Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không ngoài dự đoán, hôm sau Tiêu Chiến liền sốt, cơ thể nóng hầm hập, gọi mãi cũng chỉ mơ màng ậm ừ một tiếng rồi ngủ thiếp đi.

Hôm nay Vương Nhất Bác không đi làm, vừa vặn chăm sóc được ma bệnh này.

"Tiêu Chiến, mau dậy, đi bệnh viện" . Vương Nhất Bác vỗ vỗ má anh. Tiêu Chiến loáng thoáng nghe đi bệnh viện, liền giữ chặt cánh tay cậu lại.

"Đừng, tôi không muốn đi bệnh viện"

Nhất Bác lau mặt cho anh, có chút trêu chọc: "Sợ bị tiêm một mũi à?"

"Ừ" . Anh không còn chút sức lực, qua loa trả lời, chỉ cần đừng đến đó, Nhất Bác không thể biết.

Hiện tại anh chỉ thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể mỏi nhừ, không suy nghĩ được gì, mở mắt ra nhìn thấy mọi thứ đều rất mơ hồ, giống như đang trôi dạt giữa không gian ngoài vũ trụ.

Nhất Bác thấy anh một lát lại bị giật mình, ngủ không yên, mãi cũng không chịu hạ sốt.

"Mau khỏe lại đi. Tôi dẫn anh đi Iceland"

"Khi nào?". Giọng anh thều thào như không có sức, đầu đau như búa bổ, vẫn cố gắng hỏi.

"Tuần sau, tuần sau tôi có việc, đến đó công tác, anh đi không?". Vương Nhất Bác không hiểu nổi, người này ngủ li bì cả ngày, nhìn mệt mỏi như vậy, nghe đi chơi liền có sức lại rồi à, thỏ nhỏ ham chơi.

"Chúng ta?". Tiêu Chiến cố gắng xua đi đau nhức trong đầu, bàn tay nắm chặt tay cậu, giống như rất gấp gáp.

"Ừ, chỉ có tôi với anh, hai chúng ta". Vương Nhất Bác nghĩ anh đang đề cập đến những chuyện lần trước, không biết rằng trong lòng anh vui đến nhường nào.

Muốn ngắm cực quang cùng người, muốn cùng người trượt tuyết, muốn cùng người làm mọi chuyện yêu thích, trước khi mệnh dứt hơi tàn.

"Sao lại khóc rồi? Khó chịu chỗ nào sao?" Vương Nhất Bác chườm đá lạnh lên trán cho anh, cẩn thận dùng tay lau đi giọt nước mắt trên má người.

Anh chỉ khẽ lắc đầu, trong lòng lại nặng nề, bệnh lần này, nếu qua khỏi, không biết cơ thể đã bị tàn phá thành dạng gì.

Cơn sốt này kéo dài thật lâu, đến ngày thứ tư Tiêu Chiến mới có thể rời giường mà đi lại, phát hiện cánh tay trái thường xuyên tê cứng không có sức, lại kèm theo run rẩy.

Chắc là do tác dụng phụ của thuốc an thần. Anh quyết định bỏ thuốc rồi, dù giấc ngủ hiện tại cũng không an bình cho lắm.

Vương Nhất Bác tranh thủ thời gian nghỉ trưa lái xe về nhà, thấy anh đang phơi quần áo ngoài vườn, sắc mặt tái nhợt. Bệnh vài hôm, giống như sinh khí đều bị hút mất, cậu không hiểu tại sao người này có thể yếu ớt đến mức như thế.

"Vào nhà đi, trời trở lạnh rồi". Vương Nhất Bác đỡ anh vào trong, đưa tay chạm lên trán đối phương, thấy không còn nóng như sáng nay nữa.

Tiêu Chiến tùy ý bị ôm lấy, mắt lim dim, anh thấy rất mệt.

Nhất Bác ôm theo Tiêu Chiến nằm xuống sô pha, đặt anh nằm trên người mình. Hai người cứ như thế mà chợp mắt một lúc, một giấc nghỉ trưa thanh bình đến nhường nào.

Giật mình thức giấc, thấy anh vẫn còn ngủ say, bộ dạng y hệt mèo con lười biếng. Cậu chuẩn bị đi làm, lại không nỡ đánh thức người dậy.

