Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mơ tỉnh dậy cả người mồ hôi đầm đìa, Vương Nhất Bác ngẩn người xoay qua bên cạnh.

Nơi này mỗi sáng, chỉ cần mở mắt dậy liền có thể nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của đối phương đang say giấc.

Anh ấy sẽ ngủ rất yên ổn, bị cậu chiếm tiện nghi ôm lấy cũng không phản ứng, sau đó lại tựa như mèo con yếu ớt nũng nịu, nhẹ nhàng cọ mái tóc vào chiếc cằm vừa mọc lún phún râu của Vương Nhất Bác.

Bọn họ từng có những giây phút hài hòa như thế, mà bây giờ vị trí vốn ấm áp đó đã không còn ai, đến drap giường cũng phẳng phiu không một nếp nhăn.

Anh đi thật rồi. Vương Nhất Bác cậu giữ không được, im lặng nhìn anh vội vã rời đi.

Ngay trong đêm. Mưa lớn như thế, vậy mà một giây một phút cũng không muốn ở lại căn nhà này.

Vương Nhất Bác vuốt vuốt mặt, mệt mỏi rời giường.

Mỗi buổi sáng từ trên lầu bước xuống Vương Nhất Bác đều theo thói quen ghé qua nhà bếp, thế nào cũng thấy anh đang bận rộn nấu ăn. Cho dù chỉ là một buổi sáng đạm bạc, nhưng cái cảm giác cả hai ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm thì cũng đã là báu vật mà hiện tại Vương Nhất Bác cầu mà không được.

Trong tủ lạnh có thức ăn để sẵn, chỉ cần bỏ sức làm thêm vài bước theo giấy nhớ là được. Vương Nhất Bác loay hoay tới lui, vậy cái gì cũng hỏng bét, nhưng lại không nỡ vứt vào thùng rác.

Đây là buổi sáng Tiêu Chiến chuẩn bị trước cho cậu, bây giờ đổ đi thì sau này sẽ không còn cơ hội được ăn nữa.

Vương Nhất Bác lặng lẽ ăn bánh mì nướng quá tay khiến một góc cháy đen, ăn đến tim gan đều đắng chát.

.

Hôm đó thư ký Trương mang tài liệu đến nhà, Vương Nhất Bác nhanh gọn kí tên vào đơn khởi kiện sau đó vứt luôn bút máy vào sọt rác.

Cây bút này sử dụng đã lâu rồi, là quà tặng tốt nghiệp của Vũ Kỳ.

Vụ tố tụng lần này Vương Nhất Bác không cố ý che giấu, truyền thông đều đưa tin rầm rộ. Đối với những loại người như thế này thì dùng thủ đoạn với họ chỉ thấy ghê tay, Vũ Kỳ với số tội kia cũng đủ ở tù mọt gông, ngày cậu ta được giải ra khỏi tòa án, Vương Nhất Bác ngồi trong xe nhìn ra, phát hiện người trước mặt quá đỗi xa lạ, một chút dáng dấp của thiếu niên nhiệt huyết ngày xưa đều tiêu tan.

Vũ Kỳ ngày trước dương dương tự đắc ỷ vào Vương Nhất Bác thường hay mềm lòng với bạn bè, bây giờ đối mặt với pháp luật, hối hận cũng không kịp. Báo chí thi nhau đưa tin, chuyện gì cũng đắp nặn thêm, khiến những mối quan hệ ngày xưa dựa vào Vương Nhất Bác dựng nên đều quay lưng lại với hắn, không một ai giúp đỡ, hoàn cảnh khốn đốn chẳng trốn thoát khỏi gông cùm pháp luật.

Hứa Thanh An từ một nghệ sĩ nổi tiếng bỗng chốc bị đóng băng hoạt động, nhiều tin đồn bất lợi trong một đêm cứ liên tiếp tung ra, bộ phim cô ta kỳ vọng rất cao lại không được thông qua kiểm duyệt, các nhãn hàng nổi tiếng do Hứa Thanh An đại diện bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi đợt hắc này. Nhiều đòn chí mạng xảy ra trong vài tiếng đồng hồ tựa như một cơn sóng cao ngoài khơi giận dữ ập vào khiến mọi thứ bất ngờ đổ sập.

