[ONESHOT] ACT 1: BLACK CHOCOLATE 🍫

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer: Yumile92

Ghi chú nhân vật:
🦁: Vương Nhất Bác
🐰: Tiêu Chiến

Tóm tắt: Valentine sắp đến, cả 🐰 và 🦁 đều có suy nghĩ riêng về món quà mình muốn tặng cho nửa còn lại! Và rồi, vì một lý do gì đó mà họ cùng tham gia vào một trò chơi chỉ dành riêng cho hai người. "Hah... Chiến ca! Anh thua nữa rồi! Bốc thăm đi nào~" "Ya! Em ghi cái quái gì thế này!!! 💢"

❤💚💛

*Cạch...cạch...

Cánh cửa bật mở ngay sau đó, để lộ bóng dáng một người thanh niên cao ráo đang đứng cặm cụi tháo giầy. Không dừng lại ở đó, người nọ còn tiến thẳng ra sau bếp, trực tiếp đi tìm nguồn cơn của mùi hương cực kì ngọt ngào đang dần lan tỏa khắp nhà kia.

• Nghe tiếng động phát ra từ sau lưng, 🐰 giật mình quay người lại nhìn, chỉ vừa kịp thốt lên một tiếng thì đã bị người kia ôm chầm lấy: "A~ Em về rồi sao?! ^^💦"

• 🦁: "Chiến ca! Anh đang làm gì đó? ^^"

• 🐰 lật đật giấu sau lưng: "À...Um... Anh đang thử công thức nấu ăn mới!!! ^^💦"

• Hành động lén la lén lút kia làm sao có thể thoát khỏi cặp mắt ưng nhãn của 🦁, cậu vòng tay ra đằng sau người 🐰 quyết tâm khám phá cho ra sự thật rồi mới chịu buông: "Hah... Cái mùi này... rõ ràng là chocolate! Anh nghĩ giấu em được bao lâu? 💨"

• 🐰: "À! Cái này... là để tặng cho một người bạn tốt của anh! ^^"

• 🦁: "Ai? Là ai mà có thể làm Lão Tiêu đáng kính hao tâm tổn trí đến thế? ^^"

• 🐰: "Mmm... Người đó vừa đáng yêu như cún con..."

• Khóe môi 🦁 thoáng cong lên: "Um!"

• 🐰 tiếp lời: "...vừa có khí chất sang trọng như bậc vương quyền! Alpha cực!"

• 🦁 cố kìm lòng gắng nhịn cười nhưng vẫn không quản nổi sự vui sướng hân hoan dần dâng trào ra mặt: "Um! ^^"

• 🐰: "Ngoan nhưng đôi lúc khá thất thường! 💨"

• 🦁: "..."

• 🐰: "Hơi phiền..."

• 🦁: "Phiền?"

• 🐰: "Nhưng có lẽ vì anh già rồi nên mới thấy điểm đó đáng yêu! 💨"

• 🦁 vui vẻ gác cằm lên vai 🐰, còn vòng tay quanh eo anh ôm lấy: "Aw! Được Chiến ca đánh giá cao thế này quả là niềm vinh hạnh to lớn! Anh làm bao nhiêu em sẽ ăn hết! 💨"

• 🐰 phì cười: "Hah... Đừng quá tự mãn! Bạn tốt của anh không chỉ có em! Vẫn còn Kiên Quả nữa mà! 😏"

• Trong phút chốc, nụ cười rạng rỡ trước đó không lâu nay đã thay thành nụ cười khổ sở đến khó coi, 🦁 xụ mặt: "..."

• 🐰: "^^"

Một khoảng lặng khó xử cứ thế trôi qua trong tích tắc, và rồi...

