Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hơn.

Tất cả đều là tranh Tiêu Chiến vẽ nên, tính thời gian, đều là những năm người này mới mười mấy tuổi.

Dù cho hai mươi bảy tuổi mới gặp được Vương Nhất Bác, nhưng từng dấu vết của thời niên thiếu anh đều muốn bày ra hết trước mặt đối phương, muốn cho đối phương nhìn thấy cuộc sống của mình lúc chưa gặp cậu, cũng muốn tương lai của Tiêu Chiến sau này có một Vương Nhất Bác cùng đồng hành.

Tiêu Chiến lúc chưa bị cậu triệt để hủy hoại, cũng từng kín đáo ấm ủ ước mơ này. Nhưng Vương Nhất Bác lúc đó thế nào, cậu cảm thấy người này gai mắt, nên mọi thứ liên quan đến người này trong mắt cậu đều vô cùng dơ bẩn thấp kém.

Vương Nhất Bác dè dặt muốn chạm lên bức tranh kia, cuối cùng vẫn là buông tay.

Cậu vẫn là muốn khi cả hai đang ở chung một chỗ rồi thì mới cùng nhìn lại những kí ức này, cũng giống như cái lần ở nhà lớn Tiêu gia, hai người đã cùng ngắm ảnh lúc nhỏ của anh.

Vương Nhất Bác luôn muốn sau này sẽ cùng anh làm mọi việc, dù là những việc nhỏ nhặt nhất, như buổi sáng tỉnh dậy sẽ cùng chạy bộ, cùng ăn cháo bánh quẩy gần nhà, rồi tranh cãi với nhau giữa chuyện nên ăn tào phớ mặn hay là tào phớ ngọt. Nhưng hai người còn mấy lần "sau này" nữa?

Nơi này vẫn còn rất nhiều thứ mang hơi thở của anh. Đêm đó anh đi rất gấp, Vương Nhất Bác không biết bằng cách nào mà mình có thể quay về phòng, làm cách nào mà trơ mắt nhìn đối phương đi mất.

Trên chiếc bàn ở thư phòng của anh vẫn đặt ngay ngắn những thứ kia, từng thứ từng thứ Vương Nhất Bác cũng không dám chạm vào. Cậu ngồi dưới sàn, tựa lưng vào chiếc giường trong phòng anh. Nơi này lúc trước chỉ gấp gáp sửa thành phòng trẻ em nên nhiều thứ vẫn chưa đem đi, mà chỉ dọn thêm vài thứ vào.

Nôi trẻ em đặt giữa phòng, trên không trung treo lơ lửng vòng đồ chơi bằng nhựa, đứa trẻ chỉ cần quơ quào một lát sẽ có nhạc vang lên. Mấy thứ này là anh mua về, tự tay treo lên. Trên tường đầy hình dán nhân vật hoạt hình, cũng là do anh tự bày trí. Tiêu Chiến dụng tâm rất nhiều, vì anh đơn giản xem Ưu Ưu là đứa nhỏ đáng thương, không hề hay biết Vương Nhất Bác đã lợi dụng lòng tốt của mình.

Trên sàn trải thảm ghép cho trẻ con, từng ô đều là chữ cái, ngang dọc đều là tên phiên âm của Vương Nhất Bác và Ưu Ưu, không có tên của anh. Vương Nhất Bác nhặt thú bông bên cạnh tay lên ngắm nghía một lúc lại không nén được tiếng thở dài. Tiêu Chiến, anh ấy luôn vô thức đối xử thiệt thòi với chính mình như thế.

Mặt trời lặn dần, trong phòng càng lúc càng tối, Vương Nhất Bác bỗng dưng hoảng loạn ôm đầu, cậu không còn cảm nhận được hơi thở của anh ở nơi này nữa, không có mùi hương dễ chịu kia, không có nước xả vải đầy mùi nắng, không có ánh sáng được anh thắp lên, cái gì cũng không có.

Rõ ràng anh rời khỏi đây chưa bao lâu, vậy mà cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nơi mà ánh sáng vĩnh viễn không chiếu tới, lại vang lên tiếng nghẹn ngào đầy hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net