Nhiều người nghi ngờ là do Vương thị bỏ tiền gây ra vụ việc này, nhưng danh môn kiệt ngạo người ta từ lâu đã không còn để ý đến một nghệ sĩ nhỏ bé như cô ta nữa rồi, họ sẽ không cần làm ra loại chuyện mất mặt này, mọi thứ đều là do thời gian gần đây cô ta ỷ vào Vương Nhất Bác chống lưng mà đắc tội nhiều người, bây giờ ngã đài, bọn người kia chỉ là bỏ đá xuống giếng thêm dầu vào lửa, không ngại đạp cô ta thêm vài cước để mãi mãi cũng không ngóc lên nổi.

.

Vương Nhất Bác vẫn là thấy mọi chuyện còn quá nhẹ nhàng với bọn họ, nhưng chưa đợi cậu kịp làm gì thêm, nhà lớn Vương gia đã gọi đến.

Thư ký Trương căng thẳng lái xe vào cổng lớn, Vương Nhất Bác sau đó tự mình bước xuống đi vào tòa nhà uy thế mà muôn phần lạnh lẽo kia.

Dáng dấp cô độc khuất sau cây lộc vừng đang nở từng chùm hoa đỏ rủ xuống bị gió thổi qua liền yêu kiều đung đưa.

Nhớ mỗi lần đi qua nơi đây, Tiêu Chiến đang khoác tay Vương Nhất Bác gấp gáp đuổi theo bước chân của cậu cũng không nén được ngoái đầu lại nhìn dáng vẻ nở hoa đầy cành mà ủ rũ của nó.

Vương Nhất Bác đột nhiên hối hận, nếu ngày hôm đó cậu chỉ cần bước chậm lại, thì Tiêu Chiến đã không phí hoài một cái ngoảnh đầu.

Bây giờ bắt chước dáng điệu của anh, nhìn lại phía sau, thì ra dung mạo của nỗi bi thương là như thế này sao?

Buổi chiều phía Tây còn lưu lại một vệt màu cam nhòe trong mây trắng, nhưng thời gian nhanh như một cái chớp mắt, mây đen đã giăng kín cả vòm trời.

Chuông bạc treo dưới mái ngói cong cong, ngói tựa lưu ly, chuông ngân như thúy.

Dưới mái nhà, trong từ đường, từng bài vị gỗ hương nhuốm màu năm tháng đặt ngay ngắn từng hàng. Khói hương lượn lờ, qua mấy lần thương hải tang điền, không khí nơi đây lại thêm mấy lần tịch mịch thê lương.

Gậy rồng từng trận cường thế đánh vào lưng cũng chẳng đau đớn bằng nỗi đau trong lòng.

Da thịt dưới lớp sơ mi mỏng manh không biết đã xanh tím thành dạng gì, người quỳ dưới đất lặng câm nhìn bài vị trong phòng, hàng dưới cùng bỏ trống hai vị trí.

Ngụ ý là gì? Vương Nhất Bác đã quên mất rồi, có lẽ là cát tường như ý, phu thê bạc đầu, kề cạnh hết đời hết kiếp. Đến đây Vương Nhất Bác lại bật cười, trưởng bối trong nhà sao lại mê tín như thế? Đến chuyện cuối đời cũng chu toàn cho hai người cả rồi, làm bây giờ Vương Nhất Bác nhìn đến thiếp vàng đặt nơi kia mà lòng chua chát.

Vương Nhất Sâm bất lực quăng gậy qua một bên, lại chẳng còn sức lực nào để cho đứa nhỏ này một bạt tai. Lửa giận công tâm, ép đến hô hấp cực nhọc. Lâm Thường lo lắng đỡ chồng ngồi xuống ghế, hai mắt đều ngậm nước.

