Chương 11. Kích Động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Vương Nhất Bác! Đến bao giờ em mới chịu quay về đây hả?] giọng của Vương Mặc hét ỏm tỏi trong điện thọai.

"không về!" Vương Nhất Bác lạnh lùng đáp lại.

[em... Đừng bướng nữa được không? Ba mẹ đang tìm cách đưa em về bằng mọi giá đấy!] Vương Mặc hạ giọng, tỏ vẻ lo lắng.

"mãi mãi cũng không về!" Vương Nhất Bác không thay đổi thái độ "muốn làm gì thì làm, không quan tâm."

Nói rồi liền ngắt máy.

Sắc mặt hắn trầm xuống hơn bao giờ hết, lửa giận lại lên cao.

"lão Vương....." Tiêu Chiến thay quần áo xong liền ra ngoài tìm Vương Nhất Bác, nào ngờ lại đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt như muốn giết người của hắn nên có chút rụt rè "em... em sao vậy?"

Vương Nhất Bác hít một hơi thật dài, nhắm hai mắt lại như để bản thân bình tĩnh một chút, sau đó cơ mặt dần thả lỏng, lại trở về với "Vương Thập Bác" đáng yêu thích châm chọc ca ca.

"không có, hôm nay nấu bữa sáng cho em đi!" Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến xuống phòng bếp.

Tiêu Chiến đâu có mù... Rõ ràng hắn đang gạt người, nói không có chuyện gì á? Có ma mới tin. Nhưng nếu hắn đã có ý giấu thì cũng không nên kiên trì làm gì, chiều theo hắn một chút không phải tốt hơn sao.

Vì Tiêu Chiến lại xoắn tay áo, đeo tạp dề vào bếp.

Vương Nhất Bác ngồi ở bàn ăn nhìn ngắm mỹ cảnh, mọi bực tức vừa rồi như trôi theo gió.

"lão Vương này... Em không đi làm sao?" Tiêu Chiến vừa thái cà chua vừa hỏi.

"có, mỗi ngày đều đi làm mà!" Vương Nhất Bác đáp.

"hửm? Làm gì thế? Anh chưa bao giờ nghe em nhắc tới!"

"trường đua!"

"..... em đua xe sao?" vẻ mặt Tiêu Chiến hiện rõ hai chữ 'không thích'.

"..." Vương Nhất Bác im lặng một lúc "không, chỉ bảo dưỡng xe thôi!"

Chắc chắn ngày đó Tiêu Chiến bị chiếc moto kia dọa sợ rồi.

"thật không? Anh nghĩ em là tay đua cơ!" Tiêu Chiến nghi hoặc.

"không có, em chỉ bảo dưỡng và kiểm tra, khắc phục sự cố của xe!" Vương Nhất Bác lắc đầu tỏ vẻ sợ hãi "không dám đua, té đau!"

"nhưng lần trước anh em lái oto không có sợ hãi tý nào!" Tiêu Chiến xào xào trong chảo, lại nhớ đến hôm đó bị thằng nhóc này quậy suýt nữa thì ngất xỉu.

"oto và moto không giống nhau!" Vương Nhất Bác dùng chuyên môn kĩ thuật định giải thích cho cậu hiểu.

"thế à?" Tiêu Chiến cũng ậm ừ cho qua, vì cậu không có chút kiến thức gì về lĩnh vực này, có nghe cũng chả hiểu.

"ừm!"

"thế tốt, đua xe rất nguy hiểm! Nhỡ có tai nạn thì biết làm sao!"

"nếu hiện giờ em muốn chuyển sang đua thì sao nhỉ?" Vương Nhất Bác thử thăm dò.

"đừng a, anh sẽ lo...!" Tiêu Chiến không biết bị gì, buộc miệng nói ra mấy lời... kì quái này, nói được một nửa liền phát giác.

Vương Nhất Bác cười cười, nói dối không chớp mắt "nhưng em rất có hứng thú, muốn thử một lần!"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một lúc, sau đó lại quay mặt vào trong, tiếp tục xào xào nấu nấu "nếu em thích thì cứ làm thôi, hỏi anh làm gì?"

"cũng đã lâu rồi em không hỏi ý kiến người khác..." thanh âm Vương Nhất Bác nhỏ dần, nghe qua có chút thất vọng "vậy em không hỏi nữa..."

Từ lúc sang Canada, Vương Nhất Bác đã không còn ngoan ngoãn như lúc nhỏ, ai nói gì cũng không nghe, cái gì không thể làm thì càng muốn làm, không ai quản được. Người bảo hộ bên đấy cũng bất lực, không thể khiến cậu chủ này nghe lời được, nhiều lần gọi điện thọai về cầu cứu ba mẹ Vương cũng không có tác dụng.