• Không một lời báo trước, 🦁 đột ngột đặt tay lên vai 🐰, biểu hiện cực kì nghiêm trọng trong khi lời phát ra lại °sâu sắc° đến không ngờ: "Không sao! Không có chocolate? Ăn anh cũng là một sự lựa chọn không tồi! Lại còn ngọt ngào hơn nhiều lần! 💨"

• Bất chợt bị 🦁 cắn nhẹ vào vai lại còn liếm vào vị trí đó, cả người 🐰 run lên bần bật, tay bấu chặt vào lưng áo 🦁 cố gắng kéo ra nhưng bất thành: "A~ Đau! Em cắn chỗ nào đó??? Ya~ Anh gọi em cún con không phải để em làm thế này! Anh không phải đồ ăn! Dừng lại ngay!!! 💢"

• 🦁 khẽ nhướng mắt nhìn lên, điệu bộ châm chọc 🐰 đầy thách thức: "Chiến ca~ Chẳng phải đây cũng là điều anh muốn? Là lão công, không °làm° anh thỏa mãn được thì thật tắc trách!!! 💨"

• Cạn lời, 🐰 đành cúi đầu nhận thua: "Em dám??? 💢 Được rồi! Được rồi! Đó là quà của em! Quà Valentine đó! Anh chỉ muốn trêu một chút thôi! Tại ai mà bầu không khí bất ngờ của anh bị phá hỏng chứ... 💨"

• 🦁 vừa nhai chóp chép một miếng chocolate 🐰 đang làm dở dang, lại vừa dán mắt vô màn hình điện thoại, điệu bộ mờ mờ ám ám: "Không đâu! Không đâu! Em thật sự bất ngờ... thật sự cảm động trước tấm lòng của Lão Tiêu đó! ❤"

• Một tiếng thở dài khẽ phát ra từ miệng 🐰, đoạn, anh cầm phần chocolate còn lại đi đâu đó: "Không thành thật chút nào cả! 💨"

• 🦁: "Hở? Anh mang đi đâu?"

• 🐰: "Cho Kiên Quả ăn! Mẻ này anh làm bị hỏng, kết cấu không đẹp mắt chút nào...tại em cứ nằng nặc đòi ăn nên anh mới miễn cưỡng đưa cho...💨"

• 🦁 lập tức buông điện thoại xuống rồi giật lấy khay chocolate kia lại từ tay 🐰: "Không hỏng! Cực kì ngon! Chiến ca làm cái gì cũng ngon cả! Không thể uổng phí công sức làm quà của anh được~"

*Chụt!

• Lòng bồi hồi hạnh phúc, 🐰 hôn nhẹ lên má 🦁, cười vui đến híp cả mắt: "Em... chỉ giỏi nịnh thôi~"

• 🐰 toan quay lưng đi nhưng bị 🦁 vịn vai chặn lại: "Khoan đã! Anh cũng nên thử thành phẩm của chính mình đi chứ!"

• 🐰 chưa kịp phản ứng thì đã bị 🦁 áp sát lại chuyền chocolate qua bằng miệng: "Gì chứ...Mmm..."

Trước đó, anh vốn đã thử vị thành phẩm của mình, chocolate kia ngọt ngọt đắng đắng có chút khó nuốt. Thế nhưng, nay chỉ nếm thấy một vị ngọt ngào duy nhất, tựa như đường mà lại ngon hơn bội phần. Lẽ nào vị ngọt từ đôi môi ai kia là chất xúc tác giúp món chocolate của anh ngon hơn?!

• Nụ hôn dài và sâu kết thúc, 🐰 tưởng chừng như chìm đắm trong hương vị ngọt ngào đó cả thế kỉ, nhưng vẫn không thể lấy đó làm cái cớ để bỏ qua cho 🦁 dễ dàng: "Haah... Cún con! Em lại trêu anh?! 💨"

• 🦁: "Anh không biết sao? Ăn chocolate mỗi ngày có thể ngừa được ung thư! ^^"

• 🐰: "Hah... Thật sao?"

• 🦁: "Thật! Không những vậy, được người yêu đút bằng miệng thì còn có thể trường sinh bất lão!"

• Nghe đến đây, 🐰 liền nhận ra ngay mục đích thật sự của 🦁, không mấy để tâm đến lời đùa vui của cậu nữa mà tập trung vào việc làm cho xong chocolate: "Đùa đủ rồi! Anh làm lại mẻ khác đây! 💨"

Nói rồi, Tiêu Chiến lại quay về bếp tiếp tục việc làm chocolate của mình, không mảy may để ý tới vẻ mặt khoái trá của ai kia khi vừa trêu anh mình thành công.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là anh không vui. Ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm nhưng miệng thì lại ngân nga giai điệu mà cả hai người đều thích. Điệu bộ làm bếp trông tràn ngập tình yêu và lẽ sống hơn hẳn.

• 🦁 tựa người cạnh tủ lạnh, ánh mắt dõi theo 🐰 lấp lánh ánh cười: "Chiến ca! Anh không tò mò về quà Valentine của em sao? 💨"

• 🐰 trả lời dứt khoát: "Không!"

• 🦁: "Thật chứ?"

• 🐰: "Chỉ cần chúng ta có thời gian bên nhau nhiểu hơn một chút, với anh đó chính là quà rồi! ❤"

• Câu trả lời của 🐰 một lần nữa thức tỉnh điều gì đó trong 🦁: "Chocolate có thể tạm gác lại, giờ em muốn ăn °món chính° trước! Được chứ?!"

• 🐰: "Um! Chúng ta là huynh đệ tốt... ăn thì cùng ăn thôi! Còn phải hỏi?"

• 🦁: "Là anh nói đấy nhé! 🔥"

*Bonk!

• 🐰 vỗ nhẹ lên đầu 🦁 rồi tiện tay làm rối tung tóc cậu hết cả lên: "Đùa thôi! Đương nhiên mẻ chocolate này không thể bỏ. Tâm huyết của anh đều dồn vào đó cả! Còn em... mau ra ngoài phòng khách cho anh!!! 💨"

• Kết cục, 🦁 bị 🐰 đẩy ra khỏi phòng khách không thương tiếc, nhưng vẫn không để điều đó làm mình bận lòng, lại còn muốn trêu anh nhiều hơn nữa: "Xấu hổ? Hah... Để xem...anh ấy sẽ phản ứng thế nào trước °món quà bất ngờ này°! 💨"

Vài tiếng sau...

• Ngắm nhìn thành quả chocolate của mình hiện đang nằm gọn trong chiếc hộp nho nhỏ xinh xắn, 🐰 gật gù tỏ ý hài lòng, trong lòng tràn ngập niềm vui, không kìm nổi nụ cười rạng rỡ hiển hiện trên môi: "Wow! Mãi mới xong! Em ấy nhất định sẽ thích lắm ^^"

Vừa chạy khỏi bếp để ra tới phòng khách, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt anh là dải banner được buộc tạm giữa hai bên thành tường với khẩu ngữ "Valentine's race: START!" cùng một chiếc bàn nhỏ và một hộp khăn giấy rỗng để trên đó.

• Không biết nên phản ứng thế nào trước "thứ kia", 🐰 khẽ chau mày: "What???"

Tiến lại gần hơn, anh mới phát hiện trên bàn còn có thêm một mảnh giấy, trên đó đính kèm một số quy định về đường đua Valentine.
**************
Chiến ca! Welcome to Valentine's race!

Để vượt qua, anh cần phải tuân thủ quy tắc sau:

1. Chỉ được đi thẳng theo dấu mũi tên màu xanh lá trên nền đất. Không được quay đầu nhìn lại!

2. Tổng cộng có ba chặng.

3. Tương ứng mỗi một chặng, ghi vào từng lá thăm một điều anh mong muốn sẽ thành hiện thực trong năm nay và một hình phạt ngọt ngào dành cho em sau khi anh thắng!

4. Bỏ ba lá thăm vào trong hộp giấy rỗng này rồi cầm theo.

5. Nếu anh thua, em sẽ hôn an ủi! Nếu anh thắng, nhớ hôn em cảm ơn!

Hoàn thành hết thử thách, nhất định sẽ nhận được phần quà bất ngờ!

Fighting!!! 💚
*************
• 🐰 khẽ thở dài: "Cún con! Em thật lắm trò 💨 Tự hỏi món quà đó có thể là gì? Dây chuyền, nhẫn hay túi???"