"Nhất Bác, mấy năm nay con nháo như thế nào ba mẹ đều nhìn thấy, nhưng ly hôn, tại sao lại đến bước này?"

Vương Nhất Bác nghe giọng mẹ mình nghẹn ngào, cậu quỳ dưới đất cũng không ngẩng đầu lên, hai bàn tay bấu chặt quần âu, không trả lời được.

Trước nay Vương Nhất Bác oán trách gia đình quá cổ hủ, chuyện gì cũng đầy quy tắc, đến chuyện hôn nhân cả đời cũng bị trưởng bối sắp đặt, ly hôn cũng trở thành chuyện kinh thiên động địa, nhưng bây giờ Vương Nhất Bác thấy mình đến tư cách nháo loạn cãi cố như trước cũng không còn.

"Là Tiêu Chiến đề nghị ly hôn?". Vương Nhất Sâm ổn trọng hơi thở, cũng cố gắng điều chỉnh giọng nói mình không quá khó nghe. Ông không biết nên làm gì cho phải, hình ảnh Tiêu Chiến chắn trước người Vương Nhất Bác kêu ông đừng ném tách trà nữa cứ dồn dập xuất hiện trong đầu, khiến người cha như ông cảm thấy hổ thẹn vì nuôi ra một đứa nghịch tử.

Vương Nhất Bác im lặng không đáp, những người còn lại cũng tự hiểu được. Không khí thoáng chốc rơi vào trầm mặc, sau đó cậu lại nghe thấy tiếng mẹ mình run rẩy lau nước mắt.

Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng đã mắng xong, hôm đó Vương lão phu nhân đích thân chống gậy đến từ đường, nhìn một màn cha con bọn họ như thế này lại nặng nề thở dài.

Lâm Thường đỡ con trai ra ngoài, cửa gỗ đóng lại, không biết lão phu nhân cùng Vương Nhất Sâm bên trong nói những gì, Vương Nhất Bác cùng mẹ đứng bên ngoài nhìn cây liễu rủ trước từ đường đang phân tán tơ trắng bay rợp trời.

Cánh tay bị móng tay bấu vào, nhưng chỉ cách một lớp sơ mi mỏng manh vẫn thấy không chút đau đớn, dù mẹ không có tâm trạng quan tâm mọi thứ, đang căng thẳng nhìn chăm chăm vào cánh cửa kia thì trong vô thức cũng sẽ không gây ra bất cứ tổn hại nào cho con mình.

Vương Nhất Bác lại nhớ đến anh, nhớ ánh mắt trong veo nhưng ngậm đầy bi thương của anh khi nghĩ đến người mẹ đã rời đi từ lâu của mình. Cậu còn nhớ rõ, chính cậu từng nói mẹ cậu cũng là mẹ của anh, nhưng sau đó không lâu lại tàn nhẫn nói anh là kẻ không mẹ bị cha ruồng bỏ, không cho phép anh gọi Lâm Thường một tiếng mẹ nữa. Tiêu Chiến lại hiểu chuyện đến đau lòng, kể từ đó mỗi khi nhắc đến Lâm Thường, đều nhẹ nhàng gọi là "mẹ của cậu".

Tơ liễu đậu lên mí mắt, không lấy xuống sẽ rất khó chịu, Lâm Thường cẩn thận lấy ra cho con, cũng thôi nhìn cánh cửa lạnh lùng kia. Bà theo ánh mắt của Vương Nhất Bác, ngước nhìn cây liễu rũ cao lớn, nhớ đến không ít chuyện cũ.

"Lúc mẹ đến đây nó đã có sẵn ở đó rồi, vẫn luôn to lớn như vậy. Xuân hạ thu đông ngần ấy năm cũng không quật ngã được cốt khí kiêu ngạo. Khi con còn nhỏ xíu luôn bám theo ông bà, họ đi đâu cũng liền theo đó, mà mỗi khi bà nội con đến đây thắp hương cầu nguyện, đứa trẻ hiếu động như con không chịu nổi yên tĩnh nên ra trước sân tự nghịch một mình, nhưng mà phá phách khắp nơi cũng tuyệt nhiên không dám lại gần cây liễu. Con nói con sợ, nhìn nó rất ghê rợn. Vậy bây giờ thì sao, không phải năm ngoái con đã giúp bà nội treo thẻ bát tự của Tiểu Chiến lên đó à?"

