một lát, không ngờ lại gặp được người quen.

Hứa Giai Thừa cùng bạn bè đến dùng cơm, đi ngang liền thấy anh khuôn mặt xanh xao ngồi gần đó:" Tiêu Chiến, anh sao vậy? "

Tiêu Chiến ngẩng mặt nhìn người vừa đến, không nói nổi, chỉ có thể lắc đầu.

Hứa Giai Thừa nhìn anh đi chân trần, giày cởi ra để bên cạnh, hai bàn chân sạch sẽ trắng muốt đều ẩn ẩn máu, vết bỏng nặng hơn ban đầu, chưa kéo da liền đỏ rợp lên.

" Anh sao lại bị thương thế này? Vương Nhất Bác đâu? " Hứa Giai Thừa quỳ một gối xuống sàn định nâng chân Tiêu Chiến lên, thì anh đã nhanh chóng thu chân lại, vội vàng vịn tường đứng lên muốn rời đi.

" Cẩn thận, tôi đỡ anh "

Tiêu Chiến bước chân loạng choạng được cậu ta đỡ lấy, sàn gạch rất lạnh, Hứa Giai Thừa nhìn có chút không nỡ, có ý định ôm đối phương lên thì đã bị giọng nói chế nhạo ngăn lại.

" Nghe nói Hứa tổng biên tập muốn gặp tôi? Sao lại ở đây qua lại với người của tôi rồi? " Vương Nhất Bác cười lạnh, giọng điệu khinh bỉ rõ rệt.

Tiêu Chiến hoảng hốt nhìn cậu, vội lùi lại tránh xa Hứa Giai Thừa, ánh mắt vô cùng tội nghiệp mà lắc đầu nguầy nguậy.

" Người của cậu? Người của mình cũng không chăm sóc tốt để người khác nhúng tay, Vương tổng vẫn có thể thẳng lưng nói chuyện sao?" . Hứa Giai Thừa không chịu thua kém, lời nói chẳng chút kiêng dè, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn ngập không hài lòng.

" Người này vừa khuất khỏi tầm mắt của tôi thì đã dang díu với kẻ khác, đối xử với anh ta như thế nào cũng là xứng đáng "

Dứt lời, Vương Nhất Bác liền nắm cánh tay anh kéo đi, Tiêu Chiến cắn răng bước ngắn bước dài cố gắng đuổi kịp tốc độ của cậu.

" Đứng lại, cậu không thấy anh ấy bị thương sao? " Hứa Giai Thừa đứng phía sau không nhịn được, vội vàng tiến lại, giống như đến cướp người. Vương Nhất Bác sắc bén nhìn Tiêu Chiến một cái, vừa khom xuống, đã dễ dàng bế người trên tay mang đi, bỏ lại kẻ phía sau đứng sững người.

" Người của tôi, tôi tự quản "

Còn anh nằm trong lòng cậu, liên tục nhỏ giọng lặp lại từ " Không phải ".

" Tôi với cậu ta không phải như thế? Nhất Bác... "

" Tên tôi để người như anh tùy tiện gọi? " Vương Nhất Bác nhìn thẳng phía trước, hai tay rắn chắc bế người trên tay, nhưng không giống mọi khi, chẳng có chút nâng niu nào.

Lúc vào xe, cậu cởi áo bên ngoài ném vào người anh, Tiêu Chiến kéo áo xuống khỏi mái đầu, yên tĩnh ngồi một lúc, hai tay đã ghì chặt áo đến nhăn nhúm cả vải.

Thì ra Vương Nhất Bác thấy anh rất bẩn.

Về nhà, vẫn luôn là anh đi phía sau cậu, cả sân đều là tuyết, bình thường anh rất thích, nhưng chân trần đạp tuyết mà đi, lạnh cứng hết cả chân.

Vương Nhất Bác lên phòng rồi, Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh rửa sạch chỗ bị thương bằng nước ấm, vết bỏng rát không thể tả, sợ sẽ để lại sẹo.

Nhìn vết dây trói lưu lại trên chân mình hai chục năm nay, nó giống như luôn nhắc nhở anh, trừ khi chết đi, thì lúc nào cũng là con thú bị giam cầm, chính là cá quẫy trong nước.

Tiêu Chiến bám tường bước ra đến phòng khách đã mệt nhoài ngã người trên ghế, bụng vẫn còn rất đau, lim dim muốn ngủ lại bị lôi dậy.

Vương Nhất Bác muốn bóp chết anh, Tiêu Chiến không vùng vẫy nổi, nắm đôi tay kia, ú ớ phát ra được vài tiếng yếu ớt.

"Anh xem việc tốt mình đã làm, uyên ương đẹp đôi là các người"

Giọng nói lạnh lùng tuyệt tình, ra tay tàn nhẫn, Tiêu Chiến khó thở cố gắng nhìn qua điện thoại đang hiển thị bức ảnh kia, tiêu đề cũng thật hay " Quan hệ thân thiết giữa phu nhân hào môn và tổng biên tập tòa soạn nổi tiếng "

Đầy ý trào phúng chế nhạo.

