Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba giờ sáng chuông báo thức rung lên Tiêu Chiến vội với tay tắt ngấm, nằm im một lúc không thấy anh có dấu hiệu sẽ tỉnh giữa chừng cậu liền nhấc cánh tay ôm eo mình ra. Nhìn người nọ vẫn ngủ ngon như heo sữa cậu mới yên tâm rời giường rón rén đi đến bàn làm việc.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn anh bản thân mình vẫn nhẹ nhàng mở laptop. Ngón tay cậu linh hoạt gõ gõ mấy cái liền ra một trang web, dường như chưa được bộ nhớ truy cập lần nào và cũng có thể là cậu giấu kĩ

Màn hình hiển thị liên lạc lạ, người dùng không để tên hay để ảnh, thậm chí thông tin cá nhân cũng không được cập nhật, tạm gọi là người bí ẩn

Sean•
"Mua lại toàn bộ cổ phiếu nhưng tuyệt đối không được để Tiêu thị phá sản. Giúp tôi tìm luật sư năm đó, nhân chứng, pháp y, bác sĩ đã có mặt tại hiện trường, và bằng mọi giá phải thấy được đoạn video camera đã thu"

Người bí ẩn•

"Sẽ như cậu mong muốn"

Sean•
"Không phải như mong muốn mà là bằng mọi giá. Làm tốt tiền gấp ba"

Người bí ẩn •
"Cảm ơn "

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu đóng laptop lại. Cậu ngửa lên trần nhà suy nghĩ viển vông, nghĩ thử xem năm đó cậu giả ngốc để bằng mọi giá tìm được chứng cứ phạm tội của ông chú tàn ác liệu có xứng đáng hay không

Khi ấy cậu 15 tuổi vừa hay ba mẹ muốn tìm luật sư làm giấy tờ chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho cậu, nào ngờ thông tin rò rỉ tới lão già tàn ác đã vô tình gieo hoạ cho hai người họ.

Luật sư Lâm đã từng nói muốn chuyển nhượng tài sản phải đợi cậu tròn 18 bằng không thì chính là trái luật. Nhưng vẫn có thể làm giấy tạm thời để chứng thực quyền thừa kế là thật

Ba mẹ Tiêu sau khi rời khỏi nhà được nửa tiếng liền gặp tai nạn, đúng là không lường trước được sự việc thế nào, cũng thật không ngờ lão ta ra tay nhanh như vậy. Trong tích tắc toàn bộ gia sản đứng tên ông ta với danh nghĩa em trai ruột ba Tiêu

Nghĩ tới chuyện cũ lòng Tiêu Chiến cuộn trào hận không thể lột da băm xác ông ta thành trăm mảnh hòng trả thù cho ba mẹ. Cậu cố nén cơn giận nhanh chóng quay về trạng thái ban đầu

"Tán Tán...". Vương Nhất Bác thấy mất hơi ấm theo phản xạ liền xua tay tìm người, ánh mắt anh láo liếc xung quanh thấy cậu đang đi về phía mình liền thở dài rồi hỏi

"Em ở đây"

"Đi đâu thế?"

"Cổ khô quá nên em uống nước thôi"

"Đã xong chưa"

Tiêu Chiến gật gật

Anh lật chăn vỗ vỗ mấy cái vào chỗ cậu nằm luôn miệng nói. "Xong rồi thì nằm xuống đây, đêm hôm vác con đi lung tung em không sợ đụng trúng bàn ghế sao. Mau nên dưới đất lạnh lắm"

Tiêu Chiến cười cười chui tọt vào trong vòng tay anh, chăn kéo kín không một kẽ hở làm cậu có cảm giác mình giống như kén bướm được bao bọc bởi lớp tơ dày bên ngoài. Bé con đã khá to nên hai người họ ôm nhau không được chặt quá bằng không bé sẽ đạp ba ba muốn ngất lại tỉnh

"Còn lạnh không". Họ Vương tâm lý đến bảo bối bé nhỏ lắm nha

"Ấm lắm. Có Vương Nhất Bác thật tốt"

"Dẻo miệng, anh có lúc nào không tốt không yêu thương em"

"Lúc anh ghen lúc anh tức giận nào có để em ở trong tầm mắt"

"Thôi được rồi... Vương Nhất Bác anh xin thề nếu còn để Tán Tán yêu dấu phải đau lòng thì trời chu đất diệt..."

