41-42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41.

Ăn tối xong, đúng như đã hứa, Tiêu Chiến tới thăm bà. Vương Nhất Bác cũng đi theo. Tai bà đã nghễnh ngãng lắm rồi. Hai đứa đứng trong gió lạnh gõ cửa mất năm phút, thiếu điều bị gió thổi thành que kem.

Bà mở cửa, hết nhìn mặt TIêu Chiến lại nhìn mặt Vương Nhất Bác, rồi lặp lại, cuối cùng cũng nhận ra, "Ai u! Tiêu Chiến à!"

Anh bị bà làm cho bật cười, "Bà ơi, lạnh quá, cho bọn cháu vào nhà đã."

Bà xoay người đi vào, "Sao hôm nay lại tới nữa? Không phải hôm qua vừa mới tới à?"

Tiêu Chiến cũng chẳng biết làm gì hơn. Cụ già thì khó tránh khỏi nhớ nhớ quên quên. Thế nhưng bà không chỉ đãng trí, mắt còn lòa, hơn nữa đèn trong nhà không sáng lắm. Nhìn Vương Nhất Bác hồi lâu đột nhiên lại bảo, "Ai u, Tiêu Chiến, đây là bạn gái phải không? Trông xinh quá đi này!"

Tiêu Chiến: Phụt...

Vương Nhất Bác:...

Tiêu Chiến: "Bà ơi! Đây là Vương Nhất Bác mà! Là thằng nhóc ở đối diện nhà cháu ấy! Người ta là con trai. Bà lại lẫn lộn nữa rồi!"

Bà nghĩ ngợi một lát mới bừng tỉnh, "Ai u, Nhất Bác à... Mắt bà không tốt lắm, nhìn không rõ."

Vương Nhất Bác: "Không sao ạ, không sao ạ."

Thực tế thì trong lòng tan vỡ rồi.

Bà đi qua đi lại một vòng, cho hai đứa ngồi xuống thì tự lẩm bẩm, "Lần đầu hai đứa cùng đến đây ăn bà làm mì xào cà chua nhỉ. Hai đứa ăn chưa? Bà làm mì xào cà chua nhé?"

Tiêu Chiến giành trả lời trước, "Được ạ, lâu rồi chưa ăn món bà nấu, phải không hả Vương Nhất Bác?"

Chân Vương Nhất Bác dưới gầm bàn bị anh lén đá một cái, chỉ đành gật đầu phụ họa, "Đúng ạ."


*


10 phút sau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng xắn tay vào bếp giúp. Thật ra chủ yếu là Tiêu Chiến làm, Vương Nhất Bác đứng một bên nhìn.

"Không thích bị người khác khen xinh à?" Trông vẻ mặt xụ xuống của cậu, Tiêu Chiến cả gan hỏi.

Cậu bĩu môi, "Xinh không phải từ dùng để tả con trai."

Tiêu Chiến nhịn không được lại bật cười, "Rồi rồi, đẹp trai. Đừng xụ mặt nữa, bà không có ý gì đâu, chỉ là thấy em trông rất đẹp thôi."

Vương Nhất Bác nhìn đồ ăn Tiêu Chiến nấu, "Nấu ít thôi. Vừa ăn cơm xong, ăn không nổi đâu."

Tiêu Chiến lại bỏ bớt một chút mì, "Như vậy được chưa?"

"Bớt chút nữa đi."

Anh vẫn bỏ chỗ mì trong tay vào nồi, "Cao thế này thì ăn nhiều một chút nha."

Vương Nhất Bác: ...


*


Việc quá tự tin vào sức ăn của bản thân, hậu quả chính là ăn no đến lăn cũng không lăn nổi.

"Tôi đã bảo anh bỏ ít thôi mà..." bạn họ Vương Nhất Bác bị lôi theo ép ăn càu nhàu.

Tiêu Chiến: "Đứng lên đứng lên, không được nằm ườn. Rửa bát xong rồi đi tản bộ."

Vương Nhất Bác: "10 giờ rồi đi đâu nữa... Tôi no muốn chết."

Tiêu Chiến dứt khoát kéo Vương Nhất Bác lên, lôi cậu cùng đi dọn dẹp bếp.

*

"Em ra ngoài chờ đi. Anh đi tìm bà, báo với bà một câu."

Vương Nhất Bác quàng khăn, đội mũ xong xuôi thì đi ra ngoài trước. Tiêu Chiến kiểm tra thấy bà đã ngủ rồi, mới khóa cửa cẩn thận rồi đi.

Hơn mười giờ tối, đường vắng hoe không một bóng người. Dưới ánh đèn đường, Vương Nhất bác ngồi xổm, trêu đùa một chú cún lông vàng không biết từ đâu chạy ra. Cục lông vàng có vẻ cũng thích cậu, cọ cái đầu lông mềm lên người Vương Nhất Bác. Cậu xoa đầu nó, híp mắt nhe răng cười.

Tiêu Chiến đứng phía bên kia đường trông thấy. Cậu mặc bộ đồng phục thể dục trắng xanh ngàn năm không đổi của trường Trung học. Đèn đường rọi xuống, giống như có một quầng sáng nhàn nhạt bao quanh người. Anh nghiêng đầu nhìn, cũng mỉm cười theo.

Chủ của chú cún đi tìm nó, gọi một tiếng. Cục lông vàng lập tức sủa lên rồi chạy khỏi Vương Nhất Bác. Cậu đứng lên nhìn theo hướng cục lông chạy đi, nhẹ nhàng cười một tiếng. Lúc này Tiêu Chiến mới tiến lại gần, phủi mấy sợi lông chó dính trên khăn quàng cổ của cậu xuống, "Đi thôi, tản bộ chút."

Vương Nhất Bác chỉ muốn nằm ườn. Ăn no xong không muốn động đậy gì hết. Tiêu Chiến kéo cậu đi dọc đường lớn tới cổng trường Trung học, rồi quay trở về. Hai người thi thoảng nói qua nói lại mấy câu. Trên đường lớn, lâu lâu lại có một chiếc xe chạy qua, thoắt cái đã chạy xa tít.

Đứng ở ngã tư, Tiêu Chiến chỉ về phía bên kia đường, "Nhìn chỗ đó coi, thấy không, là chỗ hồi nhỏ em từng hung dữ với anh á. Anh muốn dắt qua đường, em còn trừng anh."

Vương Nhất Bác thề lúc đó cậu không hề trừng mắt với anh. Thế là hai người liền tranh cãi xem Vương Nhất Bác có trừng mắt hay không. Nói qua nói lại liền động tay động chân. Đánh qua đánh lại liền biến thành Vương Nhất Bác rượt đánh Tiêu Chiến.

"Em nói chuyện tử tế được không hả, nói không lại liền đánh người ta!" Tiêu Chiến chạy vòng quanh cột đèn tránh né. Vương Nhất Bác chỉ anh, "Anh lại đây, tôi đã nói là tôi không có trừng mắt rồi! Còn dám tránh hả? Không cho tránh, đứng lại!"

Tiêu Chiến: "Không trừng thì không trừng, đánh người cái gì thằng nhóc con này!"

Vương Nhất Bác: "Tôi không phải nhóc con!"

Tiêu Chiến: "Được được, không phải thì không phải. Em không đánh thì anh tới."

Vương Nhất Bác thỏa hiệp, "Tôi không đánh, anh qua đây. Về nhà, chịu chết đi."

Tiêu Chiến vọt lại bên cạnh Vương Nhất Bác, "Nhưng mà thật là lúc đó không trừng mắt với anh hả? Sao anh cứ cảm thấy lúc đó em trợn mắt nhìn..."

Lúc này Vương Nhất Bác đã bắt đầu thấy lạnh, hơn nữa vì ăn quá no nên bắt đầu buồn ngủ, không muốn cùng anh đánh nhau nữa. Cậu qua loa đáp bừa, "Là mắt tôi to đấy, anh nhìn lầm rồi."

Tiêu Chiến: ...



42.

Sau Tết nguyên tiêu, kết quả vòng sơ khảo của Tiêu Chiến đã có. Anh lại về trường tiếp tục ôn thi đợt hai, ngoài ra còn chuẩn bị luận văn tốt nghiệp và phản biện. Cuộc sống xa nhà của anh lại bắt đầu. Khối 12 của Vương Nhất Bác cũng học thêm nhiều hơn, bài vở bề bộn, tất cả giống như đều dồn đống lại một lúc.

Kết thúc phỏng vấn, Tiêu Chiến chính thức dọn ra khỏi ký túc xá. Lúc tới chẳng mang bao nhiêu đồ, mà lúc đi lại túi lớn túi nhỏ.

Một bạn cùng phòng đã quyết định thi chương trình Thạc sĩ ở một trường đại học khác. Hai người còn lại đều tính tốt nghiệp xong sẽ tìm việc và về nhà. Anh đem đồ nhạc về nhà cất, rồi rủ bạn cùng phòng ra ngoài nhậu một bữa.

"Không ngờ nhá. Anh Chiến của chúng ta là người đầu tiên tới phòng ký túc, cũng lại là người đầu tiên té."

"Nói lời tốt đẹp chút coi, té là té thế nào?" Tiêu Chiến đen mặt, sao nghe không thấy may mắn chút nào vậy?

Bốn thanh niên cùng ngồi xuống, trò chuyện và nhớ lại suốt năm năm đại học đầy đau khổ vừa qua.

Trưởng phòng ký túc kết luận, "Phòng chúng ta cũng sắp chia tay chia chân rồi. Sau này ai kết hôn nhất định phải nhắn WeChat, những người còn lại nhất định phải tới đón dâu đấy nhé!"

Tiêu Chiến tự nhiên có hơi hoảng. Hình như từ nhỏ đến lớn, người thích anh cũng nhiều lắm, nhưng anh lại chẳng thích ai cả. Cũng có lúc anh cảm thấy bạn nữ lớp bên cạnh dễ thương lắm, đàn chị hồi năm nhất trông cũng xinh. Thế nhưng cũng chỉ đến vậy thôi, chưa bao giờ đạt được đến ngưỡng 'thích' cả. Giờ đột nhiên nhắc tới chuyện kết hôn, anh cũng cảm thấy sao mà xa xôi. Rõ ràng đều đã là thanh niên 24, 25 tuổi rồi. Tốt nghiệp xong, cha mẹ nhất định sẽ bắt đầu thúc giục. Nhưng anh còn chưa vội, cũng chưa muốn dính dáng gì tới hai chữ 'kết hôn.'

Rời quán, Tiêu Chiến ngồi bệt ở lề đường, đột nhiên cảm thấy tương lai có hơi mông lung. Anh vừa thi đỗ Thạc sĩ, điểm bảo vệ luận văn tốt nghiệp cũng tốt. Nếu trong lời các bác hàng xóm thì anh chính là 'con nhà người ta' tiêu biểu đấy chứ. Thế nhưng lúc này lại vẫn thấy mờ mịt. Có lẽ bởi vì chủ đề cuộc nói chuyện hôm nay là về vấn đề hôn nhân, mới khiến anh cảm thấy không chắc chắn về tương lai.

"Tiêu Chiến!"

Anh ngẩng lên, thấy Vương Nhất Bác một chân chống đất, chân còn lại để trên bàn đạp, đang cúi đầu nhìn anh, "Uống quá chén à?"

Anh lắc đầu, nhưng vừa đứng lên đã nghiêng ngả lảo đảo. Vương Nhất Bác phải tóm lấy thì anh mới đứng vững được. Tiêu Chiến vội vàng giải thích, "Là hạ huyết áp thế đứng thôi." (1)

Vương Nhất Bác: "Xin lỗi nghe không hiểu. Lên xe đi tôi đèo về."

Tiêu Chiến nhớ lại thảm trạng năm đó cậu đưa anh đi báo danh thì do dự một hồi. Nhưng nhìn lại thì Vương Nhất Bác bây giờ đã là thanh niên mét 8, thầm nghĩ chắc là sẽ không thảm như lần trước đâu nhỉ. Thế là Tiêu Chiến căng thẳng ngồi lên yên sau.

Quả nhiên là tốt hơn lần trước nhiều. Gió đêm nhè nhẹ thổi, chút rượu trong người chưa tan khiến anh có hơi váng đầu. Anh dứt khoát ôm ngang thắt lưng Vương Nhất Bác, tựa đầu vào lưng cậu. Vòng eo của thiếu niên tuy nhỏ gầy, nhưng anh lại sờ được cơ bụng. Tiêu Chiến sờ tới sờ lui, sờ một hồi đến nỗi chủ nhân của cơ bụng cũng xù lông lên, "Anh còn táy máy tay chân nữa thì cút xuống xe đi."

Tiêu Chiến hờn hờn tủi tủi, "Sờ một ít thì đã làm sao. Lúc nhỏ em còn chuyên để tay lên bụng anh đó, em sờ anh thì ít hả?"

Vương Nhất Bác: "Anh câm miệng."

Tiêu Chiến: "Không im đấy? Muốn tạo phản à, anh là anh trai em đó!"

Vương Nhất Bác: "Ờ phải, anh còn biết mình là anh trai cơ đấy. Anh trai nào mà không chọt yết hầu em trai thì cũng là sờ bụng em trai thế?"

Tiêu Chiến: "Chọt yết hầu là chuyện từ đời Tám Hoánh (2) nào rồi? Đừng có thù dai thế chứ? Còn nữa, anh nuôi em lớn chừng này sờ một chút không được chắc?"

Vương Nhất Bác: "Để nhắc cho anh nhớ là mẹ anh và mẹ tôi cùng nhau nuôi tôi lớn. Trong thời gian đó, anh chủ yếu đảm nhiệm trọng trách làm một tấm gương xấu để không noi theo."

Tiêu Chiến không nói nữa, cảm thấy rất uất ức. Anh không muốn nói lý lẽ với con sói mắt trắng này nữa. Người ta vẫn nói 'tam tuế khán lão' (3), tuổi từ ba đến bảy là giai đoạn quyết định nhân cách con người. Sói mắt trắng quả nhiên vẫn cứ là sói mắt trắng.

Vương Nhất Bác đạp được một đoạn mới thấy Tiêu Chiến nghiêm chỉnh ngồi phía sau, dựa vào mình im lặng không nói tiếng nào, "Sao thế?"

"Tổn thương..."

Cậu cũng chẳng biết phải làm sao. Vừa muốn mắng anh, nhưng nhìn anh tủi thân như thế lại thấy không nỡ. Cậu chỉ đành thỏa hiệp, "Rồi rồi, anh sờ thì sờ đi."

Nửa phút sau...

"Tiêu Chiến! Tôi bảo cho anh sờ không phải để anh cho tay vào như thế! Anh đừng có được voi đòi tiên!"

"Lạnh lắm, cho xin chút hơi ấm đi mà..."

"Đang hè cmnr, đừng có mà rảnh rỗi sinh nông nổi!"

Kỹ năng đi xe đạp của Vương Nhất Bác quả thật tiến bộ nhiều lắm rồi. Suốt một đường không ngừng bị Tiêu Chiến quấy rầy, thế mà vẫn có thể vững vàng đạp về đến nhà.


*


Mẹ Tiêu và ba Tiêu đều không ở nhà, Tiêu Chiến coi như được an tĩnh. Chỉ có một vấn đề là thanh niên sức lực năng lượng hết sức dồi dào, lại thêm xúc tác của cồn, Vương Nhất Bác bị anh quấy nhiễu phiền đến không chịu nổi, chỉ muốn hất anh bay ra.

Anh vào bếp, cúi người mở tủ lạnh lấy Coca ra uống. Vương Nhất Bác cứ cảm thấy anh nhất định sẽ rúc đầu vào tủ rồi nằm đó luôn, cho nên không biết làm gì ngoài đứng một bên canh chừng.

Tiêu Chiến đưa cho cậu một chai. Cậu còn chưa kịp giơ tay ra nhận lấy, anh đã rụt về, "Thôi bỏ đi, uống Coca chết tinh (tr*ng) đấy, trẻ con đừng có uống."

Vương Nhất Bác: "...Anh là sinh viên trường Y đấy, nói cái gì nghe khoa học tí đi?"

Tiêu Chiến: "Được thôi. Thế thì, anh bảo nghe nè, đàn ông con trai đi ngủ gặp mộng tinh là hiện tượng sinh lý hết sức bình thường, không cần phải lén giấu anh đi giặt quần đâu."

Vương Nhất Bác: "...Dao của tôi đâu?!"

Tiêu Chiến: "Thôi không đùa nữa. Nhưng anh hỏi này, em từng nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?"

So với anh, chuyện này đối với Vương Nhất Bác lại càng xa vời hơn. Hình như bởi đột nhiên chuyển sang một chủ đề nghiêm túc quá, ý nghĩ muốn tìm dao chém Tiêu Chiến tại trận cũng dịu đi.