Vương Nhất Bác này, không bao giờ hỏi ý người khác cả.

Tay Tiêu Chiến đang đảo đảo thức ăn bỗng nhiên ngừng lại, trong lòng thoáng rối loạn một chút "lão Vương..."

"ân?" Vương Nhất Bác thu lại vẻ mặt thất vọng, ngẩn đầu lên nhìn cậu.

"cứ làm việc em thích thôi!" Tiêu Chiến lại gần đứng trước mặt hắn "anh chỉ lo em bị tai nạn thôi, đã thế thì chú ý cẩn thận một chút!"

"anh dỗ con nít sao?" Vương Nhất Bác nhìn cậu

"em không phải con nít sao?" Tiêu Chiến vỗ vỗ má Vương Nhất Bác.

"anh chỉ lớn hơn em có..."

"6 tuổi...." Tiêu Chiến cắt ngang lời của hắn "cậu bé 1997!"

"..." Vương Nhất Bác giận "ai là cậu bé!"

"không chịu cậu bé à?" Tiêu Chiến ngồi xuống ghế đối diện "vậy Vương Nhất Bác thiếu gia!"

"...." lần này Vương Nhất Bác không thể nói được gì, lộ rồi?

"thằng nhóc này dám lừa anh!" Tiêu Chiến giả vờ nghiêm mặt.

"sao anh lại biết?" Vương Nhất Bác bị vạch trần, không khỏi thắc mắc lí do tại sao.

"Vương Mặc ngày nào cũng lãi nhãi đứa em cứng đầu của cậu ta với anh, không biết cũng khó đấy!" Tiêu Chiến thành thật.

"đúng là nhiều chuyện mà!" Vương Nhất Bác lầm bầm chửi Vương Mặc.

Tiêu Chiến bật cười.

"anh cười cái gì?" Vương Nhất Bác dỗi ra mặt.

"không có gì!" Tiêu Chiến không cười nữa, bẹo bẹo má Vương Nhất Bác "ăn sáng thôi!" sau đó vào trong lấy ra hai đĩa thức ăn.

"anh không giận em sao?" Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng ấy.

"giận em làm gì? Cũng không phải gạt chuỵên gì lớn!" Tiêu Chiến đẩy đĩa thức ăn qua chỗ hắn.

"vậy mà không lớn á?" Vương Nhất Bác giật mình.

"thế em muốn anh đùng đùng nổi giận, đánh em một trận rồi đi à?" Tiêu Chiến nhướng mày.

"... không... không có!" Vương Nhất Bác lắc đầu.

"được rồi, ăn đi!" Tiêu Chiến mỉm cười "gạt tên gạt tuổi cũng không có gì quá đáng, ít ra những chuỵên khác không có!"

Vương Nhất Bác cúi đầu ăn.

"kì thật Vương Mặc rất lo cho em!" Tiêu Chiến vừa ăn vừa nói "sao không thử về nhà một lần?"

"anh muốn em về đó?" Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn Tiêu Chiến.

"... ừm.." Tiêu Chiến do dự một chút, rồi gật đầu.

Vương Nhất Bác nghe xong, im lặng không lên tiếng, tay đang cầm đũa cũng bỏ xuống, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến vội nắm tay hắn lại.

"em ăn xong rồi, anh ăn đi, rồi em đưa anh đến công ty." Vương Nhất Bác trầm giọng, thái độ hoàn toàn khác với thường ngày.

Hệt như cách Vương Nhất Bác đối xử với người ngoài.

Khó khăn lắm mới tìm được một người hợp ý, có thể kết bạn cùng vui vẻ, tại sao vẫn cứ ép mình làm những thứ bản thân không muốn vậy?

Vương Nhất Bác thất vọng tột cùng.

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến đuổi theo hắn, trong lòng có chút sợ hãi "nghe anh nói được không?"

"nếu là vấn đề đó thì không cần nói nữa!" Vương Nhất Bác không dừng bước.

"Vương Nhất Bác!!!" Tiêu Chiến cứng rắn kéo hắn lại, với chiều cao lý tưởng nhỉn hơn vài centimet liền ôm hắn vào lòng "đừng kích động mà!"

"buông ra đi!" Vương Nhất Bác đặt hai tay trên ngực cậu, dùng sức đẩy ra.

"không buông!" Tiêu Chiến thực sự phải dùng hết sức từ lúc cha sinh mẹ đẻ mới có thể giữ chặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vốn có thói quen bạo lực, nếu là bình thường sớm đã giương đến một cú đấm rồi, nhưng người này lại là Tiêu Chiến, hắn không nỡ ra tay, vì thế giằng co một lúc cũng chịu đứng yên.

Tiêu Chiến ôm hắn một lúc mới cảm giác vai áo mình ươn ướt nóng hổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC