57-58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

57.

Chớp mắt đã tới giữa tháng 12. Kì thi cuối kì đúng hẹn lại lên, bận bù đầu tối mắt cho nên Vương Nhất Bác không còn thời gian mỗi ngày đi tìm Tiêu Chiến cùng ăn cơm nữa. Khoảng thời gian trước đó, anh quả thật cảm thấy giống như trở lại như thuở bé bị ông bà ép ăn vậy.

Đề tài của Tiêu Chiến cũng sắp hoàn thiện, phần lớn thời gian đều ở cùng thầy hướng dẫn. Vương Nhất Bác ngoài lúc ở phòng phát thanh sau giờ học thì đều cắm rễ ở thư viện.

Thầy hướng dẫn rõ ràng là rất thích Tiêu Chiến. Đôi khi, thầy sẽ mời anh ở lại ăn cơm, cũng không ngừng khen ngợi anh. Mặc dù là chuyện tốt nhưng cũng có phần khiến anh thấy không thoải mái lắm.

Thầy hướng dẫn là một người khá cổ hủ, thường không coi trọng, có phần khinh thường mấy ngày lễ của nước ngoài. Lễ Giáng sinh năm đó lại không mời anh ở lại ăn cơm như mọi khi.

"Hai đứa còn trẻ, chẳng phải cũng thích lễ Giáng sinh à. Nghỉ về đi chơi đi. Tuyết Dương, đi cùng Tiêu Chiến luôn ha."

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng hiểu được ngọn nguồn của sự thân mật quá mức thời gian này, khiến anh có chút xấu hổ.

Từ Tuyết Dương tiễn anh ra đến cửa, "Hiểu không?"

"Hả?" Tự nhiên bị hỏi như thế khiến TIêu Chiến sửng sốt.

Từ Tuyết Dương chỉ lên trên, anh ngước lên thì thấy thầy hướng dẫn vội rụt đầu lại. Cô nàng cười, "Cha tôi rất thích cậu, muốn tác hợp hai người chúng ta."

"Tôi thấy rồi." Tiêu Chiến chẳng biết làm sao. Thật ra anh cũng rất ngưỡng mộ Từ Tuyết Dương. Dù sao thì một cô gái vừa giỏi giang lại vừa độc lập như thế này, chẳng có ai lại ghét được. Nhưng nếu bảo thích thì tuyệt đối không phải.

Cô nàng quay sang nhìn anh, "Vậy cậu tính theo đuổi tôi, hay để tôi theo đuổi đây?"

Tiêu Chiến choáng váng luôn rồi. Có lẽ vì vẻ mặt của anh quá hài hước, Từ Tuyết Dương bật cười, vỗ vai anh, "Được rồi, trêu cậu vậy thôi. Đừng để bụng nhé, người già rồi thì hay cổ hủ."

"Ừ..." Anh gật đầu, "Vậy cậu..."

"Tôi?" Cô nàng nghiêng đầu, "Cậu muốn hỏi tôi có thích cậu không hả?"

Anh không trả lời, Từ Tuyết Dương liền gật đầu, "Thích."

Tiêu Chiến không ngờ cô lại thẳng thắn thế, bị bất ngờ, chẳng hiểu sao lại hắt hơi một cái. Từ Tuyết Dương cười gập cả bụng, "Sao thế hả? Tôi thích cậu kì cục lắm à? Cậu vừa đẹp trai, lại dịu dàng, thành tích học tập lại tốt, không thích sao được? Tôi còn chưa nói muốn theo đuổi cậu mà cậu đã sợ thế rồi à?"

Anh ngơ ngác nhìn cô nàng. Từ Tuyết Dương lại nói tiếp, "Nhưng tôi cũng nhìn ra được là cậu không thích tôi. Cậu đối xử với tôi chỉ thuần túy là bạn cùng lớp, thậm chí còn chưa đến mức bạn bè nữa kìa."

"Thật ra thì cũng..." Tiêu Chiến gãi mũi, chẳng biết giải thích thế nào, bởi vì hình như cô ấy nói cũng đúng thật.

Cô nàng chỉ nhún vai, "Cho nên cậu không cần để ý ba tôi đâu. Ba tôi cũng đừng mơ nghĩ đến chuyện đặt đâu tôi ngồi đó. Còn tôi à, tôi chỉ muốn thứ mình đạt được. Nếu cậu đã không thích thì tôi cũng sẽ không thích cậu nữa."

Tiêu Chiến nhìn cô nàng, cảm thấy lời cô nói nghe thật giống như 'bà đây mới không thèm cậu' vậy. Đúng là rất mạnh mẽ quyết đoán, anh liền bật cười.