Vương Nhất Bác bị giọng nói dịu dàng của mẹ rót vào trong lòng, khóe miệng cong cong, nhưng hai mắt lại như chứa nước, cậu cúi đầu nhìn thảm cỏ dưới chân, cứ tưởng né tránh thành công không cho bà nhìn thấy biểu cảm của mình lúc này, nhưng Lâm Thường là ai, dù chỉ là nửa đuôi mày bà cũng nhìn ra con trai mình hiện tại đang buồn vui hay đau khổ.

"Lúc trước sợ cây liễu như thế, hiện tại đã không sợ nữa, vậy ngày trước con căm ghét Tiểu Chiến như vậy, bây giờ đã thay đổi hay chưa?"

Từng câu nói của bà nhẹ nhàng mềm mại như tơ liễu, vậy mà chạm vào tim lại khiến Nhất Bác thập phần đau đớn. Lâm Thường hiểu tâm tình phức tạp của con trai mình mới đặt câu hỏi như thế, bà cũng chẳng mong gì hơn, bát nước đã đổ xuống cũng chẳng hốt lại được, chỉ là không muốn đứa nhỏ này khổ sở tự nhấn chìm bản thân trong mơ hồ nữa.

Vương Nhất Bác muốn nói gì đó, nhưng ngập ngừng mãi cũng chẳng thốt thành lời, Lâm Thường khẽ lắc đầu, phủi tơ trắng trên vai cậu xuống.

.

Trời cuối cùng rồi cũng mưa, mưa rơi rả rích cả một đêm. Vương Nhất Bác nằm trên chiếc giường ngày trước của mình vậy mà lại không ngủ được.

Lần này Vương Nhất Sâm quả thật đã rất nổi giận, xuống tay không hề lưu tình, Vương Nhất Bác cởi trần nằm sấp trên giường, vùi nửa mặt vào gối nhìn ra bên ngoài, sau lưng mới được bôi thuốc còn đau rát, trong lòng lại càng khó chịu hơn.

Im lặng một lát lại phát hiện mũi cay cay, chiếc gối này ngày trước là của anh, đầu năm về ăn Tết mỗi đêm anh đều nằm trên chiếc gối này, ngay bên cạnh cậu, để mỗi đêm Nhất Bác đều có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, ngửi thấy mùi hương dễ chịu của đối phương.

Vương Nhất Bác khi ngủ thường bất an bồn chồn, bây giờ chỉ nằm một mình trong căn phòng rộng lớn lại càng không ngủ được. Sau lưng nhức nhối, cứ như bị nước mưa ngoài kia dội phải, Vương Nhất Bác nhiều ngày mệt mỏi, miễn cưỡng chìm vào mơ màng, vậy mà vừa vặn lại rơi vào một giấc mộng.

Ngủ không sâu, nửa mê nửa tỉnh, nằm mộng mà cứ như thật, giống như có người dịu dàng bôi thuốc lên chỗ da thịt bị gậy đánh, mọi đau nhức thoáng chốc tiêu tan. Vương Nhất Bác khi đó liền cảm thấy không sao nữa, anh đến rồi, gió xuân cũng đã thổi đến bệ cửa sổ.

Nhưng chưa được bao lâu thì cảm giác dễ chịu lại biến mất, từ sau lưng truyền tới lửa nóng, nó nhanh chóng lan ra khắp nơi, trên đầu nặng nề như bị vật cứng đè phải, mí mắt như chỉ cứ hé mở rồi nhắm lại, giây phút ngắn ngủi lại lần nữa nhìn thấy bóng người quen thuộc, tay chưa kịp nắm lấy thì người đã tan mất, cứ như bọt biển của Hoàng tử trong câu chuyện cổ tích.

Vương Nhất Bác hoảng sợ tỉnh lại mới biết mình nằm mơ, mơ một giấc mơ hoang đường nhường nào. Nhưng cũng có thể là thật, người đó cũng đã từng nửa đêm nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương cho cậu, vì cậu mà xót xa đau lòng. Vương Nhất Bác của lúc đó lại không biết trân trọng, bây giờ chỉ có thể lừa mình dối người mượn giấc mơ để xoa dịu tâm tư đang nổi gió.

Đúng là muốn điên rồi.

Nửa đêm mồ hôi đầm đìa kéo mở cửa kính, nước mưa cùng gió lạnh ùa vào trong, Vương Nhất Bác của năm hai mươi ba tuổi bị ông trời xối tỉnh.

.

Buổi sáng người làm không cần đến gõ cửa Vương Nhất Bác cũng đã dậy từ lâu, cậu cả đêm mất ngủ nên sắc mặt không tốt lắm, hai bên má còn hơi sưng lên. Lâm Thường rót cho con trai ly trà, Vương Nhất Bác uống xong mới thấy cổ họng khá hơn một chút.

Người lớn trong nhà bắt đầu ngồi vào bàn, Vương Nhất Bác chần chừ một lúc rồi cũng ngồi xuống.

"Sao không gọi..."

Câu nói bị bỏ dở giữa chừng, tiếng bát đũa thoáng chốc ngưng đọng. Lão phu nhân thở dài, chỉ biết trách mình lớn tuổi lẩm cẩm, rõ ràng mới hôm qua còn mới làm một trận ầm ĩ như vậy mà bây giờ đã quên mất.

Không khí trong phòng ăn rơi vào trầm mặc, Vương Nhất Bác không nói gì, miệng đắng lưỡi khô ăn xong một bữa.

Lâm Thường vốn dĩ khuyên cậu ở lại thêm vài ngày, căn nhà kia bây giờ vắng vẻ như thế khiến bà chẳng an lòng.

"Mẹ vào trong đi". Vương Nhất Bác đứng trước cửa lớn cười khổ, nhẹ nhàng nắm bàn tay đang áp trên má mình xuống.

Lâm Thường không đành lòng thở dài, Vương Nhất Bác buổi sáng đã phát sốt như thế mà ở trước mặt bọn họ lại cứng rắn chịu đựng, cả buổi cũng không ăn gì nhiều, bà muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn theo bóng lưng kia khuất xa.

Mới đó đã cao hơn người mẹ này rất nhiều rồi.

Mấy ngày gần đây Vương Nhất Bác trốn tránh không muốn về căn nhà kia, hôm đó rời khỏi nhà lớn Vương gia liền sốt cao, không biết mơ hồ thế nào lại lẩm bẩm gọi tên anh.

Gọi đến tê tâm liệt phế, khiến cho thư ký Trương canh bên giường bệnh cả đêm lo sợ cậu xảy ra chuyện gì nên cũng chẳng dám lơ là.

Gần sáng hạ sốt vừa tỉnh lại đã thấy người thư ký theo mình từ lâu, cũng là người nhìn hết mọi chuyện ấm lạnh mấy năm nay.

Trương Ngôn thấy cậu tỉnh rồi liền gọi bác sĩ đến xem một chút, Vương Nhất Bác thấy người này lo thừa rồi, cậu nhiều năm hiếm khi đau ốm, trận sốt này cũng không hề hấn gì.

Đầu óc hiện tại lại vô cùng tỉnh táo, nhìn bác sĩ vây quanh hết sức cẩn thận làm việc, trên bàn còn có một lọ hoa rực rỡ khoe sắc, phòng bệnh vậy mà không hề ảm đạm.

Vương Nhất Bác nhìn người bác sĩ trước mặt liên tục nói gì đó nhưng cậu lại chẳng nghe thấy âm thanh gì, chậm rãi xoay mặt nhìn sang cửa sổ, có chú chim nhỏ đậu bên ngoài, nó tò mò nhìn vào bên trong, đôi mắt loài chim ngây ngô như thế, không nhận ra người đang nhìn nó khẽ mỉm cười mà hai mắt ngập nước.

Ngày đó anh đổ bệnh không có một ai bên cạnh, Vương Nhất Bác không biết anh làm thế nào trải qua những ngày như thế.

Có thể là lủi thủi một mình, tự nhập viện tự xuất viện, nửa đêm khát nước tỉnh dậy cũng mang một thân đầy mệt mỏi tự rót nước cho mình.

Ảm đạm. Cô tịch.

Trái ngược với cậu bây giờ, người người vây quanh, hoa cũng mua tới, dù cậu nhập viện chưa đến hai mươi tư tiếng đồng hồ.

Đến khi mọi người trong phòng lui ra hết, Trương Ngôn giúp cậu đổ cháo ra, Vương Nhất Bác không có khẩu vị, nhưng vẫn lặng lẽ ăn hết.

"Lần trước tôi nhập viện, mỗi ngày đều có người mang thức ăn đến". Ăn hết bát cháo trên bàn, Vương Nhất Bác nặng nề đặt thìa xuống, giọng nói vì thân thể không khỏe mà khản đặc.

"Có lẽ ngài cũng biết là ai rồi". Trương Ngôn chỉ mỉm cười thu dọn mọi thứ trên bàn, Vương Nhất Bác tiếp theo lại không nói gì, nhìn bàn ăn được lau dọn sạch sẽ, Trương Ngôn đoán là ông chủ cũng nhớ ra hết những chuyện lúc đó rồi, mới nói tiếp:"Tôi còn nhớ rõ Tiêu tiên sinh lúc hay tin ngài gặp chuyện liền vội vàng chạy tới, giày cũng không mang, trời lạnh như vậy, anh ấy lại ăn mặc mỏng manh chạy vào bệnh viện mang theo hai chân đầy vết thương mà thất thần ngồi trước phòng cấp cứu cả đêm, bác sĩ đến xử lý vết thương anh ấy cũng không hay, tôi nhìn quá trình khử trùng còn sởn hết tóc gáy vậy mà Tiêu tiên sinh một chút cũng không phản ứng, một mực trông tin bình an của ngài".

Mỗi lần nói đến mấy chữ "Tiêu tiên sinh" Trương Ngôn cố ý hạ giọng, lại cẩn trọng nhìn nét mặt người kia, thấy đôi chân mày thanh lãnh đang nhíu chặt.

Hôm nay quá phận nói mấy lời này đương nhiên sợ ông chủ nổi giận, nhưng đã đến bước này không nói gì cũng không thích hợp. Người bên ngoài đương nhiên không hiểu được cốc nước ấm hay lạnh, Trương Ngôn chỉ cả gan nói ra những gì mình thấy mà thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể thấp giọng thở dài.

Hai người này lúc trước không phải như hiện tại, hiện tại giống như là mặt trời bị mây mù che khuất, bị thu hồi hết ánh sáng, trả về một khối âm u, cần gì mà tự giày vò lẫn nhau thành như bây giờ, ai cũng khổ.

Vương Nhất Bác nghe Trương Ngôn nói xong rồi cũng chỉ im lặng nhìn anh ta, không có tức giận, sau cùng lại cười nhạt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thu dọn đi, tôi muốn xuất viện".

Người ngoài nhìn nhận như thế Vương Nhất Bác cũng không thấy sai. Hai người mịt mù sống với nhau hơn hai năm, đợi đến khi mưa xuống, cái gì cũng bị cuốn trôi đi mất.

Vương Nhất Bác ngồi trong xe nhìn ra cảnh vật bên ngoài, nhớ lại những chuyện không mấy vui vẻ ngày trước, rồi vô thức nhìn đến người ngồi ở ghế lái.

Lúc mối quan hệ giữa hai người vô cùng căng thẳng, Vương Nhất Bác mỗi khi bất đắc dĩ phải cùng anh ra ngoài, anh đều ngồi ở ghế sau. Ngồi như thế sẽ không đúng cho lắm, nhưng Tiêu Chiến không dám ngồi ở ghế phụ, Vương Nhất Bác sẽ nổi trận lôi đình.

Từ vị trí này ở hàng ghế sau nhìn đến người ngồi ở ghế lái, chỉ thấy một cái gáy lạnh lùng cùng nửa gương mặt bị khuất sáng.

Vương Nhất Bác hoàn hồn lắc đầu một cái, lúc nãy còn ảo giác mà nhìn thấy người phía trước là chính mình. Trong lòng có gì đó đâm phá khắp nơi, rất đau, cũng rất khổ.

Tiêu Chiến ngày trước chỉ có thể lẳng lặng ở phía sau nhìn một góc lưng lạnh lùng của Vương Nhất Bác, vậy mà Vương Nhất Bác không hề quan tâm đến cảm giác của anh, mỗi lần dừng lại liền ra sức dẫm anh thật đau rồi tàn nhẫn bước tiếp.

Vương Nhất Bác tự mình cảm nhận, nỗi căm ghét bản thân cũng ngày một lớn dần.

Về lại ngôi nhà bị lãng quên nhiều ngày, vạn vật như chìm trong tĩnh lặng, khắp nơi thiếu vắng hơi người, lạnh càng thêm lạnh.

Máy hút bụi chạy dưới sàn xoay tới xoay lui một hồi đã chạy đến chân cậu rồi dừng lại. Vương Nhất Bác cởi áo khoác vắt lên thành ghế, ngồi trên sô pha nhìn xuống robot đang bám theo dưới chân, nụ cười có mấy phần mệt mỏi, xem đồ vật kia như thú cưng mà vỗ nhẹ, như muốn hỏi:"Chủ nhân của mày đâu rồi?"

Nhưng lời gì cũng không ra khỏi miệng, robot này có thể đối đáp qua lại, chỉ sợ vừa hỏi, sẽ nhận được câu trả lời vô cùng chua xót.

Người ấy không về nữa.

.

Vương Nhất Bác trở về phòng, mở cửa ra, hình ảnh ngày xưa cứ như được tái hiện lần nữa.

Tiêu Chiến cẩn thận thay lại chăn nệm, Tiêu Chiến ra ban công tưới nước cho mấy chậu hoa, Tiêu Chiến thu dọn lại sàn nhà bị cậu vứt đồ lung tung, Tiêu Chiến nửa đêm khó ngủ ngồi dậy rót nước.

Nhưng mà, hình ảnh mờ như sương, Vương Nhất Bác không tài nào nhớ được từng biểu cảm trên khuôn mặt anh có lẽ là do Vương Nhất Bác chưa từng để ý anh vui buồn, ngày ngày vô tâm, cũng không nhận ra người nọ ngủ trên chiếc giường này chưa lần nào thoải mái.

Cậu dẫn tình nhân về nhà, lăn lộn ở đây, nhiều lần còn ác ý không khép cửa, âm thanh ám muội cứ thế mà truyền ra ngoài. Cũng có lần tiếng bước chân dừng ngay cửa, Vương Nhất Bác nghe được tiếng nghẹn ngào bị dồn nén ở cổ họng, có lẽ anh từng cuộn mình trốn bên ngoài khóc như mèo con, sự tủi thân ủy khuất đều bị một bức tường ngăn lại bên ngoài.

Vương Nhất Bác rũ mắt đóng cửa lại, vẫn chọn lựa không bước vào. Cậu lững thững ở hành lang, nhìn nội thất một tay anh thiết kế. Lúc trước cậu có bao giờ để tâm đến thứ gì, bây giờ nhìn mỗi bức tranh treo trên tường, cổ họng liền căng cứng tê dại.

Mỗi góc bên phải của bức tranh có nét bút tỉ mỉ ghi lại ngày tháng, còn có chữ ký, là một cái tên không thể quen thuộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net