"Sao lại thề độc như thế? Ba con em còn dựa vào anh để sống đấy". Đâu... tưởng Tiêu Chiến có thế lực bí ẩn nào ở bên ngoài bấy lâu nay cơ mà

Tiêu Chiến nhìn b bằng ánh mắt ghét bỏ..."Đồ lắm mồm"-.-

Anh xoa cái bụng tròn tròn của cậu như thói quen ngay lập tức liền nhận được hồi âm từ đứa nhỏ. Tiêu Chiến ăn đau nhăn nhó mặt mày lên tiếng doạ nạt. "Đồ dở hơi này em đau em đánh con anh bây giờ"

Vương Nhất Bác vội vàng ôm bụng cậu nhất định không cho bảo bối ra tay đánh bé con. "Không được, em đánh con nhỡ đụng trúng đâu đó thì sau này lái motor thế nào"

"Lại motor. Anh ôm motor của anh đi luôn đi, cả lego chất thành đống ở bên kia nữa, mới hôm trước mẹ cằn nhằn rồi đấy. Bà nói hôm nào đó sẽ đem quẳng đi hết"

"Anh xin lỗi mà"

"Sến súa, buồn ngủ rồi em ngủ đây"

Miệng cậu nói ngủ nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng cười khúc khích như trẻ con. Đôi lúc chỉ cần anh sến vài câu trái tim Tiêu Chiến liền nhũn ra trông thấy. Cậu nhắm nghiền hai mắt tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ, bé con thôi quẫy đạp an an ổn ổn nằm trong vòng tay ba lớn hảo hảo ngoan ngoãn. Tính ra chỉ còn gần bốn tháng nữa bé con sẽ được ra ngoài chỉ lo lúc ấy có người ghen lồng ghen lộn lên thôi. Bảo bảo khấn cầu mong ba Vương đừng vì bé cướp ba nhỏ mà đành lòng ném bé cho người khác nuôi, cũng tại ba Vương bách phát bách trúng mới hình thành sinh linh nhỏ bé này chứ. Nháy cho ba một like đó nhé

Sáng hôm sau mặt trời chưa kịp ló dạng một cú điện thoại khiến Vương Nhất Bác thần hồn điên đảo, đầu óc quay cuồng. Khi mới bắt máy chưa để đối phương nói gì anh đã hỏi có phải công ty phá sản nhân viên đến đòi tiền lương như những nơi khác hay không. Nhưng lời Uông Trác Thành vừa vui vừa xúc động nên nhất thời như mếu máo

"Cổ phiếu đang tăng rồi sếp, Vương thị được cứu sống nhưng Tiêu thị không hề có nguy cơ phá sản. Có lẽ đã có người đứng sau giải quyết công minh cho cả hai". Uông Trác Thành vắt tay lên trán suy nghĩ thấu đáo mới quyết định nói cho anh hay

Phía bên kia Nhất Bác đơ toàn tập, ngay cả cánh tay do cậu gối lên đã tê dại cũng cảm thấy rất bình thường không hề có chút cảm giác khó chịu. Mọi hôm như này là anh bắt cậu dậy đấm bóp bù rồi đấy...anh cũng quá đáng quá

"Thật sao? Uông Trác Thành tôi chưa tỉnh ngủ đúng không"

"Không sếp. Anh là đang nằm mơ đấy há há há". Đường dây bên kia phá lên cười, cậu ta cười vì bao công sức dành cho công ty không phải hối tiếc, cười hạnh phúc vì sắp được sếp Vương cho lên chức rồi a

Vương Nhất Bác nưả tỉnh nửa mơ tự nhéo tay mình một cái làm tin ai dè đau quá phải rít lên

Anh lôi Tiêu Chiến còn say sưa dậy bám chắc hai bả vai cậu rung lắc kịch liệt, vừa gọi tên cậu vừa vui mừng thốt lên mấy câu nghe vớ vẩn

"Chiến Chiến mau dậy anh nói tin mừng...công ty hồi cổ phiếu rồi, công sức của anh vững chắc đổ cũng không được". Nói thật Vương Nhất Bác mừng hơn trúng số độc đắc, sáng sớm ra cười híp mắt cười không thấy mặt trời ở hướng nào. Công sức gây dựng công ty không bị bay màu tức nhiên sẽ lấy làm điều may mắn

"A đau đau anh khoan hãy lắc ". Tiêu Chiến suy xẩm mặt mày hận không thể đánh cho người nọ một trận nên thân

Nhìn anh vui như đứa trẻ được cho kẹo bất giác cậu cũng hạnh phúc lây. Bàn tay lớn ôm lấy hai má Tiêu Chiến kéo gần lại, anh hôn môi cậu không phải cái hôn ngọt ngào như mọi khi mà chính là hôn đến phát ra tiếng, hôn đến tỉnh cả ngủ

Chụtttt

Hôn một cái lại cắn một cái

"Anh là cẩu à..."

