Chương 39. Vương Nhất Bác, Tên Hỗn Đản Này!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người một lần nữa sóng vai vào trong, vừa đi vừa tán gẫu đôi câu. Vừa vào đến cửa liền nghe thấy chuông điện thoại reo. Là điện thoại của Tiêu Chiến.

[tôi nghe đây lão Vương!]

[lão Tiêu, sinh rồi sinh rồi] giọng Vương Mặc gấp đến độ như lửa cháy xém lông mày [là một tiểu công chúa đấy!! hảo đáng yêu a, lão Tiêu, nhanh nhanh nhanh, gọi Nhất Bác vào đây luôn!]

[thật sao? Hảo, tôi cùng Nhất Bác vào ngay!]

Trên mặt Tiêu Chiến sớm đã không giấu nổi sự vui vẻ chờ mong, còn thêm một chút khẩn trương lo lắng, trông vừa ngốc vừa buồn cười.

Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn biểu tình của Tiêu Chiến cũng đã hiểu đại khái cuộc thọai vừa rồi nói về cái gì, lắc đầu cười nhẹ, yêu chiều nắm tay cậu, kéo đi "được rồi, đi thôi! Xem anh kìa!"

"em biết chuyện gì sao?" Tiêu Chiến bị kéo đi, ngơ ngác hỏi lại.

"biểu cảm trên mặt anh phong phú sống động như vậy, muốn không biết cũng khó..." Vương Nhất Bác vừa đi vừa cười.

"thật là thông minh nha!" Tiêu Chiến híp mắt nhìn vị nào đó, cười thâm sâu.

Vương Nhất Bác chỉ thấy cậu thật ngây thơ, vừa lo vừa sủng.

Sủng vì sự đáng yêu đến chết người này.

Lo vì với sự ngây ngô quá đỗi hồn nhiên này... không biết có bị ai dụ mất hay không...

Chậc, nhất định phải kề theo suốt 24/24 mới được. Thật không thể yên tâm một chút nào.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã đi đến phòng hồi sức cho sản phụ, nhìn thấy Cao Xuân Hoa cùng Vương Mặc đang vui vẻ chăm chú nhìn đứa bé trên tay.

"thật khả ái a!" Cao Xuân Hoa vừa cẩn thận nhẹ nhàng bồng bế, vừa cười tươi làm mặt chòng ghẹo cháu mình.

"dì, lão Vương!" Tiêu Chiến nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chân cũng  không còn tự chủ, bỏ lại Vương Nhất Bác mà chạy tới.

Vương Nhất Bác "..."

"A Chiến, A Bác, mau đến đây, xem Niệm nhi này!" Cao Xuân Hoa vẫy vẫy tay.

Tiêu Chiến đương nhiên là chạy như bay đến, còn Vương Nhất Bác dường như không có phấn khích lắm, lững thững theo sau.

Vương Tư Niệm, chính là cái tên mà Vương Mặc vắt óc suy nghĩ suốt mấy tháng trời mới ra được để đặt cho tiểu công chúa của mình. Bé con vừa lọt lòng còn đỏ hỏn, bé xíu, chỉ khóc một lúc rồi thôi, ngoan ngoãn nằm trong tay bà nội. Nhìn Niệm nhi, Tiêu Chiến chợt nảy ra một suy nghĩ, nếu mình cũng có một bé con thì sao nhỉ? Có phải cũng giống như Niệm nhi, hay sẽ nghịch ngợm quấy khóc đòi ba đòi mẹ?

Nhưng mà... Đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, cậu cũng không ôm quá nhiều hy vọng.

Vương Nhất Bác đứng ở một góc, chăm chú quan sát từng nét mặt cử chỉ của cậu, trong lòng suy tính một chút.

"cũng tối như vậy rồi, hay là hai người về trước đi!"

Chớp mắt đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Vương Mặc lướt nhìn lên đồng hồ, hướng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nói.

"được!" Tiêu Chiến cũng đồng ý, chính mình chưa ăn gì thì Vương Nhất Bác hẳn cũng chưa đi, kéo về vỗ béo đã, dạo này hắn cũng gầy đi không ít, nghĩ thế, cậu liền đưa tay chọt chọt lên má bé con "ba nuôi về nhé, ngày mai lại vào thăm Niệm nhi!"

Chẳng biết bé con nghe có hiểu không, chỉ nhoẻn miệng cười chúm chím, tay nhỏ quơ quào muốn bắt lấy ngón tay của cậu.

'Thật không muốn về a!' trong lòng Tiêu Chiến gào thét, nhưng vẫn là mỉm cười chào mọi người "dì, con về đây, lão Vương, Lệ nhi, về nhá!"

Vương Nhất Bác vẫn một mực băng lãnh, chỉ cúi đầu một cái rồi bước theo Tiêu Chiến.

Cả đoạn đường về nhà, Tiêu Chiến vẫn luôn nhắc đến Niệm nhi, càng nhắc càng hưng phấn.

"anh có vẻ rất tính trẻ con..." Vương Nhất Bác nãy giờ toàn im lặng nghe cậu luyên thuyên, bây giờ mới lên tiếng.

"trẻ con dễ thương mà, em không thích sao?" Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

"....không thích! Ồn ào" Vương Nhất Bác lại thành thật đến phát hờn.

"...." Tiêu Chiến yên lặng, không biết phải nói gì.

Mãi một lúc sau, Vương Nhất Bác mới lần nữa lên tiếng, thanh âm trầm ấm, lại mang theo một chút ngại ngùng "nhưng nếu là bé con của chúng ta... thì sẽ khác!"