Ngoài mặt thì bảo là không quan tâm nhưng thực chất, anh lại nóng lòng muốn biết đến nỗi không thể chần chờ thêm được một giây phút nào nữa rồi. Chân bước nhanh hơn, cứ thế mà anh men theo mũi tên xanh lá cây tới được chiếc bàn tiếp theo nằm ngay cạnh cửa phòng mình.

Lúc này ngồi bên kia của cái bàn, Vương Nhất Bác mặt đối mặt cùng anh, trên người khoác thêm lớp áo hoodie hồng đáng yêu, đang ngồi rải bài lên bàn rồi gom lại xào bài xoành xoạch cực kì điệu nghệ. Bên cạnh cậu cũng có một hộp khăn giấy tương tự cái anh đang cầm theo, có lẽ trong đó cũng chứa ba lá thăm với hình phạt nhưng là dành cho anh.

• Cầm hai lá bài trên tay, 🦁 là người mở lời trước: "8 cơ và 3 cơ! Trong số ba lá được đặt ngẫu nhiên trên bàn, anh chỉ việc chỉ ra đúng được vị trí của cả hai lá là thắng. Đương nhiên vị trí ba lá sẽ bị xáo trộn sau mỗi vòng chơi, để xem độ tinh mắt của anh như thế nào! ^^💨"

• 🐰: "Được! Game On! 🔥"

*Tích...tắc...tích...tắc... Một ván, hai ván, ba ván trôi qua! Dù luật chơi xem qua có vẻ dễ nhưng cuối cùng vẫn là thiên về độ may mắn nhiều hơn.

• 🦁: "Chiến ca! Anh lại thua nữa rồi! ^^"

• 🐰: "Không thể nào! Rõ ràng lá 2 cơ ở bên phải, sao lại thành 3 cơ rồi???"

• 🦁 cười tự hào: "Hah... Đừng coi thường tốc độ tay của em!!! ^^"

• 🐰: "Aizzz! Phạt thì phạt thôi... Không sợ! 💨"

• 🦁 liền đưa hộp khăn giấy của mình cho 🐰: "Mời anh! ^^"

• Bốc đại một lá thăm từ hộp của 🦁, 🐰 đọc to phần mong muốn hoàn thành trong năm nay trước, tâm trạng buồn vui lẫn lộn: "Mmmm...Hử? Mong năm nay chúng ta sẽ có thời gian đi chơi cùng nhau nhiều hơn? Aw... điều này anh cũng muốn! 💦"

• 🦁: "Không lịch trình! Không ai can dự! Chỉ hai chúng ta!"

• 🐰: "Um! Um! Duyệt!"

• 🦁: "Giờ anh đọc tới phần hình phạt đi! ^^"

• 🐰: "Đút chocolate anh vừa làm cho em theo cách anh muốn???"

• 🦁 chống tay gác cằm, cười cười nửa đùa nửa thật: "Thầy Tiêu muốn thế nào thì là thế ấy, em chiều tất! ^^"

• 🐰: "Ok!"

Trái với mong đợi của Vương Nhất Bác, anh cậu ấy hoàn toàn không hề e ngại, tự cho một viên chocolate trong hộp vào miệng mình rồi áp sát mặt lại gần...lại gần cậu hơn. Ngón trỏ khẽ miết dưới cằm cậu rồi nâng lên, môi kề môi, viên kẹo ngọt ngào chan chứa tình cảm của người làm ra nó được đẩy nhẹ nhàng qua miệng cậu.

• Yết hầu di chuyển lên xuống, viên chocolate kia chẳng mấy chốc đã tan chảy hết khi chạm tới cổ họng 🦁, dư âm ngọt ngào nóng ấm vẫn còn đọng lại không nguôi, khiến cậu chỉ biết tròn mắt nhìn 🐰: "Ngon thật! Cực kì... cực kì ngon....Còn ngon hơn mẻ trước đó của anh nữa! 🌟"

• 🐰: "Hah...Vậy thì mới có thể đảm bảo Lão Vương sống lâu trăm tuổi, cùng anh gắn bó dài dài tới tận mai sau được chứ? 💨"

• 🦁: "A~ Hay ta bỏ qua phần thử thách mà nhảy thẳng tới hình phạt luôn?"