"Ừ cẩu ghiền em"

Nguyên ngày đó Vương Nhất Bác không ở nhà báo hại cậu đi loanh quanh muốn rụng chân vẫn chưa tìm được thứ hay ho nghịch cho đỡ chán

"Chiến Chiến". Tiếng mẹ Vương từ bếp vọng ra

Tiêu Chiến đứng ngoài vườn vẫn có thể nghe thấy mẹ gọi mình liền đi vào trong. "Mâũ hậu cho gọi nhi thần à". Cậu cười lém lỉnh trêu ghẹo bà

Mẹ Vương vừa cười chiều chuộng vừa đưa cho cậu đĩa dâu tây mới hồi sáng bà mua. "Ăn đi tốt lắm đấy, lúc trước có bầu Nhất Bác mẹ cũng thèm chua nghĩ con cũng thích nên mua về"

"Dạ mẹ". Cậu bê đĩa dâu ra phòng khách ngồi đó ăn

Dâu chua chua ngọt ngọt lại đúng hợp khẩu vị nên một hai quả nằm trong miệng là chuyện thường. Vừa hay Nhất Bác call video cậu liền khoe mẽ

"Nhớ phần anh một nửa"

"Một nửa hả? Như vậy không hay lắm vì mẹ mua cho em cơ mà". Tiêu Chiến chun mũi lại cầm thêm một quả to cắn ngập. Nước dâu đỏ tứa ra hai khoé môi cậu khiến anh bất giác có cảm giác thòm thèm

"Dạo này Chiến Chiến mập hơn rồi thì phải". Nhất Bác ngó nghiêng chiếc điện thoại cố tình chọc ghẹo

Ai chẳng biết có bé thì sẽ ăn uống nhiều hơn nên tất nhiên cân nặng cũng phải lên. Anh nói thế là xát muối vào tim yếu đuối sợ tăng cân của cậu đấy.

"Mập là do bảo bảo to dần mà"

"Đâu có. Em xem người em tròn núng nính kìa"

Anh càng trêu càng quá đáng tức thì cậu tắt điện thoại vứt bỏ ai kia sang một bên, nhìn đĩa dâu ngon lành trước mắt cậu tự dặn lòng ăn một nửa thì ăn một nửa vậy. Lát sau miệng nhỏ ngốn gần hết mới bọc lại chờ Vương Nhất Bác trở về

Mẹ Vương từ xa ngoắc Tiêu Chiến. "Lại đây"

"Mẹ làm pate gan ngỗng, ăn thử đi"

"Thử hả mẹ"

"Ừm thử xem không hợp khẩu vị thì mẹ đổi cho món khác"

Có mẹ chồng tâm lý từ A đến Z thế này người ta cầu còn không được, vậy mà Tiêu Chiến lại là người may mắn. Kể từ khi cậu mắn có được bảo bảo mẹ Vương luôn chiều chuộng yêu thương cậu không khác ba mẹ ruột, mẹ lo từng bữa ăn phải nói là tận tâm. Bất kể lúc nào bị con trai ruột của bà bắt nạt bà đều lôi anh ra mắng một trận nhớ đời. Chỉ thầm nghĩ trong lòng thôi đã thấy mãn nguyện với cuộc sống này rồi nha

Bà cầm thìa đút hẳn cho cậu ăn. Ánh mắt chợt long lanh như mong chờ một cái gật đầu từ người yêu vậy

Tiêu Chiến gật gù tấm tắc khen ngon còn xin mẹ cho mình thêm chút vào bánh mì nhỏ mà cậu thích. "Nhiều nhiều nha mẹ". Cậu đi theo mẹ giống như chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau đòi quà

.

Đứng gần cửa nhìn ra bên ngoài khiến cậu chợt nhớ ra đã khá lâu vẫn chưa được đi dạo, đi ăn lảnh, đi trung tâm mua sắm như trước nữa. Sờ xuống bụng tròn tròn môi cậu khẽ cười nhẹ nhàng. "Ít ra phải đưa bảo bảo ra ngoài thường xuyên hít thở không khí náo nhiệt chứ nhỉ. Rủ bà nội đi vậy"

Mẹ Vương bị cậu lôi đi nhưng không rõ đi đâu, chỉ vì lo cho cả hai người nên đành cùng cậu ra ngoài. "Tới trung tâm mua sắm đồ cho em bé nha mẹ". Vừa hay lúc đó người bí ẩn gọi điện cho cậu