Từ Tuyết Dương giơ tay làm động tác muốn đánh người, "Cười khỉ gì, tôn trọng người ta chút được không."

"Khụ, xin lỗi xin lỗi."

Vừa đến ngã tư, Từ Tuyết Dương đã chỉ về hướng đối diện trường học, "Tôi đi hướng đó. Tiêu Chiến, đi tìm người cậu muốn đón Giáng sinh cùng đi. Ngày mai gặp nhé."

Anh đứng tại chỗ nhìn cô đi xa. Cô nàng đi rất nhanh, chẳng hề giống như trong mấy bộ phim tình cảm, cô gái bỏ đi còn ngoái đầu lại nhìn chàng trai, vẻ mặt đầy sự không nỡ.

Tóc cô lắc qua lắc lại theo nhịp bước chân, vừa thản nhiên lại nhẹ nhõm. Cứ như vừa bỏ xuống được một chuyện gì đó rất nặng nề, để có thể lại một lần nữa nhẹ nhàng xuất trận.

Tiêu Chiến không biết liệu bản thân có thể để buông bỏ dễ dàng chỉ bằng một câu nói "Tôi sẽ không còn thích bạn nữa" như vậy không. Ít nhất thì anh nghĩ mình không thể buông bỏ Vương Nhất Bác bằng cách đó được.


*


"Alo."

"Anh đang ở dưới sảnh thư viện này, cùng đón Giáng sinh không?" Tiêu Chiến ngồi ở ghế trong sảnh chờ tầng một. Anh cũng lấy cho mình một cuốn sách để cho đỡ lạc lõng so với các bạn đang học hành chăm chỉ ở đây.

"Bây giờ à?" Vương Nhất Bác liếc nhìn điện thoại, đã hơn 8 giờ rồi, "Chờ chút, tôi xuống đây."

Tiêu Chiến cúp máy. Xuyên qua lớp kính thủy tinh ở sảnh có thể thấy ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi. Anh phát hiện ra từ khi quen biết Vương Nhất Bác đến nay, mùa đông nào cũng có tuyết rơi. Chơi ném tuyết ở sân trường, cùng đắp người tuyết, đêm anh cõng cậu đi viện tuyết cũng rơi, cả lễ Giáng sinh ở quảng trường ăn KFC.

Vương Nhất Bác đi từ phòng từ học xuống, đi một vòng nhưng không tìm thấy Tiêu Chiến vì anh còn đang ngẩn người rúc mình trên ghế sofa. Câu đi ra ngoài một vòng lại đi vào, cuối cùng đành phải gọi điện thoại.

Tiêu Chiến vừa đứng lên đã thấy Vương Nhất Bác đứng ở phía cửa, quay lưng về phía anh, đang gọi điện thoại.

Anh từ chối cuộc gọi. Vẻ mặt cậu đầy khó hiểu bỏ điện thoại xuống nhìn. Vừa tính gọi lại lần nữa đã bị Tiêu Chiến nhảy bổ từ phía sau, loạng choạng.

Vương Nhất Bác: "Ấu trĩ!"

Tiêu Chiến: "Hệ hệ, tại em không thấy anh đấy chứ. Ôn thi sao rồi?"

Vương Nhất Bác: "Tạm được. Không tới mức vừa xem hai trang thì lăn ra ngủ."

Tiêu Chiến: "...Đó mới là thực trạng của sinh viên đại học."

Cậu mỉm cười, "Giờ đi đâu? Không sớm nữa rồi."

"Tùy em, đi loanh quanh trong trường cũng được." Tiêu Chiến đeo khẩu trang nên không đeo kính, phải nheo mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Cậu im lặng một lúc mới hỏi, "Anh không có kế hoạch gì đã gọi tôi xuống vậy đó hả?"

Anh giống như đang cười, "Đúng thế. Đi thôi. Năm nay muốn trải qua lễ Giáng sinh với em mà."

Tay Vương Nhất Bác đút trong túi bị anh mạnh mẽ lôi đi, cảm thấy khó hiểu, "Nói như thể năm ngoái không đón cùng nhau vậy."

"Năm nay khác rồi, không giống như trước nữa."

Trước đây, hai chúng ta đều không thấy ngày lễ này có gì đặc biệt. Nhưng năm nay sẽ là Giáng sinh đầu tiên mà anh thích em.



58.