Bàn tay đặt trên lưng anh nhè nhẹ vỗ về, thôi vậy, hiếm lắm mới được an ổn như thế.

Nhưng sau đó Tiêu Chiến liền tỉnh. Đôi mắt thình lình bật mở, cánh môi run rẩy, biểu cảm trên khuôn mặt đầy sững sờ đau khổ, nhưng ở góc độ này Vương Nhất Bác không thể thấy được.

Cậu chỉ cảm nhận được người trong lòng giật mình một cái, cựa quậy muốn ngồi dậy.

"Mơ thấy ác mộng à?". Vương Nhất Bác theo anh ngồi lại, tiện tay giúp anh lau đi mồ hôi bên má.

Tiêu Chiến thất thần một lúc rồi nhìn sang Vương Nhất Bác, đôi mắt tựa hồ sâu, chứa đựng nhiều cảm xúc không nhìn thấu hết.

Trong mơ anh thấy mình không sống nổi nữa, thấy Vương Nhất Bác lúc đó rất đau khổ. Trong mơ thấy cậu gào thét đau đớn, bản thân lại không thể cử động, không thể tiến lên ôm chàng trai anh đã yêu ba năm vào lòng.

Nén tiếng thở dài, mơ mà thôi, Vương Nhất Bác nhất định sẽ không vì anh mà đau khổ.

Nhìn anh thất thần nhìn mình một lúc mà không nói gì, sắc mặt cậu có chút nghiêm trọng, nhưng sau đó lại giãn ra, vuốt ve một bên má trơn mịn của đối phương.

"Sau này không được ốm nữa, sốt hỏng não thì sao?"

" Thì sẽ không nhớ được cậu nữa, cũng không nhớ được ai, quên hết các người "

Vương Nhất Bác không ngờ sẽ nhận được đáp án như thế, bàn tay sững sờ dừng lại động tác, trong khoảnh khắc đó anh ngoảnh mặt tránh khỏi cậu, đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Tiêu Chiến đứng ở ban công nhìn theo chiếc xe kia lái ra khỏi cổng, chạy đi thật xa.

Anh không biết tại sao tính khí của mình dạo này rất bất ổn, ban ngày hồi hộp sợ hãi, đến đêm ngủ cũng không an ổn, toàn gặp ác mộng.

Để Nhất Bác tức giận cũng tốt, ít nhất tối nay cậu sẽ không về, anh có thể đi đến bệnh viện rồi.

Tiêu Chiến thay quần áo, quấn thêm khăn, một mình đến bệnh viện.

Tay trái không biết tại sao lại tê quá, có lẽ do anh tự ý ngừng thuốc an thần đột ngột đi.

.

.

" Thuốc lần trước tôi đưa cậu đã uống chưa? ". Bác sĩ Lương cau mày, nhìn ra cửa, người này lại đi một mình.

Tiêu Chiến lắc đầu, nhìn tay trái của mình, có chút buồn phiền: "Dạo này bị sốt, tôi không dám uống"

"Ngày mai bắt đầu dùng đi, không ổn tôi sẽ đổi loại khác cho cậu. Nếu tay vẫn như cũ thì sẽ tiếp nhận châm cứu. Tôi mong cậu không từ chối"

Lần đầu cảm nhận được cái chết đã đến rất gần.

Thấy chàng trai trước mặt không lên tiếng. Lương Thành Châu buông tiếng thở dài: "Sắp đến sinh nhật em ấy rồi, cậu như thế, mẹ cậu sao có thể yên lòng"

Tiêu Chiến nhìn ông, ánh mắt buồn như tà dương cuối thu.

Anh về đến nhà, bên trong vắng lặng, không khí quen thuộc của hai năm qua.

Truyền xong một chai nước, Tiêu Chiến cảm thấy cơ thể rã rời, chỉ muốn ngủ thôi.

Trở về căn phòng của chính mình vẫn là dễ chịu nhất, dù không có hơi ấm bản thân mong mỏi, chăn nệm lại trêu người mà lạnh buốt.

Anh nằm xuống, đắp kín chăn, chỉ thấy hiện tại rất lạnh, đầu ê buốt. Có lẽ tỉnh dậy sẽ khá hơn. Tiêu Chiến ngủ rồi, nhưng không thể tìm lí do để tỉnh lại.

Không biết là mơ thấy gì, giấc mơ không rõ hình thù, hiện tại giống như bản thân đang đứng cạnh mặt trời, chói lóa đến mức không nhìn rõ thế giới, nhưng lại không hề thấy ấm áp.

Muốn chết nhưng lại không dám. Có bệnh mà không trị, chẳng khác tự sát là bao.

Lương Thành Châu nói với anh như thế.

Hành hạ bản thân đến bước này, không biết là vì gì? Có ai sẽ đau lòng cho anh.

Người ta nói, khi ở nhà một mình thì không nên ngủ nhiều, vì khi tỉnh lại, thấy xung quanh đều là bóng tối, bản thân sẽ cảm thấy cô đơn biết bao.

Anh tỉnh lại vì một cuộc điện thoại, cuốn sách kia bắt đầu mở bán vào tháng trước, phía sản xuất muốn anh mở một cuộc kí tặng.

Tiêu Chiến nhìn thời gian trên điện thoại, đã là chín giờ tối ngày hôm sau.

Anh thế mà mê mang hơn hai mươi tư tiếng, bụng đói cồn cào, dạ dày như sắp thắt lại. Miệng lưỡi khô khốc đắng ngắt, đầu óc vẫn còn quay cuồng mơ hồ.

Bên ngoài trời đang mưa, Tiêu Chiến trong bóng đêm mò mẫm đứng dậy.

Xuống lầu mới thấy người kia vừa về, vai áo đều ngấm nước mưa.

Vương Nhất Bác nhìn anh không nói, cởi giày đi lên phòng.

Chỉ không gặp hơn một ngày, khoảng cách tưởng chừng còn xa hơn lúc trước.

Nửa đêm, lúc cậu xuống bếp uống nước, lại thấy phòng bếp sáng đèn, anh còn đang rửa bát.

Gần ba giờ sáng, người còn đang ở đây làm gì?

Tiêu Chiến nghe tiếng bước chân mới xoay lại, thấy Vương Nhất Bác đang cau mày nhìn mình.

"Anh làm gì vậy?"

"Chuẩn bị bữa sáng". Tiêu Chiến thành thực trả lời, không ngờ trán cậu chẳng giãn ra, còn chau lại thêm.

"Hiện tại mới hơn hai giờ, anh bệnh à"

Giọng cậu chỉ lành lạnh nhẹ nhàng, cũng không phải ý chế nhạo chửi rủa gì. Đĩa trong tay bị giật lấy, anh mới ngờ nghệch nhìn đồng hồ treo trên tường.

2 giờ 35 sáng.

Tại sao anh lúc nãy lại luôn cảm thấy hiện tại là 5 giờ.

Nhất Bác thấy người nọ ậm ừ rồi đi ra ngoài như người mất hồn, lòng dấy lên biết bao cảm xúc ngổn ngang.

Tiêu Chiến về phòng, đổ thuốc ra, uống vào một viên, hiện tại không có gì trong bụng, mấy lọ còn lại anh không dám uống.

Nhất Bác làm việc ở thư phòng đến sáng, hơn sáu giờ vẫn không thấy người kia có động tĩnh gì, cậu bất đắc dĩ gõ cửa phòng anh.

" Tiêu Chiến "

" Tiêu Chiến "

" Tiêu Chiến "

Kêu đến tiếng thứ ba, Vương Nhất Bác có phần mất kiên nhẫn. Lúc nãy không có anh dưới nhà, mới sáng thì có thể đi đâu chứ? Trong phòng cũng không chịu lên tiếng.

Cửa không khóa, cậu tức giận mở cửa đi vào, thấy người nọ cuộn người trong lớp chăn dày, chỉ ló ra một nhúm tóc.

Còn ngủ sao? Bình thường không phải dậy rất sớm à?

"Tiêu Chiến, tôi gọi sao không trả lời?" . Nhất Bác lay lay thỏ nhỏ nằm trong chăn, nhưng anh vẫn không phản ứng. Cậu nghĩ kẻ này đang chiến tranh lạnh với mình mà không trả lời, tức giận giật chăn ra.

Bị bộ dạng của anh dọa thót tim. Người này nằm cuộn người thành một đoàn, hai tay ôm đầu, cơ thể run lẩy bẩy.