• 🐰: "Luật là luật! Làm vậy thì còn gì bất ngờ?! Chi bằng chúng ta chơi game thay cho vòng hai và ba! Ai thua sẽ phải bốc thăm hình phạt một lượt hai lần!!! 💢"

• 🦁: "Duyệt! Đợi em một phút!"

• 🐰: "..."

Vương Nhất Bác vào phòng được một lúc, khi sau quay ra đã thay cái áo hoodie hồng trước đó thành áo khoác khác có màu vàng.

• 🐰: "Nhất thiết phải thay áo sao?"

• 🦁: "Màu hồng tượng trưng cho sự đáng yêu, màu xanh cho sự nghiêm túc, còn màu vàng? Dù ý nghĩa là gì thì vòng này người thắng vẫn sẽ là em! ^^"

• 🐰: "Được! Để xem...🔥"

Mười phút sau...

• 🦁: "Hah...Lại thắng nữa rồi! Chiến ca! Có chắc là anh không nhường em đó chứ???"

• 🐰: "Một ván nữa!!! 💦"

• 🦁: "Nếu anh vẫn thua?"

• 🐰: "Nhất định không thua!"

• 🦁: "Em sẽ chờ! 💨"

Nửa tiếng nữa lại trôi qua...

• 🐰: "Không thể tin được!!!"

• 🦁: "Đừng cố chống trả! Không còn đường gỡ gạc nào nữa! ^^"

• 🐰 lườm 🦁 một phát: "Game này anh mới chơi còn em thì đã luyện trên dưới chục lần! Không công bằng!!! 💢"

• 🦁: "Đã chấp nhận thử thách, mọi lý do quay đầu của anh đều vô hiệu! ^^"

• 🐰 bèn phải giật lấy hộp chứa lá thăm của 🦁, cảm giác ấm ức đến không nói nổi: "Fineeee! ^^💢"

• 🦁 chăm chú ngắm nhìn 🐰 bốc nốt hai lá thăm còn lại trong hộp: "..."

• 🐰: "Cùng nhau trải qua một năm mới đầy bình an, sức khỏe dồi dào, có dự án chung? Aw...Còn cái này ghi là... Mỗi ngày mở mắt ra được thấy anh nằm cạnh là niềm hạnh phúc lớn nhất đời em! Ughh.... Khóc mất! Lão Vương thật biết cách làm anh cảm động! 💦"

• 🦁: "Anh... là đang thật hay đùa?"

• 🐰 tẩn nhẹ vào người 🦁: "Ya! Em quá đáng thật! 💢 Anh chỉ hơi bất ngờ vì chúng ta có chung suy nghĩ thôi. Điều anh muốn cùng em hoàn thành trong năm nay cũng tương tự thế! 💦"

• 🦁: "Anh thích là được! ^^"

• 🐰: "Còn hình phạt...ah! Bác Bác! Em ghi cái quái gì vậy??? Đặt chocolate lên vị trí bất kì trên người em rồi anh phải dùng miệng ngậm lấy...xong đút cho em?"

• 🦁: "Anh thích vị trí nào trên người em thì cứ thoải mái đặt! Quá nhẹ nhàng! ^^💨"

• 🐰: "Đó không phải là vấn đề!!! Sao đến cả hình phạt mà cũng rắc rối hơn luật chơi chứ?"

• 🦁: "Vì biểu cảm bức bối của anh trông rất vui mắt!!! 💨"

• 🐰 nhe răng thỏ cảnh cáo: "Nếu không phải nhờ đoạn tâm tình cực kì cảm động kia thì anh đã dạy cho em một bài học rồi! ^^💢"

Một viên, hai viên, ba viên chocolate lần lượt được đặt lên bờ vai trắng ngần của Vương Nhất Bác. Cậu bị buộc phải giữ nguyên tư thế ngồi im, trong khi mặt của anh cậu ấy thì lại từ từ áp sát, ngậm lấy viên chocolate tại ba vị trí đó rồi chuyền cho cậu. Thế nhưng, cậu không nhận viên chocolate kia mà đẩy ngược về miệng anh.