Kì thi cuối kỳ rơi vào đầu tháng 1, nghỉ Tết nguyên đán xong là thi liền. Vậy là thời gian nghỉ Tết của Vương Nhất Bác hầu như đều dành để ôn bài ở trường. Tiêu Chiến cũng mang theo mấy cuốn sách để học, vừa hay có thể bầu bạn với cậu.

Hai người chọn một chỗ ngồi trong góc phòng tự học, song song với nhau, hướng ra phía cửa sổ. Mỗi ngày ăn trưa xong, về chỗ ngồi là sẽ bị mặt trời chiếu đến hoa mắt, nhất định sẽ buồn ngủ. Tính tự giác kỷ luật của Vương Nhất Bác rất tốt. Nếu như có buồn ngủ thì cũng sẽ nằm sấp xuống ngủ,nhưng chỉ một lúc rồi đúng giờ lại dậy học bài tiếp. Thế nên trước đó cậu nói cái gì mà 'vừa xem hai trang đã lăn ra ngủ' toàn là bốc phét!

"Tuổi chưa được bao nhiêu mà lời nói ra đã không có câu nào là thật." Anh lấy bút chọc cậu.

Vương Nhất Bác vừa tỉnh ngủ, còn đang mơ màng nên không thèm cãi nhau với anh. Tiêu Chiến lại chọt cậu thêm hai cái nữa. Cậu liền giật lấy bút của anh, "Anh nói chuyện có logic chút được không. Đại ca khoa tự nhiên mà nói chuyện không đầu không đuôi, rốt cuộc có ý gì đấy?"

Tiêu Chiến không còn bút nữa, liền dùng đầu ngón tay để chọt, "Nói là em toàn nói điêu đó, sao hả?"

Vương Nhất Bác lắm khi thật sự không hiểu nổi trong đầu Tiêu Chiến đang nghĩ gì. Cậu đặt bút lên bàn, cầm bình nước của mình và Tiêu Chiến lên tính đi lấy nước. Đứng lên xong lại suy nghĩ gì đó, cúi người ghé sát lại, "Có phải anh vừa bảo là lời tôi nói không có câu nào là thật không?"

Anh gật đầu cái rụp, "Đúng."

Cậu nhướn mày, 'Ồ' một tiếng, cầm bình đi ra ngoài. Tiêu Chiến ngơ ngác ở lại.

Nhưng mà mặt trời buổi chiều chói mắt quá, Tiêu Chiến cũng chẳng ngơ ngác được bao lâu liền buồn ngủ.

Lúc Vương Nhất Bác xếp hàng, lấy nước xong trở về thì anh đã gục xuống bàn ngủ rồi.

Máy sưởi trong phòng tự học mở rất ấm, lại thêm cả mặt trời chói chang, Tiêu Chiến đã cởi áo khoác để lên đùi, còn mặt thì chôn trong cánh tay.

Cậu đặt hai bình nước xuống, sau đó mới cố gắng khẽ khàng hết sức kéo ghế ngồi.


*


Tiêu Chiến ngủ một giấc thẳng tới 6 giờ chiều. Vương Nhất Bác đã kịp đứng lên lấy nước hai lần, đi vệ sinh một lần. Để cho đỡ buồn ngủ, cậu còn ra hành lang đọc sách hẳn nửa tiếng. Trong suốt khoảng thời gian đó, Tiêu Chiến vẫn bất tỉnh nhân sự.

"Tỉnh rồi à?"

Bởi vì nằm quá lâu nên tay chân đều tê hết cả, còn hơi nóng nữa. Anh thò tay muốn cầm lấy bình nước trên bàn, Vương Nhất Bác đã đẩy bình của mình qua, "Uống cái này đi, nước kia lạnh rồi."

Tiêu Chiến mơ màng cầm cốc lên uống, xong rồi mới chợt nhận ra... Thế này có tính là hôn gián tiếp không nhỉ?

"Nóng à? Mặt anh đỏ cả lên kìa..." Vương Nhất Bác cực kì không thức thời, vạch trần anh tại chỗ.

Tiêu Chiến: "...Cần em nhắc à?! Ngủ đè lên nó thế!"

Vương Nhất Bác: "Thu dọn đồ rồi về đi, nghỉ lễ nên về sớm chút. Anh tính về nhà với chú dì không?"

Anh cầm cuốn sách trên bàn cất vào cặp, "Không về. Ba mẹ qua nhà bà rồi. Em thì sao?"

"Ba mẹ tôi cũng không ở nhà, qua nhà bà ngoại rồi. Vậy thôi về nhà."

Vương Nhất Bác bỏ lại sách mượn của thư viện trên bàn, còn lại cất hết vào cặp. Bình nước cũng bỏ vào túi bên cạnh của balo.