"...." Tiêu Chiến lần này trợn tròn mắt nhìn hắn "em không định bảo anh sinh đi?"

Vương Nhất Bác bị cậu hỏi đến nghẹn. Nam nhân sinh con bằng đường nào? Vả lại vừa rồi thấy Phương Ý Lệ kêu gào thảm thiết như vậy, dù Tiêu Chiến có sinh được thật, hắn cũng không cho...!!!

Thấy biểu tình trên mặt hắn biến hóa đủ đường, Tiêu Chiến lại cười hí hửng "hahahaaaa, xem em kìa, thật sự tin sao? Hahahaaa"

Sau tràn cười này, Vương Nhất Bác không nói nữa, trực tiếp phóng xe về nhà, mạnh mẽ ôm người về phòng.

"này này... sao vậy?" Tiêu Chiến bị hắn bế xồng xộc vào phòng, có chút kinh hãi.

"không phải anh thích trẻ con sao? Tìm thử xem!" Vương Nhất Bác nhếch môi lưu manh.

"...." Tiêu Chiến chớp chớp mắt, cả người bất động.

Này.... Sinh được cũng đã sinh rồi aa~~

Tiêu Chiến còn đang bận suy nghĩ xem nên trả lời thế nào đã cảm giác môi mình bị ai đó ấn xuống, vừa cuồng nhiệt vừa cưng chiều chiếm lấy. Chiếc lưỡi trầm tĩnh của Vương Nhất Bác thường ngày không hoạt động gì nhiều hiện tại giống như một con sói hoang đói khát, điên cuồng càn quét, xâm chiếm lấy mọi thứ bên trong khuông miệng kia. Đầu lưỡi chạm nhau, cảm giác tê dại liền xộc thẳng qua người, cơ thể cậu thoáng rung một cái, dứt khoát vươn tay ôm lấy cả người hắn.

Mà tay Vương Nhất Bác cũng không chịu yên phận, nhanh chóng lần mò đến trước ngực Tiêu Chiến, thoắt biến thoắt hiện, chẳng mấy chốc liền cởi phanh chiếc áo sơ mi tội nghiệp, đôi môi đang tích cực giao chiến lập tức đổi vị trí, lướt xuống yết hầu đang trượt lên trượt xuống loạn xạ kia, cắn mút vài cái thật kêu, rồi lại trườn xuống chiếm lấy nơi xương quai xanh hiện rõ bên dưới, gặm nhấm mãnh liệt.

Cả người Tiêu Chiến bị hắn kích thích đến ửng đỏ, nóng lên thấy rõ, đôi mắt sớm mơ màng không còn nhận rõ thứ gì...

"ưm~~"

Hai tay Tiêu Chiến vô thức choàng ra sau cổ hắn, ghì thật chặt.

Cảm giác này... tuy là có chút đột ngột, nhưng cũng khá thú vị nha. Bỗng chốc hai mắt cậu mở lớn, trong lòng hoang mang tột độ nhìn người nào đó đang thô bạo kéo khóa quần của mình.

"này... khoan, khoan đã..." Tiêu Chiến vội vã bắt lấy tay hắn, hai mắt chớp chớp sợ hãi, yết hầu không tự chủ nuốt ực một cái.

"hửm?" Vương Nhất Bác nhịn cười, nhướng mày nhìn cậu, tay lại rất tự nhiên kéo khóa quần của mình trước mặt cậu, cực kì dâm đãng.

"cái... cái đó..." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào vật nào đó đang cương cứng của hắn, sợ đến nỗi lắp bắp nói không nên lời, thật lâu sau mới chậm chạp lên tiếng "chúng... chúng ta thương lượng một chút đi..."

Bất quá đối với lần thương lượng này, Vương Nhất Bác không chấp thuận. Kết quả là Tiêu Chiến bị hắn hành xác cả một đêm, dù có cầu xin thế nào cũng không được.

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác đương nhiên dậy rất sớm, tinh thần hưng phấn như vậy mà. Ngược lại Tiêu Chiến trùm chăn ngủ đến tận giữa trưa mới lò mò tỉnh giấc. Vừa cử động một chút, thân dưới liền đau rát vô cùng, cậu nhất thời giận dữ quát lớn "VƯƠNG NHẤT BÁC!!!"

Tên lưu manh này!

Hắn ở dưới bếp lục đục cả tiếng đồng hồ chẳng biết có làm được trò trống gì không, nghe thấy cậu la hét trên phòng liền cấp tốc chạy lên, tạp dề cũng chẳng buồn cởi.

"có mặt!"

"có mặt cái mông!" Tiêu Chiến thực sự tức giận, dùng ánh mắt muốn giết người tia đến trước mặt hắn.

Cậu chật vật ngồi dậy, thật sự đau muốn khóc.

"đau lắm sao?" Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ chân chạy đến đỡ người, còn không biết sống chết hỏi lại.

"còn dám hỏi?" Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hắn.

Thấy thái độ của cậu gắt gỏng như vậy, Vương Nhất Bác tự biết sai, cúi đầu không nói.

"oan lắm sao?"

"không có..."

Nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, Tiêu Chiến cũng không nỡ lớn tiếng nữa, ai bảo tối qua bản thân mình dễ dãi làm gì...

"anh đừng giận, lần sau sẽ không đau." Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười cười.

".... VƯƠNG NHẤT BÁC!!! TÊN HỖN ĐẢNN!!?!?!!!" Tiêu Chiến nghiến răng, cầm gối trong tay đập cho cậu một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net