"Anh sao vậy?". Vương Nhất Bác nhíu mày nằm xuống, đỡ anh ngồi dậy, mới phát hiện tay chân người này lạnh cóng.

Tiêu Chiến không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, mặt trắng xanh không chút huyết khí.

Chưa khỏe? Nửa đêm thấy vẫn còn bình thường mà?

"Ma bệnh như anh lại càn quấy gì nữa? Tôi đưa anh đi bệnh viện"

Nhất Bác định đứng lên, cánh tay liền bị nắm lấy, bán tay kia yếu ớt siết chặt.

" Không đi, ở nhà, nhức đầu "

Đầu nhức theo từng cơn, dạ dày lại co rút muốn nôn ra, cơn đau hành hạ cơ thể của anh, khó chịu vô cùng.

Cậu đành đặt cháo cho người giao tới, cho anh ăn hết nửa bát.

Người này ốm vào ngoan hơn hẳn, không mở miệng nói mấy lời sắc lạnh nữa.

Không ngờ vừa ăn vào lại nôn ra hết, cũng may không nôn lên chăn nệm, người này còn sức lực loạng choạng lao vào nhà vệ sinh.

Không ngờ phản ứng thuốc kịch liệt như thế, mấy lần trước không phải rất ổn sao?

Đành ôm cục thỏ đang ốm về ổ.

" Tôi không đi Iceland nữa, công việc đột xuất, phải đi Luân Đôn hơn một tuần, đến lúc đó anh vẫn không khỏe, tôi đưa anh về Vương gia "

Nhất Bác lau mặt cho anh, quả thật ngày thường, cậu không cần phải dài dòng giải thích như thế, không đi thì không đi nữa thôi, nhưng hiện tại anh lại trở bệnh, ở nhà một mình có chuyện gì, sợ cả nhà bốn người kia sẽ không để yên.

Tiêu Chiến mệt mỏi hé mắt, thều thào: "Không đi ngắm cực quang được nữa sao?"

Vương Nhất Bác nghe câu này, không biết tại sao có chút chạnh lòng, vẻ mặt của người này, cảm giác anh đang cực kì đau khổ.

" Không được "

Vừa nghe cậu trả lời, đôi mắt ấy tựa như vụt tắt ánh sáng, rơi vào tuyệt vọng.

" Năm sau sẽ đi được, lúc đó vẫn không muộn, anh mau khỏe lại đi "

Cậu vội đưa ra lời trấn an, không hiểu sao anh lại buồn như thế, năm nay đi không được thì năm sau, năm sau không được thì vẫn còn rất nhiều thời gian, anh ta buồn cái gì chứ? Cực quang vẫn cứ tọa lạc trên bầu trời, sẽ đâu vì ta bỏ lỡ nó một lần mà mất đi.

Nhưng anh sợ, năm sau, trên đời không con một kẻ phế vật như mình.

Cực quang sẽ vẫn còn, chỉ là, quân năm ấy, không còn nữa.

Sợ cậu và anh bỏ lỡ lần này, tương lai sẽ chỉ có cậu đã bỏ lỡ, bỏ lỡ cực quang trong lòng.

"Không đi nữa". Tiêu Chiến trở mình xoay mặt vào trong, nén tiếng nghẹn ngào.

Vương Nhất Bác đang lau mặt giúp anh thì bị cự tuyệt, tay sững lại giữa không trung, sắc mặt đang hiền hòa liền tối sầm lại.

Cậu đứng phắt dậy, ném khăn vào người anh: "Tôi không rảnh ở đây hầu hạ anh. Ma bệnh như anh sao không chết quách cho rồi. Làm bộ mặt đó với tôi là thế nào?"

Cửa đóng sầm lại, cũng là lúc tiếng nấc không giấu nổi nữa. Tiêu Chiến bật khóc nức nở, nghẹn ở trong lòng, ngực trái đau nhức, cảm giác đau đớn lan ra toàn thân, anh cảm thấy tứ chi tê liệt, đầu đau muốn nổ tung.

Vương Nhất Bác lái xe ra ngoài, lòng đầy lửa giận. Đến đèn đỏ, mới bình tâm lại một chút.

Cậu nhìn xung quanh, lại nhìn lướt qua gương chiếu hậu mà thấy được băng ghế sau.