Cậu dựa vào cửa tủ lạnh, ngồi xuống kế bên Tiêu Chiến, "Chưa nghĩ tới. Còn chưa cả thi đại học, anh đã muốn thúc tôi lấy vợ?"

Tiêu Chiến nhét chai Coca vào tay cậu, "Không phải. Hôm nay liên hoan phòng ký túc mọi người đột nhiên nhắc tới. Anh cũng không chưa muốn kết hôn, mới 24 tuổi, cảm thấy chưa đến lúc."

Vương Nhất Bác vặn nắp chai, ga và bọt khí từ miệng chai xì ra. Chớp mắt đã thấy bọt nâu dâng lên. Cậu vặn chặt nắp lại, đặt trước mặt Tiêu Chiến, "Anh thích ai rồi à?"

Tiêu Chiến nhìn bọt nước trong chai tan dần, lại quay sang nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện ra cậu nhóc trông cũng được lắm. Có lẽ vì chưa trưởng thành nên hai má vẫn hơi phính. Thế nhưng cả người đã chẳng còn dáng vẻ của cậu nhóc con năm nào nữa. Trước khi anh chưa từng để ý, nhưng hóa ra mắt cậu là mắt hai mí, hơi hẹp dài...

Xinh đẹp ư?

Tiêu Chiến dùng tính từ miêu tả mà cậu không thích chút nào, đặt lên người cậu.

"Nhìn tôi làm gì?"

Tiêu Chiến mới giật mình bừng tỉnh, nhưng rồi lại ngơ ra, "Anh hơi buồn ngủ. Coca cho em đó. Bao giờ về thì khóa cửa giúp anh nhé, anh ngủ đây."

Vương Nhất Bác: ...


—-

Chú thích:

(1) Hạ huyết áp thế đứng (còn được gọi là hạ huyết áp tư thế) là một hình thức của huyết áp thấp xảy ra khi đứng lên từ ngồi hoặc nằm. Hạ huyết áp tư thế đứng có thể làm cho cảm thấy chóng mặt hoặc choáng váng, và có thể ngất xỉu. Ở đây thay vì nói "vì đứng lên đột ngột nên chóng mặt" thì ảnh lại dùng từ chuyên ngành y khoa.


(2) Đời Tám Hoánh (khẩu ngữ) dùng để chỉ việc đã diễn ra từ rất lâu rồi. Tám Hoánh vốn là tên một nhân vật có thật. Đây là một địa chủ xứ Thái Bình, Nam Định vào cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20. Tám Hoánh nổi tiếng giàu có nhưng lại ăn chơi trác táng nên dần dần tiền bạc danh vọng đều tiêu tan. Có lần đánh bạc thua, hắn bị mất gần hết lãnh thổ của mình, chỉ còn lại một phần huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Định ngày nay.

Tám Hoánh nổi tiếng với câu nói: "Mọi thứ rồi sẽ về với thời Tám Hoánh". Thế nhưng đáng tiếc rằng hắn càng ăn chơi thì tiền bạc danh vọng càng đi mất, và cái "thời Tám Hoánh" huy hoàng kia chỉ còn là ảo mộng, chẳng bao giờ lấy lại được. Cũng chính vì điều đó mà người ta mới dùng cụm từ "thời Tám Hoánh" hay "đời Tám Hoánh" để nói đến việc gì đã xảy ra từ rất lâu rồi.


(3) Tam tuế khán lão (nói không đẩy đủ, 三岁看大,七岁看老 – Tam tuế khán đại, thất tuế khán lão) Vì tìm không ra bản dịch tiếng Việt nên thôi mình cứ để tạm vậy, ai biết bảo mình với ạ. Theo như mình tra trên baidu thì đây là tên sách, bàn về việc độ tuổi mầm non – Tiểu học từ ba đến bảy tuổi là giai đoạn quan trọng quyết định nhân cách của con người. Những gì trẻ học được trong thời gian này, sau này sẽ được ghi nhớ kĩ càng và là tiền đề cho ứng xử, tính cách, v..v... sau này. Cho nên cha mẹ khi dạy trẻ cần chú ý giáo dục, uốn nắn ngay từ lúc này để con trẻ lớn lên là một người có nhân cách tốt, hành xử đúng đắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net