"Mọi chuyện tôi đã giải quyết xong, chỉ cần luật sư bên ta thắng kiện là được"

"Tôi hiểu rồi, cần chuyển khoản hay nhận trực tiếp"

"Theo ý cậu"

"Trung tâm thương mại, đường 18"

Tiêu Chiến tắt máy mẹ liền hỏi. "Chiến Chiến ai vậy con"

"Người giao hàng thôi mẹ". Tiêu Chiến cười cười đút điện thoại vào túi rồi quay sang ôm tay bà

"Lớn đầu còn như trẻ con. Nhà này sắp tới phải là ba đứa trẻ mẹ lo không xuể"

"Không có không có, bao giờ Chiến Chiến sinh xong sẽ cho bà chăm bé vậy là bà chỉ cần trông một đứa trẻ thôi"

Mẹ Vương nghe xong choáng váng cả mình mẩy, được chàng dâu mồm mép đáo để ghê chưa. Còn nói sinh xong có ý vứt bé cho bà chăm cơ đấy. Rồi rốt cục đó là con của ai

"Chiến Chiến tin là bà nội sẽ không ghét bảo bảo đâu"

"Mồm mép tép nhảy ai mà bằng con". Bà nhéo mũi cậu cố ý bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhưng bị phản tác dụng, vì đâu ai cưỡng chế được cái con người đáng yêu hết phần thiên hạ này chứ

Hai người họ sinh ra đã có duyên mẹ con hay sao mà cả hễ gặp là nói đủ thứ chuyện, cái gì cũng khoe cũng nói. Riết rồi không ai nhớ đến con ghẻ Vương Nhất Bác

"Phu nhân tới nơi rồi". Anh Kha ngoảnh mặt lại báo sau đó xuống xe mở cửa cho bà

"Cậu qua kia đỡ thằng nhỏ". Bà đưa tay chỉ về phía Tiêu Chiến đang khó khăn khi bước xuống xe

Anh Kha vội chạy sang đỡ lấy nhanh chóng kéo vạt áo che đi bụng cậu. Tiêu Chiến mỉm cười cảm ơn sau đó dặn anh ở dưới đợi bọn họ

"Mẹ, chúng ta đi thôi"

Chiếc áo măng tô dài tối màu giúp cậu thoải mái che, cái bụng tròn tròn nhô lên ai không để ý kĩ sẽ nghĩ cậu béo thôi. Mẹ Vương lúc nhác để ý xem xem thứ gì hay ho lại để vào giỏ, vừa đúng lúc tới tầng 3 tầng dành riêng cho trẻ sơ sinh. Tiêu Chiến ái ngại nhìn về phía cửa hàng nhỏ phía trước không dám tiến đến

"Bên trong toàn nữ con vào đó không hay lắm mẹ à"

"Không sao có mẹ ở đây, con vào đó chọn đồ cho bảo bảo chẳng phải tốt hơn là cứ đứng ở đây nhìn ngắm sao"

"Nhưng...ngại lắm"

Cậu được mẹ chồng dắt tay như đứa trẻ tiến vào cửa hàng, nhân viên tươi cười nhìn họ đối đãi cũng rất lịch thiệp, cô còn nói cậu và mẹ tới là để chọn đồ cho vợ cậu sắp sinh. Ôi chao có trời mới biết cậu buồn cười tới mức nào, Tiêu Chiến chính là sắp có tin mừng đây khỏi cần vợ ngực nở mông to cậu đây cũng làm được nhé

.

Lựa lựa chọn chọn sau hơn một tiếng mới xong hai người ra ngoài thanh toán. Trên tay cậu toàn mấy thứ đồ lỉnh kỉnh đến xách cũng lười

Chiếc áo liền sư tử ban nãy như lọt vào tầm mắt Tiêu Chiến không quá mấy giây đã được lấy xuống. Mẹ Vương cười hì hì. "Chỉ cần con thích là được". Lúc này cậu cảm thấy thật may vì mẹ không ngỏ ý mua cả cửa hàng

"Mẹ nhờ cửa hàng cho người cầm xuống xe giúp chúng ta đi mẹ"

Bà thấy cậu đã thấm mệt ánh mắt dịu dàng đi vài phần vì thương con thương cháu. Bà bắt cậu ngồi im đó xong liền rời đi. Lúc quay lại vật còn người mất đi đâu cũng không rõ, bà cố gắng tìm xung quanh nhưng đều không thấy bóng dáng cậu đâu

"Đứa trẻ này đã mù đường còn đi đâu không biết"

Dạ ảnh đi trả nợ á mẹ iu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net