Trên đường về, Tiêu Chiến ngồi ở yên sau xe đạp, vẫn còn buồn ngủ gục đầu vào lưng Vương Nhất Bác. Cậu thật sự bội phục cái sự ngủ đến quên trên đời đất của anh, "Anh có muốn ngủ cũng chờ về nhà đã chứ. Đi đường ngủ gật không sợ trúng gió cảm mạo à."

Hai tay anh nhét sâu trong túi áo lông vũ của cậu, "Anh vẫn chưa tỉnh ngủ mà..."

Vương Nhất Bác: "Đi đường chưa tới mười phút, đừng có ngã ra đó. Nghe không hả, Tiêu Chiến? Không là tôi cho lên đèo đấy."

Bệnh lười của Tiêu Chiến phát tác, buộc phải thỏa hiệp, "Được được được, không ngủ, không ngủ."

Nói thì nói thế chứ anh vẫn dựa đầu vào lưng Vương Nhất Bác ngáp ngắn ngáp dài. Cuối cùng bị gió thổi thẳng vào mồm nên bị sặc, ho khan mãi mới hít thở thông. Cuối cùng mới nhớ ra khẩu trang để trong túi.

Thò tay vào túi của mình tìm khẩu trang, anh lại đụng phải một mảnh giấy. Rút ra xem thì thấy là một tờ giấy được xé ra từ sổ ghi chép. Còn chưa kịp nhìn kĩ xe đã đỗ dưới lầu. Anh cũng chỉ đành nhét lại mảnh giấy và khẩu trang lại vào túi, chờ Vương Nhất Bác khóa xe xong xuôi thì cùng đi lên.


*


Trong nhà có sẵn thức ăn mẹ làm, chia vào các hộp thủy tinh để bảo quán. Tiêu Chiến lấy một hộp, làm nóng lên rồi cùng ăn với Vương Nhất Bác.

"Tối nay có học nữa không?"

"Không, thư giãn đầu óc chút."

Cậu đứng trước bồn rửa bát, còn đang chưa tiêu hóa được cái lí lẽ 'anh nấu cơm rồi thì em rửa bát đi' của Tiêu Chiến. Rõ ràng cơm cũng có phải do anh làm đâu.

Tiêu Chiếc ngồi ở sofa, vừa gác chân bắt Vương Nhất Bác làm hết cái này đến cái nọ, vừa tán ngẫu "Lát nữa chơi điện tử không?"

Cậu quay đầu nhìn ảnh "Không phải lúc nãy anh kêu mệt à?"

Tiêu Chiến: "...Bây giờ không mệt nữa không được hả?"


*


Lúc chơi điện tử anh thường để Vương Nhất Bác dẫn dắt. Cậu có thiên phú ở rất nhiều khoản, trong đó có cả các thể loại trò chơi thế này. Mặc dù anh cũng không phải cục tạ trong đội nhưng chuyện có người gánh team thắng dễ dàng thế tội gì mà không làm.

Hai người chỉ chơi đến tầm 10 giờ hơn. Bởi vì Vương Nhất Bác học cả ngày rồi nên cũng hơi mệt. Còn Tiêu Chiến thì mệt bởi vì ngủ ở trường không được thoải mái. Thế là cả hai tắt máy, về nhà ngủ.

Vương Nhất bác dọn dẹp đồ đạc cất lại vào túi của mình. Lúc chuẩn bị sách đem theo ngày hôm sau mới nhận ra dưới máy tính xách tay ở trên bàn có một tờ giấy bị xé rách một mảnh.


*


Lúc Tiêu Chiến rửa mặt, thay quần áo xong mới tính bỏ đồ đã mặc vào máy giặt. Kiểm tra túi quần túi áo, tờ giấy lúc nãy rơi ra ngoài theo động tác rút đồ của anh. Anh cúi người nhặt lên, bỏ quần áo vào máy giặt trước rồi mới mở ra xem.

"Tôi ghét anh."

Tiêu Chiến: ? ? ? ? ?

Vương Nhất Bác lúc đó đang định đi tắm, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm. Cậu mặc nguyên đồ ngủ ra mở cửa, thấy Tiêu Chiến đứng đó.

Trong tay anh là mảnh giấy nọ, vẻ mặt buồn ngủ cũng đã bay sạch, "Vương Nhất Bác! Giải thích cho an nghe coi? Rốt cuộc anh chọc giận em chỗ nào, đến mức phải ghét anh?"

Vương Nhất Bác: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net