• 🐰 ngẩng mặt lên, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu trong khi miệng không ngừng nuốt trọn phần còn lại còn dang dở: "Hửm? Em không ăn sao?"

• 🦁: "Tuổi thọ của em được anh làm đầy tới chế độ bất tử rồi. Giờ là lúc bồi bổ cho anh! ^^"

• 🐰: "Nếu đã vậy thì còn bày ra hình phạt kia làm gì???"

• 🦁: "Được chứng kiến vẻ mặt bối rối của Lão Tiêu khi ăn chocolate cũng có thể được tính như hoàn thành hình phạt rồi!!!"

• 🐰: "Em...im...đi! Thật là... bao năm trôi qua, em vẫn chỉ giỏi mỗi trêu người!!! 💨"

• 🦁: "Vậy thì có sao? Em cũng chỉ trêu mỗi anh là chính! Hay anh muốn em đi trêu người khác???"

• 🐰: "Mà thôi...Quên điều anh vừa nói đi!"

• 🦁: "Sao có thể quên được?! Hôm nay em nhất định phải hỏi cho ra lẽ! Lão Tiêu đây là muốn em đi trêu người khác, anh chán em rồi phải không?"

• 🐰: "Đã nói là không phải rồi mà! Em có thôi đi không??? 💢"

• 🦁: "Chiến ca giận rồi!!! 💨"

• 🐰: "Để yên cho anh đọc hình phạt của lá thăm cuối nào!!!"

• 🦁: "Um! Anh đọc đi! ^^"

• 🐰: "..."

• 🦁: "..."

• 🐰: "Trong đây ghi là bịt mắt lại rồi nghe theo chỉ dẫn của em? Đây là ý gì???"

• 🦁: "Ghi như thế nào thì là ám chỉ như vậy! Anh lại đây...^^"
**********
Một lúc sau...

Tầm nhìn của Tiêu Chiến lúc này đã bị cản trở bởi một dải khăn đen mịt mờ, anh chỉ còn có thể dựa vào thanh âm trầm ấm từ giọng của Vương Nhất Bác để có thể xác định hướng đi.

• 🦁 cất tiếng trước, thu hút sự chú ý của 🐰: "Chiến ca! Nghe theo lời em! Cứ tiến thẳng về trước ba bước! Một chút nữa! Một chút nữa! Được rồi! Dừng lại! Anh có thể tháo khăn ra được rồi! 💨"

• 🐰 lúc này đã tiến thẳng ra ngoài ban công và 🦁 là hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh: "Em..."

• 🦁: "Um! Em là món quà bất ngờ bất ngờ cuối cùng mà anh hằng mong chờ! ^^"

• 🐰: "Aiyo! Nhất Bác! Em...lại trêu anh phải không? -_-"

• 🦁: "Um! Đùa đấy! ^^"

• 🐰: "Ya!"

• Nói rồi, 🦁 hướng tay chỉ ra ngoài ban công, xuống dưới lầu: "Món quà ở dưới kia mới đúng! ^^"

• 🐰: "Chiếc xe màu đỏ đó?! Audi?"

• 🦁: "Đúng! Chính nó! ^^"

• 🐰: "..."

• 🦁: "Chiến ca?!"

• 🐰: "Anh thích lắm! Thật sự... thật sự thích! Không biết phải cảm ơn em thế nào cho đủ đây nữa! 💦"

• 🦁: "Món chính em vẫn chưa được ăn! Em chỉ cần anh đáp ứng được điều này thôi!"

• 🐰: "Món nào?"

• 🦁 nói rồi chỉ vào người 🐰: "Món này!"

• 🐰: "Không ngon!"

• 🦁: "Ngon! Nếu rải lên thêm một ít chocolate anh làm thì lại càng ngon!"