Bức ảnh chụp lúc Hứa Giai Thừa muốn chạm vào chân anh, Tiêu Chiến không bị chụp ngay mặt nhưng người có qua lại nhìn vào có thể phần nào nhận ra.

Từ lâu nghe danh Hứa thiếu gia nổi tiếng khắp nơi về gia thế lẫn tài năng, nhan sắc nổi bật, là dạng mấy cô gái hiện giờ yêu chuộng, không khỏi được truyền thông để ý.

Thứ cậu đang cho anh xem chỉ là ảnh chụp màn hình, chắc là Vương Nhất Bác cũng đã xử lý xong xuôi, có vẻ sợ người lớn trong nhà thấy.

" Nhất Bác, cuối cùng em vẫn chọn không tin tôi "

Tiêu Chiến mệt nhoài, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy tuyệt vọng não nùng.

" Hai người khi không có mặt tôi đã làm những gì rồi? Hắn chạm vào anh, hôn anh, lên giường với anh, hình như chuyện gì cũng làm rồi phải không? Loại hạ đẳng.... "

" Bốp "

Âm thanh đau đớn, cũng là lúc đáy lòng đã hoàn toàn sụp đổ.

Vương Nhất Bác chạm bên mặt vừa rồi bị đối phương đánh, có chút bất ngờ. Tiêu Chiến cũng không ngờ mình sẽ ra tay, nhưng nghe không nổi những lời kia nữa.

Chỉ vì những thứ vô căn cứ, một bài báo qua loa trên mạng, lời đồn thổi của người ác ý xung quanh, Vương Nhất Bác không ngại lăng mạ xỉ nhục anh.

Tiêu Chiến tin Vương Nhất Bác một cách tha thiết, anh còn nuôi nấng hy vọng cả phần đời ít ỏi còn lại sẽ được sống hạnh phúc cùng ái nhân. Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có Tiêu Chiến tin Vương Nhất Bác.

Cũng chỉ có một mình Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác mà thôi.

" Thì sao chứ? Chúng ta là quan hệ gì không phải cậu rõ nhất sao? Cậu lấy tư cách gì quản tôi? Tình nhân cũng dẫn về nhà rồi, tôi từng nửa lời oán trách chưa? Cậu dựa vào gì chứ, cậu chỉ cậy mạnh vào việc tôi ngu ngốc yêu cậu, nếu không có tình yêu hèn mọn này, tôi làm sao trụ được đến hôm nay? "

Anh như trở nên điên cuồng, vùng vẫy khỏi tay Vương Nhất Bác, vành mắt đỏ ửng, giọng cũng khản đặc.

Hành động này, chính thức châm ngòi cho ngọn lửa của đối phương. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nắm tóc kéo mặt anh ngẩng lên, giọng nói như rít qua kẻ răng.

" Nói ra lời này cũng không biết ngại miệng, lúc trước là ai nhất quyết đòi gả cho tôi, tôi cần anh chắc? Tự mình chuốc khổ còn dám lên mặt, nếu anh đã nói vậy thì được thôi. Ngày mai tôi sẽ làm đơn bỏ anh, kẻ dơ bẩn cần đàn ông như vậy để trong nhà rất bẩn mắt"

Dứt lời, liền mạnh tay kéo người ra cửa, anh hoảng hốt chống cự, nhưng sức lực không bằng đối phương, tay như sắp bị bẻ gãy, chân bị kéo lê dưới sàn gạch lạnh lẽo, nửa đứng nửa ngã bị lôi đi.

" Buông tôi ra, Vương Nhất Bác cậu làm gì vậy? "

Tiêu Chiến cực kì hoảng sợ, nỗi ám ảnh của quá khứ báo hiệu cho anh nguy hiểm phía trước, anh càng khán cự Vương Nhất Bác càng thêm phần mạnh tay, mắt đỏ ngầu như con quỷ dữ.

" Đừng, đừng, không được, không...không, buông tôi ra, Nhất Bác "

Tiêu Chiến cực kì sợ, nỗi sợ hãi trong lòng từng giây từng khắc tăng lên vô số lần, đến lúc nước mắt lưng tròng, điên cuồng giãy giụa, vẫn bị lôi ra khỏi cửa.

" Mau đến gặp hắn ta đi, nếu sau này có chết cũng chết bên ngoài, tốt nhất là đừng để tôi thấy anh nữa "

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng buông tay, phủi tuyết trên vai áo, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống đối phương, chỉ bỏ lại tiếng hừ lạnh.

Tiêu Chiến bị xô ngã dưới đất, quần áo ướt sũng, đứng dậy không được, dùng hết sức lực lê thân người về phía trước, lại chẳng nắm được góc áo nào của đối phương.

Khóc lóc gào thét cũng vô ích.

Cánh cửa kia đóng lại, cũng giữ luôn ánh đèn ấm áp lại bên trong, ngoài sân chẳng có một tia sáng nào, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được âm thanh của tuyết rơi.

Anh nằm trên nền đất trắng xóa, chăm chăm nhìn vào cánh cửa kia, ánh mắt tan rã, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

Bỗng dưng hô hấp trở nên dồn dập, lồng ngực gấp gáp phập phồng lên xuống, hít thở đầy khó khăn, tưởng chừng như thân thể yếu nhược kia phút chốc liền có thể ngưng thở mà nhắm mắt xuôi tay.

Tiêu Chiến cảm thấy rất ngạt, tim đập phát đau, cố gắng hít thở lại không hít được ngụm khí nào, đến lúc phổi đều như bị kim đâm phải, nhức nhối, anh ôm chặt cổ mình, đau đớn vùng vẫy trên tuyết thật lâu, mắt đều là tơ máu, hàng loạt ý nghĩ hiện ra trong tâm trí.

Có lẽ cuộc đời này chỉ đến đây thôi.

Tuyết thật đẹp, anh rất thích, nhưng không phải rất cô đơn và lạnh lẽo sao?

Lạnh quá, đau, rất đau, nghẹt thở, không thở nỗi, chết, sẽ chết?

Cuộn người trên đất, mày nhăn chặt, khốn khổ há miệng hô hấp, cảm giác như sắp đến gần cái chết, kịch liệt vùng vẫy với nó, tiếng ho đau đớn không ngừng, tuyết trắng liền bị vấy máu.

Tiêu Chiến ôm ngực nằm đó, cảm thấy rất mệt mỏi, rất sợ, lúc tuyết rơi trúng da thịt, có chút lạnh, mở miệng nói gì đó, lại không phát ra được âm thanh nào, anh mỉm cười, bàn tay yếu ớt nâng lên, chỉ bắt được vài bông tuyết nhỏ nhắn, nhưng nó liền tan đi trong lòng bàn tay.

Nhất Bác, đừng bỏ anh ở đây.

Thích tuyết trắng, nhưng không phải sẽ không biết lạnh.

Yêu em, nhưng không phải sẽ không biết đau.

Đến khi cánh tay buông xuống, vẫn còn vài bông tuyết đang bay lã chã rơi xuống tay anh, như ra sức níu kéo một sinh mạng.

Một sinh mệnh không chống cự nổi cuộc đời nữa, đến cây cọc bấu víu cuối cùng cũng thành vũ khí đâm chết anh ta.

Buổi sáng, đến lúc Vương Nhất Bác mở cửa ra ngoài, tuyết lấm tấm máu, Tiêu Chiến co người ngồi trước hiên, cả cơ thể dựa vào tường mới ngồi vững được, chân trần trên tuyết tái xanh run rẩy, chân bị bông gân xưng phù lên, vết thương nhìn đáng sợ không tả nổi.

Cả đêm anh mê mang rồi tỉnh lại nhiều lần, không biết thế nào mà có thể lê cơ thể tàn tạ vào đây, có lẽ anh vẫn còn chấp niệm với cuộc sống, hay chỉ là vì sợ Vương Nhất Bác tức giận, có người bỏ mạng trước nhà, mà người đó còn là kẻ dơ bẩn trong mắt cậu, có lẽ lại phát điên mà mắng anh.

Tiêu Chiến dù có chết cũng luôn nghĩ về cảm nhận của đối phương, lại chẳng nhận ra tình trạng bi đát của bản thân mình.

Vương Nhất Bác nhìn anh, cơ thể kia run lên bần bật, xương hàm va vào nhau, khóe miệng còn đọng cả vệt máu khô.

Cậu ngồi trong phòng khách đợi cả đêm, không nghe được tiếng kêu gào xin tha thứ nào, còn tưởng anh thật sự bỏ đi rồi.

" Lạnh..... lạnh "

Tiêu Chiến nói thều thào trong vô thức, khi hé mắt ra, ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng của người trước mắt, không biết tại sao tim vô cùng nhức nhối, muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt ấy, đối phương liền giống như bị kinh sợ, ôm chặt cơ thể, người co cụm lại run lên bần bật.

" Đừng đánh, đau, đau lắm "

Tôi không có đánh anh.

Tiêu Chiến vô cùng sợ hãi chờ đợi đau đớn sắp tới, nhưng cuối cùng đối phương cũng chỉ để lại một câu "Chướng mắt".

Tiêu Chiến ngẩn ngơ nhìn theo dấu chân in trên tuyết của người kia, càng ngày càng xa, lại phát hiện mình sẽ không đi nổi nữa.

Anh không chạy theo em nữa, Nhất Bác.

Không biết làm cách nào vào được đến phòng, Tiêu Chiến vội vàng mở mấy lọ thuốc, gấp gáp uống vào để cố ngăn cơn đau đang hoành hành.

Lồng ngực tức tối ép cơ thể ho liên tục, anh vào phòng tắm gột rửa sạch sẽ máu trên người, nhưng cũng chẳng rửa trôi được đau thương.

Bị nhốt bên ngoài cả đêm, thần trí mơ hồ hoảng sợ, co rúm người trong chăn lại không ngừng run rẩy, cảm giác như có rất nhiều bàn tay đang muốn túm lấy anh, lôi đi.

Kí ức lúc nhỏ cùng nỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net