Nhớ lúc trước, cả hai cùng ra ngoài, anh ngồi ở đó, nép sát người lại, không muốn chiếm diện tích lớn, dù là ngồi một mình.

Anh vẫn luôn như thế, chấp nhận luôn ở phía sau cậu, đến vị trí cũng không muốn chiếm nhiều.

Người ngốc như thế, giỏi nhất là không biết yêu chính mình.

Nhất Bác nhận ra lúc nãy có chút nặng lời, nghĩ nghĩ một chút, vừa vặn đèn xanh bật lên, liền đánh vô lăng sang hướng khác.

Cậu đi mua thức ăn về, nghĩ lúc này anh nên ăn canh hầm, hâm nóng một lúc mới lên lầu tìm anh.

Trong phòng cậu, không thấy người đâu.

Nhất Bác hoảng hốt gọi tên anh, vẫn như cũ không nghe tiếng trả lời.

Anh có thể đi đâu chứ, người ngốc như thế.....

Cậu vào phòng anh, cũng không thấy, lúc chuẩn bị đi ra, trùng hợp thấy được cửa phòng vệ sinh đang mở.

Nhất Bác vừa bước vào vừa gọi tên anh, lòng mong tìm được người ở bên trong, lại sợ anh ở thực sự ở đó, Nhất Bác bị suy nghĩ của mình dọa sợ. Không, Tiêu Chiến nhất định không phải người đụng một chút sẽ từ bỏ mạng sống, Vương Nhất Bác tự trấn an mình, nhưng sau lưng đã đầy mồ hôi.

Cậu đi vào, cảnh trước mặt không khỏi làm người ta hít vào ngụm khí lạnh, lòng lại đầy tức tối.

Trời sang đông lạnh buốt từng cơn, anh ta lại mặc nguyên quần áo ngồi bó gối trong bồn xả đầy nước, mắt nhắm nghiền, đầu tựa vào thành bồn.

Vương Nhất Bác ngay tức khắc lao vào, kéo anh dậy, vừa đỡ người này ra, cơ thể anh còn lạnh hơn không khí ngoài trời bây giờ.

"Tiêu Chiến anh dậy cho tôi, anh phát điên cái gì đấy". Cậu ôm anh trong lòng, tay siết càng chặt, người này lạnh quá, nếu không có hơi thở mong manh này, Nhất Bác thật sự sợ kẻ ngốc tự sát thành công.

"Tôi lạnh". Tiêu Chiến không hoàn toàn mất đi nhận thức, cất tiếng thều thào, cơ thể vì lạnh mà không ngừng run rẩy.

"Lạnh mà còn tắm nước lạnh, anh điên à?". Vương Nhất Bác thật muốn đánh người, quả thật không bình tĩnh nổi.

Không phải nước lạnh, là nước ấm, chỉ là bị thời tiết bên ngoài làm nguội lạnh rồi.

Giữa trời đông giá rét như vậy, Tiêu Chiến biết đi đâu tìm hơi ấm.

Anh cản lại đôi tay đang cởi áo mình ra: "Tôi tự làm được, cậu ra ngoài đi"

Nhất Bác nhìn anh, nén hỏa khí bỏ ra ngoài.

Cậu gọi bác sĩ đến khám cho anh, truyền nước xong, người cũng ngủ rồi.

Nhìn anh yên tĩnh ngủ như thế, cậu mới an tâm được phần nào.

Hôm nay nghỉ làm ở nhà với ma bệnh, mệt sắp chết.

Lúc nằm xuống cạnh anh, mới phát hiện trán người này sưng đỏ một vùng, chỉ là chưa tới mức rướm máu.

" Ngã sao? "

Tìm khắp tay chân cũng không có vết thương nào khác. Tìm thuốc thoa lên vết thương. Cũng may năm đó không để lại sẹo, nhưng không biết tại sao anh ta cứ liên tục bị thương ở đây.

Đến lúc ôm được người vào lòng, trời cũng đã xế chiều, nhưng nắng ấm vẫn chưa xuất hiện.

Không khí giữa hai người cũng hòa hoãn lại đôi chút, yên lặng ăn cùng một bát canh hầm, nằm cạnh nhau xem một bộ phim do Vương thị mới sản xuất.

Tiêu Chiến thấy năng lực làm việc của cậu không tồi, xem xong liền đưa ra một loạt đánh giá rồi đi gọi điện thoại rồi.

Một lúc sau Vương Nhất Bác trở lại, cũng đã thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Cậu khom người xuống, luồn tay vào mái tóc mềm mà áp tay lên trán của anh: "Bớt nóng rồi, anh ở nhà một mình ổn không? Tôi đi một lúc sẽ về"

" Tôi có thể đi theo? ". Tiêu Chiến chỉ thuận miệng nói thế, anh biết rõ cậu sẽ đến những nơi tiệc rượu phức tạp của giới thượng lưu, anh không thích thế giới đó.

"Tất nhiên, tôi đi đâu, anh đi theo đó"

Vương Nhất Bác mỉm cười ấm áp như thế, nụ cười rất đẹp. Tiêu Chiến chớp mắt khẽ cười, có chút buồn ngủ.

Cậu biết anh mệt rồi, ra ngoài còn cẩn thận khép cửa thật khẽ.

Lúc anh thức giấc Vương Nhất Bác vẫn chưa về. Tiêu Chiến mệt mỏi đi xuống nhà bếp, tự nấu cháo, dù có chút không thích ăn loại chất lỏng này cho lắm, nhưng hiện tại bụng đối cồn cào, miệng đắng chát, không thể ăn thứ gì nổi.

Anh ngồi ở bàn ăn nhìn ánh lửa nhàn nhạt, ngôi nhà vô cùng tĩnh lặng, y hệt dáng vẻ nên có của nó trong thời gian qua.

Nhớ đâu lúc mới về đây, Vương Nhất Bác nhiều nhất một tháng về một lần. Anh viết sách, nên luôn ở nhà, lúc nào cũng trong hoàn cảnh này.

Buổi tối ngủ quên trên bàn làm việc, sáng tỉnh lại vẫn đang nằm ở bàn làm việc, thỉnh thoảng mệt lừ cả người, bụng đói đến buồn nôn, cũng tự thân vào bếp. Chuyện gì cũng sẽ tự trải qua một mình, dần thành thói quen, đến lúc có người bên cạnh rồi, liền thấy không chân thực chút nào. Có lẽ như trước vẫn tốt hơn, không liên quan gì nhau, có gì để mà lưu luyến chứ.

Tiêu Chiến nghịch nghịch mấy viên thuốc trên bàn, lâu lâu sẽ nhìn ra cửa.

Chờ đợi thành quen.

Hơn một giờ sáng, anh cảm giác chăn có người xốc lên, nệm liền lún xuống một chút, bên mũi là hương nước hoa thân thuộc.

"Ưm"

Anh nằm quay lưng về phía cửa, liền bị kéo trở mình, dịch về phía đối phương. Trán có người chạm đến, bên má có hơi ấm nhẹ nhàng phả vào. Tiêu Chiến muốn tỉnh giấc nhưng mí mắt nặng trĩu, dậy không nổi. Hình như người bên cạnh uống rượu, cơ thể nóng rực, hơi thở phả ra cũng nặng nề hơn bình thường, mùi cồn như bao bọc lấy anh ở giữa.

"Hạ sốt rồi, đã ăn gì chưa?"

Giọng nói rù rì bên tai, anh vô thức gật đầu, thần trí có chút mơ hồ, không nghe hoàn chỉnh được câu cuối của người nọ thì đã chìm vào giấc ngủ.

"........có chút không nỡ "

Hôm nay Tiêu Chiến phải đến sự kiện của nhà biên tập tham gia kí tặng, không ngờ người đến đông như vậy, đến trưa vẫn chưa xong, lúc dòng người thưa dần thì đã là xế chiều, trời bắt đầu mưa lất phất.

" Tiêu Chiến, em rất thích sách của anh viết, đọc vào liền giống như được tiếp thêm động lực. Em cũng chúc cho ước nguyện mà anh đã viết trong sách có thể thành sự thật, một đời bình phàm, an yên vui vẻ"

Cô bé đó xếp hàng cả buổi sáng, tặng chú gấu bông rất đáng yêu cho anh, ngại ngùng nói xong lời này liền chạy mất, Tiêu Chiến ngẩn người nhìn theo. Không ngờ những lời của một người muốn từ bỏ sinh mệnh, lại giúp được người khác nhiều như thế. Anh chỉ biết thở dài cười khổ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net