• 🐰 khóa môi 🦁 thay cho lời phản đối: "Nhất Bác! Em im ngay cho anh! 💨"

• 🦁: "Mmmm... Hiếm khi thấy Chiến ca chủ động! Thích thật~"

• 🐰: "Đặc quyền duy nhất cho người anh yêu vào Valentine! Nhiêu đây chỉ là 1/10 ❤"

• 🦁: "Hah... Damage quá mạnh!!! Thua thật rồi! Thay cho hình phạt, em sẽ đọc hết ba lá thăm kia của anh! Được chứ? ^^"

• 🐰: "Tùy em! Nhưng hứa là không được cười! Không thì đừng có trách anh... ^^💢"

Vương Nhất Bác bắt đầu mở từng lá thăm do Tiêu Chiến ghi. Đọc tới đâu, khóe môi cậu lại cong cớn lên tới đó, mắt sáng rỡ ra vẻ vô cùng thích thú, phải chăng đây chính là biểu hiện của người đang chìm ngập trong tình yêu? Người hạnh phúc nhất thế gian, nói cũng không ngoa chút nào!

• 🦁 mở màn với lá thăm thứ nhất: "Mong chúng ta sẽ có thêm nhiều thời gian bên nhau! Không đi chơi được thì ở nhà, cùng nhau nấu ăn, chơi game, v...v.. miễn là ta còn có nhau, không gì là không thể!"

• 🦁 tiếp tục với lá thăm thứ hai: "Mong Lão Vương sẽ nghe lời anh hơn một chút, dù lịch trình có bận rộn cách mấy cũng nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe. Khi nào khỏe thì mới được đi chơi cùng anh!"

• Và rồi, 🦁 đọc nốt lá cuối: "Cùng nhau trải qua một năm đầy bình an, chỉ toàn những điều tốt đẹp đang chờ đón phía trước! Peace!"

Đọc tới đây, cậu không kìm nổi nước mắt nữa rồi. Từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi lã chã xuống mảnh giấy kia, nóng ấm đến nao lòng.

• Thế nhưng nước mắt chưa kịp cạn khô, 🦁 đã phải cố nhịn cười đến run người khi đọc phần hình phạt trong cả ba lá thăm: "Aw! Đúng là xét về khả năng viết, em vẫn còn thua Lão Tiêu một bậc! Được! Em sẽ để anh xoa đầu, bẹo má và... sờ thỏi chocolate sáu múi của em!!! 💨

• 🐰: "Ya! Chẳng phải em đã hứa là sẽ không cười?! 💢"

• 🦁: "Cười hạnh phúc! Cười yêu chiều! Anh còn không hiểu sao? Đồ ngốc! Không mau lại phạt em là em liền bế anh về giường! 💨"

• 🐰 xoa xoa đầu 🦁 rồi lại dịu dàng bẹo má, 🦁 cũng ngồi im mặc cho anh muốn làm gì làm với mình, đầy vẻ cưng chiều: "Má em không còn căng như trước, cần phải ăn nhiều hơn!"

• 🦁: "Um! Nên anh càng cần phải thương em nhiều hơn nữa! 💦"

• Cúi người thấp xuống một chút, 🐰 rê tay tới chỗ abs của 🦁 xem xét rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm: "May quá, chỗ này vẫn săn chắc..."

• Mặt 🦁 lúc này bỗng biến sắc: "..."

• 🐰: "Nhất Bác! Có chuyện gì sao?"

• 🦁 chỉ chỉ tay hướng xuống vị trí nhấp nhô, to đến lạ kì kia: "Anh tự mình nhìn đi!"

• 🐰 ngẩn người đôi chút rồi lại me tay tới chỗ abs của 🦁 trêu chọc: "Cái này... sao có thể phản ứng đến thế? Do anh chạm chỗ này sao???"

• 🦁: "Ugh... Không chờ lâu hơn nữa! Bây giờ em sẽ nếm °món chính° ngay tại đây!"

• 🐰: "Bác Bác! Khoan đã! Thầy Vương! Nhẹ tay một chút!!! Về phòng! Về phòng trước đã!"

• 🦁: "Không thích! Chúng ta từng °làm° ở sofa rồi, anh còn ngại?!!"

• 🐰: "Aaaa..."

Một tiếng hét the thé vang lên rồi lại nhỏ dần nhỏ dần, thay vào đó là một loạt tiếng động đầy ám muội xen kẽ tiếng rên khe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net